Vũ Luyện Điên Phong

Ngàn vạn năm sau, tên của bọn họ đã bị lãng quên trong dòng lịch sử, không ai biết trong niên đại xa xưa đã từng xảy ra trận chiến kinh tâm động phách.

Chỉ có một lão giả, im lặng thủ hộ mộ phần không quan tài, phần mộ này ghi lại những công tích vĩ đại mà bọn họ từng lập ra, chỉ có nơi này, mới có thể tìm lại cống hiến của bọn họ cho mảnh thiên địa này.

- Kết quả trận chiến đó, hẳn là ngươi đã hiểu rồi chứ. Thiên Diễn toát ra vẻ ưu thương, chỉ mấy chục mộ phần phía trước.

Dương Khai nghiêm nghị kính nể, cúi đầu thật sâu trước những mộ này.

Đứng lên, hắn lại hỏi:

- Vậy Phệ Hồn Trùng kia đâu? Có bị tiêu diệt?

Thiên Diễn chầm chậm lắc đầu, ảm đạm nói:

- Nói tới thật xấu hổ, dù rằng trả giá rất đắt, nhưng Phệ Hồn Trùng... sinh linh thế giới này thật không thể tiêu diệt được!

Sắc mặt Dương Khai đại biến, kinh hô:

- Ý của tiền bối là... Phệ Hồn Trùng còn sống?

Thiên Diễn gật đầu.

- Sao lại như vậy? Dương Khai bỗng cảm thấy bi ai, có nhiều cường giả như vậy chết vì Phệ Hồn Trùng, nhưng bọn họ trả giá bằng sinh mệnh, cuối cùng lại không thành công, chẳng phải nói bọn họ hy sinh không có giá trị gì?

Nghĩ vậy, Dương Khai cả kinh:

- Vậy hiện giờ Phệ Hồn Trùng ở chỗ nào?

- Đi theo ta! Lão giả nói rồi, lại dùng lực lượng bao phủ Dương Khai, lóe lên liền đến trước Tế đàn màu đen, vung tay xua tan sương mù, lộ ra Tế đàn, sắc mặt kiêng kỵ chỉ vào đó:

- Năm đó những con sâu tai họa thế giới này, đều bị phong ấn trong đó!

Không cần lão nói, Dương Khai cũng cảm giác được.

Bởi vì hắn vừa xuất hiện ở chỗ này, Phệ Hồn Trùng ở trong Ôn Thần Liên lại bạo động không khống chế, muốn giãy khỏi trói buộc của Dương Khai bay ra ngoài.

Đồng thời, trong Tế đàn truyền ra tiếng ông ông, hình thành cộng hưởng với Phệ Hồn Trùng trên Ôn Thần Liên.


Sắc mặt Dương Khai đại biến.

- Quả nhiên ngươi có Phệ Hồn Trùng. Lão giả liếc hắn, ánh mắt phức tạp.

- Lão phu cũng chính vì bọn chúng náo động, mới có phát giác, đi Thiên Yêu Sơn tìm kiếm. Nhưng không ngờ, khi lão phu đến nơi, ngươi đã không còn. Tuy nhiên, lão phu trấn thủ chỗ này mấy chục ngàn năm, vô cùng quen thuộc khí tức Phệ Hồn Trùng. Ở trong Thiên Yêu Sơn cảm nhận được khí tức đặc thù, tới hỏi Yêu Vương Thiên Yêu Sơn, liền đuổi theo vào Thần Du Thành.

- Tiền bối yên tâm, Phệ Hồn Trùng của ta không đủ mạnh, sẽ không tạo thành nguy hại gì tới thế giới này, hơn nữa... đợi ta rời khỏi đây, chắc chắn sẽ mang chúng theo. Dương Khai vội nói.

Hắn còn tưởng Thiên Diễn đưa hắn đến đây, là muốn để lại Phệ Hồn Trùng, cho nên vội giải thích.

- Dương tiểu hữu hiểu lầm. Thiên Diễn chầm chậm lắc đầu.

- Lão phu không cần Phệ Hồn Trùng của ngươi, thế giới này vì đám sâu đó mà gặp tai ương hủy diệt, lão phu làm sao giữ lại Phệ Hồn Trùng. Dẫn ngươi đến đây, chỉ là muốn nhờ ngươi giúp một chuyện.

- Giúp chuyện gì? Dương Khai mơ màng.

- Lão phu nhờ ngươi... mang luôn cả chúng đi! Nói rồi, Thiên Diễn chỉ vào Tế đàn màu đen.

Khóe miệng Dương Khai co rút, miệng khô khốc nói:

- Tiền bối nói chơi. Hắn giải thích:

- Phệ Hồn Trùng của ta bởi vì còn nhỏ yếu, lại thêm thu phục chúng từ rất lâu, cho nên vãn bối có thể khống chế được một chút. Nhưng Phệ Hồn Trùng bị phong ấn trong này... thứ cho vãn bối bất lực.

Những Phệ Hồn Trùng bị phong ấn trong này, ngay cả Đế Tôn tam tầng cảnh cũng bị cắn nuốt mấy chục người, Dương Khai làm sao dám đụng tới? Nếu thật thu chúng vào Ôn Thần Liên, không bao lâu là hắn sẽ chết không chỗ chôn.

- Bọn chúng hiện giờ không còn mạnh mẽ như ngày xưa. Thiên Diễn nói:

- Bọn chúng bị phong ấn mấy chục ngàn năm, không thu được thần hồn tẩm bổ, đã sớm vô cùng suy yếu. Nếu tiểu hữu có cách khống chế những Phệ Hồn Trùng kia, chẳng lẽ không có cách nào khống chế được chúng?

Dương Khai cười khổ không thôi:

- Tiền bối quá đề cao ta... Lúc trước ta còn có thể khống chế được Phệ Hồn Trùng của mình, nhưng đi vào trong này không quá 20 ngày, số trùng của ta đã có chút không nghe theo mệnh lệnh. Đợi sau này ra ngoài, ta còn phải nghĩ cách...

Nói đến đó, Dương Khai chợt khựng lại, rơi vào trầm tư.

Thấy hắn như vậy, Thiên Diễn cũng không khỏi chấn động tinh thần, mong chờ nhìn hắn.


Lão đã canh giữ nơi này mấy chục ngàn năm, chưa từng rời Vụ Cốc, đầu tiên là trông coi nấm mồ của bạn cũ, thứ hai cũng là canh chừng Phệ Hồn Trùng.

Nhưng mà để lại Phệ Hồn Trùng trong thế giới này thì luôn sẽ là tai họa ngầm, nếu có thể đưa chúng ra khỏi đây, đoạn tuyệt hậu họa, tuyệt đối là điều mà Thiên Diễn hy vọng muốn thấy.

Cho nên lão mới cảm nhận được Phệ Hồn Trùng trong Tế đàn thức tỉnh, lập tức không dừng chân tìm kiếm nguyên nhân, tìm được Dương Khai, đưa ra yêu cầu này.

Hồi lâu sau, Dương Khai mới ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lấp lánh, hỏi:

- Xin hỏi tiền bối, Phệ Hồn Trùng bị phong ấn trong này, hiện tại còn mạnh cỡ nào?

Thiên Diễn nghe vậy, thận trọng đáp:

- Theo lão phu đánh giá, hiện tại chúng mạnh hơn Phệ Hồn Trùng của ngươi một chút, cũng sẽ không hơn bao nhiêu.

- Chỉ có như thế?

Dương Khai nghe vậy, ánh mắt sáng ngời.

- Nếu chỉ là thế, nói không chừng còn có cơ hội.

- Sao nói vậy? Thiên Diễn khó hiểu.

Dương Khai nghiêm mặt nói:

- Hẳn là tiền bối cũng biết bên ngoài và trong này có khác biệt rất lớn, ở trong này Phệ Hồn Trùng có thể ngông nghênh tận trời, nhưng bên ngoài thì vẫn có rất nhiều thủ đoạn nhắm vào chúng. Trong tay vãn bối có một món dị bảo, là khắc tinh trời sinh của các loại Kỳ Trùng Dị Trĩ...

- Còn có vật này? Thiên Diễn chấn động tinh thần.

- Phải. Dương Khai gật đầu.

- Vãn bối định rời khỏi nơi này, sẽ dùng dị bảo này thu phục đám Phệ Hồn Trùng của mình, làm sau này chúng phải ngoan ngoãn nghe lệnh. Nếu Phệ Hồn Trùng phong ấn trong này không quá mạnh, không chừng vãn bối có thể thu phục luôn cả chúng.

Vật mà hắn nhắc tới, đương nhiên là Nô Trùng Trạc của Trùng Đế để lại.


Thứ này có tác dụng khắc chế rõ ràng đối với Kỳ Trùng Dị Trĩ. Phệ Hồn Trùng tuyệt đối không thể chống lại uy năng của nó. Đương nhiên, điều kiện trước tiên là Phệ Hồn Trùng không thể quá mạnh mẽ, nếu như nó mạnh đến mức cắn nuốt được cả Đế Tôn Cảnh, Dương Khai cũng không dám làm bừa.

Nhưng nghe được Thiên Diễn trả lời, sâu trong lòng Dương Khai lại rục rịch trào ra một ý tưởng.

- Có bảo vật này hỗ trợ, vậy quả thật có thể thử một lần. Thiên Diễn hưng phấn.

- Chỉ là không biết tiểu hữu nắm chắc cỡ nào? Lão phu đưa ngươi đến đây, đưa ra thỉnh cầu này, cũng chỉ là cố thử một lần, nếu quá mức nguy hiểm thì cũng thôi, cùng lắm thì lão phu lại canh chừng nó mấy chục ngàn năm nữa.

Dương Khai mỉm cười, nói:

- Nắm chắc rất cao, có điều vẫn phải cần tiền bối ra tay giúp mới được.

Thiên Diễn nói:

- Ngươi có gì cần, cứ việc nói ra.

Dương Khai nói:

- Phệ Hồn Trùng của ta thì cũng thôi, hiện tại dù chúng có ngang bướng, nhưng không tổn thương tới ta. Nhưng nếu đưa Phệ Hồn Trùng bị phong ấn trong này cho ta mang đi, vậy nhất định phải vào linh thể thần hồn của ta, vãn bối muốn nhờ tiền bối phong ấn một chút, miễn cho vãn bối không thể chống đỡ nổi.

Hắn băn khoăn điểm này.

Muốn mang theo Phệ Hồn Trùng, nhất định phải thu chúng vào người trước.

Lỡ như bọn chúng bùng nổ công kích, Dương Khai làm sao ngăn cản được? Huống chi, lần này hắn ra ngoài còn phải tế luyện Nô Trùng Trạc, khẳng định không được quấy nhiễu, nếu rơi vào chiến đấu với Phệ Hồn Trùng, vậy không thể nào tế luyện được Đế Bảo đó.

Làm Dương Khai không ngờ, là hắn đưa ra yêu cầu này, Thiên Diễn lại có vẻ khó xử.

Dương Khai kỳ lạ:

- Chuyện này rất khó đối với tiền bối hay sao?

Thiên Diễn liếc hắn, khẽ gật đầu.

Dương Khai cũng cả kinh, hỏi:

- Sao lại như vậy? Theo lời tiền bối, những Phệ Hồn Trùng này đã vô cùng suy yếu, tu vi của tiền bối đã thông thiên triệt địa...

- Thực lực của lão phu, chấn nhiếp bọn chúng tạm thời thì tự nhiên dễ dàng, nhưng... lão phu không có khả năng đi theo ngươi rời mảnh thiên địa này. Nếu không có lão phu, nhất định không thể khống chế được Phệ Hồn Trùng.

Dương Khai mở to mắt, kinh ngạc nhìn Thiên Diễn, chỉ sang Tế đàn nói:

- Nhưng mà tiền bối, năm đó ngài làm sao phong ấn được bọn chúng?


Năm đó Phệ Hồn Trùng tuyệt đối mạnh mẽ hơn hiện tại vạn lần, Phệ Hồn Trùng khi đó cũng bị phong ấn, vì sao bây giờ lại không phong ấn được?

Dương Khai có chút không hiểu.

Thiên Diễn nói:

- Xấu hổ! Phong ấn này không phải công lao của lão phu.

Dương Khai nhướng mày, kinh hô:

- Chẳng lẽ... là hợp sức của mọi người lúc đó?

- Xem như vậy. Thiên Diễn gật đầu.

- Tuy nhiên còn có thêm lực lượng khác thêm vào, bằng không làm sao phong ấn chúng lâu như vậy được?

- Là lực lượng gì? Dương Khai hỏi.

Thiên Diễn không nói, mà chỉ lên bầu trời.

Dương Khai mờ mịt không rõ, sau đó bừng tỉnh hiểu ra, sau đó là khiếp sợ kinh hô:

- Sức mạnh thiên địa! Kính hồn?

Thiên Diễn nói:

- Thế giới nơi này có ý chí cùng pháp tắc riêng, Phệ Hồn Trùng hủy diệt chúng sinh, tàn phá thế giới, là điều sức mạnh thiên địa không cho phép. Pháp tắc giới này phủ xuống, mới cho chúng ta cơ hội phong ấn Phệ Hồn Trùng! Dù sao lực lượng của chúng ta dù có mạnh mẽ, cũng chỉ là thức ăn cho Phệ Hồn Trùng, chỉ có sức mạnh thiên địa hình thành tầng phòng hộ mới ngăn cách giữa lực lượng chúng ta và Phệ Hồn Trùng, ngăn cản chúng cắn nuốt.

Lão giải thích như vậy, Dương Khai liền hiểu ra.

Phong ấn này hẳn là chia làm 2 tầng, một tầng là ý chí của Kính hồn, cũng là sức mạnh thiên địa nơi này, một tầng khác mới là lực lượng của đông đảo cường giả. Hai tầng lực lượng hợp lại mới phong ấn Phệ Hồn Trùng mấy chục ngàn năm, thiếu một cái cũng không được.

- Tiền bối có thể cho vãn bối liên lạc với sức mạnh thiên địa nơi này? Ánh mắt Dương Khai lóe sáng hỏi.

Bởi vì trong nháy mắt, hắn chợt nghĩ tới kế hoạch của Vưu bà bà.

Nàng muốn tranh cướp Ôn Thần Liên, mục đích lớn nhất là muốn lấy Ôn Thần Liên làm chỗ chứa, gánh vác Kính hồn, luyện hóa thế giới này.

Nếu như Dương Khai có thể nói chuyện mấy câu với Kính hồn, chưa chắc không có cơ hội làm được chuyện này.

Một khi thành công, hắn sẽ thành chủ nhân của Thần Du Kính, sau này có thể tùy ý đi vào rèn luyện thần hồn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui