Vũ Luyện Điên Phong

Có được bảy vị Thần Du Cảnh điện hậu như vậy, cho dù Dương Khai có lợi hại cỡ nào chăng nữa cũng không thể tiếp tục truy kích được.

Hơn nữa, Chiến Thành đã ở đằng xa, chỉ còn trăm dặm nữa là tới, Hướng Sở tuy rằng bất đắc dĩ, cũng chỉ nghĩ ra cách này để làm chậm bước của Dương Khai.

Bảy người kia nghe Hướng Sở nói vậy miệng đều khô khốc, tuy nhiên rất nhanh liền kiên định lại gật đầu nói:
- Công tử yên tâm, đám người lão hủ dù phải liều mạng cũng sẽ chặn hắn lại.

Hướng Sở nặng nề gật đầu:
- Được, các vị hãy cẩn thận, tuyệt đối không thể sơ suất.

- Hiểu rồi.

Dứt lời, bảy vị Thần Du Cảnh hai nhà Hướng Nam bỗng dừng bước, nhất tề quay người, đứng nguyên tại chỗ nhìn về phía sau.

Hướng Sở và Nam Sênh dẫn đầu đám người còn lại cũng không quay đầu mà tiếp tục chạy trốn.

Nhìn thấy bảy người kia dừng lại, Dương Khai thần sắc lạnh lùng, thần thức lại càn quét một vòng, lập tức hiểu được bọn họ lo sợ tu vi và thực lực, vẻ mặt hắn lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.

- Cửu công tử, muốn đuổi theo thiếu gia nhà chúng ta, trước tiên hãy vượt qua cửa ải đám người lão phu đã rồi hãy tính.
Một người trong đó nói, bảy người đồng thời vận chuyển chân nguyên, vũ kỹ hào quang hoa nở rộ, hung hãn đánh tới đón đầu Dương Khai.

Bọn họ cũng không có ý định nói gì với Dương Khai, sự tình phát triển đến mức này, chỉ là tình hình đã xác định rõ rồi.

- Chỉ dựa vào các ngươi?
Dương Khai càn rỡ cười to, cốt thuẫn Huyền cấp hạ phẩm hiện ra trên tay chắn ở trước mặt đón mưa rền gió dữ công kích vọt lên.

Rầm rầm rầm…

Từng tiếng nổ vang truyền đến, năng lượng cuồng nộ mỗi lần va đập đều làm bước tiến của Dương Khai hơi khựng lại. Nhưng từ cốt thuẫn này lại mở ra một miệng thú nuốt sạch từng đạo năng lượng, từ đó diện tích của tấm chắn cũng trở nên lớn hơn mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Luân phiên công kích, Dương Khai không chút tổn thương nhưng tốc độ của hắn cũng bị chậm lại.


- Giải tán!
Những người biết rõ điều thần bí của cốt thuẫn nào dám tụ tập ở chỗ cũ nữa, sau một tiếng quát mọi người đều dạt ra tứ phía.

Trong miệng thú của cốt thuẫn phát ra một tia ánh sáng, xung quanh cốt thuẫn, từng chiếc gai sắc nhọn cũng đang rung động.

Một tiếng “xoạt” vang lên, toàn bộ năng lượng vừa mới bị cắn nuốt toàn bộ trả phản lại.

Phì phì phì…

Xương gai bên cạnh cốt thuẫn cũng theo từng đạo hào quang phóng ra ngoài hướng tới công kích bảy người kia.

Bảy người sớm có sự chuẩn bị đều xuất ra bí bảo phòng ngự, thủ hộ quanh thân vội vàng trốn tránh.

Một phen giao phong, bảy người tránh công kích của cốt thuẫn, những chiếc xương gai kia cũng bị bọn họ thi triển các công pháp chặn lại, mặc dù chật vật song cũng không bị thương.

Cốt thuẫn quả thực là hùng mạnh, người luyện võ không đạt Thần Du Cảnh bát tầng căn bản không phá rách được phòng ngự của nó. Nhưng nếu đặc biệt nhắm vào đặc tính cốt thuẫn sẽ rất khó khiến nó phát huy ra tác dụng của mình. Bí bảo dù sao cũng là vật chết, chỉ có người là vật thể sống.

Hơn nữa bảy người này cũng không định liều mạng với Dương Khai. Bọn họ chỉ có ý định kéo dài thời gian công kích của Dương Khai thêm một tách trà, như vậy với tốc độ của Nam Sênh và Hướng Sở, hai người họ có thể an toàn trở về Chiến Thành, về Dương Chiếu phủ.

Mắt thấy kế sách thành công, bảy người thần sắc đều trở nên phấn chấn, đột nhiên cảm thấy Dương Khai cũng không đáng sợ như tưởng tượng.

Có lẽ hắn thực sự vô địch trong đám người luyện võ ngang cấp, thậm chí có thể tác chiến với cao thủ Thần Du Cảnh, nhưng hắn chỉ là dựa vào ngoại lực mới có thể một lần giết hơn trăm người.

Một khi không có ngoại lực, cho dù thực lực bản thân hắn có lợi hại nhưng cũng vẫn là có hạn độ.

Có lẽ lần này chẳng những có thể cản bước, kéo dài thời gian của hắn mà còn có thể thừa dịp bên cạnh hắn không có cao thủ thủ hộ lấy mạng hắn. Ý nghĩ này vừa nảy sinh, bảy người đều trở nên phấn chấn, vốn có chút lòng tin trong chốc lát đã được thay thế bằng ý chí chiến đấu.

Không nói lời gì, từng đạo Thần Hồn Kỹ hướng về phía Dương Khai đánh tới, sức mạnh của thần thức từ bốn phương tám hướng đan vào nhau như mạng nhện bủa vây Dương Khai.


Đúng tại vị trí thần thức hội tụ, Dương Khai chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt khinh thường.

Từ sau khi luyện được bổn nguyên hồn tà linh ở trong Hung Sát Tà Động, hắn không sợ nhất chính là sự công kích của thần thức. Sức mạnh thần thức của bảy người ở trước mặt hắn giống như hải dương mênh mông với dòng suối nhỏ, căn bản không thể lay động tinh thần của hắn.

Ngược lại ở Dương Khai lại bạo phát ra sức mạnh thần thức, điều này làm thức hải của những người kia thấy lạnh, trên mặt đều có một cảm giác bị băng phong.

Lập tức kinh hãi vạn phần, không biết trên người Dương Khai rốt cuộc có bao nhiêu thần hồn bí bảo, không ngờ có thể đạt tới trình độ này.

- Hướng Sở để các ngươi lại cũng chỉ để các ngươi chết thay mà thôi, làm gì mà phải ra sức như vậy?
Dương Khai lắc đầu không muốn cùng bọn họ tiếp tục giằng co nữa.
- Cho dù y có trốn được về Chiến Thành thì ta cũng vẫn phải lấy mạng y, các ngươi cũng chỉ chết một cách không có giá trị gì thôi.

Bảy người sắc mặt trầm xuống, một người trong số đó nói:
- Cửu công tử, không cần phải châm ngòi li gián, ta sinh ra là người nhà Hướng Nam, chết làm ma nhà Hướng Nam, bảo vệ cho sự an toàn của công tử là trách nhiệm của chúng ta. Cửu công tử nếu đã có lòng tin như vậy sao không để cho bọn ta được diện kiến thủ đoạn thông thiên của người?

- Vậy ta sẽ thành toàn cho các ngươi.
Dương Khai khẽ gật đầu, thần sắc bỗng bình tĩnh trở lại, cốt thuẫn trên tay cũng đã biến mất không còn gì nữa, tay phải chậm rãi giơ lên.

Theo cánh tay hắn nâng lên, bảy người bỗng có một cảm giác không ổn, dường như trong trời đất này hết thảy đều đã dừng lại, bảy cặp mắt không tự chủ được trợn tròng, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi dừng ở Dương Khai, có tâm công kích lại không thể động chân động tay.

Trong lúc này một người duy nhất có thể cử động chính là Dương Khai.

Ngón giữa bàn tay phải đặt trên trán, như mộng huyễn lẩm bẩm rồi đột nhiên vang lên.

- Nhập ma!

Không trung run rẩy, mặt đất rung chuyển, cảm giác trời long đất lở nảy sinh trong lòng mỗi người.

Một đạo hào quang hắc ám có thể cắn nuốt tất cả bỗng từ người Dương Khai tuôn ra, năng lực màu đen kia nồng đậm, khát máu, tàn bạo, tà ác tràn ngập trong không gian, khiến bảy người trong lòng đều hoảng sợ.


Theo hơi thở của Dương Khai tăng trưởng, cảm giác bất lực trong lòng mỗi người cũng tăng lên.

Sức mạnh Dương Khai biểu hiện ra hoàn toàn đã làm bọn họ rung động.

Năng lượng tà ác của Ngạo Cốt Kim Thân đã lâu không dùng đến, Dương Khai cũng e dè quan hệ thuỷ hoả bất dung của Bát đại gia và Thương Vân Tà Địa cho nên vẫn không thể hiện ta mặt tà ác của mình.

Nhưng hiện tại, vì đánh chết Hướng Sở và Nam Sênh, hắn sẽ không băn khoăn, hối tiếc gì.

Năng lượng đen xì tà ác kia chỉ xuất hiện trong chớp mắt liền bị thân thể Dương Khai cắn nuốt sạch sẽ.

Đưa mắt nhìn lại, Dương Khai vẫn là Dương Khai nhưng cảm giác lại không giống với lúc trước.

Trong chốc lát bảy người kia còn ảo tưởng liên thủ tiêu diệt Dương Khai, lập chút công lao vì Nam Sênh và Hướng Sở nhưng hiện tại không ai dám nghĩ như vậy.

Không biết vì sao, đối mặt với Dương Khai giờ phút này bảy người không khỏi sinh ra một cảm giác cùng đường không lối thoát.

Ánh mắt bảy người cũng như bị mây đen che đậy, hắc ám bao trùm, không nhìn thấy một tia sáng, không thấy phương hướng.

Ánh mắt lạnh như băng tàn nhẫn trông lại, bảy người không khỏi hoảng sợ hướng lùi về sau mấy bước.

Dương Khai hơi giơ tay, từng đạo năng lượng nhỏ màu đen như những con linh xà, phát ra hơi thở phì phò hướng tới một người.

Người này sắc mặt đại biến vội vàng tránh né, nhưng vừa làm ra động tác này thì thân mình đã rung động mạnh, toàn bộ phần da thịt lộ ra bên ngoài trong chốc lát bị màu đen kia bao trùm, ngửa mặt ngã lăn trên mặt đất.

Một kích, một cao thủ Thần Du Cảnh tam tầng đã mất mạng không có khả năng chống trả.

Còn lại sáu người sắc mặt trắng bệch, câm như hến.

Bọn họ thậm chí không thấy được người này rốt cuộc trúng chiêu như thế nào, cũng không ngờ đến giờ phút này Dương Khai đã mạnh đến vậy.

Ngày đó dưới Thái Phòng Sơn, Dương Khai dựa vào Chân Nguyên Cảnh ngũ tầng đã có thể đánh chết hai người Thần Du Cảnh nhị tầng, đến hôm nay hắn chỉ còn thiếu một bước nữa là đã đạt tới Thần Du Cảnh, năng lực phát huy so với ngày đó đương nhiên sẽ càng mạnh hơn gấp bội phần.

Những người Thần Du Cảnh tam tứ tầng này quả thật không là gì trong mắt hắn.


- Ai chặn đường…chết!
Dương Khai thanh âm âm trầm truyền đến, bầu trời bỗng trở nên mờ tối, một thủ ấn như mây đen quay cuồng, hướng tới đầu sáu người nhào tới, như bàn tay to che phủ bầu trời, càng lúc càng lớn, làm cho mấy người bọn họ sinh ra một loại ý niệm muốn tránh cũng không thể được.

Sáu người không ngừng sợ hãi kêu lên, điên cuồng vận chuyển chân nguyên muốn thoát khỏi chỗ đó, nhưng mặc kệ bọn họ có cố gắng thế nào cũng không tránh khỏi thủ ấn kia.

Một tiếng va chạm vang lên làm rung chuyển mặt đất.

Thủ ấn bao trùm xuống dưới đào thành một vết sâu trên mặt đất, có tiếng xương cốt gẫy truyền tới dầy đặc liên tục như tiếng xay đậu.

Sáu người hoặc nằm ngửa hoặc bò, tất cả đều ngã vào trong hố sâu do thủ ấn tạo nên, mặc dù không có người chết nhưng năng lượng tà ác này lại ăn mòn tâm linh và thể xác bọn họ khiến ý thức của bọn họ trong nháy mắt trở nên mơ hồ.

Cả người xương cốt gẫy vô số, chỉ sợ cả đời này cũng không có cách nào khôi phục.

- Nói rồi các ngươi là kẻ chết thay, còn cứ khăng khăng không chịu tỉnh.
Dương Khai lắc lắc đầu, Nam Sênh và Hướng Sở biết sức mạnh của mình đã tăng lên đáng kể nhưng có vẻ như bọn họ đã không nói với ai.

Nếu như bảy người ở lại chặn Dương Khai biết được tin này, bọn họ thể nào cũng không ôm hy vọng đoạt mạng hắn, cũng không bị hắn đánh cho thê thảm đến vậy.

Không để ý tới sự sống chết của sáu người kia, Dương Khai nhìn Chiến Thành cách đó chừng trăm dặm chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đuổi tới.

Cho dù Hướng Sở và Nam Sênh thật sự trốn vào Dương Chiếu phủ thì cái chết của bọn họ ngày hôm nay cũng không thể nghi ngờ.

Chiến Thành.

Nam Sênh và Hướng Sở hai người thần sắc hốt hoảng, cùng một đám võ giả hãi hùng xông vào, số đông người đi đường nhìn bọn họ như vậy cũng không khỏi kinh nghi, không biết những người này bị người nào truy kích mà thành ra như vậy.

Cả đám, người nào người nấy mồ hôi đều chảy ướt lưng áo, chân nguyên hao hết, vừa la hét người đi đường nhường đường vừa hướng tới Dương Chiếu phủ phóng đi.

Tin tức rất nhanh truyền đến Dương Uy phủ và Dương Khai phủ.

Dương Uy chau mày cũng không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng ý thức được lát nữa sẽ phát sinh đại biến cố, lúc này đã cùng huyết thị thân cận lặng lẽ rời khỏi phủ, hướng đến Dương Chiếu phủ.

Dương Khai phủ, lúc Thu Ức Mộng biết được tin tức này không khỏi dung hoa thất sắc, vội vàng ra lệnh cho các thế lực lớn trong phủ xuất phát ra ngoài Chiến Thành, chuẩn bị đón Dương Khai trở về.

Nàng không xác định Nam Sênh và Hướng Sở rốt cuộc gặp phải chuyện gì nhưng cũng mơ hồ cảm thấy việc này cũng có quan hệ với Dương Khai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui