Sau mười ngày gieo xuống, hạt giống Tam Dương quả đã kết thành ba quả
chín đỏ rực, lơ lửng ngay đầu cành, khiến ai nhìn cũng phải thích.Dương Khai có thể cảm nhận Dương khí dày đặc từ trong ba quả Tam Dương quả này.Chỉ có mười ngày thôi mà đã khiến cho Linh quả Địa cấp hạ phẩm này từ
không trở thành có, kết trái chín muồi. Tác dụng của giọt Dương dịch đó
thật quá lớn.Cẩn thận vươn tay ra hái cả ba quả xuống, đặt trong lòng bàn tay vui đùa một hồi, Dương Khai càng nhìn lại càng khoái.Nhưng thứ này dù trông có thích thế nào, thì cũng phải ăn vào mới có hiệu quả được.Dương Khai cũng không ậm ờ thêm, khoanh chân ngồi xuống, trực tiếp cho
ba quả Tam Dương quả vào miệng, thứ nước ấm nóng mà ngọt lịm lan ra đầu
lưỡi, đọng lại hương thơm trên môi.Linh quả vào bụng, Chân
Dương quyết bắt đầu chuyển động, vùng bụng như bị lửa thiêu. Nhưng với
người tu luyện Chân Dương quyết như Dương Khai, nhiệt độ này thì lại là
dễ chịu nhất, thậm chí còn khiến hắn sảng khoái không ngớt.Dương nguyên khí chứa trong Linh quả Địa cấp hạ phẩm nhanh chóng tuôn
vào trong kinh mạch, kinh mạch lập tức bão hòa. Âm thanh tí tách vang
lên, một giọt Dương dịch lặng lẽ thành hình.Một lát sau, lại thêm một âm thanh nhỏ vang lên.Sau khi liên tiếp ngưng luyện thành ba giọt Dương dịch, dược tính của Linh quả Địa cấp hạ phẩm này mới hoàn toàn tỏa ra.Bên trong đan điền, đã có bốn giọt Dương dịch rồi. Ba trong số đó vừa
mới được hình thành, giọt còn lại chính là thành quả tu luyện trong mười ngày này của Dương Khai.Do có dị hương của lư hương làm vật cản, thành quả tu luyện trong mười ngày này cũng tương đối ảm đạm,
nhưng Dương Khai không hề lưu tâm, ánh mắt hắn chỉ hướng về tương lai,
sao lại đi tính toán chuyện vặt vãnh ngay trước mắt được?Hơn nữa, Dương Khai hình như cũng đã có dự cảm, nếu ăn nốt hai quả còn lại, chưa biết chừng sẽ một lúc đột phá đến Thối Thể cảnh tầng chín, chạm
đến ngưỡng cửa của Khai Nguyên cảnh.Trong bụng vừa nghĩ đến đó, Dương Khai không hề do dự, ăn luôn hai quả Tam Dương quả còn lại.Dương nguyên khí lan ra bên trong vùng bụng, sức nóng kinh hồn bùng lên trong kinh mạch, da thịt toàn thân Dương Khai đột nhiên đỏ bừng.Chân Dương quyết xoay chuyển một cách điên cuồng theo tiếng tí tách tí
tách vang lên. Dương dịch trong đan điền cũng tăng lên từng giọt, từng
giọt một. Dương khí tràn ra từ trong Khốn Long Giản thuận theo từng lỗ
chân lông giãn nở trên da thịt của Dương Khai mà thẩm thấu vào trong,
nội ứng ngoại hợp.Sự lay động nguyên khí nội thể càng lúc
càng ghê gớm, càng lúc càng dữ dội. Nếu người có kiến thức cao thâm nhìn thấy bộ dạng Dương Khai lúc này, e là sẽ vô cùng kinh ngạc. Từ trước
tới giờ, chưa có vũ giả Thối Thể cảnh nào mà nguyên khí trong cơ thể lại dày đặc đến mức độ như thế.Người luyện Thối Thể cảnh kinh
mạch nhỏ hẹp, dung lượng của đan điền cũng ít, căn bản không thể chịu
nổi lượng nguyên khí khổng lồ như vậy.Chỉ riêng mức độ chấn
động của phần nguyên khí này cũng đã đủ để sánh ngang với một người
luyện võ ở Khai Nguyên cảnh rồi. Có điều Dương Khai chỉ mới ở Thối Thể
cảnh tầng tám thôi.Lúc này Dương Khai cảm nhận được một cỗ
áp lực, áp lực này khó mà giải thích được bằng lời, dường như nó tồn tại giữa thiên địa, giăng thêm xiềng xích gông cùm lên cơ thể mình, nếu
không phá vỡ xiềng xích này, thì căn bản không thể đột phá được.Chân Dương nguyên khí nóng bức lại bắt đầu vận chuyển, thiêu đốt thứ
xiềng xích vô hình đó. Thời gian trôi qua, Dương Khai có thể cảm nhận
được chướng ngại của tầng này dần dần mờ đi, sắp đến lúc đột phá. Dương
Khai tinh thần thư thái, tốc độ vận chuyển của Chân Dương quyết lại gia
tăng thêm một phần.Ầm... Một tiếng nổ vang lên, dường nhưng
một chuỗi xích vừa được rũ bỏ, toàn thân nhẹ tênh, áp lực và cảm giác
khó chịu biến mất, Dương Khai chỉ cảm thấy tinh thần vô cùng khoan
khoái.Thối Thể cảnh tầng chín! Ngay trước ngưỡng cửa bước vào Khai Nguyên cảnh.Tuy đã đột phá, nhưng tình cảnh lúc nãy vẫn chưa thay đổi. Dương Khai
động đậy một chút thì mười giọt Dương dịch trong đan điền cũng xoay tròn theo, phân tán ra xung quanh, thẩm thấu vào lục phủ ngũ tạng, kinh mạch huyết nhục của Dương Khai.Sức nóng trong Dương dịch được hóa giải, đốt cháy các tạp chất trong cơ thể, tôi luyện lục phủ ngũ tạng và kinh mạch.Thép tốt cũng cần phải qua nhiều lần trui rèn thì mới hình thành, cơ
thể con người chẳng phải cũng nên như thế? Vậy nên một người luyện võ cứ mỗi lần đột phá một cảnh giới, đều phải dùng năng lượng trời đất tuôn
vào cơ thể để tôi luyện thân thể, như vậy thì mới có thể khiến công lực
tăng lên nhanh chóng.Lần đột phá này của Dương Khai cũng chỉ là một tiểu cảnh giới, không có dư năng lượng trời đất để sử dụng,
nhưng Dương dịch trong cơ thể cũng có hiệu quả tương tự.Một
hồi lâu, Dương Khai mới từ từ mở mắt. Hắn có thể cảm nhận được sự tăng
cường cực lớn mà lần đột phá mang này lại. Chỉ riêng về mặt công lực thì đã đủ để so sánh với trước lúc đột phá rồi.Nếu giờ mà gặp
Thành Thiếu Phong và Nộ Đào, Dương Khai tự tin rằng không dùng đến Dương dịch vẫn có thể tiêu diệt gọn cả hai tên.Ngoại trừ tiến
triển về mặt công lực, lúc đột phá, Dương Khai còn mơ hồ chạm đến một ý
cảnh. Chỉ có điều thứ này quá huyền diệu, hiện không thể lĩnh hội rõ
ràng, đành đợi sau này đột phá xong rồi xem xem thế nào.Trong kinh mạch tràn ngập Chân Dương nguyên khí, nhưng trong đan điền thì lại trống rỗng.Cẩn thận thể hội thêm một hồi, sắc mặt Dương Khai đột nhiên tối sầm lại.Khổ cực bao nhiêu này vậy mà trong phút chốc tan thành mây khói! Dương
dịch sinh ra từ ba quả Tam Dương quả cùng giọt Dương dịch do chính mình
ngưng luyện thành, tổng cộng là mười giọt, giờ không còn gì cả, tất cả
đã thẩm thấu hết vào nội thể lúc đột phá.Tuy vô cùng có lợi cho cơ thể, nhưng Dương dịch thì lại mất hết rồi.Mà cũng chẳng sao, chỉ cần có tiền, muốn có Dương dịch đơn giản thôi,
mua vài thiên tài địa bảo có thuộc tính dương là có thể hấp thụ trực
tiếp.Vấn đề duy nhất hiện giờ chính là Dương Khai đang nghèo xơ xác. Ngoài chiến lợi phẩm vét được từ lần giết Thành Thiếu Phong và
Nộ Đào hôm nọ, thì không còn thứ gì đáng tiền nữa.Ngồi yên tại chỗ suy ngẫm một lúc, Dương Khai đột nhiên nảy ra một chủ ý.Không mua nổi mấy thứ thiên tài địa bảo, chả lẽ lại không mua nổi hạt giống?Công hiệu của Tam Dương quả thì cũng đã chứng kiến tận mắt. Dựa vào sự
phi phàm của Dương dịch thì chỉ cần có hạt giống phù hợp, Linh quả hay
thứ gì cũng nằm trong lòng bàn tay một cách dễ dàng.Có điều
hạt giống thì quả thật hơi hiếm. Hôm đó dạo cả nửa ngày ở chợ Hắc Phong, Dương Khai chẳng thấy ai bán hạt giống cả. Điều này cũng không có gì
khó hiểu, hạt giống của linh thảo linh thụ không chỉ cần tìm nơi trồng
thích hợp, mà còn phải hết lòng chăm sóc, hơn nữa phải đợi rất nhiều năm mới có thành quả.Ai lại chịu khó như thế chứ? Nếu có nhiều
công sức và thời gian đến thế, chi bằng lo mà tu luyện. Không ai mua thì dĩ nhiên là chẳng ai bán rồi, có cầu thì mới có cung mà.Dương Khai có ý muốn mua, hơn nữa là mua một số lượng lớn!Quyết định xong, Dương Khai rời khỏi Lăng Tiêu các, hướng thẳng về phía chợ Hắc Phong.Tuy đây mới là lần thứ hai, nhưng Dương Khai cũng tỏ ra thông thuộc
đường đi. Sau hơn nửa tháng, chợ Hắc Phong vẫn náo nhiệt như trước.
Những người luyện võ đi qua đi lại như cá diếc qua sông, nhiều vô số kể, báu vật ở các quầy hàng thì lại càng rực rỡ muôn màu, nhìn không hết.Dạo quanh các quầy hàng một vòng, quả nhiên không thấy chỗ nào bán hạt
giống. Đã chuẩn bị tâm lý trước nên Dương Khai cũng không thất vọng. Hắn dựa vào trí nhớ tìm đến quầy hàng Huyết Chiến bang lần trước, để xem
xem người ta có còn dư hạt giống nào không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...