Dương Khai đã nói đến nước này rồi, Lý Nguyên Thuần còn có thể nói gì được nữa?
Tuy lão biết tỏng Dương Khai muốn dùng bọn lão làm bảo tiêu không công, nhưng cũng không thể không đồng ý, lão còn cười tít mắt:
- Được thế thì tốt quá.
Mấy người hải ngoại này không xem Bát đại gia ra gì, và cũng không xem Thương Vân Tà Địa ra gì. Vì căn cơ của họ không ở trung nguyên!
Cùng lúc đó, cách Chiến Thành gần nghìn dặm.
Vô số bóng người, vô số yêu thú hình thù kỳ quái mờ ảo giữa làn khói bụi cuồn cuộn
Đi đầu là một con yên thú khổng lồ, hình thể to lớn. Trên lưng nó, một gã nam tử im lặng đứng đấy, không màng đến phương hướng của Chiến Thành.
Gã này ước chừng chỉ tầm bốn mươi, năm mươi tuổi, toàn thân không có điểm nào kỳ lạ, tướng bạo bình thường, người mặc áo xanh. Nhưng đôi mắt y thì lại không ngừng tóe tinh quang, vẻ mặt lạnh lùng, không nộ nhưng đầy uy thế.
Tà chủ Thương Vân Tà Địa, Dương Bách!
Trước khi gặp y, thế nhân đều cho rằng Tà chủ phải là người ba đầu sáu tay, tướng mạo hung dữ, tàn ác như ma quỷ. Nhưng chỉ những ai đã mục sở thị tướng mạo thật của y mới biết, Dương Bách không có gì bất thường, thậm chí còn chẳng khác gì một người bình thường.
Ai chưa trải nghiệm bản lĩnh của y thì sẽ không bao giờ tin nổi một người như vậy lại có thể phất tay một cái là thu phục toàn Thương Vân Tà Địa.
Hơn hai mươi năm trước, Dương Bách tu luyện dưới trướng Lăng Thái Hư của Lăng Tiêu Các. Vì tâm tính hẹp hòi, tu luyện tà công không rõ tên mà tẩu hỏa nhập ma, ra tay với sư huynh Dương Ứng Phong và sư phụ Lăng Thái Hư. Trận chiến đó, Dương Ứng Phong bị trọng thương, để lại căn bệnh bám thân dai dẳng suốt mười mấy năm trời. Sau trận chiến đó, Lăng Thái Hư lòng đã nguội lạnh, không màng chuyện trong tông môn nữa.
Mấy năm sau, Lăng Thái Hư đích thân ra tay bắt Dương Bách về Lăng Tiêu Các, phế bỏ tu vi và ném y xuống Khốn Long Giản, mặc y tự sinh tự diệt.
Nào ngờ tạo hóa trêu ngươi, y gặp được kỳ ngộ dưới Khốn Long Giản, luyện nên bản lĩnh thông thiên. Ngày y xuất quan, đã lực chiến toàn Lăng Tiêu Các, giết chết một vị trưởng lão, đánh Lăng Thái Hư trọng thương rồi nghênh ngang bỏ đi.
Sau đó, y xuất hiện tại Thương Vân Tà Địa.
Và hiện giờ, y đã là chủ nhân của toàn Thương Vân Tà Địa.
Sau lưng Dương Bách, có sáu bóng người theo sát. Sáu người này thi thoảng lại liếc nhìn y, ánh mắt đầy sự kính sợ.
Sáu người này chính là Lục Đại Tà Vương của Thương Vân Tà Địa, năm nam một nữ.
Tướng mạo sáu người khác nhau, bề ngoài quái đản.
Có người cưỡi một con yêu thú hung mãnh. Có người khói độc màu xanh vần vũ quanh người. Có người âm ý dày đặc, quỷ khí lượng lờ. Có người cao to lực lưỡng, trông như dã thú. Còn có người toàn thân phủ đầy tia chớp, thoắt ẩn thoắt hiện.
Duy chỉ có một người khá bình thường, đó là nữ tử duy nhất, Yêu Mị Nữ Vương Phiến Khinh La.
Dù là Phiến Khinh La, thì cũng sở hữu một dung nhan quyến rũ tuyệt thế không phải của người phàm. Bất cứ ai nhìn vào nàng, nhìn vào đôi mắt nàng, thì đều mê đắm trong nháy mắt.
Thậm chỉ cả năm vị Tà vương kia cũng không dám nhìn vào mắt Phiến Khinh La.
Kể từ sau khi tấn thăng Thần Du Chi Thượng, mị công của yêu nữ này còn lợi hại hơn lúc trước. Dù năm vị Tà vương mạnh hơn nàng về tu vi và công lực, cũng không thể khinh suất, nếu không cẩn thận là sẽ trúng chiêu.
Sáu người thi triển đủ thủ đoạn, không cưỡi yêu thú thì cũng là dùng sức mạnh để theo sát bước Dương Bách.
Sau lưng sáu người này, là đông đảo cao thủ đến từ Thương Vân Tà Địa. Thần Du Chi Thượng, Thần Du Cảnh đỉnh phong đếm không xuể.
Và cả vô số yêu thú hình thù kỳ quái. Lũ yêu thú này con nào con nấy cũng ít nhất là ngũ giai. Yêu thú lục giai thì đâu cũng có.
Thậm chí còn có cả một con yêu thú thất giai!
Con yêu thú thất giai này là con nhện mẫu khổng lồ dùng thần thức để nói chuyện với con người mà Dương Khai từng gặp.
Yêu thú thất giai, tính theo cảnh giới thì ngang ngửa Thần Du Chi Thượng. Nay con nhện này để cho Lôi Đình Thú Vương sử dụng. Tuy Thú vương chưa thể thu phục nó, nhưng đôi bên cũng đã có giao kèo với nhau. Lần này chinh chiến Trung Đô, con nhện này ắt cũng đi cùng.
Do chuyện ghê tởm mà Dương Khai và Phiến Khinh La làm trong sào huyệt nhện hôm đó, mà giờ nhện mẫu vô cùng thù hận Phiến Khinh La, nhưng nó lại e sợ sức mạnh của Tà chủ, nên không dám hành động khinh suất.
Nếu ở đây không có Tà chủ Dương Bách, nhện mẫu chắc chắn sẽ tấn công Phiến Khinh La.
- Chủ thượng, chúng ta còn cách Chiến Thành không quá tám trăm dặm nữa.
Âm Minh Quỷ Vương đột nhiên lên tiếng.
- Thuộc hạ xin được đi trước một bước, để nghe ngóng tình hình cho chủ thượng.
Vẻ mặt Dương Bách không thay đổi, y vẫn ung dung bay về phía trước, cũng chẳng đáp lời.
- Quỷ vương, mới nửa ngày không giết người, mà ngài đã ngứa tay rồi à?
Tuyệt Diệt Độc Vương cười quái đản, liếc xéo Quỷ Vương.
Âm Minh Quỷ Vương cười ha hả:
- Chỉ có Độc vương hiểu ta thôi. Nghe nói hiện giờ Chiến Thành hội tụ không ít cao thủ. Lần trước bọn chúng đến nhiễu loạn thánh địa, có qua mà không có lại là thất lễ, nay lão phu cũng phải đem đại lễ đến cho chúng mới được.
Độc vương nói:
- Luận về giết người thì thủ đoạn của lão phu lợi hại hơn. Chủ thượng, hãy để thuộc hạ đi trước.
Quỷ vương không chịu yếu thế:
- Độc của ngài tuy ghê gớm, nhưng mấy đứa nhóc của lão phu cũng không hề ít. Nếu ra tay đồ sát, cũng sẽ không kém ngài đâu.
Lúc y nói, dường như có âm thanh ma chê quỷ hờn văng vẳng. Nội thể Quỷ vương chợt nổi lên từng gương mặt dữ tợn rõ rệt. Những gương mặt này đầy nét thống khổ và đau đớn, hình như là linh thể thần hồn của những người bị giam trong nội thể Quỷ Vương, giãy giụa mãi cũng không xong.
- Muốn đi thì đi đi.
Dương Bách hờ hững nói một câu, không ngăn cản.
- Tạ ơn chủ thượng!
Quỷ vương và Độc vương mừng rỡ, lập tức thi triển thân pháp bay ào về phía trước.
- Ta cũng đi.
Thiểm Điện Ảnh Vương nói, rồi một tia chớp vút qua, y đã biến mất tăm.
- Mẹ nó, đi hết à?
Một tiếng quát như tiếng chuông vang lên. Gã nam nhân thân hình lực lưỡng, vai u thịt bắp như dã thú trợn trừng hai mắt.
- Các người đều đi hết, lão tử đến nơi còn giết cái quái gì nữa!
Vừa nói, Bá Thiên Lực Vương dậm chân xuống đất rồi vội vàng đuổi theo. Mỗi một bước chân của y đều làm mặt đất rung chuyển ầm ầm như muốn sụp đổ, chấn động lòng người.
- Ha ha... Ta cũng muốn đi góp vui.
Lôi Đình Thú Vương thúc con yêu thú đang cưỡi, cơ man yêu thú sau lưng cũng rời khỏi hàng ngũ.
Chỉ trong nháy mắt, Ngũ Đại Tà Vương đều đã xuất phát, chỉ còn lại mình Phiến Khinh La vẫn đi theo sau Dương Bách.
- Khinh La, ngươi không đi à?
Dương Bách quay lại nhìn Phiến Khinh La.
- Thuộc hạ không đi nữa. Có họ là đủ rồi.
Phiến Khinh La chậm rãi lắc đầu.
- Không đi cũng tốt. Bọn chúng sát tâm quá nặng, chẳng đi được bao xa trên con đường võ đạo đâu.
Phiến Khinh La kinh ngạc nhìn Dương Bách, như không ngờ y lại đánh giá năm người này như vậy.
- À phải, tì nữ Bích Lạc bên cạnh ngươi... mấy ngày nay sao không thấy đâu vậy.
Dương Bách nói một câu vừa như cố ý vừa như không.
Phiến Khinh La khẽ run, vội vàng điều chỉnh hơi thở, bình tĩnh đáp:
- Thuộc hạ sai nó đi làm chút việc ạ.
- Ừ.
Dương Bách khẽ gật đầu.
Trong lòng Phiến Khinh La căng thẳng vạn phần, lo sợ y sẽ tiếp tục truy vấn. Nhưng bất ngờ là Dương Bách không nói gì thêm, hình như chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.
Lúc này Phiến Khinh La mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn về hướng Chiến Thành xa xăm, Yêu Mị Nữ Vương thầm cầu nguyện, tên tiểu tử khốn kiếp đó phải nhanh chóng rời khỏi đó. Lần này thánh địa tiến quân quy mô lớn, chỉ một Chiến Thành nhỏ nhoi căn bản không thể ngăn cản được.
Thậm chí Phiến Khinh La còn hoài nghi, cả Trung Đô cũng không thể trụ vững.
Công lực của Dương Bách tăng quá nhanh. Ngày đó, khi y vừa mới đến Thương Vân Tà Địa, thu phục Lục Đại Tà Vương, Phiến Khinh La còn có thể nhìn ra ít giới hạn tu vi của y. Nhưng đến nay, nàng đã đột phá Thần Du Chi Thượng rồi mà lại không thể nhìn thấu Dương Bách.
Sức mạnh của gã này quá khủng khiếp, Trung Đô không có ai ngăn cản được!
Chú tâm cảm thụ một phen, Phiến Khinh La liền phát hiện, Dương Khai vẫn còn ở Chiến Thành, chưa rời đi, nàng không khỏi lo lắng.
Hơn tám trăm dặm, dù có là Thần Du Chi Thượng cũng không thể cảm ứng với khoảng cách xa như vậy được.
Nhưng nội thể Dương Khai có Truy Hồn Ấn của Phiến Khinh La. Có con dấu này thì dù Dương Khai có chạy tới chân trời góc biển, Phiến Khinh La cũng có thể tìm ra hắn.
Trong tim Phiến Khinh La, có hạt giống tình của Dương Khai. Ngày đó nàng gieo Truy Hồn Ấn vào hắn, chẳng qua chỉ để phòng hờ hắn chạy trốn mà thôi, nào ngờ lại hữu dụng vào lúc này.
Tên khốn đó rốt cuộc đang làm gì vậy? Tại sao vẫn chần chừ, không có động tĩnh? Bích Lạc hẳn đã đến nơi, báo tin cho hắn rồi mới phải.
Chiến Thành. Phủ Dương Khai.
Tất cả đã chuẩn bị xong.
Mọi người cũng biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc, nên không ý kiến gì về việc Dương Khai thúc ép rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Lúc họ đang chuẩn bị xuất phát, Thu Ức Mộng và Hoắc Tinh Thần đã trở về. Hai người họ làm theo lệnh Dương Khai, đến Phong Thần Điện bẩm báo tin này với bảy người ở Phong Thần Điện.
- Thế nào rồi?
Dương Khai hỏi.
Sắc mặt Thu Ức Mộng ảm đạm, buồn bã lắc đầu:
- Bọn họ không tin.
Dương Khai không kìm được hừ một tiếng:
- Chết đến nơi mà còn không biết, đúng là quá ngu xuẩn! Mặc kệ họ, những gì nên làm ta đã làm cả rồi, hai người chuẩn bị thế nào đây? Về Trung Đô hay là...
- Đi cùng ngươi!
Thu Ức Mộng liền nói.
- Thế thì đi thôi.
Dương Khai vung tay lên, không nhiều lời nữa. Hiện giờ thời gian vô cùng quý giá, không phải là lúc để tranh chấp. Tuy Dương Khai nghĩ họ nên về Trung Đô thì tốt hơn, dù gì thì họ cũng là công tử, tiểu thư của đại thế gia, không cần phải lưu lạc cùng hắn.
Dương Khai thống lĩnh một đoàn người ồ ạt đi ra.
Ngoài phủ, từ nãy đến giờ cứ có người không ngừng la hét, ép các thế lực của phủ Dương Khai phải đi khỏi đây.
Đến tận bây giờ, họ vẫn đang la lối.
Vừa thấy đông đảo võ giả phủ Dương Khai kéo ra ngoài, tên la hét đó không khỏi giật mình, cứ tưởng Dương Khai định làm gì, bèn bội vàng lên tiếng cảnh giác.
Ngay sau đó, liền có vô số cao thủ chạy đến chắn trước mặt chúng nhân, cản đường đi.
Trận chiến đêm qua, liên quân Thất đại gia tuy tổn thất không nhẹ, nhưng chưa bị hại đến căn cơ, giờ đây họ lại tụ tập một chỗ, vẫn cảnh tượng bi hùng, người đông như kiến.
- Tiểu công tử, ngươi định làm gì?
Khang Trảm của Khang gia lách khỏi đám đông, đi lên phía trước, cẩn thận hỏi.
Dương Khai nhìn y, nhíu mày trầm ngâm rồi nói:
- Đừng bảo ta chưa nhắc nhở các ngươi đấy. Tà chủ đang thống lĩnh người của Thương Vân Tà Địa kéo quân về đây. Nếu không muốn chết thì mau mau trời khỏi Chiến Thành, về Trung Đô đi.
Khang Trảm ngơ ngác nhìn Dương Khai, hình như chưa hiểu.
Phải một lúc sau, y mới phì cười, lắc đầu nói:
- Tiểu công tử, ngươi nói vậy... nghĩa là sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...