Vũ Luyện Điên Phong

- Khương gia! Dương Khai hừ lạnh một tiếng:

- Không phải, ta tới đây tìm người.

- Tiền bối quả nhiên không phải người của Khương gia? Thanh âm Chu Kháng đột nhiên cất cao mấy phần, dường như có chút bộ dáng không dám tin, lần này, những võ giả khác đều gương mặt mừng rỡ nhìn Dương Khai, ánh mắt lờ mờ vô thần toát ra tia sáng như nhìn thấy hy vọng trong bóng tối.

- Ta gạt ngươi làm gì?

Dương Khai có chút không kiên nhẫn khẽ quát.

- Ta tin tiền bối. Chu Kháng cũng không dám nghi ngờ nữa hô lớn:

- Tiền bối nếu không phải người của Khương gia, xin tiền bối cứu chúng ta thoát khỏi bể khổ.

- Tiền bối cứu mạng.

- Van xin người hãy thả chúng ta đi.

Bốn phía vang lên tiếng cầu khẩn, những võ giả đang bị còng xích trói buộc ánh mắt khẩn cầu nhìn Dương Khai.

Chu Kháng nói:

- Không dối tiền bối, chúng ta đều là những võ giả tán lạc vô thân vô cố, cũng có một vài người của những gia tộc nhỏ, trong thời gian khác nhau bị Khương gia bắt ở đây khai khoáng cho bọn họ, nếu có chút phản kháng liền bị trách phạt, có một vài huynh đệ thậm chí đã chết, chúng ta đều chịu hành hạ khổ cực vô cùng.

- Các ngươi ở đây khai thác khoáng vật gì? Dương Khai nhướn mày.

- Là thứ này, mời tiền bối nhìn xem. Chu Kháng nghe vậy vội lấy từ trong sọt ở bên cạnh ra một thứ, cung kính đưa tới tay Dương Khai.

Dương Khai nhận lấy vừa nhìn lập tức khẽ thốt lên một tiếng:


- Thanh Tâm Ngọc.

Thứ này hắn có biết, là một loại ngọc thạch vô cùng quý hiếm, có thể trợ giúp võ giả thanh tịnh tâm thần, có công hiệu đặc thù, khi võ giả bế quan tu luyện công pháp hoặc đột phá cảnh giới, nếu có thể có một viên ngọc như vậy mang theo người có thể tiêu diệt tâm ma nguy hại trình độ cực lớn.

Nếu là đeo thường xuyên cũng có chỗ tốt người khác không biết.

Nguyên nhân chính là như vậy nên loại ngọc thạch này rất đắt giá, một viên lớn chừng móng tay đã tới hai ba ngàn nguyên tinh, mà viên ngọc Chu Kháng mang tới lớn chừng bàn tay, tối thiểu cũng giá trị tới một trăm ngàn nguyên tinh.

Đừng nói tới chiếc sọt kia còn có đầy Thanh Tâm Ngọc.

Đây hẳn nhiên là một mỏ Thanh Tâm Ngọc.

Khó trách người của Khương gia hành sự lén lút như vậy, không muốn bị người khác phát hiện. Lợi ích lớn như vậy nếu để người khác biết được thì chỉ dựa vào thế lực Khương gia sẽ không thể ngăn cản, kể cả là thành chủ cũng phải nhúng tay vào muốn chia phần.

Nhưng khai thác những thứ này nhất định cần nhân lực, mà Khương gia lại không đủ người, cũng chỉ có thể dựa vào người khác.

Những người có tu vi Thánh Vương Cảnh trở xuống, vô thân vô cố, không có bối cảnh không có chỗ dựa chính là những lựa chọn tốt nhất.

Phong Lâm Thành mặc dù ở Nam Vực không tính là lớn, trình độ võ giả nhìn chung cũng không cao, nhưng mỗi ngày người đến người đi nhiều như cá diếc lội trên sông, thỉnh thoảng thiếu mấy võ giả Thánh Vương Cảnh cũng sẽ không có người phát hiện.

Chu Kháng những người này đều bị bắt vào làm phu khuân vác trong mỏ như vậy.

Trương Nhược Tích hiển nhiên cũng là như vậy.

Trong thời gian ngắn ngủi Dương Khai liền hiểu rõ vấn đề, thế mới biết vì sao đám người Khương gia kia không muốn tiết lộ tung tích Trương Nhược Tích, ngược lại khi hắn tới đó hỏi thăm họ còn vờ như không biết gì, thậm chí khi hắn đã nhìn thấu điều kiện thích hợp cũng không có động tĩnh.

Thì ra là không dám để lộ hầm mỏ bí mật này.

Nghĩ thông điều này, hàn quang trong mắt Dương Khai nhoáng lên một cái.


- Tiền bối... Chu Kháng cẩn thận nhìn Dương Khai, không biết lúc này hắn đang nghĩ gì.

- Vật để lại, các ngươi có thể đi!

Dương Khai khoát tay.

- Hả? Chu Kháng sửng sốt có vẻ có chút không biết làm sao.

Dương Khai khoát tay, trong nháy mắt ánh sáng vàng bay múa trong quặng mỏ, từng đạo Kim Huyết Ti kích bắn ra kèm theo từng trận tiếng vang răng rắc, dây xích trói buộc những người này toàn bộ bị chém làm đôi.

- Ta nói các ngươi có thể đi rồi, hay là các ngươi muốn ở lại? Dương Khai liếc nhìn Chu Kháng, cũng không đợi hắn nói gì liền phất tay thu tất cả Thanh Tâm Ngọc đã khai thác kia thu vào trong nhẫn không gian của mình, sau đó không ngừng bước hướng về phía trước bay đi.

Một lát sau, phía sau lưng hắn không xa truyền tới hàng loạt tiếng hoan hô hưng phấn. Mắt thấy những dây xích kia đều bị chém đứt những võ giả kia không còn hoài nghi đối với Dương Khai, liền vội vã hướng lối ra phóng đi.

- Phải rồi tiền bối, nhất định không nên xâm nhập phía bên trong kia, tận cùng bên trong kia có điều cổ quái. Chu Kháng cũng mừng rỡ, lại như nhớ ra điều gì, vội vàng hướng về phía Dương Khai hô to.

Nhưng chỗ đó nào còn dấu vết Dương Khai, không biết hắn đã đi tới đâu rồi.

- Tiền bối nghe thấy rồi chứ? Chu Kháng nghiêng đầu một hồi liền không còn tâm tư lo lắng điều này nữa, bị người Khương gia bắt được ước chừng đã hai năm, hắn vốn tưởng cả đời này đều không thể thoát khỏi chỗ này, cuối cùng sẽ phải chết ở đây, lại không nghĩ rằng hôm nay lại được quý nhân giúp đỡ, còn có ngày thấy ánh mặt trời.

Chu Kháng vội vàng hưng phấn hướng chạy ra phía ngoài, vừa chạy vừa cao giọng la lên.

Chốc lát, cả quặng mỏ đều sôi trào, vô số võ giả bị bắt tới đây khai thác đều chạy như bay, vô cùng vui sướng vì được tự do.

Ở một chỗ sâu trong quặng mỏ, Dương Khai theo sát con thú nhỏ một đường chạy vội về phía trước vừa đem tất cả Thanh Tâm Ngọc vào trong túi đồng thời dùng thủ đoạn chặt đứt xiềng xích đang trói buộc tay chân những phu mỏ kia.


Mà cùng lúc đó tại chỗ sâu nhất trong mỏ, một thân ảnh bé nhỏ yếu ớt đang phi vào phía trong.

Kèm theo động tác của cô là một trận âm thanh truyền ra, chính là âm thanh sợi xích dưới chân nàng va vào nhau.

Thân thể nhỏ bé quần áo tả tơi đầu bù tóc rỗi, trên gương mặt đen như mực căn bản nhìn không ra diện mạo, cô không ngừng quay đầu lại lộ ra ánh mắt hoảng loạn, vẫn có thể nhìn ra bóng dáng của Trương Nhược Tích.

Ở nơi hầm mỏ này muốn sống sót cũng không đơn giản, từ một tháng trước, sau khi bị đưa vào nơi này, Trương Nhược Tích đã bị tiếp xúc với bóng tối và nỗi sợ hãi chưa từng tiếp xúc suốt mười mấy năm qua.

Chưa nói tới yêu cầu cùng đối đãi hà khắc của Khương gia, mỗi ngày đều phải đào đủ lượng khoáng vật, nếu không sẽ bị trách phạt, ngay cả những phu mỏ kia cũng không phải dễ động tới. Những người bị bắt vào đây sau khi chịu đủ sự hành hạ tính tình đều thay đổi, bỗng nhiên gặp một cô nương thân lực kém một chút tất nhiên sẽ có rất nhiều người cảm thấy hứng thú.

Cũng may Trương Nhược Tích có tu vi Thánh Vương lưỡng tầng cảnh đỉnh phong, nếu không căn bản không có cách nào đặt chân ở đây, nếu không căn bản đến xương cốt cũng bị gặm không còn.

Tại mấy người không có mắt mơ tưởng tới sắc đẹp của Trương Nhược Tích, muốn táy máy với nàng, ngược lại sau khi bị nàng hung hăng dạy dỗ cho một trận thì không ai dám tìm nàng gây phiền toái.

Để tránh phiền toái tương tự, nàng cố ý làm cho mình người không ra người quỷ không ra quỷ, quả nhiên không ai còn hứng thú gì với nàng nữa, nàng cũng có thể an ổn một trận.

Nhưng công việc khai thác khoáng thạch mỗi ngày cũng là vô cùng gian khổ, những Thanh Tâm Ngọc kia đều khảm trong nham thạch, phải hao tổn khí lực rất lớn mới có thể lấy được.

Ngắn ngủi có một tháng, tiểu nha đầu đã da tay bong tróc, thân hình vốn không béo tốt gì càng gầy yếu, môi ngay sau khi kêt thuc công viêc đêu chay nươc măt nhin đau đi vao giâc ngu, tinh dây lai tiêp tuc nhin đau sông tiêp.

Tư nho ở Trương gia nang vôn đươc nuông chiêu, đươc Trương gia chu mâu xem như hon ngoc quy trên tay, Trương Nhươc Tich chưa tưng nghi trên đơi nay con co nơi hăc am như vây.

Nang nhơ thai tô mâu, nhơ tô mâu, nhơ moi ngươi trong Trương gia.

Môi khi như vây đêu co khuôn măt khac loe lên trươc măt nang.

Đo la Dương tiên sinh co ơn tai tao đôi vơi Trương gia cua nang, tư hơn nưa năm trươc sau khi rơi đi đa không trơ lai.

Nang cung Dương tiên sinh tiêp xuc không nhiêu lăm, tuy răng co môt lân đi theo bên canh hăn nhưng tiên sinh chưa tưng yêu câu ơ nang điêu gi, thâm chi cung không cân phai hâu ha hăn, chi cân nang yên ôn ơ trong đông phu, môi ngay tu luyên, thâm chi con ban cho nang môt viên linh đan trân quy.

Nang co thê cam thây tiên sinh la ngươi tôt, rât chăm soc cho nang.

Nang nô lưc tu luyên không dam lươi biêng vi tiên sinh đa noi sau nay co thê se co khi cân nang hô trơ, nang muôn cô hêt sưc tăng cương tu vi ban thân đê bao đap ân tinh cua tiên sinh.


Nhưng giơ nay...

- Tiên sinh ngươi đang ơ đâu? Trương Nhươc Tich trong long gao thet, thân minh lao đao nghiêng nga tai tưng đương trong mo, mươn sư quen thuôc vơi cac con đương trong nay đê tranh ne ngươi đuôi giêt.

Ơ nơi nay khi sinh mênh nguy hiêm nang chi nghi tơi môt ngươi, ky vong ngươi kia như thiên thân ha pham trươc măt minh, chăn mưa rên gio dư đanh up trươc măt minh, mang tơi an toan cho minh.

Nhưng nang biêt đây la điêu không thê, quăng mo nay vô cung kin đao, căn ban không ai co thê phat hiên đươc.

- Tiên ti ngươi chêt chăc rôi, cư cô chay thoat đi, nêu đê ta băt đươc nhât đinh se cho ngươi nêm nhân gian khôc hinh. Sau lưng nang truyên tơi tiêng gâm như ma quy.

Thân thê mêm mai cua Trương Nhươc Tich run lên bân bât, nôi tâm hoang sơ, chi cam thây đât dươi chân như đô sup, bươc chân như không thê di chuyên.

Giây đa sơm rơi mât trong luc chay, hai chân giẫm đap trong hâm mo âm ươt lanh như băng, đa ben nhon đa cưa chân nang chay đây mau tươi, đau đơn chêt lăng. Trương Nhươc Tuyên may moc sãi đông bươc chân chay hương môt hanh lang bên canh.

Te nga lai bo dây, trươc măt nang bông nhiên mơ hô, thiêu chut nưa ngât xiu.

Nang hung hăng căn đâu lươi minh, cam giac đau nhoi truyên tơi, tinh hinh loe lên trong đâu, nang căn răng lao đi tơi môt hương.

Đo la nơi tât ca phu mo đêu không dam tơi gân.

Đa tưng co mây ngươi tơi bên đo lây quăng đa không trơ vê nưa, tư đo vê sau không co ai con dam qua đo.

Ma giơ nay miên đât chêt kia lai trơ thanh hy vong duy nhât cho công cuôc chay trôn cua nang.

Trong đường mo yên tinh truyên tơi tiêng thơ hôn hên cua Trương Nhươc Tuyên, nang thâm chi co thê nghe đươc nhip tim đâp kich liêt trong lông ngưc, nhip tim như trông trân như muôn pha thê chui ra.

Chay hôi lâu Trương Nhươc Tich bông chơt ngưng lai kinh ngac nhin phia sau lô thân săc tuyêt vong.

Phia trươc di nhiên la môt con đương chêt, căn ban không co đương ra.

Ma đung luc nay sau lưng nang truyên tơi tiêng bươc chân râm râm.

Tưng bươc tưng bươc giông như tiêng Tư thân ni non goi, săc măt Trương Nhươc Tich tai nhơt xoay ngươi, đôi măt đep như bi mây đen bao trum tran đây tuyêt vong không co môt tia sang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui