Vũ Luyện Điên Phong

Mọi người đều mở to mắt nhìn chỗ năng lượng giao nhau, muốn biết Dương Khai hóa giải nguy hiểm như thế nào. Nhưng làm bọn họ thất vọng, là Dương Khai không hề thoát ra, không có chút động tĩnh.

- Dương thiếu! Sắc mặt Diệp Tinh Hàm đại biến, kinh hô.

Công kích dữ dội như vậy, Dương Khai là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh hoàn toàn không thể cản nổi, nàng cảm thấy Dương Khai có thể dữ nhiều lành ít.

Lạc Tân cười lạnh, tràn đầy trào phúng.

Một lát sau, năng lượng tan biến, chỗ Dương Khai đứng xuất hiện một cái hố lớn, nhưng Dương Khai thì không thấy bóng dáng.

- Người đâu? Đi đâu rồi?

- Chết chưa? Có phải bị đánh thành tro bụi luôn rồi?

- Có lý, tiểu tử này đến đây chọc cười hả, sấm to mưa nhỏ quá đi chứ!

- Phủ thành chủ có nhiều võ giả cùng ra tay như thế, ngay cả Đạo Nguyên tam tầng cảnh cũng phải chết chắc, tiểu tử này còn quá trẻ tuổi làm sao cản nổi? Nhất định chết không chỗ chôn!

Mọi người thấy thế liền xôn xao nói, có đáng tiếc Dương Khai tráng niên mất sớm, có cười nhạo Dương Khai không biết tự lượng sức, càng có người nịnh nọt tâng bốc Lạc Tân.

Lạc Tân mỉm cười nhàn nhạt, trong lòng lại mơ hồ sinh ra cảm giác không yên, làm hắn không được tự nhiên.

Sài Hổ mặt như tro tàn, hồi lâu không tỉnh táo lại được.

Ở bàn khác, Đỗ Hiến sắc mặt trắng bệch, không ngừng nuốt nước miếng, hồi lâu không tỉnh được, mãi sau mới như tỉnh mộng, quát khẽ: - Chúng ta mau chạy, không đi sẽ trễ mất.


Dương Khai chết rồi, dù rằng Dương Khai không có quan hệ với Thiên Diệp Tông, nhưng vừa rồi hắn ngồi chung bàn với bọn họ, khó tránh sẽ bị hiểu nhầm. Nhất là Lạc Tân, nói không chừng sẽ mượn cớ làm khó Thiên Diệp Tông, cưỡng chế bắt bọn họ ở lại.

Nếu như Lạc Tân thật làm vậy, đúng là có lý có chứng, sẽ không ai chỉ trích.

Nghĩ thế, Đỗ Hiến hoảng hốt, nói rồi vội kéo Diệp Tinh Hàm, muốn thừa dịp mọi người không chú ý liền lén lút bỏ trốn.

Nào biết Diệp Tinh Hàm lại không động đậy, chỉ không ngừng nhìn ngó hư không.

- Diệp Tử, ngươi làm gì? Đỗ Hiến nóng nảy.

Diệp Tinh Hàm nói: - Dương thiếu sẽ không chết, hắn không thể nào bị giết dễ dàng như thế.

Đỗ Hiến không biết nàng lấy đâu ra lòng tin này, cắn răng quát: - Hắn chết mất xác rồi, ngươi còn tìm cái gì!

Diệp Tinh Hàm nói: - Ta biết rõ bản lĩnh của Dương thiếu, hắn làm sao chết như thế được?

Dương Khai đã đồng ý theo nàng về Thiên Diệp Tông sửa chữa pháp trận không gian vượt giới, chuyện này liên quan đến hưng suy ngày sau của Thiên Diệp Tông, Diệp Tinh Hàm làm sao không quan tâm được? Trước khi thấy thi thể của Dương Khai, nàng cảm thấy Dương Khai tuyệt đối không thể chết được.

- Dù hắn lợi hại hơn nữa thì sao? Hai tay khó chống bốn đấm đó, Diệp Tử à! Đỗ Hiến khổ sở khuyên can.

- Ta tin tưởng hắn! Diệp Tinh Hàm cắn môi, tiếp tục tìm kiếm trong hư không, bỗng nhiên nàng chợt phát hiện, nhìn chằm chằm vào một hướng muốn hô lên, nhưng vội dùng tay che miệng lại.

Mấy người Đỗ Hiến ngạc nhiên, nhìn theo hướng đó, chỉ thấy bên đó có một cường giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh phủ thành chủ, là một trong những người tham gia công kích Dương Khai.

Chỉ là lúc này, sau lưng người đó lại quỷ dị hiện lên một cái bóng mờ nhạt, từ hư hóa thật, hiện ra hình dáng Dương Khai.


- Cái gì... Đỗ Hiến suýt nữa trừng lọt mắt ra, run run nói: - Thật sự.... không chết?

Trong lòng hắn rung động, rốt cuộc phải có thực lực mạnh cỡ nào mới thoát khỏi công kích vừa rồi mà không ai phát hiện được? Chẳng những không chết, mà còn không hề bị thương, thậm chí còn quần áo còn không chút vết nhăn.

Trong phòng có rất nhiều thần niệm đan xen, các cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh vẫn không thả lỏng cảnh giác. Dương Khai vừa hiện thân, đã bị bọn họ phát hiện, nháy mắt, những ánh mắt đồng loạt nhìn tới.

Đợi nhìn thấy Dương Khai hiện ra, sắc mặt Lạc Tân đại biến, quát: - Tiểu tử ngươi muốn làm gì?

Dương Khai vươn đầu ra từ phía sau võ giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, cười gằn nhìn Lạc Tân, tay vạch một cái, dao động lực lượng không gian rất nhỏ tràn ra, lại nhanh chóng tan biến.

Làm xong, hắn mới nói: - Ta nói rồi, ai dám ra tay với ta, đừng trách ta không khách khí!

Vừa nghe vậy, Lạc Tân tự dưng rùng mình, cảm giác không yên lan tràn trong lòng.

Lúc này, võ giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh đứng trước Dương Khai bỗng gục đầu té xuống, người còn chưa ngã, cổ đã phun máu, phần đầu văng ra.

Tiếng hét vang lên, vô số người hoảng sợ nhìn Dương Khai, vội vàng lùi lại cách xa hắn.

Người vừa chết là cường giả nổi danh trong Thiên Hạc Thành, trước giờ là đắc lực của Lạc Tân, theo hắn quản lý Thiên Hạc Thành, cũng là cường giả cấp bậc phó thành chủ.

Nhưng cường giả như thế, không rên một tiếng đã bị Dương Khai giết! Nhìn ánh mắt mờ mịt của hắn, có lẽ đến chết cũng không ý thức được đã xảy ra chuyện gì.

Mọi người đều kinh hãi, thanh niên này mạnh mẽ đến cỡ nào, mới có thể thần không biết quỷ không hay đánh chết một Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh? Thậm chí ngay cả người bị giết cũng không hề cảm giác?


Dương Khai nhìn Lạc Tân, nhàn nhạt nói: - Làm ngày vui của thành chủ đại nhân thấy máu, thật ngại quá, cho nên ta mong đừng có kẻ nào cản trở ta nữa!

Nói rồi, hắn lại đi về phía cô dâu, vẫn luôn đứng yên một chỗ.

Trên đường đi, mọi người đều tự động tránh đường, cho hắn đi qua, các võ giả phủ thành chủ thì sắc mặt khó coi lùi về, không ai dám lên cản trở hắn.

Lạc Tân mặt trầm như nước, nhìn chằm chằm bóng lưng Dương Khai, trong mắt toát ra sát khí dày đặc.

Tên thanh niên Dương Khai này hôm nay náo loạn trên đại điển, có tổn hại cực lớn tới uy nghiêm của hắn, nếu không thể lấy lại thể diện, ngày sau hắn làm sao đứng vững ở Thiên Hạc Thành?

Nhưng mấy Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh cùng ra tay cũng không làm gì được hắn, chỉ sợ mình phải tự ra tay mới hàng phục được.

Nghĩ vậy, Lạc Tân lén liếc về phía đám đông.

Dương Khai đã đi đến trước mặt cô dâu, vẻ mặt phức tạp, đưa tay chộp lấy khăn che, nói: - Đắc tội!

Khách khứa xung quanh đều mở to mắt, một là muốn biết sự tình diễn biến thế nào, hai là cũng tò mò về dung mạo của cô dâu.

Dương Khai làm lớn như thế, vốn là muốn xem hình dạng cô dâu thế nào, thậm chí không tiếc đắc tội phủ thành chủ, đánh chết một vị phó thành chủ. Làm lớn như thế, khiến những người không quan tâm tới dung mạo cô dâu cũng đều có hứng thú.

Nhất thời, dưới mắt mọi người, trong sảnh không tiếng động, có thể nghe tiếng kim rơi, mọi người đều nín thở chứng kiến thời khắc mấu chốt.

Ngay khi tay Dương Khai sắp chạm đến khăn đỏ, cô dâu lại vươn ra một bàn tay ngọc, nắm lấy tay của Dương Khai, đồng thời trong người bắt đầu trào ra yêu nguyên, hung hăng đánh một chưởng vào ngực Dương Khai, trong tay năng lượng tuôn trào, chứa lực lượng cực mạnh.

- Cẩn thận! Sài Hổ hét lớn, vừa rồi hắn cũng chịu thiệt trong tay cô dâu, bằng không hắn có con tin trong tay, làm sao bị bắt dễ dàng như thế?

Diệp Tinh Hàm thấy biến cố này, cũng kinh hô không thôi.

Một chưởng đó tràn đầy uy lực, Dương Khai có băn khoăn không dám ngăn cản, sợ làm bị thương cô dâu, tùy ý cho một chưởng đánh lên ngực mình, cả người như bị sét đánh, văng ra sau, ở trên không đã tràn máu, nội tạng lồng lộn.


Đúng lúc này, Lạc Tân thần không biết quỷ không hay đánh tới đằng sau Dương Khai, trong tay tế ra bí bảo Ngọc Như Ý, giáng mạnh về phía Dương Khai, cười hung ác: - Bổn tọa đưa ngươi lên đường!

Dứt lời, Ngọc Như Ý nện lên người Dương Khai, bùng lên hào quang, tỏa ra lực lượng huyền diệu, đánh hư không thủng hố đen, cắn nuốt thân thể Dương Khai.

Trước sau chỉ trong nháy mắt, Dương Khai đã tan xác.

Lạc Tân đánh lén thành công, cười ha hả: - Đây là kết cục đối chọi với bổn tọa!

Khách khứa xung quanh câm lặng, nhìn Ngọc Như Ý trên tay Lạc Tân, tràn đầy kiêng dè, có lẽ bí bảo này có uy lực mạnh mẽ.

Nhưng lập tức, nụ cười của Lạc Tân cứng lại, bởi vì hắn phát hiện Dương Khai bị xé tan xác lại không có một chút máu chày ra, mà vặn vẹo trước mắt mình, tiêu tán như mây khói.

- Tàn ảnh! Sắc mặt Lạc Tân đại biến, không thể ngờ tới đánh lén trúng chắc lại thất bại.

- Thì ra là ngươi giở trò quỷ! Trong đám đông bỗng phát ra tiếng của Dương Khai, làm khách gần đó bị dọa nhảy dựng, vội tránh ra xa. Đến khi nhìn lại, chỉ thấy Dương Khai bóp cổ một nam nhân trung niên, cười lạnh không thôi.

Mọi người không biết nam nhân trung niên này, vừa thấy hắn gặp họa đều không khỏi đồng tình, không biết sao hắn lại bị Dương Khai chú ý.

Nam nhân trung niên này là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, vốn cũng không yếu, nhưng tận mắt thấy cảnh Dương Khai đánh chết vị phó thành chủ kia, làm sao dám chống cự? Người run rẩy, sợ hãi nhìn Dương Khai: - Tiểu huynh đệ, có gì từ từ nói, sao lại làm vậy?

Dương Khai tăng thêm sức, bóp cổ người này phát ra tiếng răng rắc, cười lạnh: - Bớt giả vờ giả vịt với ta, nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi khống chế cô dâu như thế nào!

Vừa nghe vậy, sắc mặt nam nhân trung niên đại biến, ánh mắt hoảng loạn, cố gắng che đậy: - Ngươi... ta không biết ngươi đang nói gì.

- Ta nói gì ngươi tự hiểu rõ, cho ngươi 10 nhịp thở, ngoan ngoãn cởi bỏ bí thuật, bằng không vĩnh viễn không cần làm nữa!

Nam nhân trung niên liền hoảng loạn, cầu xin nhìn về phía Lạc Tân.

Sài Hổ sắc mặt tuyệt vọng, vừa nghe lời này liền chợt hiểu ra, giãy giụa bò dậy nhìn Dương Khai hỏi: - Bằng hữu, ngươi nói vậy là sao...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận