Một trận long tranh hổ đấu, bởi vì cường giả Đế Tôn Cảnh can thiệp, liền hóa giải vô hình.
- Như vậy được rồi chứ? Cùng lúc đó, ở chỗ đồn trú Tinh Thần Cung, Tiêu Vũ Dương nhìn sang Cao Tuyết Đình cùng Trần Văn Hạo, hỏi.
Cao Tuyết Đình nói: - Làm phiền Tiêu đại nhân!
Trần Văn Hạo cũng gật đầu.
Tuy rằng nhân tài mới nổi của hai đại tông môn vừa gặp mặt lại náo loạn không vui, nhưng không ảnh hưởng quan hệ giữa những Đế Tôn Cảnh các tông môn, theo bọn họ thấy, chỉ là người tuổi trẻ tranh cường háo thắng mà thôi.
Ai mà chưa từng trải qua giai đoạn này?
- Không sao, nhưng mà... hai tiểu tử này thật là sôi động. Tiêu Vũ Dương cười ha ha.
- Cao trưởng lão có môn hạ Hạ Sanh, Trần huynh có môn hạ Vô Thường, quả nhiên làm người ta hâm mộ!
Phong Minh ở một bên chua xót nói.
Cao Tuyết Đình liếc hắn, nói: - Vô Hoa Điện không phải còn có Trang Bất Phàm hay sao?
Phong Minh cười nói: - Bất Phàm dù tên bất phàm, nhưng chỉ là thể chất bình thường mà thôi, làm sao so sánh được với hai tiểu tử kia?
- Không phải Phong huynh đã truyền thụ Điên Đảo Càn Khôn Huyễn U Quyết của quý điện hay sao? Trần Văn Hạo nhìn Phong Minh:
- Lúc này cần gì khiêm nhưởng, khiêm nhường quá mức vậy là thành dối trá rồi.
- Ha ha... Phong Minh kéo miệng, mỉm cười đáp lại.
- Được rồi, các người muốn thăm dò nhau tới bao giờ? Tiêu Vũ Dương không nhịn được trợn trắng: - Đám nhóc sôi động là chuyện tốt, đám già xem là đủ rồi, nhưng nhất định đừng nhúng tay vào. Mọi người đều là Nam Vực, nội đấu thì không tốt.
- Tiêu đại nhân nói phải! Mọi người đều gật đầu.
- Đúng rồi, Tiêu đại nhân... Cao Tuyết Đình chợt nói: - Lần trước ba người chúng ta đi Tinh Thần Cung thỉnh giáo... đã có trả lời?
Nghe vậy, Phong Minh cùng Trần Văn Hạo đều biến sắc, tập trung lắng nghe.
Tiêu Vũ Dương cau mày, trầm ngâm một hồi mới nói:
- Về Đại Ma thượng cổ... Đại Đế nói, Đại Ma vẫn chưa diệt vong, chỉ là ẩn nấp, nhưng cụ thể là chỗ nào, Đại Đế cũng không biết.
- Ngay cả Đại Đế cũng không biết? Phong Minh biến sắc.
- Đại Đế chỉ nói với ta 8 chữ! Tiêu Vũ Dương trầm giọng.
- Là 8 chữ gì? Cao Tuyết Đình hỏi.
- Như chết không chết. Như sống không sống!
- Vậy... là có ý gì? Phong Minh nghe mà hồ đồ.
Tiêu Vũ Dương xòe tay: - Ta cũng không hiểu, nhưng các vị yên tâm, Đại Ma thượng cổ bị phong ấn nhiều năm như vậy, đã sớm không còn thần thông ngày xưa, nếu hắn còn dám hiện thân làm ác, bổn tọa sẽ đích thân ra tay xử lý.
- Có câu này của Tiêu đại nhân, vậy chúng tôi yên tâm. Trần Văn Hạo thở phào, gật đầu nói.
Lần trước hắn cùng Phong Minh Cao Tuyết Đình, ba người liên thủ đánh với Đại Ma thượng cổ, đáng tiếc đến lúc cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, bị Đại Ma thượng cổ thi triển một chiêu thần thông khó lường nhốt trong mảnh không gian đen tối vô biên. Chờ bọn họ thoát ra, ma đầu đã biến mất tăm. Rơi vào đường cùng, đành phải đi Tinh Thần Cung thỉnh cầu gặp mặt Minh Nguyệt Đại Đế, muốn nhờ Đại Đế chỉ thị.
Đáng tiếc, ba người đi Tinh Thần Cung cũng không gặp được đến Đại Đế, cuối cùng đành nói với Tiêu Vũ Dương, nhờ hắn chuyển giúp.
Cao Tuyết Đình vừa đến liền vội tìm Tiêu Vũ Dương, chính là muốn biết tình báo về ma đầu kia.
- Được rồi, tạm thời không tính chuyện ma đầu nữa, nói chuyện Tứ Quý Chi Địa lần này. Tiêu Vũ Dương nói.
Mọi người nghe vậy, liền biết hắn muốn nói về Tinh Ấn, thần sắc liền nghiêm nghị.
.............
Chỗ đồn trú Thanh Dương Thần Điện, Dương Khai đang ngồi bỗng biến sắc, mở mắt nhìn ra.
Cau mày trầm ngâm một hồi, hắn đứng lên đi ra.
- Dương sư đệ... Mộ Dung Hiểu Hiểu thấy thế, vội hô: - Ngươi muốn đi đâu?
Nàng đã bị một lần rắn cắn, vừa muốn đi Tinh Thần Cung tìm bạn cũ ôn chuyện, không ngờ dẫn tới một trận phong ba, dẫn tới Hạ Sanh bị nhốt, trong lòng đang tự trách.
Hiện tại thấy Dương Khai lại muốn rời đi, vội quan tâm hỏi.
- Tùy tiện đi xung quanh! Dương Khai mỉm cười.
- Vậy ngươi phải cẩn thận một chút. Mộ Dung Hiểu Hiểu cũng không ngăn cản, chỉ là dặn dò.
Dương Khai gật đầu, tiếp tục đi ra.
- Chết sống của người ngoài, lo nhiều làm gì? Tiêu Bạch Y ở cạnh đó không hài lòng hừ một tiếng.
Mộ Dung Hiểu Hiểu nói:
- Dù sao Dương Khai cũng đi chung với chúng ta...
- Ngươi còn gọi hắn là sư đệ? Tiêu Bạch Y trừng Mộ Dung Hiểu Hiểu. - Hắn không phải đệ tử Thần Điện chúng ta!
Mộ Dung Hiểu Hiểu thè lưỡi, nói: - Tiêu sư huynh ngươi cố ý không thích hắn sao?
- Không phải không thích. Tiêu Bạch Y hừ lạnh. - Chỉ là không ưa!
Mộ Dung Hiểu Hiểu lắc đầu, cũng không nói nữa.
Dương Khai một đường đi thẳng, đến khi rời sơn cốc, dừng chân trước một mảnh rừng rậm.
Gió thổi rì rào, lá cây xào xạc.
Dương Khai thở dài, nói: - Nếu gọi ta đến đây, vì sao còn không hiện thân?
Vừa dứt lời, liền nghe tiếng cười duyên truyền tới, sau đó một bóng người xinh đẹp hiện ra trên ngọn cây, từ trên cao nhìn xuống hắn, ánh mắt tràn đầy tò mò cổ quái.
Nàng nhìn chằm chằm Dương Khai, chậc chậc nói: - Thật không ngờ, mới có bao lâu, ngươi đã thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh, không hổ là cường giả đến từ Tinh Vực đẳng cấp thấp, quả nhiên tư chất không tầm thường mà!
Dương Khai ngẩng đầu nhìn lên nàng, cười hắc hắc: - Biện hộ pháp, đã lâu rồi!
Lúc trước lén truyền âm, gọi hắn đến đây, chính là nữ nhân này, Biện Vũ Tình một trong tứ đại hộ pháp Bích Vũ Tông!
Lúc đó cũng chính là nữ nhân này, thu hắn vào Bích Vũ Tông.
Đó cũng là trạm dừng chân đầu tiên của Dương Khai khi đến Tinh Giới!
Biện Vũ Tình biết chút lai lịch của hắn, biết rõ hắn là võ giả đến từ Tinh Vực đẳng cấp thấp, chính vì nguyên nhân này mà mới thu hắn vào. Bằng không với tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh của Dương Khai lúc đó, coi chừng Biện Vũ Tình không thèm liếc tới hắn.
Nữ nhân này là Đạo Nguyên tam tầng cảnh!
Gặp được Biện Vũ Tình, Dương Khai liền nghĩ tới Lưu Tiêm Vân cùng đi chung với hắn, nữ nhân này cũng như hắn, đều đến từ Tinh Vực đẳng cấp thấp. Tuy nhiên đến từ một chỗ gọi là Đại Hoang Tinh Vực, cũng được Biện Vũ Tình thu vào Bích Vũ Tông.
Đáng tiếc sau đó chạy nạn, Dương Khai tách khỏi Lưu Tiêm Vân.
Thời gian đã lâu, không biết Lưu Tiêm Vân như thế nào rồi.
- Thật may là ngươi còn nhớ bổn cung, làm cho bổn cung thật là vui mừng. Trong khi hắn trầm tư, Biện Vũ Tình cười duyên dáng, chân dùng sức, người từ trên cao giáng xuống như thần nữ.
- Đại ân đại đức của Biện hộ pháp, tiểu tử khắc ghi trong lòng, làm sao quên được? Dương Khai mỉm cười.
Dù nói khi đó Biện Vũ Tình thu hắn vào Bích Vũ Tông là có mục đích, nhưng nữ nhân này không mắng chửi không ngược đãi hắn, đương nhiên cũng không cố ý quan tâm hắn, cho nên thái độ của Dương Khai rất bình thản, miệng nói vậy, kỳ thật không có ý mang ơn gì.
Biện Vũ Tình nhìn hắn, nói:
- Bản lĩnh trợn mắt nói dối lại tăng mạnh! Nếu ngươi thật nhớ ân tình của bổn cung, làm sao bất đắc dĩ đến đây?
- Ta nào có? Dương Khai tràn đầy oan uổng: - Chỉ là... không ngờ ở chỗ này lại gặp được Biện hộ pháp mà thôi. Ngừng một chút, hắn nói: - Biện hộ pháp sẽ không đi ra một mình đó chứ?
Lúc nói, hắn còn cố ý liếc sang một bên.
Biện Vũ Tình nhướng mày, có phần bất ngờ:
- Tiểu tử này thật là nhạy bén mà....
Nàng phất tay với bên cạnh, nói: - Đừng nấp nữa, ra đi.
Dứt lời, liền có tiếng cười to truyền ra: - Ha ha! Dương sư đệ, đã lâu không gặp, phong thái vẫn như xưa mà!
Dương Khai mỉm cười, chắp tay nói: - Khấu sư huynh!
Người này là Khấu Vũ! Cũng là tâm phúc của Biện Vũ Tình, là cường giả Đạo Nguyên Cảnh đầu tiên Dương Khai gặp được khi đến Tinh Giới, cũng là người này bắt hắn cùng Lưu Tiêm Vân đến chỗ Biện Vũ Tình.
Tuy nhiên không giống ông chủ phủi tay Biện Vũ Tình, trong những ngày đó Khấu Vũ thoáng chiếu cố Dương Khai, cho nên ấn tượng còn được.
- Dương sư đệ đã là Đạo Nguyên Cảnh, thật làm Khấu mỗ bất ngờ. Khấu Vũ nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, vẻ mặt ngạc nhiên.
Dù sao khi hắn mới gặp Dương Khai, đối phương chỉ là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, không biết gì về Tinh Giới, thế mới có bao lâu, đối phương đã ngang trình độ với mình.
Khó trách lời đồn có nói, võ giả đến từ Tinh Vực đẳng cấp thấp, mỗi người tư chất xuất chúng, tiềm lực phi phàm. Ban đầu hắn còn không tin lắm, nhưng sau khi gặp Dương Khai, không tin cũng phải tin.
- May mắn mà thôi. Dương Khai thuận miệng nói.
- Nhưng mà... càng làm bổn cung bất ngờ, là ngươi lại thành đệ tử Thanh Dương Thần Điện? Xem ra Thanh Dương Thần Điện bỏ không ít công sức trên người ngươi! Biện Vũ Tình mỉm cười.
Vừa rồi nàng xem náo nhiệt, vô tình nhìn thấy bóng Dương Khai, mới lén truyền âm, gọi hắn ra gặp mặt.
Dương Khai ở trong chỗ đồn trú của Thanh Dương Thần Điện, nàng đương nhiên cho rằng hắn gia nhập Thanh Dương Thần Điện. Nếu là vậy, có thể nhanh chóng thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh cũng có thể giải thích được.
Bích Vũ Tông chỉ có một vị Đế Tôn Cảnh, không thể so sánh được với Thanh Dương Thần Điện, tài nguyên tông môn quá tràn trề.
- Biện hộ pháp hiểu lầm... Dương Khai lắc đầu. - Ta không phải người Thanh Dương Thần Điện.
- Ngươi cho rằng bổn cung là người mù! Biện Vũ Tình tức tối trừng Dương Khai.
Dương Khai nói: - Chỉ vì một chút nguyên nhân, ta đi cùng người Thanh Dương Thần Điện đến mà thôi... có tin hay không tùy ngươi.
- Vậy sao? Biện Vũ Tình ngạc nhiên, tuy rằng nàng có chút bất ngờ, nhưng cảm thấy Dương Khai không cần phải lừa gạt mình về chuyện này, cho nên cũng không nói nữa.
- Ta lại tò mò, Biện hộ pháp cùng Khấu sư huynh đại biểu thế lực nào đến đây? Dương Khai khó hiểu nhìn hai người.
Khấu Vũ nói:
- Đương nhiên là Bích Vũ Tông!
- Các người vẫn còn ở Bích Vũ Tông? Dương Khai biến sắc, hắn lập tức nhớ tới Ô Mông Xuyên tông chủ Bích Vũ Tông.
Người này là hậu nhân Phệ Thiên Đại Đế, lúc đó bị Dương Khai thả ra khỏi Cốt Lao, náo loạn Bích Vũ Tông long trời lở đất. Ba đại hộ pháp tông môn Miêu Kỳ, Đồng Thông, Chúc Quân Sơn không phải đối thủ, bị chém giết tại trận.
Chỉ duy nhất Biện Vũ Tình khi đó có việc ra ngoài, trốn thoát một kiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...