Vũ Luyện Điên Phong

- Tiểu Tuyết Đình, chúng ta đánh cuộc đi! Lúc này, bỗng nhiên Ôn Tử Sam chợt truyền âm cho nàng.

- Đánh cuộc gì? Cao Tuyết Đình quay đầu nhìn về phía đó.

- Đánh cuộc hai người bọn họ, ai sẽ thắng! Ôn Tử Sam mỉm cười, chỉ xuống phía dưới nói.

- Lấy gì để đánh cuộc? Cao Tuyết Đình lạnh lùng hỏi.

- Ừm, ta nghĩ... Ôn Tử Sam nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, chợt reo lên: - A, đúng rồi Tiểu Tuyết Đình, không phải ngươi vẫn muốn vào Sinh Tử Môn để rèn luyện sao? Nếu như ngươi thắng, bổn tọa đồng ý cho ngươi vào, được không?

- Nói thật chứ? Cao Tuyết Đình tỏ ra ngưng trọng, khẽ nói.

Trần Thiến ở bên cạnh nghe được ba chữ Sinh Tử Môn, sắc mặt cũng biến đổi.

- Bổn tọa đã bao giờ... lừa gạt ngươi chưa? Vừa nói, Ôn Tử Sam vừa nở nụ cười vô hại.

Cao Tuyết Đình nhìn chằm chằm Ôn Tử Sam, tựa như muốn nhìn thấu lòng dạ của hắn vậy, nhưng đối phương vẫn duy trì nụ cười ôn hòa đến chói mắt như cũ. Một hồi lâu sau, Cao Tuyết Đình mới dời ánh mắt đi, nói: - Quả thật, tuy rằng ngươi cả ngày cà lơ phất phơ, không làm gì đàng hoàng, không hề đứng đắn, hồ đồ, không có phong phạm tông chủ của một phái...

Ôn Tử Sam nghe vậy mặt sạm lại, khóe miệng méo xệch nói:

- Nghe ngươi đánh giá như vậy, bổn tọa cảm thấy mình... thật là tồi tệ mà!

Cao Tuyết Đình thay đổi ngữ điệu nói: - Nhưng đúng là ngươi chưa từng lừa gạt ai!

- Bổn tọa chỉ có một ưu điểm này thôi sao... Ôn Tử Sam gục đầu ủ rũ.

- Vậy nếu ngươi thắng, ngươi muốn gì? Cao Tuyết Đình lạnh lùng hỏi.

Ôn Tử Sam cười hắc hắc, ánh mắt sáng rực nhìn khắp người Cao Tuyết Đình vài lượt.

Bị hắn nhìn như vậy, Cao Tuyết Đình không được tự nhiên, sắc mặt hơi đỏ lên, hừ lạnh nói: - Mau thu lại ý nghĩ xấu xa cho ta, cẩn thận kẻo ta móc hai mắt ngươi ra đó.

- Ngươi nghĩ gì vậy... Ôn Tử Sam bật cười nói: - Ừm, tốt! Như vậy đi, nếu ta thắng, ngươi sẽ đáp ứng ta một yêu cầu nhỏ, yêu cầu này không trái với nguyên tắc của ngươi nên cũng không tính là quá phận!


- Yêu cầu nhỏ... là gì? Cao Tuyết Đình cảnh giác hỏi.

- Cái đó sao... tạm thời chưa nghĩ ra, khi nào ta nghĩ ra sẽ nói cho ngươi biết, thế nào? Ôn Tử Sam cười ha hả nói.

- Cao tỷ tỷ, đừng để bị lừa! Không biết Điện chủ đại nhân sẽ nghĩ ra cái thứ gì đâu. Trần Thiến ở bên cạnh hảo tâm nhắc nhở, sợ Cao Tuyết Đình nhất thời bị kích động, rơi vào bẫy của Ôn Tử Sam.

- Ta biết! Cao Tuyết Đình gật gật đầu nói, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua phía dưới, nói tiếp: - Nhưng trước đó hắn phải thắng trận đánh cuộc này mới được, nếu không, có nói gì cũng vô nghĩa.

Nói rồi, nàng liền nhìn về phía Ôn Tử Sam gật đầu nói: - Được, ta đáp ứng.

- Một lời đã định!

Ôn Tử Sam cười ha hả: - Không được đổi ý đó nha.

- Chi bằng ngươi chuẩn bị thông hành lệnh đi vào Sinh Tử Môn cho ta đi thì hơn!

Trần Thiến thở dài, tỏ ra bất lực. Tuy nàng cũng không cho rằng, với thực lực của Dương Khai lại có thể chiến thắng được Tiết Nghị, người xếp hạng thứ 15 trong số Đạo Nguyên Cảnh ở Thanh Dương Thần Điện. Nhưng trong lòng nàng vẫn luôn có cảm giác xấu. Tuy điện chủ đại nhân không đứng đắn, nhưng trong lúc trọng yếu hắn vẫn rất đáng tin cậy.

Trần Thiến cũng không cảm thấy Ôn Tử Sam sẽ thật sự đồng ý để Cao Tuyết Đình đi vào Sinh Tử Môn. Chứng tỏ hắn đối với trận đánh cuộc này rất tự tin.

Nghĩ tới đây, nàng vội vàng nhìn xuống phía dưới.

Ở dưới này, Tiết Nghị hơi tỏ ra ngoài ý muốn nhìn Dương Khai đang từng bước một đi tới, cười gằn nói: - Ngoan ngoãn nằm ở trong đó không được hay sao? Tại sao còn muốn đi ra? Đây là ngươi tự tìm đường chết mà!

- Bằng hữu thật âm hiểm, xin lãnh giáo!

Dương Khai hừ một tiếng.

Đúng lúc này, bỗng nhiên bên tai hắn truyền đến giọng nói của một người: - Tiểu tử, làm rất tốt. Nếu đánh ngã đối thủ của ngươi, bổn tọa có thể đáp ứng ngươi một yêu cầu không quá đáng!

Nghe thấy âm thanh này, Dương Khai trở nên sửng sốt.


Bởi vì giọng nói này rõ ràng chính là giọng nói của điện chủ Thanh Dương Thần Điện, Ôn Tử Sam!

Trước đó vài ngày, hắn mới vừa gặp qua người này nên rất quen thuộc giọng nói đó. Hơn nữa, nơi này chính là tổng đà của Thanh Dương Thần Điện, sẽ không có ai lại dám giả mạo Ôn Tử Sam truyền âm cho hắn.

Nói cách khác, người truyền âm cho hắn chính là bản thân Ôn Tử Sam?

- Làm sao? Dương Khai nhướng mày, thần niệm thả ra dò xét xung quanh, nhưng không phát hiện ra dấu vết Ôn Tử Sam.

Là chủ một tông, không ngờ lại ngầm truyền âm cho một người ngoài như hắn, nói hắn hãy cố gắng đánh gục đệ tử tinh anh trong tông môn nhà mình Chuyện tức cười như vậy, nếu không phải xảy ra trên người Dương Khai, hắn sẽ không bao giờ tin nổi.

Hơn nữa... Ôn Tử Sam lại còn nói, có thể đáp ứng mình một yêu cầu không quá đáng sao?

Đây là ý gì chứ?

Cho dù Dương Khai là người thông minh lanh lợi, cũng không hiểu nổi.

Mà trong chớp mắt khi hắn thất thần, một luồng công kích sắc bén đã đánh tới gần.

- Ngươi đang nghĩ gì vậy? Đại địch trước mặt mà còn dám phân tâm... đúng là khinh thường người khác mà! Lời nói của Tiết Nghị cùng theo công kích bắn tới, vẫn là một quyền man rợ như trước, đầu quyền phát ra lột luồng lốc xoáy như muốn phá hủy mọi thứ phía trước.

- Đại địch sao? Dương Khai bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng chăm chú nhìn Tiết Nghị, lộ ra một loại khinh thường. Đối mặt với một kích trời long đất lở kia, hắn không chút né tránh, cũng hung hăng tung một quyền ra đón đỡ.

Ầm...

Một tiếng nổ thật lớn truyền ra, bầu trời cũng trở nên run rẩy.

Nơi hai người đứng bị sụp xuống thành một cái hố tròn lớn, mặt đất thì bị chia năm xẻ bảy, nứt ra như mạng nhện lan khắp xung quanh.

Ầm ầm ầm ầm...

Nguyên lực thông qua đầu quyền của hai người giao phong, phát ra tiếng vang chói tai.


Đất đá xung quanh cũng chịu ảnh hưởng, từ từ nổi lên giữa không trung như không có trọng lượng vậy. Trong phạm vi trăm trượng xung quanh, không gian cũng trở nên méo mó.

- Cũng có chút thực lực đó! Tiết Nghị hơi nhướng mày, tỏ ra ngoài ý muốn nhìn Dương Khai đang gần trong gang tấc.

Mới vừa rồi hắn dùng một quyền đánh bay Dương Khai, vốn tưởng rằng đối thủ chẳng qua chỉ có vậy, nhưng sau khi giao phong lại lần nữa, mới phát hiện thực lực của đối phương rất mạnh. Cho dù đối phương thấp hơn hắn một tầng cảnh giới, nhưng có vẻ hắn cũng không dễ dàng chiến thắng như vậy.

Cách đó không xa, Tiêu Bạch Y cũng tỏ ra rất kinh ngạc, vẻ mặt hơi biến đổi.

- Ngươi cũng có chút thực lực... Dương Khai trả lời một câu, rồi nhếch miệng cười khẩy, nói tiếp: - trên miệng!

Dứt lời, bỗng nhiên tay kia của hắn liền vung lên, bay theo đường vòng cung, đánh mạnh lên gò má Tiết Nghị.

Tiết Nghị không chút sợ hãi, chỉ hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên đỡ, lập tức cản lại công kích này. Sau đó, không chút dừng lại, nhân lúc công kích của Dương Khai còn chưa tiếp tục phát ra, hắn lại lần nữa nhanh chóng phát động tấn công.

Dương Khai phản ứng cũng không chậm, hóa quyền thành chưởng đặt ngang trước cổ. Đợi công kích của Tiết Nghị bắn tới, hắn liền dùng trảo nắm chặt lấy nắm đấm của Tiết Nghị, dường như muốn bóp nát ra vậy.

- Ngây thơ! Tiết Nghị cười gằn một tiếng, thân mình hơi nghiêng về sau, tung một cước như đạn pháo vào thẳng phía bụng Dương Khai.

Khuỷu tay Dương Khai thúc mạnh ra, một cước của hắn chưa tới đã bị hóa giải thành vô hình!

Hai người áp sát nhau giao đấu nhanh như chớp, dò xét, công kích, phản kích

Mỗi một động tác đều như nước chảy mây trôi, không hề đứt gãy, khiến người xem hoa cả mắt, trông mà cảm thán!

Ánh mắt Tiêu Bạch Y rốt cục cũng hiện ra một tia ngưng trọng.

Mặc dù hắn xếp hạng thứ hai trong tỷ võ của tông môn, nhưng nếu như hắn đánh áp sát với Tiết Nghị như vậy, chắc chắn sẽ rơi xuống hạ phong. Nhưng không ngờ tên Dương Khai kia lại có thể cân tài cân sức với Tiết Nghị, lực lượng ngang ngửa nhau như vậy

Nói cách khác, đánh giáp lá cà, trình độ của hắn ngang với Tiết Nghị.

Càng khiến Tiêu Bạch Y khó có thể chấp nhận chính là, Dương Khai lại chỉ có trình độ Đạo Nguyên nhất tầng cảnh! So với Tiết Nghị thấp hơn một tiểu cảnh giới, so với chính mình thấp hơn hai tầng...

Ở đâu lại nhảy ra một tên khó chơi như vậy chứ? Phải biết rằng, hắn và Tiết Nghị chính là tinh anh của Thanh Dương Thần Điện đó!

Ầm ầm bịch...

Hai bóng người trước cung điện tung hoành qua lại, lần lượt thay đổi vị trí lẫn nhau, không sử dụng bí bảo và bí thuật, chỉ có thân thể và nguyên lực va chạm với nhau. Phương thức chiến đấu cuồng bạo hoang dã, khiến người xem hoa hết cả mắt.


Cả vùng đất lần lượt xuất hiện từng cái hố sâu, hư không bị lực lượng cuồng bạo đánh cho sụp đổ, chiến trường phải thay đổi vài lần, cả ngọn cô phong trở thành một đống bừa bộn.

- Cao tỷ tỷ... Trần Thiến ngây người nhìn, tuy trong lòng khiếp sợ vì bản thân nhất thời xem thường Dương Khai, nhưng phần nhiều chính là lo lắng cho trận đánh cuộc giữa Cao Tuyết Đình và vị điện chủ vô lương kia. Nếu lỡ tên họ Dương này thật sự giành chiến thắng, thì với sở thích xâu xa của điện chủ đại nhân, không biết sẽ yêu cầu xin Cao Tuyết Đình làm chuyện xấu hổ gì nữa.

- Đáng ghét, nhìn lầm! Cao Tuyết Đình cũng nghiến chặt răng, hung tợn trừng mắt nhìn về phía Ôn Tử Sam, thấy mặt hắn đang tỉnh bơ, an nhàn uống rượu ăn linh quả, vẻ mặt như thể nắm chắc phần thắng rồi vậy. Cao Tuyết Đình vốn đã bực mình lại càng như đổ dầu vào lửa.

- Tưởng rằng đã thắng chắc sao? Cao Tuyết Đình lạnh lùng thì thầm: - Đã như vậy, cũng đừng trách ta xuất ra đòn sát thủ!

Nói đến đây, nàng liền lần nữa đưa mắt nhìn xuống dưới, thần niệm khẽ động.

Phía dưới, Tiết Nghị đang đánh túi bụi với Dương Khai, bỗng nhiên trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, quát to một tiếng: - Đừng đánh nữa!

Trong nháy mắt, dường như hắn bị cái gì đó kích thích cực mạnh vậy, vẻ mặt tỏ ra vô cùng hoảng sợ.

Dương Khai cũng mặc kệ hắn gặp phải cái gì, nện thẳn một quyền vào mặt của hắn.

Tiết Nghị rú lên một tiếng, bay lên thật cao như diều đứt dây, máu mũi xịt ra giữa không trung rồi ngã bịch xuống đất.

- Hả? Tiêu Bạch Y ngạc nhiên nhìn chăm chú một màn này, trong lòng hắn quả thực không rõ, trong khoảnh khắc vừa rồi Tiết Nghị đã nói cái gì, không ngờ đang trong tình huống ngang bằng nhau lại bị Dương Khai đánh trúng giữa mặt như vậy.

- Dường như vội vàng giúp hắn mà ra như vậy! Ôn Tử Sam có chút hả hê, mỉm cười nhìn về phía Cao Tuyết Đình.

Cao Tuyết Đình hừ lạnh, nói: - Đừng vội nói nhảm, mỏi mắt mà nhìn là được rồi!

Ôn Tử Sam bị mất mặt, nhưng cũng không để ý chút nào, dù sao hắn vốn đã mặt dày từ trước đến giờ rồi...

Bên kia, Tiết Nghị đang chậm rãi bò dậy, đưa tay quệt máu mũi rồi cười gằn một tiếng, nói: - Ta cũng không muốn bị nhốt nửa năm... ở cái địa phương quỷ quái Hắc Cổ Phong kia đâu...

- Ngươi đang nói hươu nói vượn gì đó? Bị đánh thành ngốc rồi sao? Dương Khai híp mắt nhìn hắn.

- Ta chỉ muốn nói là... ngươi tiêu rồi!

Bỗng nhiên ánh mắt Tiết Nghị lóe ra ánh sáng vô cùng nguy hiểm, toàn thân cũng tỏa ra một tầng hào quang lờ mờ, nói: - Vốn ta chỉ muốn giáo huấn ngươi rồi thôi, nhưng hiện tại rất có thể sẽ lỡ tay giết chết ngươi!

Vừa dứt lời, hào quang trên người hắn càng thêm tỏa sáng, kèm theo đó là một tiếng rống giận chấn động cả trời đất. Da thịt của hắn lập tức trở nên cứng rắn như sắt thép, ánh lên sắc kim loại.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui