Con cháu dòng chính, lão tứ trong hàng ngũ của thế hệ trẻ tuổi của Dương gia, Dương Tân Vũ, trên đường trở về Trung Đô đã bị người ta phục kích, trọng thương!
Nghênh đón y hồi tộc là hai vị huyết thị đã dùng hết toàn lực thi triển Bá Huyết Cuồng Thuật, nhưng vẫn không thể bảo vệ chu toàn cho y.
Đành phải vội vàng mang về gia tộc trị liệu, tình huống cũng càng ngày càng ác liệt, cho dù uống linh đan diệu dược gì cũng không khởi sắc chút nào, chung qui vào ngày hôm qua do bị thương quá đã rời khỏi nhân gian.
Cho đến tận lúc này, con cháu Dương gia trở về Trung Đô, đã có đến năm người bất ngờ bị phục kích, ngoại trừ Dương Khai, còn có lão đại Dương Uy, lão ngũ Dương Kháng, lão thất Dương Ảnh. Tuy nhiên bốn người này đều là hữu kinh vô hiểm, ngoại trừ Dương Kháng và Dương Ảnh lúc ấy bị một vết thương nhỏ ở ngoài da, còn Dương Uy và Dương Khai đều không hề hấn gì, so với hoàn cảnh của Dương Tân Vũ thì may mắn hơn nhiều.
Đoạt đích chi chiến chưa bắt đầu, trong tộc đã có con cháu chết, lúc trước chưa bao giờ phát sinh sự tình như vậy.
Dương môn tức giận, thề phải tìm được đầu sỏ gây nên chuyện này, chu di cửu tộc.
Mà Đồ Phong và Đường Vũ Tiên lần này tới tìm Dương Khai, nguyên nhân chính là vì hai vị huyết thị được phân công nghênh đón Dương Tân Vũ hồi tộc.
-Gia tộc phải xử tử hai người kia sao?
Dương Khai nhướn mày, nghĩ đến một khả năng.
Dương Tứ Gia chậm rãi lắc đầu:
-Gia tộc không có ý này, dù sao hai người bọn họ lúc ấy cũng đã dùng hết toàn lực, trên người vết thương chồng chất, cũng đều bị thương nặng, cho tới hôm nay vẫn chưa thể khỏi hẳn, làm huyết thị như vậy coi như bọn họ cũng đã làm hết chức trách, gia tộc sẽ không đối xử với họ như vậy.
Mỗi một vị huyết thị đều bồi dưỡng không dễ, đối với Dương gia cũng hết sức trung thành và tận tâm, những người thuộc Trưởng Lão Điện đó chỉ cần còn có chút lý trí, sẽ không vì vậy mà xử tử hai vị huyết thị.
Nếu thật sự làm như vậy, cũng sẽ khiến những huyết thị khác thất vọng và đau khổ.
-Tuy thế việc bị trừng phạt nhất định là không thể tránh khỏi.
Dương tứ gia bất đắc dĩ lắc đầu.
Đồ Phong chán nản nói:
-Hai vị huynh đệ thương thế chưa lành, hiện tại lại bị đánh một trăm gậy, kinh mạch đứt gãy vô số, thành tựu cả đời này chỉ sợ sẽ dừng tại bước này rồi...
Gậy mà Dương gia dùng để đánh người cũng không phải là loại bình thường. Mà là một món bí bảo đặc biệt. Bị đánh liên tiếp một trăm gậy, cho dù là huyết thị đang ở trạng thái đỉnh cao cũng không chịu nổi, huống chi bọn họ vốn đang có thương tích trong người.
Năm đó Dương tứ gia chỉ phải chịu ba mươi gậy mà đã nằm trên giường mấy tháng.
Đứng một bên thần sắc Đường Vũ Tiên cũng rất khổ sở, vẻ mặt u sầu.
-Không bảo vệ tốt Tứ công tử, trong lòng bọn họ vốn đã áy náy vạn phần, hiện tại gặp phải chuyện như vậy, hai vị huynh đệ đều có chút... mản lòng thoái chí.
Đồ Phong mấp máy đôi môi khô khốc, trên mặt hiện lên vẻ bi thương.
-Chừng ấy đả kích đã chịu không được, vậy thì làm sao làm được huyết thị nữa?
Dương Khai hừ nhẹ một tiếng.
- Khai nhi!
Dương Ứng Phong khẽ quát một tiếng, lắc đầu nói:
-Con không biết huyết thị đối với gia tộc chúng ta trung thành như thế nào nên mới nói vậy. Bọn họ không phải vì thực lực bản thân không thể tăng tiến mà nản lòng thoái chí. Bọn họ không thể bảo vệ tốt cho Tứ ca con, nên cảm thấy thẹn với sự bồi dưỡng của gia tộc, nếu Tứ ca con không chết, tình trạng của bọn họ có lẽ sẽ tốt hơn một chút, nhưng hiện tại. Ai...
Dương Khai liếc mắt nhìn Dương tứ gia một cái, trầm mặc hồi lâu mới gật đầu nói:
-Có lẽ con đã đánh giá thấp sự trung thành của huyết thị rồi.
Quay đầu lại nhìn Đồ Phong, nói:
-Vậy lần này các ngươi tới cầu ta xử lý chuyện gì? Chữa khỏi cho hai người kia sao? Bản lĩnh của ta không lớn như vậy đâu.
-Không phải.
Đồ Phong nhẹ nhàng lắc đầu,
-Thuộc hạ cùng Vũ Tiên, muốn mời tiểu công tử tham gia đoạt đích chi chiến, để hai vị huynh đệ kia nguyện dốc sức vì người!
Dương Khai ngạc nhiên:
-Vì sao?
Đồ Phong nói:
-Tuy bọn họ không hề nói gì cả, nhưng bọn thuộc hạ có thể cảm nhận được, lần đoạt đích chi chiến này, nếu không có vị công tử nào mời bọn họ tham gia. Nói không chừng hai người bọn họ sẽ tự phế tu vi, tạ tội với gia tộc, thoái ẩn sơn lâm.
Hai vị huyết thị kia từng bảo hộ cho Dương Tân Vũ nhưng cũng gặp phải cảnh bất lợi, khiến con cháu Dương gia đối với bọn họ có ấn tượng không tốt, hiện tại lại trong người bị thương, không biết phải mất bao lâu mới có thể khỏi hẳn. Lần đoạt đích chi chiến này, chỉ sợ không có người nào dùng bọn họ.
-Chuyện cười!
Dương Khai quát lên một tiếng:
-Gia tộc mất tài lực vật lực lớn như vậy bồi dưỡng, bọn họ mới có được thành tựu như bây giờ, bọn họ nói phế liền phế sao? Nếu huyết thị trung thành với Dương gia, thì tu vi của bọn họ cũng do Dương gia ban cho, còn chưa tới phiên bọn chúng làm chủ!
Mặc dù lời nói khó nghe, nhưng Đồ Phong cũng nghe ra được một ít bất thường, hưng phấn nói:
-Nói như vậy, tiểu công tử nguyện ý dùng bọn họ?
Đường Vũ Tiên cũng vội vàng nói:
-Chỉ cần làm cho bọn họ cảm giác mình còn hữu dụng, bọn họ cũng sẽ không bi quan như vậy đâu.
-Ta nói như thế khi nào?
Dương Khai không khỏi liếc mắt nhìn hai người, chợt phát hiện Đồ Phong không ngờ lại được đằng chân lân đằng đầu như vậy.
Tuy Dương Khai cuối cùng cũng hiểu được hai người Đồ Phong và Đường Vũ Tiên hôm nay tìm đến mình rốt cuộc là vì sự tình gì rồi, cũng biết bọn họ tại sao phải nói nếu như hắn đồng ý sẽ nguyện ý đi theo mình, lấy công báo đáp.
Nếu quả thật mình đáp ứng yêu cầu của Đồ Phong, vậy cũng chỉ có thể lựa chọn hai vị huyết thị kia, về phần Đồ Phong và Đường Vũ Tiên luôn theo mình bấy lâu nay, nhất định phải để cho người khác.
-Vốn yêu cầu này cũng quá đáng, chỉ có điều trong số công tử thế hệ trẻ tuổi, thuộc hạ cùng Vũ Tiên chỉ quen biết với tiểu công tử, những vị huyết thị và công tử khác cũng chưa nói qua mấy câu, chứ đừng nói chi đến giao tình, cho nên chỉ có thể mặt dày đến cầu công tử.
-Ai dạy cho huyết thị các ngươi ra vẻ thanh cao như vậy, cả đám đều tự ví mình với những đại nhân vật.
Dương Khai bĩu môi.
Đồ Phong cười khan một tiếng:
- Các công tử khác cũng không có thủ đoạn và năng lực thuyết phục bọn thuộc hạ.
Dương Ứng Phong và Đổng Tố Trúc nghe được những lời này, thì đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc và mừng rỡ.
Nói một cách khác, Dương Khai đã hàng phục được hai người Đồ Phong và Đường Vũ Tiên.
-Tiểu công tử...
Đồ Phong xoa xoa bàn tay to, vẻ mặt lắp bắp, Đường Vũ Tiên đứng ở một bên cũng dùng đôi mắt trông mong nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ khẩn cầu.
Dương Khai không nói một lời, sắc mặt bình tĩnh, ngón tay liên tục gõ nhẹ vào thành ghế dựa, phát ra tiếng vang cọc cọc.
Nhất thời trong phòng yên tĩnh không tiếng động, hai người Đồ Phong và Đường Vũ Tiên lời định nói ra nhưng lại giống như bị mắc ở cổ họng, một thoáng lại nhìn chằm chằm Dương Khai, chờ đợi quyết định của hắn.
Tứ gia nâng chén trà lên nhấm nháp, sắc mặt cẩn thận tỉ mỉ, dường như không có ý muốn nhúng tay vào việc này, Đổng Tố Trúc lại cúi đầu, hai ngón tay cứ đan vòng quanh, có vẻ buồn chán.
Hai người hiển nhiên không muốn can thiệp vào quyết định của Dương Khai.
Thời gian ước chừng một chén trà trôi qua, Dương Khai mới bỗng nhiên dừng động tác, vẻ mặt Đồ Phong và Đường Vũ Tiên nghiêm túc hẳn lên, vội vàng nín thở ngưng thanh.
- Nếu như ta nói là, ta không muốn dùng bọn họ thì sao?
Dương Khai nhìn hai người, nghiêm túc hỏi.
Đồ Phong chua xót cười, nói:
-Tiểu công tử có tâm suy xét, cũng đã đủ rồi. Tối thiểu thuộc hạ cùng Vũ Tiên biết tiểu công tử đúng là người đáng để bọn thuộc hạ thành tâm đi theo, đây là vinh hạnh của bọn thuộc hạ!
Đường Vũ Tiên ở một bên trịnh trọng gật đầu, mặt lộ vẻ cảm kích.
Ánh mắt Dương Khai bỗng nhiên trở nên lợi hại như chim ưng rình mồi, tràn đầy vẻ đe dọa, trầm giọng nói:
-Các ngươi nguyện ý làm địch thủ của ta?
Sắc mặt của Đồ Phong và Đường Vũ Tiên nghiêm túc, nghiêm nghị đáp:
-Chỉ mong ngày đó vĩnh viễn không đến!
-Cầu nguyện đi, cầu nguyện các ngươi không bị công tử khác tuyển chọn.
Dương Khai nhếch miệng cười rộ lên, hai má tràn đầy tự tin,
-Tuy nhiên cho dù các ngươi bị người khác chọn. Ta cũng sẽ cướp các ngươi về!
Nghe ra được ý từ lời nói của Dương Khai, Đồ Phong và Đường Vũ Tiên vui mừng quá đỗi, vội vàng từ trên ghế đứng lên, kinh hỉ nói:
-Tiểu công tử đã đáp ứng chuyện đó?
Dương Khai gật gật đầu, có chút không quá tình nguyện nói:
-Kỳ thật... ta cũng không thích gì hai người kia, tuy nhiên các ngươi đã đến cầu, ta sẽ cố gắng để cho bọn họ đi theo bên người.
- Bọn thuộc hạ thay mặt toàn bộ Huyết Thị Đường, tạ ơn tiểu công tử!
-Tạ ơn ân điển của tiểu công tử!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Đường Vũ Tiên hiện lên một chút hồng quang, vui vẻ cười rộ.
-Đi đi, ngày mai ta sẽ báo với Trưởng Lão Điện việc này.
Dương Khai phất phất tay.
-Vâng!
Hai người cực kỳ hưng phấn đi ra khỏi cửa, hiển nhiên là muốn đem tin tốt này nhanh chóng báo cho Huyết Thị Đường biết.
Thời điểm họ đi tới cửa, Đồ Phong lại quay đầu lại nói:
-Đúng rồi tiểu công tử, hai vị huynh đệ kia hiện tại tuy bản thân bị trọng thương, không thể trợ giúp cho người quá nhiều, nhưng... tư chất của hai người bọn họ tương đối xuất sắc.
-Tương đối xuất sắc? So với các ngươi như thế nào?
Dương Khai kinh ngạc hỏi.
-So với bọn thuộc hạ còn xuất sắc hơn!
Thần sắc Đồ Phong nghiêm nghị.
-Đường chủ đã từng nói, nếu hai vị huynh đệ có đầy đủ cơ duyên kia, rất có thể sẽ đột phá đến Thần Du Chi Thượng!
-Ta biết rồi.
Dương Khai thản nhiên gật đầu, cũng không thể hiện niềm vui bất ngờ, cũng không chờ mong.
Đồ Phong khẽ vuốt cằm, lúc này mới cùng Đường Vũ Tiên rời đi.
Lúc trong phòng chỉ còn lại ba người, Dương Ứng Phong mới nói:
-Tên của hai người kia ta nghe qua, nghe nói đúng là hai vị huyết thị có tư chất tốt nhất trong Huyết Thị Đường. Nếu bởi vì nguyên nhân này mà để cho bọn họ phế bỏ tu vi rời khỏi gia tộc, quy ẩn núi sơn lâm thì Dương gia đúng là bị tổn thất lớn.
Bao năm qua, nhiều thế hệ, cũng chỉ có một vị cao thủ huyết thị tấn thăng đến Thần Du Chi Thượng, hiện giờ đã được tôn làm Dương gia thái thượng trưởng lão, quyền cao chức trọng.
Dương Khai chậm rãi lắc đầu:
- Nói một câu mà cha không muốn nghe... thì Dương gia tổn thất hay không tổn thất, con không cần quan tâm.
Dương Ứng Phong kinh ngạc bật cười:
-Ta hiểu rồi.
Chính vì thanh thế của gia tộc quá lớn, nên thân tình trong tộc cũng rất lãnh đạm, cho nên con cháu của dòng chính vừa mới trở về, lòng trung thành đối với gia tộc cũng sẽ không quá lớn, bằng không cũng sẽ không có đoạt đích chi chiến khiến huynh đệ phải tương tàn lẫn nhau.
-Tuy nhiên, lần này con cũng coi như kiếm được lợi lớn.
Dương Ứng Phong vui mừng cười, ý hữu sở chỉ.
Dương Khai thản nhiên gật đầu:
-Coi như cũng có một chút, chẳng qua con vẫn hy vọng hai người Đồ Phong và Vũ Tiên đi theo con, dù sao được người quen giúp đỡ vẫn tốt hơn.
-Có chuyện gì sao? Phụ tử hai người các ngươi không cần bí ẩn như thế chứ?
Đổng Tố Trúc nghe mấy câu này giống như lọt vào trong sương mù, trăm mối lo,
-Nhìn thế nào cũng là con ta chịu thua thiệt phải không?
Hai vị huyết thị không biết danh tính kia bản thân bị trọng thương, trong khoảng thời gian ngắn không thể trợ giúp cho Dương Khai, cho dù bọn họ khôi phục lại, cũng không nhất định so được với Đồ Phong và Đường Vũ Tiên.
Dương Khai và Tứ gia ngồi đối diện cười cười, người trước chậm rãi đứng lên nói:
-Cha cùng mẹ nói chuyện một chút đi, con muốn chuẩn bị chu đáo một phen, ngày mai còn phải đi Trưởng Lão Điện một chuyến.
-Đi đi.
Dương Ứng Phong phất tay, nhìn bóng lưng to lớn của Dương Khai, không khỏi sinh ra cảm giác không quá chân thật.
Trưởng thành, thật sự trưởng thành rồi! Bất kể là tâm cơ, thủ đoạn, tựa hồ so với người cha này còn mạnh hơn rất nhiều, trên người còn có vật gì đó hết sức thần kì, thật không biết mấy năm nay hắn đã trải qua những gì.
Trong phòng, Đổng Tố Trúc vẫn còn đang dây dưa không ngớt, thân mình nhoáng lên một cái liền ngồi ở trên đùi Tứ gia, níu lấy một tay y, vừa hỏi:
-Nói cho ta biết đi, con trai rốt cuộc kiếm được cái gì?
Tứ gia khẽ mỉm cười, thủ thỉ nói những huyền cơ bên trong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...