Pháp thân sinh ra vô cùng trùng hợp, nó trở nên mạnh mẽ cũng vô cùng may mắn.
Nếu không có đầu Thạch Khổi thứ hai sinh ra không có linh trí kia, Dương Khai cũng sẽ không nghĩ tới việc truyền phân thần của mình vào trong đó. Nếu không có một chút may mắn tại đại lục Huyền Không, pháp thân cũng sẽ không lớn mạnh được nhanh chóng như vậy.
Bởi vì hắn luyện hóa cả một cái Huyền Không đại lục, cho nên mới có thể trong khoảng thời gian ngắn phát triển đến cảnh giới kinh khủng như vậy.
Một quyền kia của pháp thân đánh ra tương đương với lực lượng của cả một cái đại lục, lực lượng của một thế giới.
Ngay cả khi Dương Khai có thể mạnh mẽ, cảnh giới không tầm thường, nhưng cũng chỉ là tấm thân máu thịt, sao có thể ngăn cản cả một cái đại lục đánh vào chứ?
Bị đánh bay ra ngoài, thậm chí bị thương cũng chẳng có gì kỳ lạ.
- Ngươi nên tìm cho ta một cây gậy như Tiểu Tiểu! Pháp thân ngoác miệng cười.
Nếu có loại Thần khí như Hám Thiên Trụ trong tay, cho dù pháp thân không cần dùng hết sức của hắn, cũng đủ để phóng đại sức lực gấp mười lần rồi! Hơn nữa, nó có thể phát huy đến trình độ còn xuất sắc hơn cả Tiểu Tiểu vẫn còn nhỏ yếu.
- Có cơ hội sẽ sắm cho ngươi! Dương Khai gật đầu, sau đó thân hình hắn chợt mơ hồ, lắc lư một cái liền bay lên phía trên pháp thân, quét xuống một đá.
Nguyên lực trên một cước kia hết sức cuồng bạo, hiển nhiên là Dương Khai không chút lưu tình.
Pháp thân thấy vậy cũng không hoảng hốt bấn loạn, cánh tay liền đưa lên ngăn cản, mà một bàn tay khác chợt từ dưới nách xuyên qua, năm ngón tay xòe ra như một ngọn núi chụp thẳng tới Dương Khai.
Đồng tử Dương Khai co rụt lại, chợt quát lên một tiếng: - Ngưng!
Vừa dứt lời, một tiếng "vù" liền vang lên, đồng thời không gian xung quanh bị lực lượng pháp tắc ảnh hưởng chợt sánh lại.
Động tác của pháp thân hơi chậm lại, thân thể cao lớn liền bị mạnh mẽ ngăn cản, bàn tay to đang chụp về phía Dương Khai cũng không còn được nhanh chóng như vừa nãy.
Thân thể nó trầm xuống, miệng gầm nhẹ một tiếng: - Phá!
Trong nháy mắt, thân thể to lớn chợt bạo phát ra một luồng khí kình cuồng bạo.
Rắc rắc xoạt...
Âm thanh giòn tan truyền ra, không gian ngưng kết thoáng cái chợt nới lỏng ra.
Bằng vào lực lượng thân thể mạnh mẽ, không ngờ hắn lại cứng rắn phá vỡ không gian áp chế do Dương Khai điều động pháp tắc sinh ra, tiếp tục đưa tay chụp tới Dương Khai.
Dương Khai nào còn dám đối kháng chính diện nữa chứ, vận dụng một chút lực lượng xuống chân, lòng bàn chân liền truyền ra tiếng nổ đùng đùng, thân hình hắn tựa như mũi tên rời cung nhẹ nhàng lướt về phía sau. Ngay sau đó, hai tay hắn liền hợp lại, hiện ra một thanh Nguyệt Nhận to lớn, không chút nương tay phóng thẳng ra ngoài.
Nguyệt Nhận to lớn đen như mực, như một thanh loan đao chém về phía cánh tay của pháp thân.
Pháp thân chăm chú quan sát, thay đổi hướng quyền, một quyền đảo ra, thế như mãnh hổ.
Quyền kình cuồng bạo mà tuôn ra ầm ầm va chạm với Nguyệt Nhận giữa không trung. Nguyệt Nhận bị trừ khử, quyền kình cũng tan biến.
Không đợi Dương Khai lấy lại tinh thần, pháp thân liền dập hai chân một cái, một cái trụ đất liền nhô lên, pháp thân đưa tay cầm lấy, trụ đất rời rạc được hắn trảo tới không ngờ lại lóe sáng lên, trong chốc lát trở nên cứng rắn như sắt thép, hình thành một cây côn.
Pháp thân vung cây côn lên, cây côn đất dài đến mười mấy trượng liền xé gió lao thẳng về phía Dương Khai, phát ra tiềng bổ đùng đùng, tựa như muốn phá vỡ không gian ra vậy.
Dương Khai biến sắc, nào dám dừng lại tại chỗ, lực lượng không gian liền phát ra quanh người, nhanh chóng lóe lên né sang bên cạnh, khiến cây côn đất kia bị đánh hụt mất.
- Hắc hắc hắc! Dường như pháp thân đã dự liệu được từ trước, thấy vậy không chút kinh hoảng liền phát ra tràng cười quái dị, nhanh chóng hạ người xuống, hai bàn tay to lớn chống trên mặt đất, ngay sau đó, mặt đất liền bị chấn động kịch liệt.
Phía dưới Dương Khai chợt bắn ra từng con rồng đất mạnh mẽ lắc đầu quẫy đuôi, những con rồng đất kia trông rất sống động giống y như thật, bỗng nhiên giương nanh múa vuốt lao về phía Dương Khai vây công. Đếm sơ qua cũng phải có mười mấy con, chúng lập tức phong kín toàn bộ đường lui của hắn.
- Hóa Long! Dương Khai quát khẽ một tiếng, điều động Kim Thánh Long, lực lượng căn nguyên trong cơ thể, cánh tay phải của hắn bỗng nhiên lớn phồng lên một vòng, toàn bộ cánh tay được một tầng năng lượng biến thành Long Lân bao trùm, bàn tay phải biến thành long trảo.
Sau một cái uốn người, Dương Khai liền vọt vào trong đám rồng đất.
Rất nhanh, từ bên trong liền truyền ra những tiếng gào thét cùng tiếng nổ ầm ầm, từng con rồng đất lần lượt bị phân giải sụp đổ, thân hình Dương Khai như thiên thần phủ xuống, từ bên trong bắn ra.
Bên ngoài thân thể hắn, hào quang năm màu tỏa sáng, từng luồng Ngũ Hành Kiếm Khí dồn dập bắn về phía pháp thân.
Thấy vậy, pháp thân chỉ bĩu môi, dậm một chân xuống đất, trước mặt hắn lập tức hiện lên một bức tường đất. Tường đất kia cũng giống như cây côn đất trước đó, mặt ngoài lóe lên từng luồng hào quang, trở nên vô cùng chắc chắn.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt...
Kiếm khí đánh lên tường đất, nhưng không phá vỡ được tầng phòng ngự này, bị ngăn cản lại.
Chờ đến khi kiếm khí đã tiêu hao hết, lúc này pháp thân mới vung tay lên, tường đất cản trở trước mặt hắn ầm ầm sụp đổ.
Nhưng không đợi hắn có động tác gì tiếp theo, Dương Khai ở đối diện bỗng nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị, sau đó con mắt trái chợt phát ra quầng hào quang vàng chói.
- Không xong! Pháp thân hú lên một tiếng quái dị, vội vàng muốn né tránh ánh mắt của hắn. Nhưng đã muộn, lúc vừa thấy ánh sáng vàng kia, sự chú ý của hắn đã bị dán chặt chẽ vào ánh mắt đó, căn bản không thể suy nghĩ được gì khác, ánh mắt của nó liền trở nên ngây dại ra.
Trong chốc lát, ánh sáng vàng tán đi, pháp thân mới giật mình tỉnh hồn lại.
