Chuyện Phệ Hồn Trùng, vãn bối tự có chừng mực. Dương Khai nghiêm mặt nói.
- Như thế thì tốt! Ôn Tử Sam nhìn hắn, nói:
- Xem ngươi cũng không giống như người càn quấy, nếu có gì cần cứ việc nói với bổn tọa!
- Đa tạ Ôn điện chủ!
Kế tiếp hai canh giờ, Ôn Tử Sam cặn kẽ hỏi thăm chi tiết nhiều chuyện trong thế giới Thần Du Kính, Dương Khai cũng là biết thì nói hết không giữ lại, cũng không có che giấu quá nhiều.
Hai canh giờ sau, Dương Khai mới từ trong đại điện đi ra.
Cao Tuyết Đình dường như một mực đứng ở phía ngoài, thấy hắn đi ra nhìn hắn một cái, thản nhiên nói:
- Điện chủ truyền âm nói, ngươi cần một gian mật thất?
Dương Khai gật gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Từ trong Ôn Tử Sam kia trước khi đi ra, quả thật Dương Khai đã đề cập yêu cầu này với lão, bởi vì hắn muốn luyện hóa Nô Trùng Trạc, cho nên phải cần một gian mật thất an toàn mới được.
Chuyện nhỏ này tự nhiên là Ôn Tử Sam đáp ứng ngay, bảo hắn đi ra ngoài gặp Cao Tuyết Đình là được.
- Đi theo ta! Cao Tuyết Đình nói, rồi xoay người bay ra ngoài.
Dương Khai theo sát phía sau.
Sau nửa canh giờ, tới trên một ngọn núi không cao không thấp, Cao Tuyết Đình mới hạ xuống. Ngọn núi này ở trong dãy núi Thanh Dương cũng không coi là hùng vĩ lắm, thoạt nhìn rất bình thường, chỉ có điều ngọn núi này hiển nhiên là được trận pháp gì đó gia trì, cho nên linh khí thiên địa cao hơn một chút so với địa phương khác.
Mà giữa ngọn núi cũng không có dấu vết kiến trúc, mơ hồ có thể thấy được trong ngọn núi từng mảng từng mảng cây trúc tía, tử ý dạt dào, môi trường vô cùng ưu nhã.
Cao Tuyết Đình dẫn Dương Khai đi tới một động phủ giữa sườn núi phía trước, hai tay kết ấn mở ra cấm chế, nói:
- Tử Trúc Phong này là chỗ ta ở, ngày thường ta ở trong một động phủ phía trên, nếu có chuyện gì, ngươi cứ lên tiếng gọi, ta có thể chạy tới ngay!
Nghe nàng nói như vậy, Dương Khai lập tức cảm thấy mình được sủng ái mà lo sợ, ôm quyền nói:
- Đa tạ Cao trưởng lão!
Hắn vốn chỉ muốn Ôn Tử Sam tùy ý tìm một cái mật thất yên tĩnh an toàn một chút, không nghĩ tới Cao Tuyết Đình lại dẫn hắn tới Tử Trúc Phong chỗ ngụ của mình, mà còn an bài trong động phủ gần nơi mình cư ngụ.
Điều này hiển nhiên là cố ý muốn chiếu cố hắn.
Cao Tuyết Đình lạnh nhạt gật gật đầu, thảy cho Dương Khai một tấm lệnh bài cấm chế, nói:
- Tự mình vào đi thôi!
Dương Khai nhận lấy lệnh bài, dùng thần niệm quét một phen, lần nữa nói cảm tạ sau đó mới đi vào trong động phủ kia.
Quay đầu nhìn chung quanh, động phủ không lớn không nhỏ, có vài gian mật thất có thể sử dụng. Tuy rằng đã lâu không có người ở, nhưng chỉnh tề ngăn nắp như mới, có lẽ động phủ này là nơi Cao Tuyết Đình cư ngụ trước kia, cũng không biết tại sao lại đổi chỗ khác.
Phụ cận có các cường giả Cao Tuyết Đình này trấn giữ, đương nhiên Dương Khai rất an tâm, kể từ đó hắn chỉ cần chuyên tâm luyện hóa Nô Trùng Trạc, cũng không có gì lo ngại.
Thời gian cấp bách, Dương Khai cũng không dám trì hoãn, đầu tiên là hắn quen thuộc một chút tấm lệnh bài cấm chế, sau đó mở ra toàn bộ cấm chế trong động phủ, lúc này mới đi tới một gian mật thất khoanh chân ngồi xuống, điều chỉnh tâm thần.
Luyện hóa Đế Bảo không phải chuyện đơn giản như vậy.
Bởi vì Đế Bảo khác với bí bảo bình thường, trong mỗi một kiện Đế Bảo đều hàm chứa đế ý và đế vận, lúc luyện hóa nếu như tu vi không đủ, rất có thể sẽ bị Đế Bảo cắn trả.
Cho nên võ giả tu vi không đủ lúc luyện hóa Đế Bảo, đều cần phải điều chỉnh cho trạng thái bản thân đạt tới trình độ tốt nhất.
Qua ba ngày sau, Dương Khai cảm thấy tinh khí thần của mình đã đạt tới trạng thái đỉnh phong, lúc này mới hít một hơi, từ một góc nào đó trong Huyền Giới Châu lấy ra Nô Trùng Trạc quên lãng đã lâu.
Từ khi hắn chiếm được Nô Trùng Trạc tới nay, cũng chưa có nghiên cứu kỹ lần nào, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện luyện hóa.
Chỉ là sau hai lần gặp nạn, vật này đã phát huy tác dụng kỳ diệu.
Một lần là năm đó cùng Tuyết Nguyệt ở trong Thất Lạc Chi Địa gặp phải một đám con bướm kỳ dị, Nô Trùng Trạc đã làm chúng kinh sợ thối lui; một lần khác là ở dưới băng cốc Bích Vũ Tông gặp mẫu thể yêu trùng, lúc đó nếu không có Nô Trùng Trạc uy hiếp mẫu thể yêu trùng, khẳng định Dương Khai không có cách nào thu phục.
Hai lần công hiệu kỳ diệu đều cứu Dương Khai một mạng, Nô Trùng Trạc phải kể là công đầu.
Giờ này tuy rằng tu vi của hắn chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nhưng thần thức lại miễn cưỡng chạm vào đế cảnh, luyện hóa Nô Trùng Trạc này hẳn là không thành vấn đề.
Nghĩ như vậy, hắn thả trên lòng bàn tay Đế Bảo lớn chừng bàn tay, hình dáng như cái vòng tay kia, chấp tay thành chữ thập, phủ lên nó, đồng thời thúc giục thần niệm và nguyên lực, rót vào trong nó.
Không phản ứng chút nào, Nô Trùng Trạc giống như một tấm gỗ bình thường, cũng không đón nhận bất kỳ lực lượng nào của hắn.
Dương Khai cũng không vội, đây chỉ là nằm trong dự liệu mà thôi.
Hắn từ từ phóng ra lực lượng, không ngừng đánh thẳng vào Nô Trùng Trạc, muốn mở ra một chỗ hổng trên kiện Đế Bảo này, để khắc vào lạc ấn của mình.
Vạn Thánh Phong, dưới mấy chục dặm, có một mật thất dưới lòng đất tối đen như mực. Lúc này, bên trong mật thất, Vưu bà bà giống như điên cuồng, tuy bị lực lượng vô hình giam cầm một thân tu vi, lại vẫn như cũ không ngừng mắng to.
- Ôn Tử Sam tên tiểu súc sinh, tiểu hỗn đản, ngươi không chết tử tế được! Cho dù lão thân biến thành lệ quỷ cũng tuyệt không tha cho ngươi!
Dường như bà mắng chửi thời gian rất lâu, thanh âm đều đã khàn khàn, vốn giọng nói của bà ta khó nghe trở nên càng khó nghe hơn.
Bỗng nhiên trong không gian tối đen như mực này, vang lên thanh âm của một người.
- Bà bà, bà mắng tới mắng lui thủy chung chỉ có mấy câu này, thật là không có ý mới à, nghe đến lỗ tai ta đều nổi chai rồi!
Tiếng mắng chửi của Vưu bà bà chợt dừng lại một chớp mắt, bất quá rất nhanh, bà lại như bệnh tâm thần rống lên:
- Ôn Tử Sam!
- Ha ha! Ôn điện chủ mỉm cười, đưa tay điểm một chỉ, không gian trong này bỗng nhiên nhiều thêm ánh sáng, trong một góc mờ tối, Vưu bà bà tóc tai bù xù, giống như ác quỷ, thoạt nhìn vô cùng khiếp người.
Ôn Tử Sam lại coi như không thấy, mà thân thiết nhu hòa nhìn Vưu bà bà nói:
- Bà bà, mắng chửi mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút cho tốt đi? Ta mang cho bà bà chút thức ăn, làm trơn cổ họng đi!
Khi nói chuyện, lão lại thật sự từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra một mâm linh quả mỹ vị ngon miệng, mùi thơm ngát ập vào mũi... cổ tay hơi dùng một chút lực, mâm linh quả liền bay đến trước mặt Vưu bà bà.
Vưu bà bà hung tợn nhìn lão chằm chằm, con ngươi trong cặp mắt kia đều tràn đầy tơ máu và vô tận cừu hận.
Có lẽ là thật sự cần làm trơn cổ họng, Vưu bà bà trầm mặc một hồi rồi đưa tay nhón lấy linh quả, ăn một miếng lớn.
Bất quá trong quá trình bà ta ăn, cặp mắt hung dữ kia vẫn không rời Ôn Tử Sam, trong miệng cũng vang lên tiếng nhai nuốt bẹp bẹp, nhìn bộ dáng kia, dường như bà ta ăn không phải là linh quả, mà là máu thịt của Ôn Tử Sam.
Trước sau không tới một khắc, một mâm linh quả liền bị Vưu bà bà ăn hết sạch.
- Tiểu hỗn đản ngươi lại không có hạ độc trong trái cây sao? Vưu bà bà lau mép một cái, nhìn Ôn Tử Sam nói châm chọc.
Ôn điện chủ một mặt bị tổn thương, oan khuất nói:
- Bà bà và ta quen biết cũng có mấy trăm năm, sao còn suy đoán ta ác ý như vậy?
- Hừ! Chính là quen biết mấy trăm năm, lão thân mới có thể nhìn thấu tâm can tỳ phế thận của ngươi! Vưu bà bà lạnh giọng nói.
Ôn Tử Sam cười khổ một tiếng:
- Xem ra, bà bà đối với ta vẫn còn có khúc mắc rất lớn mà!
- Khúc mắc? Vưu bà bà cười lạnh không ngừng:
- Ngươi nói quá đơn giản, lão thân đối với ngươi đâu chỉ có khúc mắc? Quả thực hận không thể uống máu ngươi, ăn thịt ngươi, gặm xương ngươi!
- Đã nhìn ra rồi! Ôn Tử Sam nói với vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Đừng nói dọa người như vậy chứ...
Vưu bà bà bỗng nhiên chuyển đề tài, nói châm chọc:
- Dương tiểu tử kia giờ này sao rồi?
Ôn Tử Sam ngạc nhiên nhìn bà, nói:
- Bà bà giờ này chính mình cũng khó bảo toàn, lại còn có lòng quan tâm tới người khác? Ta đúng là không có nhìn ra bà bà có lòng tốt như vậy nha!
- Biết rõ còn hỏi! Vưu bà bà tăng cao giọng không ít:
- Tiểu tử kia sợ là đã bị ngươi giết rồi phải không?
- Ta giết hắn làm chi! Ôn Tử Sam bỉu môi nói.
- Tự nhiên là vì Ôn Thần Liên!
Vưu bà bà nói:
- Nếu ngươi có thể chiếm được Ôn Thần Liên...
- Có được Ôn Thần Liên thì sao chứ? Ôn Tử Sam không đợi bà bà nói dứt lời, liền cắt ngang, nói:
- Ta đã là Đế Tôn tam tầng cảnh, đi lên nữa chính là Đại Đế, bà bà cho là loại cảnh giới đó, chỉ trông vào Ôn Thần Liên là được hay sao? Còn nữa, bà bà cảm thấy ta cần phải làm chuyện giống như bà bà đi đoạt lấy Ôn Thần Liên của hắn sao?
Vưu bà bà lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ôn Tử Sam, nói:
- Xem ra ngươi đã nói cặn kẽ với Dương tiểu tử, cũng biết lão thân muốn dùng Ôn Thần Liên làm gì!
Ôn Tử Sam gật gật đầu, nói thẳng:
- Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ta không thể không nói: ý nghĩ này của bà bà rất tốt, Ôn Thần Liên chính là thiên địa chí bảo, quả thật đủ để thừa nhận kính hồn của Thần Du Kính kia, nếu bà bà dùng nó làm cầu nối, đúng là có khả năng rất lớn có thể luyện hóa một phương thế giới kia!
- Hừ!
- Nhưng bà bà này...
Bỗng nhiên Ôn Tử Sam sắc mặt nghiêm túc, tha thiết nói:
- Bà bà có nghĩ tới hay không, cho dù bà bà có được Ôn Thần Liên, mà nếu kính hồn không đáp lại, thì bà bà làm thế nào luyện hóa?
- Kính hồn làm sao sẽ không đáp ứng ta? Vưu bà bà hò hét ầm ĩ:
- Lão thân trấn thủ Thần Du Kính 2000 năm, đối với nó phải biết nhiều hơn bất kỳ kẻ nào, chỉ cần lão thân chiếm được Ôn Thần Liên, lão thân có mười phần nắm chắc sẽ dung hợp kính hồn trong đó!
- Bà bà xác định? Ôn Tử Sam nhìn bà nói ý sâu sắc:
- Bà bà xác định chuyện sẽ đơn giản như vậy? Lão hơi dừng một chút, đột nhiên giọng nói trở nên bén nhọn:
- Còn nữa, bà bà bất quá là đang lừa mình dối người mà thôi! Đây chẳng qua là một loại chấp niệm của bà bà muốn đánh bại ta quấy phá?
Vưu bà bà bỗng nhiên sững người.
Ôn Tử Sam nói tiếp tục:
- Bà bà có biết, vì sao 2000 năm trước bà bà là tu vi Đế Tôn nhất tầng cảnh, 2000 năm sau bà bà vẫn còn là Đế Tôn nhất tầng cảnh? 2000 năm nay, bà bà đã làm những gì? Trong mắt bà bà đã nhìn thấy gì?
Sắc mặt của Vưu bà bà từ từ biến đổi, hai tròng mắt tràn đầy cừu hận và tơ máu kia cũng từ từ trở nên mờ mịt, trống rỗng, tiếp đó hỗn loạn.
Ôn Tử Sam nói lời này, dường như chạm tới thứ gì đó một mực chôn giấu ở tận đáy lòng bà bà.
- Bà bà hẳn biết rất rõ ràng, dù có chiếm được Ôn Thần Liên, cũng không nhất định có thể thu phục được kính hồn! Ôn Tử Sam khẽ thở dài nói.
- Ngươi thúi lắm! Vưu bà bà mắng to.
- Vậy ta hỏi bà bà một câu, nếu thật sự có thể thu phục kính hồn đơn giản như vậy, thì vị Đại Đế mang Dương tiểu tử đi kia vì sao không tự làm? Ông ta hẳn phải có năng lực này!
Lời vừa nói ra, Vưu bà bà lập tức sững sờ, không còn lời chống đỡ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...