Không khí hòa thuận, mọi người hàn huyên không thôi.
Thu Ức Mộng ở một bên quan sát, phát hiện bảy tám đôi tay của người luyện võ bị buộc bằng vải trắng, cho nàng ta có cảm giác âm trầm, trong lòng lập tức tỉnh ngộ, những người này chắc là đệ tử của Quỷ Vương Cốc.
Nhưng lai lịch của những người còn lại, khiến Thu Ức Mộng phấn chấn.
Những người này lại có thể xuất thân luyện khí sư của Bảo Khí Tông! Đặc biệt là đại danh của Ngũ Nham, Thu Ức Mộng đương nhiên không thấy lạ. Trong Bảo Khí Tông, ngoài Tông chủ, thì phương pháp luyện khí của Ngũ Nham là cao minh nhất.
Nghe đồn, Ngũ Nham vì thu thập ngọn lửa có thể luyện khí, đi khắp đại giang nam bắc, thậm chí sang cả nước khác, hao phí gần hai mươi năm mới có được vật mình muốn, đem chút thiên địa linh hỏa thần kì hóa nhập vào cơ thể, thay đổi mạnh mẽ thuộc tính thể chất và chân nguyên bản thân.
Đây là một vị luyện khí sư đứng đầu có thể luyện ra bí bảo cấp Huyền cấp trung phẩm.
Trong giới luyện khí, uy danh của y không hề kém Tiêu Phù Sinh trong giới luyện đan.
Nhưng mà, luyện khí phức tạp hơn luyện đan, tốn thời gian hơn, cần nhiều nguyên liệu hơn, hơn nữa số lượng người luyện võ yêu cầu về đan dược nhiều hơn rất nhiều so với bí bảo, cho nên về mặt thanh danh, Ngũ Nham ít danh tiếng hơn Tiêu Phù Sinh, Bảo Khí Tông cũng kém hơn Dược Vương Cốc.
Nhưng những người này vẫn không thể nào có được trình độ cao siêu và phương pháp thần kì về mặt luyện khí như Ngũ Nham.
Ngoài y ra, Bảo Khí Tông còn gần hai mươi đệ tử, những người này, ai ai cũng là luyện khí sư xuất sắc.
Thu Ức Mộng nào dám sơ suất?
Cùng với Dương Khai hai người sắp xếp cho người của Dược Vương Cốc và Bảo Khí Tông nghỉ ngơi trong phủ, cả người đều sắc mặt ửng hồng hưng phấn, đi cứ như bay.
Lấy ngón tay tính đi tính lại, Thu Ức Mộng bất ngờ phát hiện, trợ thủ giúp đỡ Dương Khai lúc này đã lên đến mức không thể tưởng tương nổi. Không kể đến mười mấy trợ lực lớn nhỏ, chỉ riêng người ngựa của Dược Vương Cốc và Bảo Khí Tông, đủ để khiến người ta đỏ mắt.
Sao hắn làm được như vậy?
Nhìn đi nhìn lại bóng dáng người nam nhân phía trước, Thu đại tiểu thư nhất thời lại tâm thần lay động, cắn nhẹ môi mỏng, rơi vào mê say!
Đầu óc nghĩ ngợi lung tung, cứ theo Dương Khai đi đến trong điện, Thu Ức Mộng vẫn chưa lấy lại tinh thần. Trong đầu không ngừng tưởng tượng tương lai tốt đẹp, dường như cảm thấy có một bức họa cuộn trên tay Dương Khai từ từ mở ra.
Cảnh tượng tươi đẹp đó là Dương Khai đã chinh phục huynh trưởng khác, thắng lợi trong cuộc chiến đoạt đích, trở thành người đứng đầu Dương gia.
Không kìm được thở gấp. Một lần nữa cảm thấy lúc đầu mình lựa chọn rời gia tộc đến giúp đỡ hắn là đúng đắn.
- Lão nô tham kiến thiếu chủ!
Đang mơ mơ màng màng, bỗng nhiên một thanh âm lọt vào tai, Thu Ức Mộng ngẩn ra, không khỏi ngây người.
Nàng phát hiện người trung niên được cả Quỷ Vương Cốc và Bảo Khí Tông kính trọng kia, lúc này lại đang một chân quỳ trên đất, thần thái cung kính, đầu cúi xuống.
Lão nô? Thiếu chủ?
Thu Ức Mộng không kìm được há cái miệng nhỏ của mình, đưa tay che, đôi mắt đẹp run rẩy.
Tuy rằng với trình độ của nàng chưa biết được Địa Ma rốt cuộc là cao thủ trình độ nào. Nhưng Địa Ma cho nàng cảm giác, áp lực còn lớn hơn cả mấy vị tùy tùng trong phủ kia.
Đây cũng là nói, hơi thở âm trầm của người trung niên này còn lợi hại hơn cả huyết thị.
Nhưng lúc này y lại làm ra động tác thấp kém như vậy, còn tự xưng lão nô? Đến huyết thị đi theo Dương Khai cũng không khúm núm như vậy chứ?
Ngây ngốc liếc Dương Khai một cái, thấy hắn rõ ràng không có vẻ ngạc nhiên, không hề cảm thấy có gì không ổn, chỉ thản nhiên nói:
- Đứng lên đi, giữa ta và ngươi không cần như vậy?
- Tạ thiếu chủ.
Người trung niên kia vui mừng đứng lên, dường như còn có chút cảm giác trọng trách.
Thấy sự kinh ngạc của Thu Ức Mộng, Địa Ma quay đầu nhìn nàng cười cười:
- Tiểu cô nương, mọi người không phải người ngoài, quan hệ của ta và thiếu chủ sẽ không giấu ngươi, nhưng ngươi cũng đừng để lộ ra ngoài, thiểu chủ của chúng ta bình thường khá là khiêm tốn.
Thu Ức Mộng vội vàng thu lại thần sắc, nghiêm túc nói:
- Tiền bối yên tâm, ta… Khụ, ta không nhìn thấy gì hết, mọi người cứ nói chuyện đi.
Kỳ thực lúc này, tốt nhất là nên nhanh chóng rời khỏi.
Biết càng ít bí mật, bản thân sẽ càng an toàn. Nhưng nữ nhân trời sinh tính hiếu kì cực lớn làm cho Thu Ức Mộng như mọc rễ đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích.
Thầm nghĩ, làm thế nào một cao thủ thần bí mạnh như vậy, mối quan hệ với Dương Khai như nô bộc và chủ nhân?
Tiểu tử thối này có tài đức gì?
- Thân thể ngươi thế nào?
Dương Khai không đuổi Thu Ức Mộng đi, suy cho cùng những ngày sau này còn rất dài, Thu Ức Mộng lại là nhân vật số hai của phủ thượng, quan hệ của mình với Địa Ma chắc chắn không lừa được nàng, thay vì để nàng ngờ vực vô căn cứ thà cứ công khaivậy.
Nghe Dương Khai hỏi như vậy, gương mặt Địa Ma lộ vẻ cảm kích, trầm giọng nói:
- Hoạt động mấy tháng nay, đã vững chắc rồi, trong ba mươi năm sẽ không xảy ra vấn đề gì.
- Sau ba mươi năm thì sao?
Dương Khai nhíu mày, đối với thần hồn nhập vào thân thể người khác, Dương Khai cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, huyền bí và huyền diệu trong đó lại càng ù ù cạc cạc.
- Cái này còn phải xem cố gắng của lão nô, nếu như có thể dung hợp thể xác một cách hoàn mỹ, ngày sau không cần đổi nữa, còn nếu không được, thì ba mươi năm sau lại phải tìm một thân xác thích hợp khác.
- Ta có thể giúp gì, cứ nói.
Dương Khai vuốt cằm, với Địa Ma, không cần khách khí.
- Đa tạ thiếu chủ, tạm thời không vấn đề gì.
- Ờ, nếu ngươi không có chuyện gì khác, thì ra đằng sau gặp một người.
- Ai?
- Mộng Vô Nhai!
Dương Khai nhếch miệng, quan sát thần sắc Địa Ma, quả nhiên sắc mặt khẽ biến, vẻ kiêng kị, trong lòng biết lúc đầy thủ đoạn của Mộng Vô Nhai khiến Địa Ma có chút rụt rè, càng khẳng định Mộng chưởng quầy không đơn giản như mình tưởng tượng.
- Lão bất tử này!
Địa Ma hận đến nghiến răng nghiến lợi
- Đợi lão nô nói chuyện với lão một phen, thù mới hận cũ thanh toán luôn một thể!
Nói xong, cười đen tối:
- Thiếu chủ, người chơi với vị cô nương này, lão nô đi tìm lão.
Sắc mặt Dương Khai tối sầm, khoát tay áo.
Thân hình Địa Ma chợt lóe liền không thấy bóng dáng đâu.
Trong điện chỉ còn lại hai người.
- Ta có thể hỏi chút vị tiền bối này rốt cuộc là ai không?
Giọng hiếu kì của Thu Ức Mộng truyền đến.
Dương Khai lắc đầu.
- Vậy bỏ đi, dù thế nào ngươi làm cái gì cũng thần thần bí bí. Ta cũng quen rồi.
Thu Ức Mộng hừ một tiếng.
- Tiến độ bọn họ luyện hóa bí bảo đến đâu rồi?
Dương Khai nhìn nàng, mình luyện hóa bí bảo mấy ngày nay, như những người khác cũng đang luyện hóa bí bảo.
- Sắp được rồi, qua hai ngày nữa chắc có hơn nửa số người có thể xuất quan.
Thu Ức Mộng nhe răng cười
- Còn ngươi? Tiến độ thế nào rồi?
- Mới luyện hóa một bộ.
- Nhanh vậy à?
Gương mặt xinh đẹp của Thu Ức Mộng chợt biến, bí bảo Dương Khai đạt được toàn là Huyền cấp, với trình độ tu vi của hắn muốn luyện hóa, năm ngày tuyệt đối không đủ. Chỉ kinh ngạc lúc, Thu Ức Mộng thu lại nội liễm, kì tích và những thứ không thể tưởng tượng nổi mà nam nhân này mang đến quá nhiều. Thu Ức Mộng dần dần thành miễn dịch.
- Người của Bảo Khí Tông tới rồi, ngươi cũng phải nhanh lên, nơi luyện khí ta sớm đã tìm rồi. Ngươi sắp xếp cho bọn họ, còn nguyên liệu, hiện giờ tích lũy cũng rất nhiều rồi, ngoài ra, thông báo với bên phòng đan, bảo bọn họ luyện chế chỗ đan dược nhanh chóng khôi phục chân nguyên, luyện khí cũng cần tiêu hao chân nguyên, đừng để những luyện khí sư đó mệt mỏi.
- Ta biết rồi.
- Vậy cứ thế đi.
Dương Khai gật đầu, đứng dậy đi vào trong.
Nhìn bóng lưng hắn dần dần biến mất, Thu Ức Mộng há miệng, lại ngậm lại, không biết tại sao, mấy ngày nay đặc biệt nghĩ nhiều đến mấy lời hắn nói.
Đến khi Dương Khai rời đi, Thu Ức Mộng mới cười khổ lắc lắc đầu, nàng dần dần phát hiện. Thần bí trên người nam nhân này, đã thành điểm chí mạng với nàng, lòng hiếu kì điều khiển nàng, muốn móc tất cả những bí mật sâu nhất trong đáy lòng của người này ra, để thỏa mãn dục vọng muốn nhìn thấy đến tột cùng của nàng.
Ngày hôm sau, Dương Khai đến nơi ở của đám người Bảo Khí Tông. Trả giá với Ngũ Nham một trận, hai bên mới cùng chấp nhận.
Bảo Khí Tông không giống Dược Vương Cốc, những người Dược Vương Cốc học tập luyện đan từ chỗ Hạ Ngưng Thường, nhưng Bảo Khí Tông là muốn tìm chỗ che chở.
Đào Dương có thể thuyết phục Ngũ Nham tham gia cuộc chiến đoạt đích, cũng là thay Dương Khai đưa ra điều kiện như vậy, đợi sau khi Dương Khai thực sự trở thành chủ nhân của Dương gia, bắt buộc phải tuyên bố với bên ngoài, Bảo Khí Tông được sự bảo hộ của họ.
Nếu Dương Khai không thắng trong cuộc chiến đoạt đích, những ngày sau này hắn cũng phải dùng sức mạnh của mình, bảo vệ Bảo Khí Tông không phải chịu sự bức bách quấy rầy từ các thế lực khác.
Dương Khai nhất chí.
Đào Dương ngượng ngùng, lại không còn cách nào khác. Chuyện liên quan đến sự an định của tông môn sau này, lời của một đệ tử trẻ như y không có trọng lượng.
Sau khi bàn bạc, đám người Bảo Khí Tông lập tức tiến hành đại nghiệp luyện khí.
Ngũ Nham cũng đã nói, mấy ngày trước Dương Khai dẫn người đến Phá Kính Hồ đoạt bí bảo. Những bí bảo Huyền cấp trở xuống cũng có thể cầm đi để y tinh luyện một phen, nói không chừng có thể thăng cấp bậc, cho dù là không thể thăng cấp, cũng sẽ hữu dụng hơn lúc đầu.
Y có trình độ này!
Dương Khai vô cùng động tâm, tinh luyện bí bảo với luyện chế bí bảo là hoàn toàn khác nhau. Tinh luyện bí bảo là trên cơ sở một bộ thành phẩm bí bảo luyện chế tiếp, khứ vu tồn tinh, càng tiết kiệm được thời gian và nguyên liệu, lập tức bảo Thu Ức Mộng lên tiếng, người luyện võ nào có ý và yêu cầu về phương diện này đều có thể đi tìm người của Bảo Khí Tông.
Xử lí xong chuyện của Bảo Khí Tông, Dương Khai lập tức chạy tới phòng của Mộng Vô Nhai.
Hôm qua Địa Ma đi gặp Mộng Vô Nhai, cho tới lúc này vẫn không có tin tức, hai lão bất tử này không biết đang làm cái gì, Dương Khai hơi lo lắng.
Bọn họ nếu đánh nhau thật, phủ đệ của mình e là thành tro bụi trong chớp mắt.
Ngay sau đó, Dương Khai phát hiện mình lo thừa.
Sau khi vào phòng của Mộng chưởng quầy, chỉ thấy Địa Ma và lão ngồi đối diện nhau, đôi bên cười lạnh đen tối, như là đã giao thủ qua, lại như hòa khí, không khí kì lạ.
- Hai vị, có chuyện gì vui vậy?
Dương Khai chen vào cười hỏi thăm.
- Vẫn tốt.
Mộng chưởng quầy vuốt cằm, Địa Ma sắc mặt không đổi, có vẻ là thất thế.
- Hàn huyên rồi, ta có chút chuyện muốn thỉnh giáo các ngươi.
Dương Khai nghiêm túc.
- Thiếu chủ có chuyện gì?
Địa Ma vội hỏi.
- Là cao thủ thần bí kia!
Dương Khai liếc Mộng Vô Nhai một cái, Mộng chưởng quầy không kìm được nhíu mày lại, lập tức ý thức được điều hắn muốn nói.
Lần trước lão và Dương Khai đồng thời phát giác được vị cao thủ thần bí kia, nhưng lúc Dương Khai đuổi theo, người kia đã bỏ chạy rồi.
Trong Phá Kính Hồ, người đó một lần nữa hiện thân, cướp mất một bộ Huyền cấp bí bảo!
Sự tồn tại của người này, khiến Dương Khai như nghẹn ở cổ họng, không trừ không được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...