Vũ Luyện Điên Phong

Kinh ngạc nhìn Kim Vũ Ưng một hồi lâu, Đỗ Thành Bạch chỉ từ ánh mắt của nó nhìn ra địch ý.

Thân là người nuôi ưng của Dương gia, hiện tại lại không có biện pháp bắt Kim Vũ Ưng đã nuôi mười mấy năm, chuyện này nếu truyền ra ngoài chẳng phải bị người cười chết? Đỗ Thành Bạch trong phút chốc xấu hổ vô cùng, ngẩn người tại chỗ đúng là không biết nên làm thế nào cho phải.

Nhìn ra y đang lúng túng, Dương Khai khẽ mỉm cười, lặng yên không một tiếng ở trong không gian của Hắc Thư lấy ra một giọt Vạn Dược linh dịch, sau đó sờ lên mỏ của Kim Vũ Ưng, đưa Vạn Dược linh dịch vào trong miệng của nó, rồi bảo:

- Không được đả thương người khác!

Kim Vũ Ưng cử động hai cánh, dường như có chút không vừa lòng mà kêu lên vài tiếng.

- Nghe lời!

Dương khai nhíu mày.

Hai cánh của Kim Vũ Ưng lập tức khép lại, trở nên nghe lời vô cùng.

- Đỗ Thành Bạch không nhịn được thay đổi sắc mặt, ngạc nhiên mà nhìn Dương Khai, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin, kinh ngạc mà nói:Tiểu công tử, ngài có thể nói chuyện được với con chim ưng này?

Cũng tàm tạm.Dương Khai gật đầu một cái.

Đỗ Thành Bạch lập tức lộ ra vẻ mặt sùng bái, Đỗ gia của hắn, chính là dựa vào tổ tiên truyền lại một bộ Nô Thú Pháp Quyết, mới có thể làm người nuôi ưng ở Dương gia, chuyên môn chăn nuôi huấn luyện Kim Vũ Ưng, trước đây hắn cho là bản thân có một bộ Nô Thú Pháp Quyết đã đủ để độc bộ thiên hạ.

Nhưng hiện tại so với phương pháp thần kỳ của Dương Khai, quả là khác nhau một trời một vực.

Đỗ Thành Bạch tự biết không làm được trình độ giống như Dương Khai, cho dù tu luyện Nô Thú Pháp Quyết đến đỉnh phong, cũng không thể nào làm được thần kì như vậy.

Trong lúc nhất thời, Đỗ Thành Bạch vừa kinh ngạc lại vừa hoảng sợ.

Trên đời này rõ ràng có người có thể hiểu được yêu thú đến mức này.

Hai mắt của Dương Ứng Phong lại sáng ngời, tinh quang bắn ra, nét mặt có vẻ tự hào. Dương Khai là con của hắn. Dương Khai biểu hiện càng hơn người, y tự nhiên càng vui vẻ. Tuy rằng việc có thể hiểu được yêu thú cũng không được coi là thủ đoạn thông thiên gì, nhưng đây cũng là một ngón nghề đặc biệt.

- Đỗ Lão tiên sinh!

Dương Khai nhìn Đỗ Thành liếc mắt một cái.

Đỗ Thành Bạch biến sắc, vội vàng nói:

- Không nên, tiểu công tử gọi tên của ta là được

Không ai so với Đỗ Thành Bạch tinh tường việc chăm sóc huấn luyện Kim Vũ Ưng khó khăn thế nào. Dương Khai có thể làm cho chim ưng nghe lơi như vậy, tự nhiên nhận được sự tôn trọng của lão.


- Nếu ta muốn con ưng này, thì nên làm như thế nào mới có thể có được nó?

Dương Khai nhìn qua Đỗ Thành Bạch rồi hỏi.

- Muốn con ưng này?

Đỗ Thành Bạch cả kinh, nghi hoặc nhìn Dương Khai.

- Ừ, hoàn toàn có được nó, mà không phải thuộc về gia tộc!

Dương Khai trầm giọng nói.Đỗ Thành Bạch lập tức hiểu được ý của hắn

Không phải là không có đệ tử Dương gia dòng chính hệ có ý muốn Kim Vũ Ưng, nhưng Kim Vũ Ưng bướng bỉnh khó thuần, hơn nữa chỉ là yêu thú cấp năm, bản thân cũng chỉ tương đương với một Chân Nguyên cảnh võ giả, cho dù có được cũng không có tác dụng quá lớn, nên trên căn bản không có ai làm việc mất công mà hiệu quả kém như này.

Nhưng tiểu công tử của phủ Tứ gia thì khác, hắn có thể ngay lập tức cùng trò chuyện được với Kim Vũ Ưng. Nếu có thể có được một con dị thú như vậy, thì tác dụng đối với hắn là rất lớn

Tối thiểu, dùng để đưa tin là một lựa chọn không tồi.

Trầm ngâm một chút, Đỗ Thành Bạch nghiêm mặt nói:

- Tiểu công tử tha lỗi, con Kim Vũ Ưng này là của gia tộc, Đỗ mỗ chỉ là một người nuôi ưng, nên không thể làm chủ đem nó tặng cho ngài được.

- Việc này ta biết, hiện tại ta chỉ muốn biết ta phải làm như thế nào mới có thể đem nó thu làm của riêng, ngươi ở Dương gia nuôi ưng nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có người nào mang đi mấy con chim ưng từ trên tay ngươi?

Đỗ Thạch Bạch chậm rãi lắc đầu:

- Không có người nào từng thành công mang đi, mặc dù gia tộc cho phép rồi. Chim ưng cũng sẽ không rời đi chuồng nuôi.

Dương Ứng Phong nhíu mày, chen miệng vào nói:

- Nếu như là lúc khác, ta còn có thể dùng công lao của bản thân đối với gia tộc giúp con đổi một con Kim Vũ Ưng, nhưng lúc này lại không được, thời gian này là thời kì nhạy cảm, con hết thảy đều phải do chính mình thu xếp..

Dương Khai gật đầu biểu thị đã hiểu. Khoảng thời gian tiếp theo là Đoạt Đích Chi Chiến, gia tộc chắc chắn sẽ không cho phép người thân trợ giúp các vị công tử.

Đỗ Thành Bạch gật đầu một cái:

- Đúng như Tứ gia đã nói, có thể dùng công lao của bản thân đối với gia tộc để đổi chim ưng.

Dừng một chút, hắn lại cười khổ lắc đầu:

- Chẳng qua Tiểu công tử ngài vừa mới trở về Dương gia, không có một chút công lao nào đối với gia tộc .


- Công lao?

Dương khai lông mày chau lại:

- Công lao như thế nào mới có thể đổi được một con chim ưng?Việc này Dương Tứ gia cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ có thể đưa mắt nhìn về Đỗ Thành Bạch.

Đỗ Thành Bạch bèn trả lời:

- Công lao có thể giúp gia tộc đạt được lợi ích rõ rệt, nói ví dụ như khiến cho tất cả thế lực thần phục với Dương gia, hoặc là dâng lên gia tộc một ít bí bảo, vũ kỹ, còn có linh đan thần được quý trọng, thiên tài địa bảo!

Hai mắt của Dương Khai tỏa sáng:

- Huyền cấp vũ kỹ, có đáng giá hay không?

Lời vừa nói ra, không những Đỗ Thành Bạch biến sắc, mà ngay cả Dương Ứng Phong cũng sợ hết hồn.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới nhi tử ở bên ngoài mấy năm, có thể tập luyện đến huyền cấp vũ kỹ. Trong trí nhớ, Lăng Tiêu Các chỉ có một bộ hạ phẩm huyền cấp vũ kĩ, do Lăng Thái Hư và mấy vị trưởng lão cất giữ, đệ tử bình thường căn bản không thể tập luyện.

- Khai nhi, con không phải là…

Dương Ứng phong nhíu mày.

- Không phải, Nhi tử ở tông môn chưa hề tập luyện bất kì vũ kĩ nào!

Dương Khai lắc đầu một cái, biết rõ phụ thân đang lo lắng cho mình để lộ bí mật của tông môn.

Lần này Dương Ứng Phong lại càng kinh ngạc, không phải ở bên trong tông môn tập luyện? Chẳng lẽ nhi tử mấy năm này ở bên ngoài xông xáo?

Ngược lại Đỗ Thành Bạch ở một bên gật đầu liên tục:

- Huyền cấp vũ kỹ vậy là đủ rồi.

Huyền cấp vũ kỹ, bình thường đều là các thế lực vũ kỹ trấn phái, trừ phi đời sau không thể luyện tập, cầm một bộ Huyền cấp vũ kỹ để đổi một con cấp năm Kim Vũ Ưng, gia tộc lí nào lại không ưng thuận.

- Tiểu công tử, có muốn Đỗ mỗ giúp ngài hỏi gia tộc trước hay không? Bình thường những việc liên quan đến Kim Vũ Ưng đều qua tay tiểu nhân mới được.

Đỗ Thành Bạch xung phong đảm nhận nên đề nghị.

- Tốt, vậy thì nhờ Đỗ lão tiên sinh rồi.


- Tiểu công tử khách khí

Đỗ Thành Bạch đỏ mặt, ôm quyền nói:

- Đỗ mỗ chỉ kỳ vọng, tiểu công tử lúc nào rảnh rồi có thể chỉ bảo Đỗ mỗ một chút phương pháp nô thú, Đỗ mỗ liền vô cùng cảm kích.

- Được. Dương Khai gật đầu. Thật ra hắn cũng có ý muốn xem Nô Thú Pháp Quyết của Đỗ gia, không biết có thể lĩnh ngộ ra chút gì trong đó không, dùng để tăng cường uy lực của Nô Thú Ấn.

Đỗ gia có thể làm người uôi ưng ở Dương gia, đứng đầu nghề nô dịch yêu thú này khẳng định có điều hơn người, nếu không Dương gia đã đoạt Nô Thu pháp Quyết, đâu còn đến phiên Đỗ gia ở chỗ này nuôi ưng.

- Vậy bây giờ Đỗ mỗ trở về xử lí việc này, ngắn thì một hai ngày, lâu thì năm sáu ngày sẽ có tin tức.

Đỗ Thành Bạch được Dương Khai nhận lời, mặt lộ vẻ vui mừng, nói lắp mà nhìn qua Dương Khai. Lại nhìn qua qua Kim Vũ Ưng đang tràn đầy địch ý, hơi chút xấu hổ nói:

- Tiểu công tử, con Kim Vũ Ưng này tạm thời còn phải cùng Đỗ mỗ quay về mới được. Bằng không gia tộc truy cứu, lão hủ đảm đương không nổi.

Dương Khai gật đầu, dặn dò Kim Vũ Ưng một câu, lập tức Kim vũ Ưng giang rộng hai cánh, bay thẳng lên trời, trong nháy mắt đã trở về chuống nuôi.

- Đừng giam nó, nó mỗi ngày sẽ đến chỗ ta một lần.

Dương Khai căn dặn nói.

- Đỗ mỗ nhớ kĩ.

Đỗ Thành Bạch gật đầu, cáo từ rời đi, hào hứng bừng bừng.

- Rất tốt.

Dương Ứng Phong khóe miệng mỉm cười, không nhịn được khen con mình một tiếng.

Dương Khai cười khổ lắc đầu:

- Thủ đoạn nhỏ, không bằng ai, nhi tử chuẩn bị đi khu bắc thành, mấy ngày tới có lẽ không thể về nhà, phụ thân ngài nói một tiếng với mẫu thân.

- Ừ, đi đi.

Dương Ứng Phong gật đầu, cũng không ngăn cản.

Thành Trung Đô thực sự quá lớn, nếu mà đi cũng phải mất vài ngày mới có thể đến thành bắc, hơn nữa ở trong thành đều không thể phi hành, rêu rao gây sự chú ý, Dương Khai chỉ có thể dắt ra một con Đạp Vân Câu. Cưỡi ngựa rời đi.

Ban đêm, khi Đổng Tố Trúc đi ra ngoài trở về, phát giác Dương Khai đã đi rồi, không nhịn được oán giận Dương Vũ Phong.

Nhi tử trở về chưa được hai ngày, liền bế quan mười ngày, nay vừa mới xuất quan, không ngờ lại đi thành bắc.

Đổng Tố Trúc hiển nhiên đau lòng.

Tứ gia mặc kệ nàng oán giận, thở dài một tiếng, đợi tâm trạng Đổng Tố Trúc bình thường trở lại, lúc này mới nói:

- Khai nhi đã điều chế ra dược dịch, và dặn chúng ta, mỗi ngày đều phải uống vào một giọt.


Nói một lát, hắn đem Vạn Dược linh dịch do Dương Khai trước khi đi mang tới ra, rồi đặt ở trên bàn.

- Một giọt?

Đổng Tố Trúc nghi hoặc

- Không phải nói là cho chàng dùng chữa thương sao, làm sao ta cũng phải uống nó?

- Khai nhi nói thường xuyên uống, có thể bảo trì rhanh xuân.

- Ta muốn nó!

Vẻ mặt của Đông Tố Trúc rất hưng phấn, không đợi Tứ gia nói hết câu liền kêu lên, những buồn bực lúc trước đã sớm ném lên chín tầng mây.

Hai phu thê hiển nhiên không tin dược dịch do Dương Khai điều chế có thể bảo trì thanh xuân, nhưng nói như thế nào, đây là lòng hiếu thuận của nhi tử, cho dù là chén nước lã, nó cũng sẽ ngọt!

Trong tay cầm chén rượu, Dương Ứng Phong cẩn thận rót cho phu nhân một giọt, lại rót cho chén rượu của bản thân một giọt. Sau đó hai người nhìn nhau, đều nhíu mày lại.

Mỗi lần một giọt…Thật đúng là rất khó uống, chỉ sợ không đủ làm ướt cái chén rượu.

- Nếu không thì rót nhiều một chút, dù gì cũng không có độc, hơn nữa còn ngửi thấy mùi thơm.

Đổng Tố Trúc đề nghị, trên mặt xuất hiện vẻ nóng lòng muốn thử.

- Cũng đúng.

Dược Ứng Phong cũng không có ý kiến gì, rót vào chén của phu nhân nhiều một chút, sau đó lại rót vào chén của bản thân.

- Chàng rót đầy vào, nếu như có thể hóa giả tà khí ở trong cơ thể của chàng, uống nhiều một chút đối với chàng cũng không có hại.

Nghe theo lời của phu nhân, Dương Tứ Gia thực sự rót đầy chén.

Hai người nâng chén rượu lên, Đổng Tố Trúc còn rất tinh nghịch đem cánh tay của bản thân và Tứ gia cùng nhau kéo, hai cánh tay chéo nhau.

Tứ gia khẻ mỉm cười, hai vợ chồng giống như như năm đó trong đêm động phòng hoa chúc, uống một hơi cạn sạch.

Vạn Dược linh dịch vào bụng, hai người đều ném chén xuống đất rồi cẩn thận cảm nhận.

Dược dịch này có mùi rất thơm, rất dễ uống, thật không biết nhi tử của mình điều chế như thế nào.

Dư vị vô cùng tuyệt!

Nhìn nhau cười một tiếng, Dương Tứ Gia còn chưa kịp nói, bổng nhiên sắc mặt đại biến, cả khuôn mặt đều trở nên đỏ bừng, ngay sau đó, chân nguyện trong cơ thể của Đổng Tố Trúc điên cuống vận chuyển mà không thể khống chế được, cùng lúc đó, bên trong bụng đột nhiện nổ tung ra một nguồn năng lương khủng bố.

Sắc mặt của hai người đều trở nên cực kì hoảng sợ, trong phòng giống như nổi lên một cơn cuống phong, bàn ghế trong nháy mắt bị biến thành bột mịn, bốn vách tường, đồng thời xuất hiện dấu vết của mấy ngàn lưỡi đao xẹt qua, đó là dấu vết do chân nguyên tàn phá bữa bãi lưu lại.

Không do dự chút nào, hai người khẩn trương khoanh chân tại chỗ, vận chuyển công pháp, dẫn dắt năng lượng không lồ khiến người ta sợ hãi trong cơ thể chạy vào kinh mạch.​


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui