Vũ Luyện Điên Phong

Trong Thụ Tâm Đại Điện, Dĩ Tuyền mời Dương Khai ngồi xuống.

Đối phương nhiệt tình như vậy, Dương Khai cũng không có khách sáo. Tuy rằng tu vi giữa nhau chênh lệch rất nhiều, nhưng Dĩ Tuyền người này vừa thấy liền biết là hạng người không câu nệ tiểu tiết, tự nhiên hắn cũng không quan tâm những thứ này.

Tiếp theo, ông ta như một ảo thuật gia lấy ra một cái vò rượu, 2 cái chén rượu, sau đó rót cho mình và Dương Khai.

- Đây là Hầu Thần Tửu tiền bối vừa nói à?

Dương Khai trong mắt sáng ngời, ngửi thật sâu một hơi, chợt cảm thấy một mùi thơm ập vào mặt, trong mùi rượu tràn ngập kia dường như cũng có tác dụng rất lớn với thần hồn, mùi hương vừa chui vào cơ thể, không ngờ lại làm cho mình vô cùng thoải mái.

- Đúng vậy! Dĩ Tuyền mỉm cười, sau đó bưng lên chén rượu trước mặt mình khẽ nhấp một ngụm, ngạo nghễ nói:

- Sinh vật ở chỗ chúng ta tuy rằng hoàn toàn bất đồng với các ngươi bên kia, nhưng lại có đặc sắc của mình. Hầu Thần Tửu này chính là Linh Hầu nhất tộc trên Thiên Yêu Sơn ta hao phí rất nhiều tinh lực và thời gian ủ tạo nên, rất có ích lợi đối với thần hồn!

- Chén rượu không có đầy a tiền bối... Dương Khai có hơi ngượng ngùng nhìn Dĩ Tuyền, vừa nói vừa chỉ chỉ ly rượu trước mặt mình.

Bởi vì lúc Dĩ Tuyền rót rượu, chỉ rót cho hắn nửa chén thôi.

- Ha ha! Dĩ Tuyền nhìn Dương Khai, cười to nói:

- Ngươi hãy uống hết nửa chén này rồi tính sau! Nếu ngươi còn có thể uống nữa, bổn tọa dĩ nhiên sẽ không keo kiệt!

Nghe ông ta nói như vậy, lập tức Dương Khai sáng tỏ có lẽ Hầu Thần Tửu này độ rượu không tầm thường, không phải võ giả bình thường có thể dùng để uống. Dĩ Tuyền có lẽ nghĩ rằng tu vi của mình mới là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, nhiều lắm cũng chỉ có thể uống nửa chén mà thôi.

Nghĩ đến đây, Dương Khai không nói gì thêm, bưng lên chén rượu trước mặt, từ từ uống vào.

Linh tửu vừa vào miệng mát dịu như cam lộ, nhưng lúc nuốt xuống lại dường như băng lạnh kinh người. Hơi lạnh từ cổ họng xông thẳng lên đầu, khiến Dương Khai không khỏi chấn động tinh thần. Đợi cho rượu chảy vào bụng, lại mang đến luồng hơi nóng rực, chạy khắp tứ chi nội tạng.

Thay đổi nhiệt độ mấy lần, Dương Khai khẽ kêu lên một tiếng, cẩn thận cảm nhận biến hóa trong mình.

Hắn phát hiện linh thể thần hồn của mình, vốn trước đây lúc đại chiến với Ban Thanh có chút tổn thương, nhưng lại bắt đầu khôi phục tu bổ với tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được.

Có phát hiện này khiến sắc mặt Dương Khai rung lên, không chần chờ nữa, há to miệng nuốt xuống một ngụm lớn.


- Chậm một chút! Dĩ Tuyền thấy thế, vội vàng khẽ quát một tiếng, e sợ Dương Khai quá tham uống vội mà tạo thành nguy hại gì cho bản thân.

Nhưng ông ta vừa nói dứt câu, Dương Khai đã buông chén rượu xuống, hắn cũng không có nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi tại chỗ, nhắm lại hai mắt, trên mặt hiện lên vẻ thưởng thức mùi vị.

- Ôi... Dĩ Tuyền lại khẽ thở dài, lẩm bẩm:

- Còn muốn tâm sự nhiều với ngươi về chuyện bên ngoài, xem bộ dáng này hẳn là phải chờ thêm mấy ngày rồi!

Dĩ Tuyền thấy Dương Khai chỉ là tu vi nho nhỏ như thế, mà một hơi uống cạn nửa chén Hầu Thần Tửu, tối thiểu cũng phải say mấy ngày mới tỉnh... điều này làm cho ông ta không khỏi có chút cười khổ không ngừng. Lấy ra Hầu Thần Tửu vốn cũng là ý tốt, bởi vì ông ta cũng nhìn thấy qua trận đại chiến của Dương Khai lúc trước, linh thể thần hồn hơi có bị tổn thương, nhưng không nghĩ tới mình nghĩ sai lầm rồi!

- Tiền bối muốn hàn huyên chuyện gì? Bỗng nhiên Dương Khai mở mắt, trong mắt sáng rực trong suốt, không thấy say rượu chút nào.

- Hả?

Dĩ Tuyền giật mình, nhìn Dương Khai với vẻ cổ quái, nghi hoặc nói:

- Ngươi không sao chứ?

- Tiền bối xem bộ dáng ta như vầy là có chuyện sao? Dương Khai mỉm cười, trong lúc nói chuyện, không khách sáo chút nào đưa tay cầm lấy vò Hầu Thần Tửu đặt trước mặt Dĩ Tuyền, sau đó rót đầy chén cho mình, tiếp theo uống một hơi cạn sạch, trầm giọng khen:

- Rượu ngon!

Nửa chén linh tửu kia vào bụng, linh thể thần hồn bị tổn thương đã hoàn toàn bình phục, không chỉ như thế, thần hồn của mình cũng nhận được tôi luyện mười phần. Mà năng lượng dư thừa chứa trong Hầu Thần Tửu, thì đồng loạt tràn vào bên trong Ôn Thần Liên bảy màu, cho chí bảo thiên địa này đón nhận.

Giống như cho nó hấp thu một khối Hồn Ngọc tuyệt phẩm, thời khắc này Ôn Thần Liên cũng hấp thu sạch sẽ năng lượng chứa trong Hầu Thần Tửu, sau khi đã đâu vào đấy, lại từ từ tặng lại cho linh thể thần hồn của Dương Khai, giúp hắn có thể thu được ích lợi lâu dài.

- Này... Dĩ Tuyền hoàn toàn ngây người, trố mắt líu lưỡi.

Thực lực đến trình độ của Dĩ Tuyền hiện tại, trên đời này đã hiếm có chuyện gì có thể làm cho ông ta giật mình, nhưng hành động này của Dương Khai làm cho ông ta không sao hiểu được, nghĩ không thông vì sao Dương Khai không hề say rượu.

Dù là Ôn Tử Sam năm đó lần đầu tiên tới nơi này, cũng không dám uống rượu của Thiên Yêu Sơn này cách như thế. Uống kiểu như vậy, ai cũng không chống đỡ nổi, cố tình một người như Dương Khai lại không có chuyện gì xảy ra.


- Xem ra... quả nhiên ngươi có khác biệt với người khác! Dĩ Tuyền rất nhanh bình thường trở lại, mỉm cười, nói:

- Người bên ngoài các ngươi, không phải đều như vậy chứ?

- Đương nhiên không phải! Dương Khai cười to, đáp:

- Chỉ là tiểu tử có chút... Hắn chần chờ một chút, không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể nói:

- Có một chút thủ đoạn có thể hóa giải!

Dĩ Tuyền gật gật đầu, cũng không có hỏi tới, lúc đang định lên tiếng nói tiếp, chỉ thấy Dương Khai hai tay ôm lấy vò rượu kia, miệng nói:

- Tiểu tử đa tạ tiền bối ban thưởng!

Dứt lời liền dứt khoát há to miệng dốc vò rượu.

Nhìn bộ dáng hắn uống như thế, khóe miệng Dĩ Tuyền không khỏi co giật một trận.

Trước sau thời gian không tới mấy hơi, Dương Khai đã uống sạch một vò Hầu Thần Tửu, ngay cả một giọt đều không chừa lại, hắn lau miệng có chút ý chưa đã thèm, tha thiết nhìn Dĩ Tuyền, nói:

- Rượu này... có còn hay không?

- Ngươi còn muốn uống nữa ư? Dĩ Tuyền trợn trừng mắt, nói:

- Tiểu tử ngươi xem nó là cái gì? Hầu Thần Tửu thứ này, dù là Linh Hầu nhất tộc, trăm năm mới có thể ủ tạo một vò mà thôi! Ngươi vừa uống, là công phu trăm năm của nhất tộc!

Dù Dĩ Tuyền tánh khí không tệ, cũng bị yêu cầu chẳng biết xấu hổ của Dương Khai này chọc cho vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Sớm biết như thế, Dĩ Tuyền sao có thể lấy ra bảo bối này để chiêu đãi Dương Khai? Thời khắc này ông ta hối hận đến ruột đều xanh.


- Khụ... Dương Khai ho nhẹ một tiếng, dựa vào có chút hơi rượu nói:

- Tiền bối gia lớn nghiệp to, không cần keo kiệt như vậy chứ...

Hắn nhìn thấu Dĩ Tuyền cũng không có ác ý với mình, cho nên mới dám nói như vậy, nếu không nói như vậy với Đế Tôn tam tầng cảnh khác, khẳng định sẽ rước họa vào thân!

- Ta keo kiệt... Dĩ Tuyền trợn trừng mắt thiếu chút nữa lọt tròng ra ngoài, thật không nói nên lời, trầm ngâm chốc lát mới nói:

- Cũng được, bất quá nếu ngươi có thể nói rõ một chút thế giới bên ngoài cho ta biết, bổn tọa sẽ cho ngươi thêm một vò cũng không sao!?

- Tiền bối nói lời giữ lời đấy! Dương Khai lập tức tinh thần tỉnh táo, hỏi:

- Không biết tiền bối muốn nghe chuyện gì?

- Tùy tiện! Dĩ Tuyền yêu cầu ngược lại cũng không cao:

- Lần trước tên Ôn Tử Sam kia tới đây, thật ra cũng nói một chút với bổn tọa, đáng tiếc cuối cùng tên này uống say, nói điên nói khùng một hồi, thật là làm cho người ta không chịu được!

- Vậy thì nói từ Ôn điện chủ đi... Dương Khai mỉm cười, ho nhẹ một tiếng, bày ra phong phạm của một tiên sinh thuyết thư, hắn chậm rãi nói, Dĩ Tuyền chú ý lắng nghe.

Tinh Giới rộng lớn, Dương Khai đi tới Tinh Giới cũng không bao lâu, hiểu biết về Tinh Giới cũng không tính là nhiều, thậm chí ngay cả 10 đại Đế Tôn cũng còn không nhận biết toàn bộ, nhưng dù vậy, tin tức hắn biết, dù là Dĩ Tuyền cũng không thể nắm giữ.

Mà ông ta cảm thấy rất hứng thú với những tin tức bên ngoài này, tự nhiên là nghe thật hứng thú say sưa.

Thanh Dương Thần Điện, Thiên Vũ Thánh Địa, Vô Hoa Điện, cùng với Tinh Thần Cung tới cả Nam Vực... Dương Khai nói liên tục hết thảy những gì mình hiểu biết.

Phong thổ nhân tình các nơi, các loại kỳ văn dị sự, bí cảnh rèn luyện lớn có nhỏ có, truyền thuyết cổ xưa tương truyền đồn đại các thứ... Dương Khai nói cũng không có chương pháp, căn bản là nghĩ đến đâu nói đến đó, làm theo ý mình.

Dĩ Tuyền chỉ lẳng lặng lắng nghe, chỉ có lúc nghe một vài chuyện đặc thù mới cắt ngang lời hắn, sau khi hỏi thăm mấy câu liền ra hiệu cho hắn nói tiếp.

Ngoại giới hết thảy tựa hồ đều làm cho vị người chủ Thiên Yêu Sơn tò mò này hướng tới.

Thân thể thần diệu, các loại bí thuật bí bảo huyền bí, đều là sinh linh trong thế giới này không cách nào có được, cho tới bây giờ bọn họ không thể thể hội được cảm giác có thân thể là dạng gì.

Một lần hàn huyên này chính là một ngày một đêm.

Dương Khai nói khô miệng đắng lưỡi, tự nhiên là mượn cơ hội bảo Dĩ Tuyền lấy ra một vò Hầu Thần Tửu khác, từ đó làm trơn cổ họng.


Dĩ Tuyền cũng cực kỳ chuyên chú lắng nghe, các loại tin tức chưa bao giờ tiếp xúc, làm cho ông ta vô cùng hướng tới.

Thế giới Thần Du cũng không tính là lớn, không thể nghi ngờ thế giới bên ngoài càng thêm đặc sắc.

Hơn nữa, Dĩ Tuyền đã là cường giả cấp bậc Đế Tôn tam tầng cảnh, lên cấp nữa coi như là tầng thứ Đại Đế.

Ở độ cao này, đều không phải là khổ tu là có thể đạt tới, mà cần cảm ngộ và cơ duyên.

Trên đường tấn thăng, nghe thấy, cũng có thể trở thành một loại cơ hội.

Trong thế giới Thần Du không có cơ hội Dĩ Tuyền cần, ngoại giới chưa chắc không có, cho nên ông ta so với bất kỳ kẻ nào đều hướng tới đi ra chứng kiến thế giới bên ngoài, có lẽ ở trong thế giới chưa từng nhìn thấy đó, ông ta có thể tìm được con đường đi thông tới Đại Đế của mình!

Đáng tiếc, ông ta chỉ là thân thần hồn, không có tấm thân máu thịt, căn bản không thể sống sót lâu dài ở thế giới bên ngoài, một khi rời chỗ này, tất nhiên sẽ bị pháp tắc thiên địa của thế giới bên ngoài bài xích, cuối cùng đạo tiêu người vong.

- Lần trước lúc tên Ôn Tử Sam kia tới đây, đã từng nói với bổn tọa, nếu có thể tạo ra một thân thể hoàn mỹ có thể dung hợp thần hồn của bổn tọa, bổn tọa không hẳn không có cơ hội thoát khỏi cái lồng giam này... không biết đối với chuyện này ngươi hiểu bao nhiêu? Bỗng dưng, Dĩ Tuyền cắt ngang lời Dương Khai, lên tiếng hỏi.

- Sinh Thân đan? Dương Khai nhướn mày, thuận miệng đáp.

- Cái gì là Sinh Thân đan? Dĩ Tuyền lập tức trong mắt sáng ngời, vội vàng hỏi tới.

- Cái này... Dương Khai suy nghĩ một chút, rồi nói:

- Là một loại linh đan, các vị bên này bởi vì tình huống đặc thù, cho nên cũng không có những thứ linh đan này.

- Linh đan lại là vật gì? Dĩ Tuyền nghe nói gương mặt mờ mịt.

- Nói thế này, thế giới bên ngoài có một số người đặc thù gọi là luyện đan sư, bọn họ có thể sử dụng công cụ, thủ pháp đặc thù, dung hợp một số linh thảo diệu dược với nhau, loại bỏ cặn bã, lấy tinh hoa của nó luyện chế thành đan: đây chính là linh đan! Một viên linh đan có công hiệu của tất cả nguyên vật liệu, hơn nữa có thể tăng cường những công hiệu này lên trình độ rất lớn!

- Sinh Thân đan kia là một loại linh đan? Dĩ Tuyền hai mắt sáng lên hỏi.

- Không sai! Nghe nói nếu để nhân vật như tiền bối uống vào, có thể sinh ra thân thể của mình!

- Nghe nói? Dĩ Tuyền nhíu mày hỏi.

Dương Khai cười nói:

- Bởi vì linh đan này chỉ là trong lời đồn, theo tiểu tử biết, còn chưa có người nào luyện chế ra được...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui