Vũ Luyện Điên Phong

Chuyện của cao thủ thần bí, Địa Ma không rõ, lập tức tò mò hỏi han.

Dương Khai kể sơ lược quá trình hai lần chạm mặt giao đấu một lượt.

Sau khi nghe xong, Địa Ma lấy làm lạ, nhìn qua Mộng Vô Nhai:
- Ngay cả ngươi cũng không nhìn ra tên tiểu tử đó?

Mộng chưởng quầy chậm rãi lắc đầu:
- Trên người y có loại khí tức đặc biệt, ngăn chặn sự điều tra của người ngoài. Ta nghĩ cho dù là Thần Du Chi Thượng muốn theo dõi cũng không phải dễ, người này nếu muốn che giấu bản thân, không ai có thể tìm ra.

- Lợi hại!
Địa Ma khen, lại cười khẽ mờ ám:
- Nhưng mà từ tình huống tên tiểu tử này giao thủ với Ảnh Cửu và thiếu chủ có thể thấy, thực lực của y có vẻ không phải quá xuất sắc.

Ở gần phòng luyện đan, người kia đã dính một chiêu Ảnh Vũ Sát của Ảnh Cửu, bị thương nhẹ, trên Phá Kính Hồ, Dương Khai một kiếm đánh tới, người đó không tránh được hết, nếu thực lực thật sự cao thâm như Mộng Vô Nhai và Địa Ma, thì không thể có chuyện như vậy.

Dương Khai khẽ vuốt cằm:
- Nhưng cũng không kém, chắc chắn là một cao thủ.

- Thiếu chủ muốn làm thế nào?
Thần sắc Địa Ma phấn chấn, nhe răng cười độc ác.

- Ta nói trước, chuyện này đừng hy vọng lão phu nhúng tay vào.
Mộng Vô Nhai nhìn Dương Khai
- Lão phu ở đây, hoàn toàn là vì phải bảo vệ nha đầu Ngưng Thường kia, chuyện lộn xộn ở Chiến Thành, lão phu không quan tâm.

Nói xong, lại nói thầm một câu:
- Lão phu lớn tuổi rồi, lại không tiện chen tay vào chuyện của bọn trẻ.

- Không cần lão nhúng tay.
Dương Khai cười nhẹ,
- Ta chỉ là muốn hỏi hai vị, có cách nào hay để bắt được tên kia không.

Mộng Vô Nhai khẽ lắc đầu, Địa Ma cũng tức khắc tịt ngòi. Ngay đến Mộng Vô Nhai cũng không có cách với người kia, Địa Ma cũng không dám bảo đảm gì, trừ phi người đó xuất hiện trong phủ Dương Khai một lần nữa, mới có cơ hội, nhưng lần trước đã rút dây động rừng, chỉ cần người đó đầu óc còn bình thường, trong thời gian ngắn chắc sẽ không có hành động nữa.

- Thiếu chủ không có chút tin tức nào về người đó, lão nô cũng không bột cố gột nên hồ đâu.

Địa Ma cười mỉa.

- Tin tức… thực ra là có một.
Dương Khai trầm ngâm một hồi chợt nói.

- Cái gì?
Mộng Vô Nhai và Địa Ma cùng lúc nhìn sang.

- Nàng là nữ nhân!
Ánh mắt Dương Khai sâu xa.

- Làm sao ngươi biết?
Mộng chưởng quầy nhíu mày.

Dương Khai mỉm cười lấy từ trong ngực ra một nhúm tóc xanh. Đặt ở trước mặt hai người nói:
- Đây là ta cắt từ trên người nàng ở Phá Kính Hồ.

Dừng một chút, lại nói:
- Nhưng mà ta không biết tóc của nàng, tại sao như vậy, hai vị kiến thức uyên bác, đã từng thấy qua màu tóc này chưa?

Mộng Vô Nhai và Địa Ma nhìn nhúm tóc xanh, kinh ngạc.

Bởi vì nhúm tóc xanh này, hoàn toàn không giống với tóc của nữ tử bình thường, người bình thường, cho dù là nam hay nữ, tất cả đều là màu tóc đen, nhưng nhúm tóc này lại là màu xanh lam.

Giống như hồ nước trong suốt, mềm mại bóng mượt, duy chỉ có màu tóc là khác biệt.

Sau một cái chớp mặt kinh ngạc, Mộng Vô Nhai và Địa Ma lại liếc nhau một cái, trên mặt hiện ra thần sắc quái dị.

Dương Khai quan sát. Thầm suy đoán e là bọn họ đã nghĩ ra điều gì.

Trầm ngâm một hồi, Mộng Vô Nhai nói:
- Ta không biết cô nương này là ai, cũng chưa từng nghe qua người nào có tóc màu này, nhưng ta đoán có liên quan đến thể chất và công pháp nàng tu luyện. Dương Khai đừng coi thường người này, nữ tử này khả năng lại lịch bất phàm.

Mộng Vô Nhai trong ý có ý. Tuy không nói rõ, nhưng Dương Khai vẫn ngưng trọng gật đầu.

Hắn không hề có ý xem nhẹ đối phương.


Địa Ma bỗng nhiên cười ha hả:
- Thiếu chủ, nếu sợi tóc này thật sự là cắt từ trên người đó xuống, lão nô có thể có cách tìm được nàng ta!

- Hả?
Dương Khai nghe mà mừng rỡ
- Chắc không?

- Khụ khụ… truy hồn lấy mạng chính là sở trường của lão nô! Có chỗ tóc này lấy từ trên người nàng xuống, trước mặt lão nô nàng không thể che giấu!
Địa Ma tin tưởng tuyệt đối.

- Tà pháp ma tu!
Mộng Vô Nhai hừ một tiếng.

Địa Ma không những không để bụng, ngược lại còn càng vui vẻ.

Dương Khai cũng không quan tâm y dùng cách gì, chỉ cần có thể tìm ra nữ tử thần bí kia là được, liền hỏi:
- Mất bao lâu?

- Khoảng mười ngày, nhưng còn phải xem cơ duyên, nếu nữ tử đó không tới gần lão nô, lão nô cũng không thể tìm được tung tích của nàng!

- Vậy mau đi chuẩn bị đi!
Dương Khai trầm giọng nói.

Cho dù nữ nhân kia đến gần phòng luyện đan nhằm mục đích gì, đã một lần không thành công, chắc chắc sẽ có lần sau. Hơn nữa suy đoán từ chuyện nàng xuất hiện ở Phá Kính Hồ, người này chắc chắn to gan làm loạn, không xem anh hùng trong thiên hạ ra gì. Người tự tin, tự đại như vậy, sẽ không vì một chút trắc trở này mà rút lui, đợi nàng ta sau khi nghĩ ra cách che giấu khí tức của mình rồi, nhất định sẽ lại đến.

Đợi lần sau nàng đến, sẽ là lúc chui đầu vào lưới!

Giao sợi tóc màu lam cho Địa Ma, Dương Khai nhanh chóng rời đi.

Ở gần phòng luyện khí tìm được Thu Ức Mộng đang bận rôn, lặng lẽ trao đổi với nàng vài câu. Không ai biết Dương Khai đã nói gì với nàng, chỉ thấy thần sắc Thu Ức Mộng kích động, thái đô kiên quyết, thậm chí còn hai tay kéo tay Dương Khai, thế nào cũng không bỏ ra.

Thu đại tiểu thư rất ít khi làm ra chuyện thất lễ như vậy, xuất thân cao quý và gia giáo khiến nàng có thể vượt qua giáo dưỡng của người ngoài. Trước mặt mọi người lôi kéo Dương Khai, cứ như Dương Khai bội tình bạc nghĩa với nàng, bị đám người luyện võ liếc nhìn không thôi, âm thầm phỏng đoán.


Cuối cùng, Dương Khai cũng thoát khỏi sự trói buộc của Thu Ức Mộng, vội bước rời đi, để lại một mình Thu đại tiểu thư, mặt phẫn nộ không ngừng dậm chân.

- Thu tiểu thư, sư đệ ta sao vậy?
Lam Sơ Điệp vừa luyện hóa xong một bộ bí bảo, ra ngoài hít thở không khí, vừa thấy cảnh tượng này, không khỏi tò mò.

- Không có gì.
Thu Ức Mộng rất nhanh thu lại thần sắc, chậm rãi lắc đầu.

Lam Sơ Điệp khẽ mỉm cười, cũng không hỏi nhiều, biết với thân phận mình hiện giờ không có tư cách tiếp xúc với quá nhiều những bí mật cao cấp.

Chỗ khác, tỷ muội Hồ gia qua cửa sổ nhìn về nơi xa, cũng nhìn thấy cảnh tượng này.

- Thấy không, xú nam nhân này chính là một mầu du côn, trước mắt bao nhiêu người lại có thể liếc mắt đưa tình với Thu đại tiểu thư, thật không biết xấu hổ, tiểu muội cẩn thận một chút, đừng nghe hắn nói!
Hồ Kiều Nhi vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa nhắc nhở muội muội của mình.

Hồ Mị Nhi tay đỡ má, như đi vào cõi thần tiên, dường như không nghe thấy gì.

Nhìn thấy bộ dạng hoa si của muội muội, Hồ Kiều Nhi lắc đầu thở dài, đưa bàn tay trắng như ngọc, nắm cái mũi nhỏ nhắn của muội muội, lắc trái lắc phải:
- Tu luyện thôi!

- Á.
Hồ Mị Nhi lúc này mới lưu luyến thu lại ánh mắt.

Tuy Huyết Chiến Bang và Phong Vũ Lâu là đến nhờ vả phủ đệ Dương Khai, nhưng về mặt cung cấp đan dược, Thu Ức Mộng cũng không bạc đãi bọn họ, đã có Huyền đan của phòng luyện đan cung cấp giúp, tốc độ tu vi của tỷ muội Hồ gia tiến triển rất nhanh so với trước, chưa đến mấy ngày, Đồng Khí Liên Chi Thần Công đã có đột phá.

Hơn nữa sau khi dùng những đan dược kia, tỷ muội Hồ gia cảm nhận được rõ ràng, trong cơ thể mình dường như có chút thay đổi, hấp thụ thiên địa linh khí dễ dàng hơn trước, kinh mạch cũng ổn định hơn, công pháp vận chuyển cũng nhanh hơn trước.

Tư chất và sức mạnh của Dương Khai khiến họ cảm thấy áp lực, biết nếu không nỗ lực sẽ bị ném lại phía sau, trên con đường tu vi không dám lơi lỏng chỗ nào… Đêm xuống, phía đông Chiến Thành, Dương Uy phủ.

Đang luyện hóa bí bảo Huyền cấp mới đoạt được được mấy ngày, Dương Uy bỗng nhiên nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, nhíu mày, cao giọng hỏi:
- Chuyện gì?

- Đại thiếu, có người tới thăm.
Tiếng của Mạnh gia Mạnh Thiện Y truyền đến, trong giọng nói lẫn cảm giác kì quái.

- Ai?
Ánh mắt Dương Uy lóe lóe. Mình đang luyện hóa Huyền cấp bí bảo, Mạnh Thiện Y không phải không biết, nếu không phải thân phận của người đến tìm không tầm thường, y tuyệt đối không tới quấy rầy mình.

Rốt cuộc là ai, có thể làm cho giọng điệu Mạnh Thiện Y trở nên kì quái như vậy?

- Ta nghĩ, chắc là Dương Khai!


- Lão cửu?
Giọng Dương Uy đột nhiên cao lên mấy phần, cũng có chút không thể tin được.

Rất nhanh, cửa phòng được mở ra, Dương Uy vẻ mặt nghiêm túc xuất hiện trước Mạnh Thiện Y, hai tay chắp sau lưng hỏi:
- Thật sự là lão cửu đến?

Mạnh Thiện Y cười khổ:
- Ta không nhìn rõ nhưng bên cạnh hắn là Ảnh Cửu tiền bối, ta nghĩ, ngoài Dương Khai, Ảnh Cửu không thể đi theo bất kì ai.

Dương Uy biến sắc, gật đầu:
- Nếu Ảnh Cửu tới, vậy chắc là lão cửu rồi.

Dừng một chút, khẽ cười nói:
- To gan gây chuyện như vậy, lão cửu thật khiến người khác nhìn không thấu.

Tuy nói mình có thể hiện thiện ý cuộc chiến đoạt bảo ở Phá Kính Hồ, nhưng nói cho cùng hai người vẫn là đối thủ, Dương Khai dám chỉ đưa mỗi Ảnh Cửu tới phủ đệ của mình, lá gan không phải lớn bình thường.

- Đại thiếu, đây là một cơ hội!
Mạnh Thiện Y nhỏ giọng, nét mặt chộn rộn,
- Với biểu hiện của Dương Khai từ khi bắt đầu cuộc chiến đoạt đích đến bây giờ, tương lai hắn nhất định là đối thủ còn mạnh hơn cả nhị thiếu gia, sao không thừa dịp hắn đêm nay đơn độc mà thấu triệt…

Nói xong, trên tay nắm thành thủ thế.

Dương Uy cười lạnh một tiếng, chậm rãi lắc đầu.

- Đại thiếu!
Ngữ khí của Mạnh Thiện Y dồn dập hẳn, rõ ràng không hiểu tại sao Dương Uy lại không nắm lấy một cơ hội tốt như vậy,
- Thành đại sự không câu nệ tiểu tiết! Bây giờ không loại hắn, e là không còn cơ hội nữa.

Từ khi mới bắt đầu không được ai xem trọng, bây giờ danh vọng như mặt trời giữa trưa, tiếng hô đoạt thắng ngày càng tăng cao, thay đổi và phát triển của Dương Khai phủ dường như làm người ta kinh ngạc cực điểm.

Ưu thế của hắn, từng bước từng bước ngày càng mở rộng, cùng với thời gian, ưu thế này sẽ càng ngày càng lớn, cho đến khi chiếm đoạt tiêu diệt tất cả kẻ thù, trở thành người thắng sau cùng.

Mạnh Thiện Y dường như đã thấy được ngày đó, hắn là đồng minh của Dương Uy, lẽ nào không lo lắng?

Nhưng đại thiếu lại bỏ qua cơ hội tốt trước mặt không tận dụng, dường như còn nghĩ đến tình huynh đệ, thực là ngu muội đến cực điểm.

- Ta tự có tính toán, không cần nhiều lời!
Dương Uy phất phất tay, cất bước rời đi.

Mạnh Thiện Y sầu não, không ngừng cười khổ, nghĩ một chút, thần sắc bỗng nhiên kiên nghị trở lại, xoay người, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui