- Có chuyện gì thì đi vào nói đi. Dương Khai nghiêng đầu ra hiệu, đẩy cửa một gian sương phòng đi vào. Diệp Tinh Hàm nghe vậy ngẩn ra, vẻ uỷ khuất trên gương mặt xinh đẹp biến thành vui sướng liền dịu dàng nói: - Cảm ơn Dương thiếu. Nàng vội vàng đi vào như e sợ Dương Khai sẽ đổi ý. Trong sương phòng Dương Khai nhìn quanh một chút, còn không nhìn rõ gian phòng bài trí như nào, Diệp Tinh Hàm không đã từng bước nhỏ bưng một băng ghế lên bày ở phía sau hắn dịu dàng nói: - Dương thiếu mời ngồi. Dương Khai liếc nàng một cái, cùng không có khách khí, hào sảng ngồi xuống. Diệp Tiinh Hàm cầm ấm trà trên bàn rót cho hắn chén nước đưa tới trước mặt hắn nói:
- Dương thiếu uống nước. Sau khi nói xong bàn tay trắng nõn khẽ phất, lập tức trên bàn xuất hiện một mâm đựng trái cây, trên đó bày những thứ quả tươi non thơm mọng, nàng mỉm cười nói: - Những thứ này là thiếp từ Thiên Diệp Tông mang ra, cũng không biết có hợp khẩu vị Dương thiếu hay không, mong Dương thiếu không chê. Dương Khai lập tức biểu tình cổ quái, hắn cho tới bây giờ chưa từng được hầu hạ chu đáo như vậy, âm thầm cảm thấy Diệp Tinh Hàm này nếu là làm nha hoàn nhất định là sẽ rất được việc. - Nàng cứ như vậy là có ý gì? Dương Khai gương mặt cảnh giác nhìn nàng: - Nàng không phải là đã coi trọng ta rồi chứ? Nói cho rõ đã, tuy rằng ta anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, được hàng ngàn vạn thiếu nữ thiếu phụ yêu thích… Hắn hất đầu lời nói liền chuyển, trầm giọng nói: - Nhưng ta là người đã có gia thất, khuyên nàng đừng có tư tưởng không an phận. Diệp Tinh Hàm bị lời hắn làm đỏ mặt khẽ mắng: - Dương thiếu nói cái gì vậy… Nàng dở khóc dở cười, chưa từng thấy ai tán dương mình không biết xấu hổ như vậy. - Hả? Không phải như thế sao? Dương Khai thần tình ngượng ngùng cười khan hai tiếng nói: - Chỉ đùa chút thôi nàng không cần để ý. Khi nói chuyện hắn đưa tay cầm một linh quả trên bàn đưa vào miệng ăn, cảm giác mùi vị cũng không tệ lắm liền liên tục gật đầu nói: - Nói đi, muốn ta luyện đan gì? - Cái gì? Diệp Tinh Hàm bị hắn hỏi cho hồ đồ gương mặt mờ mịt, Dương Khai cười nói: - Nàng từ sau khi nhận ra ta liền một mực đi theo ta còn ân cần chu đáo như vậy, chỉ thiếu chút nữa là lấy thân báo đáp, chẳng lẽ không đáng yêu cầu ta làm việc hay sao? - Đúng vậy. Diệp Tinh Hàm nhẹ nhàng gật đầu - Chẳng lẽ không muốn ta luyện đan? Diệp Tinh Hàm bừng tỉnh ngộ mỉm cười nói: - Thuật luyện đan của Dương thiếu xuất thần nhập hoá, đến tuyệt thế linh đan như Thái Diệu Đan còn có thể luyện hoá thành công. Thiên tư trên con đường này không có người thường sánh kịp. - Tuy là nịnh bợ nhưng nói được lắm. Dương Khai cười hắc hắc. Diệp Tinh Hàm nói: - Nhưng thiếp tìm Dương thiếu cũng không phải muốn mời người luyện đan. - Vậy nàng muốn gì? Dương Khai nhướn mày cảnh giác.
Diệp Tinh Hàm giải thích: - Thiên Diệp Tông thiếp dù không phải là đại tông môn gì nhưng tông nội vẫn phải có một vị luyện đan sư cấp Đạo Nguyên, cho nên chuyện luyện đan cũng không cần làm phiền Dương thiếu. Ta tìm Dương Thiếu là vì muốn nhờ người sửa một thứ. - Sửa chữ. Dương Khai nhướn mày: - Sửa thứ gì? Diệp Tinh Hàm nhấp đôi môi đỏ mọng lại nhìn quanh bộ dạng cảnh giác, chần chừ hồi lâu mới nói: - Pháp trận không gian. Dương Khai mi mắt hơi co rụt cười hắc hắc nói: - Xem ra việc ta biết thần thông không gian có không ít người biết rồi. Hắn khi ở Tứ Quý Chi Địa triển khai lực lượng không gian trước mặt nhiều người như vây, việc này đương nhiên là không giấu được. Việc đó Dương Khai cũng sớm đã có dự liệu, chỉ là khoog ngờ Diệp Tinh Hàm tìm mình lại vì nguyên nhân này. Nàng hẳn là muốn mượn dùng lực lượng không gian của mình để sửa không gian pháp trận. Diệp Tinh Hàm nói: - Thiếp cũng là nghe người khác nói. Dương Khai nói: - Nếu chỉ là sửa không gian pháp trận thì không cần thiết phải tìm tới ta chứ? Những pháp trận đại sư đều có thể làm được. Diệp Tinh Hàm cười khổ. - Nếu như không gian pháp trận bình thường thì những pháp trận đại sư kia cũng có thể sửa được, nhưng Thiên Diệp Tông ta…cũng đã tìm mấy vị pháp trận đại sư, thậm chí đã mời người của Cung gia tuy nhiên đều không sửa được. - Người của Cung gia cũng không sửa được? Dương Khai nghe vậy cả kinh, như nghĩ tới điều gì hắn khẽ quát
- Chẳng lẽ là hai giới pháp trận không gian? Diệp Tinh Hàm đôi mắt đẹp sáng ngời gật đầu nói: - Dương thiếu hiệp quả nhiên mắt sáng như đuốc, chính là hai giới pháp trận không gian. Dương Khai thần tình hơi động liếc Diệp Tinh Hàm hỏi: - Diệp Tông Thiên có bí cảnh? Diệp Tinh Hàm cười khổ: - Đxa biết không thể gạt được Dương thiếu, không sai, Thiên Diệp Tông thiếp quả nhiên có một bí cảnh, vốn là nơi để các đệ tử đi vào lịch lãm, bí cảnh kia không biết đã lưu lạc trong khe nứt không gian nào, trừ khi sử dụng pháp trận không gian để đi vào thì sẽ không có cách nào khác. Nhưng từ hơn hai ngàn năm trước, pháp trận không gian kia đã mất hiệu lực, từ sau đó chúng ta không thể đi vào trong. - Bí cảnh đó đối với Thiên Diệp Tông rất quan trọng? Dương Khai hỏi.
Diệp Tinh Hàm gật đầu: - Thiên Diệp Tông hơn hai ngàn năm trước tuy rằng không so được với những tông môn đứng đầu như Thanh Dương Thần Điện cùng Thiên Vũ Thánh Địa nhưng cũng coi là nhất tuyến thế lực, đáng tiếc từ sau khi lối vào bí cảnh kia đóng lại liền tuột dốc, cho tới nay đã không còn là… Nói tới đây nàng không nói tiếp được nữa. Dương Khai cười lạnh một tiếng: - Tông môn không nỗ lực liên quan gì tới bí cảnh, trên đời này không phải mỗi tông môn đều có bí cảnh riêng của mình, thật muốn dùng tâm hướng lên thì có bí cảnh hay không cũng không có gì khác biệt. Gương mặt xinh đẹp của Diệp Tinh Hàm trắng nhợt khàn giọng nói: - Dương thiếu nói phải, chỉ là hơn hai ngàn năm trước lúc lối vào đóng cửa là lúc tông chủ đem rất nhiều truyền thừa trong tông đi vảo, thậm chí còn có bảo vật trấn tông của Thiên Diệp Tông. Không có những truyền thừa kia Thiên Diệp Tông không thể tu luyện rất nhiều thần thông, mấu chốt nhất chính là Thiên Diệp Tông Tụ Linh đại trận vốn là bố trí vì lối vào của bí cảnh kia, một cửa vào cho nên linh khí trong tông liền… - Ta hiểu rồi. Dương Khai nghe tới đây đã có chút ít biết được ý tứ của Diệp Tinh Hàm. Bị mất nhiều thần thông truyền thừa cùng bảo vật trấn tông cũng liền thôi, mấu chốt vấn đề là không có linh khí cung ứng, võ giả tu luyện cần nhất là linh khí, linh khí một khi mỏng manh thực lực đệ tử Thiên Diệp Tông tất nhiên sẽ ngày một đi xuống. Diệp Tinh Hàm cắn đôi mmooi đỏ mọng trầm giọng no si: - Thiếp muốn mời Dương Thiếu đi tới Thiên Diệp Tông một chuyến, sửa chữa pháp trận lối vào bí cảnh kia, Dương thiếu nếu có thể đồng ý, Thiên Diệp Tông thiếp trên dưới nhất định vô cùng cảm kích, ngoài ra còn có lễ trọng dâng. - Chuyện này… Con ngươi Dương Khai loạn chuyển, nhìn trái phải hắn nghĩ một hồi cũng không ra lí do gì chỉ có thể nói: - Chuyện ta biết, nhưng bổn thiếu rất bận rộn, như vậy đi, nàng cứ về trước, đợi có ngày rảnh rỗi nhất định sẽ tới Thiên Diệp Tông một chuyến, sẽ không làm các người thất vọng. Diệp Tinh Hàm sao còn không nhìn ra hắn lấy lệ, nếu cứ đi như hắn nói chỉ sợ đến lúc đầu bạc cũng không gặp được Dương Khai. Nàng chỉ có thể khổ khổ cầu khẩn: - Dương Thiếu, trong thiên hạ này chỉ có người tinh thông lực lượng không gian ới có thể chữa trị pháp trận không gian ben bổn tông, nhưng lực lượng không gian quá mức huyền diệu phức tạp, người bình thường đến nhập môn cũng không thể. Thực ra nghe nói Đông Vực Linh Thú Đảo có một vị đại nhân tinh thông đạo này, nhưng vị đại nhân kia là cường giả Đế Tôn tam tầng cảnh, Thiên Diệp Tông nhỏ nhoi của thiếp sao có thể m ời được. - Ý này của nàng là bổn thiếu nhỏ nhoi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh liền có thể mời được. Dương KHai liếc nhìn nàng. Diệp Tinh Hàm liền vội khoát tay nói: - Thiếp không có ý đó, Dương thiếu đừng lấy làm lạ. Dương Khai gật đầu nói: - Người nàng nói kia ta cũng từng nghe nói, Linh Thú Đảo a… Mạc Tiểu Thất dường như chính là người Linh Thú Đảo, mặc dù nàng chưa từng thừa nhận nhưng dựa vào tin tức các mặt Dương Khai biết được của Tinh Giới, hơn nữa Phượng Di tu vi thực lực kinh khủng tuyệt luân như vậy cũng có thể đoán ra xuất thân của Mạc Tiểu Thất cũng không quá khó. Cũng chỉ có người Linh Thú Đảo mới có thể điều khiển nhiều yêu thú vì mình tác chiến như vậy. Nhớ lại Mạc Tiểu Thất Dương Khai cũng không biết nha đầu kia hiện tại như thế nào, hắn tới Tinh Giới không lâu, làm quen không nhiều người, một Khang Tư Nhiên sau khi tấn thăng tới Đạo Nguyên Cảnh liền bị Tử Nguyên Thương Hội điều đi, một Mạc Tiểu Thất lại bị bắt về.
Thấy Dương Khai như đi vào cõi thần tiên, thật lâu không có động tĩnh, Diệp Tinh Hàm cắn chặt răng nói: - Thật ra sở dĩ thiếp tìm đến Dương thiếu cũng là vì bên ngoài giới thiệu. - Tên khốn kiếp nào không có đạo đức vậy nói cho ta biết, ta đảm bảo không đánh chết hắn. Dương Khai lập tức nổi giận. Diệp Tinh Hàm hé miệng cười: - Cung Văn Sơn, Dương thiếu hẳn là biết chứ? - Là tên tiểu tử này. Con ngươi Dương Khai máy động. - Nàng có tin hắn? Cung Văn Sơn là nhân tài mới xuất hiện của Thiên Hà Cốc Cung gia. Cung gia là chuyên gia p háp trận, Cung Văn Sơn cũng là đại sư trận pháp, lúc ở trong Tứ Quý Chi Địa hắn mượn phong ấn lực của Tuế Nguyệt Thần Điện ngăn Vô Thường, làm thanh nien tuấn ngạn của Thiên Vũ Thánh Địa bỏ lỡ một cơ duyên tốt. Tiểu tử này nhìn khờ khạo mà lại thực to gan, một bụng ý nghĩ xấu. Dương Khai thế nào cũng không nghĩ tới. Nhưng chính là Cung Văn Sơn tiến cử mình với Diệp Tinh Hàm. Diệp Tinh Hàm đáp: - Những năm trước đây chúng ta đã mời huynh ấy tới Thiên Diệp Tông sửa chữa pháp trận không gian kia nhưng không thành công. Cung sư huynh đã nói muốn sửa được trận pháp kia nhất định phải tìm được một người tinh thông lực lượng không gian. Ba tháng trước thiếp nhận được truyền tin của huynh ấy, bảo thiếp tìm Dương thiếu. Thiếp vốn muốn đợi sau khi xử lý chuyện này sẽ đi Thanh Dương Thần Điện thử vận khí một chút lại không ngờ gặp được Dương thiếu ở đây. Dương thiếu người nói đây có phải duyên phận không? Gương mặt nàng vui mừng dường như thiếu nữ hồi xuân. Dương Khai hừ nói: - Oán nam ngốc nữ mới có duyên phận, nàng muốn có duyên với ta sao? Diệp Tinh Hàm đổ mồ hôi ngượng ngùng nói:
- Dương thiếu nói đùa, thiếp sợ là không có phúc này. - Ta cùng Cung Văn Sơn tiểu tử kia cũng chỉ có duyên gặp một lần, không quen biết. Lời hắn nói hắn tự chịu trách nhiệm, không liên quan đến việc của bổn thiếu. Diệp Tinh Hàm thở dài buồn bã nói: - Dương thiếu quả thực không chịu giúp đỡ sao. Nàm khẽ cắn đôi môi mỏng bộ dạng đáng yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...