Dương Khai đang tỏ ra chán nản đứng trước mặt hắn, mắt to đối diện với mắt nhỏ, bốn mắt nhìn nhau một lát, rồi không nhịn được cười phá lên.
Thật lâu sau, tiếng cười mới từ từ ngưng lại.
- Chuyện hôm nay không thể truyền ra ngoài. Dương Khai nghiêm trọng dặn dò.
Pháp thân nghiêm nghị gật gật đầu.
Tự mình đánh nhau với chính mình, dùng hết tất cả năng lực và thủ đoạn, cuối cùng bị ép đến đường cùng đành phải vận dụng Diệt Thế Ma Nhãn mới chiếm được một tia thượng phong, chuyện này nếu lan truyền ra ngoài chỉ sợ sẽ khiến cho người ta cười đến rụng răng.
Nhưng từ đó, Dương Khai cũng đã có thể xác định được năng lực của pháp thân.
Với thủ đoạn của hắn bây giờ, ngoài trừ dùng thần thức áp chế ra, căn bản không có biện pháp đối phó nó hữu hiệu. Thần thức của pháp thân không bằng hắn cũng là chuyện đương nhiên, nó vốn chính là mình một luồng phân thần, sao có thể so được với chủ thần của hắn chứ?
Dùng thần hồn áp chế nó, chính là ăn gian...
Chẳng thà ra lệnh cho pháp thân, khiến nó nằm ra đánh một trận cho xong.
Dương Khai ngẫm lại cũng cảm thấy rất mất thể diện.
- Có bí bảo nào còn dư không? Bỗng nhiên pháp thân hỏi một câu.
- Có. Dương Khai gật gật đầu, nghi ngờ nhìn pháp thân, tuy nhiên thần niệm của hắn vừa động đã hiểu rõ pháp thân muốn bí bảo làm gì, liền kinh ngạc lên tiếng:
- Ngay cả bí bảo mà Phệ Thiên Chiến Pháp cũng có thể cắn nuốt sao?
Pháp thân nói ra: - Ta cũng chỉ phỏng đoán mà thôi, có thể hay không còn phải chờ thí nghiệm.
Dương Khai nghe vậy gật gật đầu, lục lọi nhẫn không gian một lát, lấy ra vài món bí bảo đưa cho hắn.
Những bí bảo này đều là đồ vật của đám người Thân Đồ, có một số thì trước đó nữa được Dương Khai dùng nguyên tinh đổi lấy ở chợ đen Phong Lâm Thành.
Sau khi nhận vài món bí bảo này, pháp thân liền ngồi xuống, cầm bí bảo trong lòng bàn tay, ồm ồm nói: - Hạt giống đã gieo dường như cũng mọc rồi.
Dương Khai sửng sốt, rất nhanh liền hiểu rõ pháp thân đang nói về cái gì, lập tức hắn tỏ ra hết sức vui mừng, thân hình thoắt một cái biến mất.
Chờ đến khi hắn xuất hiện lại, đã đi tới bên cạnh dược viên.
Cả dược viên lúc này chỉ còn có hai thứ sống sót, một là Bất Lão Thụ mà năm xưa Dương Khai chiếm được ở cố hương Tinh Vực, thứ còn lại dĩ nhiên chính là hạt giống hai màu vàng bạc mà ngày trước Dương Khai trồng ở góc vườn.
Bất Lão Thụ này, Dương Khai đã thử luyện hóa qua, nhưng căn bản không thể thành công, cuối cùng chỉ có thể cấy vào dược viên bên trong Tiểu Huyền Giới.
Do có Bất Lão Thụ, cho nên sinh cơ trong Tiểu Huyền Giới hết sức dồi dào.
Năm xưa Dương Khai đã hỏi thăm qua Dương Viêm, xem phải làm cách nào mới có thể luyện hóa được Bất Lão Thụ, đạt được bất tử bất diệt thân.
Nhưng Dương Viêm lại không nói rõ, khiến hắn không biết làm sao.
Mà hạt giống thì lại đạt được từ Mộc Tiêu bị Dương Khai chém chết. Do hạt giống này rất kỳ lạ, ngay cả Lưu Viêm cũng không thể đốt cháy, nên đã được Dương Khai giữ lại.
Lúc này mới chỉ được gần một năm, không ngờ hạt giống mộc được gieo trong dược viên lại mọc rễ nảy mầm, mọc ra cây non cao chừng ba tấc.
Cây non cũng có hai màu vàng bạc giống như hạt giống, mỗi màu chiếm một nửa, nhìn qua vô cùng kỳ lạ, hơn nữa không chút giống với bản thể của Mộc Tiêu, không biết rốt cuộc là vì sao.
Dương Khai kinh ngạc nhìn nhìn cây non cao ba tấc kia, vẻ mặt mờ mịt.
Hắn cũng không nhận ra thứ này, thậm chí ngay cả nghe hắn cũng chưa từng nghe nói qua. Tuy nhiên hắn có thể cảm nhận được, ở bên trong cây non đó ẩn chứ một luồng lực lượng rất kỳ lạ, luồng lực lượng này hiện tại còn rất nhỏ bé, nhưng nếu cây non có thể tiếp tục lớn lên, chắc chắn nó sẽ trở nên mạnh mẽ theo.
Không nên coi thường cây non ba tấc này.
Đây chính thành quả sau gần một năm gieo trồng tại dược viên trong Tiểu Huyền Giới mới có được.
Dược viên trong Tiểu Huyền Giới có Trọng Thổ, có 5 viên Địa Mạch Châu, có Bất Lão Thụ mang đến sinh cơ, trồng một ngày ở chỗ này tương đương với 100 ngày ở bên ngoài.
Nói cách khác, nếu trồng ở chỗ khác, cho dù hạt giống mộc này có thể sống được, nhưng muốn lớn lên đến ba tấc, tối thiểu cũng phải mất trăm năm.
Nghĩ đến đây, Dương Khai lại càng cảm thấy húng thú hơn đối với cây non hai màu vàng bạc này.
Hễ loài cây nào càng khó sinh trưởng thì dĩ nhiên giá trị lại càng cao. Không thấy Bất Lão Thụ trải qua năm tháng dài dằng dặc cũng chỉ mới cao được có ba xích thôi sao?
Khi xác định được hạt giống mộc đã sống, Dương Khai liền không chú ý tới nó nữa. Rốt cuộc thứ này có ích lợi gì, sau này còn cần phải quan sát và tìm hiểu nhiều hơn mới được.
Quãng thời gian sau đó, hắn liền ở trong Tiểu Huyền Giới tế luyện thanh trường kiếm của Hàn Lãnh sử dụng và lâu thuyền của Phi Thánh Cung.
Trường kiếm là bí bảo cấp Đạo Nguyên hạ phẩm, đúng lúc hắn vừa có thể sử dụng được, tăng cường một chút thực lực, kết hợp với Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí mà nói, cũng có thể trở thành một sát chiêu của hắn. Về phần lâu thuyền, hiển nhiên chính là công cụ thay đi bộ.
Nhoáng lên một cái đã qua hơn một tháng.
Dương Khai lần nữa từ trong Tiểu Huyền Giới đi ra, xem xét tình tình Lưu Viêm, thấy nàng vẫn còn đang trầm miên trong lòng đất, cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
Dương Khai nhướng mày, hơi suy nghĩ một chút sau, liền lấy ra lâu thuyền rồi phi thân mà lên, hướng về phía Phong Lâm Thành bay đi.
Không thể xác định được khi nào Lưu Viêm mới có thể xuất quan, nên hắn cũng không cần thiết lãng phí thời gian chờ đợi nữa.
Dù sao Lưu Viêm cũng biết hắn đang ở trong Phong Lâm Thành, chờ sau khi xuất quan, nàng chạy tới Phong Lâm Thành gặp hắn cũng được. Hiện tại hắn cần phải quay trở lại động phủ trong Phong Lâm Thành, chuẩn bị luyện hóa Long Cốt Kiếm vào cơ thể.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...