Nhớ tới thiếu chủ, người trung niên thần sắc cũng có chút phức tạp.
Kì thật, bản chất mối quan hệ của y với thiếu chủ không hòa thuận. Ngay từ thời điểm gặp gỡ lần đầu tiên, y đã lấy thần hồn của mình, âm mưu đoạt thân thể hắn, không ngờ bị hắn khắc chế, dùng thần hồn khống chế
Sau đó phải làm người nô dịch, lúc đó bề ngoài người trung niên dịu ngoan, trung thành và tận tâm, kì thực không có lúc nào là không nghĩ đến cách thoát khỏi sự nô dịch của thiếu chủ, khôi phục tự do
Nhưng theo thời gian trôi qua, người trung niên cũng dần dần phát hiện thiếu chủ có tiềm lực rất lớn, tuy rằng trí nhớ của y cũng không khôi phục bao nhiêu nhưng vẫn là có nhãn lực đấy
Thiếu chủ không giống với người luyện võ bình thường, trên người hắn bao phủ đủ loại ánh sáng thần bí, mặc dù ngày đêm ở chung với hắn, nhưng cũng không thể nhìn thấu được sự thần bí, ngược lại càng ngày càng hoang mang, mới khiến cho y thu lại tâm tư, âm thầm chờ mong thiếu chủ trưởng thành.
Sau đó, dưới Khốn Long Giản tìm được ma thể, thiếu chủ lại cho phép thần hồn của mình nhập vào
Nói thật lúc đó bản thân có chút lo lắng, sợ thiếu chủ ngờ vực mình vô căn cứ, nếu hắn không cho phép mình nhập ma thể hiện tại, chắc mình sẽ hận hắn, tìm cách thoát khỏi sự khống chế của hắn
May mà thiếu chủ cho phép.
Điều này làm y lúc đó cảm động rơi nước mắt
Cẩn thận ngẫm lại, thiếu chủ dường như đối với mình cũng không tệ, vì khối ma thể này mình có thể giúp hắn một chút, trong thần hồn của mình còn có dấu vết của hắn, nếu làm hắn bực chỉ có thể tan thành tro bụi
Quyết định. Người trung niên thần sắc kiên định không chần chờ nữa.
Tuy nhiên nếu một mình đến hình như có chút không ổn, nếu chẳng may thiếu chủ hỏi tới, chẳng lẽ lại nói cho hắn biết mình ở Thương Vân Tà Địa lưu luyến quên về, quên ước định khắc vào phiến đá hay sao?
Nhíu mày trầm tư một chút, người trung niên thả thần thức ra
Muốn xem có cớ gì có thể lợi dụng không nhưng thần thức người trung niên đột nhiên dao động trong chớp mắt, dường như có một loại thần hồn quen thuộc dao động truyền tới
- A?
Người trung niên thần sắc không khỏi kinh nghi, nhìn xa liếc mắt một cái, chợt nhớ tới cái gì. Ha hả cười nhẹ một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái, nhanh như điện xẹt rời đi
Ngoài trăm dặm, một đám người đang ở hốt hoảng chạy trốn.
Số người không nhiều cũng không ít, chừng trên dưới ba mươi người, đầu lĩnh cũng chỉ là có Thần Du Cảnh tứ tầng mà thôi, còn lại cũng không có mấy cao thủ Thần Du Cảnh, phần lớn đều là Chân Nguyên Cảnh
Bốn phía nhiều bóng người chạy như bay, bao quanh đám người kia, không hạ thủ luôn, chỉ đi theo không hề rời một bước
Đám võ giả bên cạnh đám người đó hình như không phải là một đám người ngựa, tổng cộng có mấy đám, trong đó đang cảnh giác với nhau
- Mấy người này cũng thật đáng ghét, theo chúng ta cũng hơn mười ngày, không dứt ra.
Trong đám người đó, một thiếu nữ xinh đẹp chạy vội đang oán giận
-Lần này phiền toái rồi.
Một nam tử bên cạnh nàng cười khổ một tiếng,
- Cứ như vậy thì e là chúng ta không đến được Chiến Thành đấy.
- Sư huynh, chúng ta làm sao bây giờ
Cô gái kia lo lắng hỏi.
- Đến đâu tính đến đấy.
Nam tử kia cũng không có cách nào, chỉ chạy như bay theo sau trưởng bối sư môn
Lúc hai người nói chuyện, một nữ tử thần sắc trong trẻo lạnh lùng lại tiến sát tới. Nữ tử này dáng người tinh tế thon thả, dáng vẻ thướt tha mềm mại, đúng là mĩ nữ hiếm gặp nhưng cũng khiến cho người ta thấy kì quái, dây trắng quấn tay, căn bản không để cho người ta nhìn thấy bộ dạng đôi tay
Không chỉ nàng mà rất nhiều người trong nhóm người này cũng dùng vải trắng quấn tay như che giấu một vài bí mật không cho ai biết
- Đào sư huynh, nếu thật sự không được, chúng ta tách ra.
Đôi mắt đẹp của nàng lóe ra hàn quang, mấy nay bị truy đuổi nàng cũng nổi nóng:
- Mục tiêu những người đó là Quỷ Vương Cốc chúng ta, chúng ta mà tách ra, bọn họ cũng không gây phiền toái cho Bảo Khí Tông mấy người
Đào Dương nghe vậy lắc đầu:
- Lãnh sư muội, ngươi nghĩ rất đơn giản. Ngươi thực cho là bọn họ nhằm vào Quỷ Vương Cốc các ngươi sao?
- Tuy rằng không hoàn toàn, nhưng chúng ta cũng có phần trách nhiệm.
Lãnh San thần sắc buồn bã, nàng không phải ngu ngốc, nàng biết nhóm người kia đuổi theo nhưng không tấn công trực tiếp vì không muốn đắc tội với Bảo Khí Tông
Quỷ Vương Cốc chỉ là cái cớ cho bọn chúng mà thôi
Lần này, chỉ sợ là đã làm sai!
Mấy tháng trước tin tức về đoạt đích chi chiến cũng đến chỗ Thương Vân Tà Địa, những người Quỷ Vương Cốc này tự nhiên cũng nghe được phong thanh.
Những người đó cũng giống như Trần Học Thư, sau khi Lãnh San nghe được danh tính Dương Khai, cũng có chút nghi ngờ, không biết vị thiếu gia công tử Dương gia này có phải là người mình biết kia không?
Hỏi thăm nhiều lần, lúc này mới xác nhận được
Thân phận Lãnh San ở Quỷ Vương Cốc không thấp, thỉnh cầu Quỷ Lệ cho phép nàng dẫn dắt người trong tông môn tham gia đoạt đích chi chiến.
Quỷ Lệ cự tuyệt
Quỷ Vương Cốc dù sao cũng là tông môn của Thương Vân Tà Địa, đệ tử tùy tiện rời khỏi Thương Vân Tà Địa, khẳng định không có kết quả gì tốt đẹp. Trung Đô Dương gia đoạt đích chi chiến, y nào dám tham gia?
Không chỉ cự tuyệt còn nhốt Lãnh San, giao cho nàng không đến Thần Du Cảnh tuyệt đối không cho phép đi ra.
Sau đó, sư huynh Thẩm Dịch và Trình Anh lén đem nàng ra, ba người tập kết một đám hung thần chịu ơn huệ của Dương Khai, lén rời khỏi Quỷ Vương Cốc đến Trung Đô.
Chỉ vì muốn báo ơn lúc trước Dương Khai năm lần bảy lượt cứu mạng. Lần đó trong Hung Sát Tà Động, nếu không có Dương Khai, những đệ tử của Quỷ Vương Cốc này đã chết lâu rồi
Nhưng dấu hiệu của đệ tử Quỷ Vương Cốc lại rất rõ ràng
Đôi tay quỷ trắng bệch không có chút huyết sắc nào, khi bị người khác nhìn thấy sẽ biết xuất thân tà tông. Người của tà tông du đãng ở bên ngoài, sẽ bị người ta giết chết
Cho nên bọn người Quỷ Vương Cốc mới quấn băng lên tay, tuy rằng nhìn quái dị, tốt xấu cũng có thể che dấu thân phận
Nhóm người trẻ tuổi này, ngoại trừ Lãnh San một lần rời khỏi Thương Vân Tà Địa ra, những người khác hầu như chưa đi ra ngoài bao giờ, như con ruồi không đầu trốn trốn tránh tránh
Cuối cùng ngẫm nghĩ một chút, Thẩm Dịch quyết định đến Bảo Khí Tông tìm Đào Dương trước, lợi dụng Bảo Khí Tông yểm hộ, cùng nhau đi tới Trung Đô
Y nghĩ đến đám người Đào Dương của Bảo Khí Tông nhất định sẽ giúp Dương Khai
Đào Dương đã sớm biết tin tức Dương Khai, bất đắc dĩ không thuyết phục được trưởng bối trong tông môn, chỉ dựa vào mấy huynh đệ quen biết với Dương Khai nên lực lượng cũng không nhiều
Lúc bọn người Quỷ Vương Cốc đến Bảo Khí Tông, Đào Dương đang sứt đầu mẻ trán, nhìn thấy bọn người Lãnh San va Thẩm Dịch rất vui sướng, vội sắp xếp cho bọ họ lén ở đây
Một thời gian ngắn sau, đám người Lãnh San và Đào Dương mỗi ngày nhõng nhẽo trưởng bối của Bảo Khí Tông, rốt cuộc cũng thuyết phục được trưởng bối sư môn.
Vội vàng xuất phát.
Mới đi ra khỏi Bảo Khí Tông, liền bị mấy nhóm người theo dõi.
Bên ngoài Bảo Khí Tông thường ngày vô cùng náo nhiệt, giống như Dược Vương Cốc, người đến xin luyện khí nhiều không kể xiết, nhưng nhóm đội ngũ này không tầm thường, bọn họ chỉ theo dõi, cũng không bắt chuyện, làm cho người ta cực kì để ý
Sau một ngày bị bọn họ truy lùng, một Thần Du Cảnh của Bảo Khí Tông không nén được hỏi thẳng thì được biết nhóm này là nhóm của công tử Dương gia phái đến, thuyết khách muốn lôi kéo họ
Đám người Dược Vương Cốc đã bị Dương Khai thu nạp, đương nhiên đám Bảo Khí Tông là món mồi thơm ngon
Bất kể là Dương Chiếu, Dương Cang, Dương Thận hay là Dương Ảnh, thậm chí là Dương Uy, đều đều phái người ra
Đám người Đào Dương làm sao lại chấp nhận sự lôi kéo?
Sau khi cự tuyệt, đám người kia cũng không nóng nảy, vừa cảnh giác lẫn nhau, vừa không thuận theo, không buông tha, bày ra thái độ kiểu như cho dù không thể lôi kéo, người khác cũng đừng nghĩ đến việc đó
Đi theo như vậy suốt mấy ngày, cuối cùng những người đó cũng đã tìm được cơ hội
Một đệ tử Quỷ Vương Cốc không cẩn thận bại lộ thân phận, lập tức khiến đám người kia rục rịch xuất động
- Ngũ tiên sinh, chỉ cần ngươi có thể giao ra mấy người Quỷ Vương Cốc, ta sẽ không để quý tông khó xử. Dù sao thuật luyện khí của quý tông độc bộ thiên hạ. Nếu không được, về sau lại phiền phức.
Một cao thủ Thần Du Cảnh lục tầng mỉm cười nói
Lời này lập tức khiến những người khác phụ họa theo, đều gật đầu đồng ý, lần lượt bày tỏ thái độ của mình. Ám chỉ chỉ cần Bảo Khí Tông có thể giao đám người Quỷ Vương Cốc ra, cũng sẽ không đưa việc bọn họ câu kết tà tông truyền ra ngoài
Ngũ Nham đầu lĩnh hừ nhẹ một tiếng, không muốn phản ứng.
Y làm sao nhìn không ra dụng ý của nhóm này, chính vì đã nhìn ra mới nhất định bài xích
- Đào Dương! Quay lại đây!
Ngũ Nham một bụng căm tức không chỗ giải phóng, hét một tiếng
Đào Dương cổ co rụt lại, bật người vội vội vàng vàng vọt tới đằng trước, cung thanh hỏi:
- Sư thúc, có gì chỉ bảo?
Ngũ Nham ha hả cười lạnh hai tiếng:
- Tiểu tử ngươi, lớn rồi gan cũng lớn hả? Đám người Quỷ Vương Cốc mà ngươi cũng dám tiếp nhận, ngươi bảo sư thúc ta nói gì đây?
Ngũ Nham cũng là mấy ngày hôm trước do đệ tử Quỷ Vương Cốc để lộ dấu vết mới biết được thân phận thật sự của họ
Nếu sớm biết thì bề trên làm sao để bọn Lãnh San ở trong tông môn?
Đào Dương lơ đễnh, cười ha hả nói:
- Sinh tử chi giao mà sư thúc, ta cùng Triệu Dung sư muội và vài người lần trước đi Hung Sát Tà Động, ít nhiều bọn họ chiếu cố, bằng không chúng đệ tử đã sớm về Tây Thiên rồi
Ngũ Nham vừa trừng mắt:
- Chiếu cố người của ngươi không phải Dương Khai sao? Tại sao lại biến thành đám người Quỷ Vương Cốc, ngươi vẫn chưa nói thật sao?
- Đều chiếu cố, đều chiếu cố!
Đào Dương lộ rõ vẻ mặt không nghiêm chỉnh
- Hơn nữa sư thúc, Bảo Khí Tông chúng ta giống như Dược Vương Cốc, mở rộng cửa, tứ hải ngũ hồ đều là bằng hữu, cái gì tà tông chính tông chúng ta đâu cần quan tâm?
- Hừ! Dù sao ngươi gây ra phiền toái, tự giải quyết cho lão phu, bằng không, lần này sau khi trở về sẽ trục xuất ngươi khỏi tông môn
- Đừng sư thúc, con đang nghĩ cách đây.
Đào Dương thần sắc khổ muộn
- Ngươi tốt nhất nên nghĩ cách đi
ong Trì của Dương gia cũng không thể có công năng như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...