Đợi sau khi Dương Khai về tới phong lâm thành, trời cũng đã tối. Hắn quen thuộc bước vào trong thành, trực tiếp đi thẳng tới chỗ động phủ. Mở ra cấm chế của động phủ, Dương Khai lắc mình tiến vào trong. Còn không đợi thân mình đứng vững, đã nghe thấy âm thanh vui mừng truyền tới: - Tiên sinh, người trở lại rồi? Dương Khai không khỏi ngẩn ra, sau khi quay đầu dò xét, mới sực nhớ ra trong động phủ này của mình còn có một người, tiểu nha đầu của Trương gia, Trương Nhược Tích! Hắn những năm này xông pha bên ngoài, căn bản đều chỉ có một mình cô quạnh, nay bỗng có người ở bên bầu bạn, quả thực có chút không quen. Hơn nữa, mấy ngày này hắn đều bận việc của Lưu Viêm, xém chút nữa quên mất sự tồn tại của Trương Nhược Tích.
Sau khi lấy lại tinh thần, Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu với nàng ta. - Tiên sinh bận rộn mấy ngày, ở bên ngoài chăc vất vả rồi. Trương Nhược Tích hạ thấp đầu xuống, nhẹ giọng nói. Thanh âm của nàng ta rất nhỏ, nếu không phải trong động phủ yên tĩnh cực kỳ, Dương Khai chỉ e không nghe thấy. Ánh mắt quét lên thân thể nàng ta, Dương Khai phát hiện nha đầu này hình như có chút khẩn trương, hai bàn tay nhỏ vân vê góc áo, có vẻ bồn chồn đứng ngồi không yên. - Chủ nhân, nha đầu này là ai vậy. Trông dáng vẻ hình như rất là sợ người đó. Thanh âm của Lưu Viêm vang lên trong lòng Dương Khai, kèm theo chút chế nhạo. - Thực lực nàng ta xem ra cũng không cao, lẽ nào là chủ nhân lừa được ở nơi nào về, bất quá… tiểu nha đầu trời sinh không tệ, muốn dáng vẻ có dáng vẻ, muốn các vòng có các vòng, chậc chậc…
Không đợi Lưu Viêm nói xong, Dương Khai tâm niệm vừa động, trực tiếp vứt nàng ta vào trong Huyền Giới Châu, ngăn cách liên lạc với nàng ta. Trong tiểu huyền giới, Lưu Viêm sửng sốt một hồi, ngy sau đó hừ hừ nói: - Có tật giật mình! Sau khi nói xong, nàng ta bèn thành thục tìm kiếm vị trí của Thái Dương Chân Tinh, hóa thành chim lửa bao quanh Thái Dương Chân Tinh, cắn nuốt Thái Dương Chân Hỏa, tăng cường bản thân. Trong động phủ, Dương Khai nhìn Trương Tích Nhược, mở miệng nói trong tình trạng đối phương đang thấp thỏm chờ đợi: - Ngươi một mực chờ ở chỗ này sao? Nếu không phải một mực chờ ở đây, thì cũng không thể nào bản thân vừa tiến vào động phủ, liền trông thấy nàng ta. - Không có. Nô tỳ chỉ là vừa mới đi tới đây. Trương Tích Nhược cúi thấp đầu đáp.
Dương Khai tự nhiên sẽ không tin nàng ta, quay đầu dò xét xung quanh, phát hiện động phủ dường như đã được dọn dẹp, ngăn nắp sạch sẽ như mới, không khỏi mỉm cười: - Ngồi đi. Ta có lời muốn nói với ngươi. Trương Tích Nhược vội vàng xua tay nói: - Không cần đâu tiên sinh. Nô tỳ đứng là được rồi. Dương Khai than thở một tiếng, đưa tay ra kéo nàng ta lại, ấn nàng ta ngồi xuống ghế trong tình trạng toàn thân cứng đờ, mà hắn thì đi tới vị trí đối diện, ngồi lên một chiếc ghế khác. Cân nhắc tìm từ một chút, Dương Khai nói: - Nhược Tích à, ta gọi ngươi như vậy, không sao chứ? Trương Nhược Tích chậm rãi lắc đầu, cũng không có hé răng. Dương Khai cười cười, ngữ khí cố gắng chậm rãi, nói: - Ngươi không nói, vậy coi như không có vấn đề gì. Chuyện là thế này. Ta đưa ngươi ra khỏi Trương gia, cũng không phải muốn ngươi báo đáp điều gì, chuyện của ta với Trương gia, chỉ là vì có ước hẹn với ông tổ Trương Cao Hiên của ngươi mà thôi, cho nên hiện nay ta và Trương gia đã thanh toán với nhau xong, ai cũng không nợ ai. - Tiên sinh có đại ơn với Trương gia, Nhược Tích sẽ khắc ghi trong lòng, kiếp này làm trâu làm ngựa, cũng nhất định báo đáp tiên sinh. Nhược Tích nhẹ giọng nói, âm thanh tuy nhẹ, nhưng ngữ khí lại cực kỳ kiên quyết. Dương Khai gật gật đầu nói: - Tùy ngươi nghĩ sao thì nghĩ, ta là muốn nói với ngươi, ta sở dĩ mang ngươi ra khỏi Trương gia là vì ngày sau có chuyện cần ngươi giúp đỡ.
Trương Tích Nhược vẫn cúi đầu như cũ, nói: - Tiên sinh nếu có điều gì sai bảo, Tích Nhược nhất định sẽ cố gắng làm, tiên sinh đã đưa Tích Nhược ra khỏi Trương gia, thì ta đã không còn là người của Trương gia nữa, tiên sinh muốn ta làm gì, ta sẽ làm cái đó, chỉ cần tiên sinh người vui là được. Dương Khai bóp bóp trán, có cảm giác như đàn gảy tai trâu, bất đắc dĩ vô cùng, chỉ có thể nói: - Ngươi nói như vậy, ta cũng chẳng biết nên giải thích với ngươi như thế nào nữa. Thế này đi, ngươi đừng gọi ta là tiên sinh nữa, cũng đừng tự xưng là nô tỳ, sau này ngươi gọi ta một tiếng Dương đại ca là được rồi. - Vậy sao được? Trương Tích Nhược ngẩng đầu, liên tục xua tay, phát hiện Dương Khai đang dòm chính diện nàng, bèn vội vàng cúi thấp đầu xuống, nói: - Điều này tuyệt đối không được, nô tỳ không thể vô lễ với tiên sinh! - Ngươi cái đồ đầu bí ngô này… Dương Khai bị chọc cho tức rồi.
Trương Tích Nhược thần sắc hoảng hốt, cho rằng Dương Khai thực sự tức giận, bèn vội vàng đứng dậy định quỳ xuống. Dương Khai thấy vậy, đưa tay phất một cái, liền khiến nàng ta ngã ngồi lại. - Thôi đi, ta cũng không dây dưa với ngươi chuyện này nữa, bất quá hiện nay ngươi đã ở bên cạnh ta, ta sau này cũng cần tới sự giúp đỡ của ngươi, tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi trước tiên uống cái này đi. Khi nói chuyện, Dương Khai lấy từ trong nhẫn không gian ra một bình ngọc, mở nắp bình, đổ ra một viên linh đan có đan văn. - Đây là cái gì? Trương Tích Nhược hiếu kỳ liếc một cái. - Là một viên thuốc độc, ngươi dám uống không? Dương Khai nghiêm túc nói, lời vừa nói xong, đã biết bản thân đùa ác rồi, trong lòng có chút khinh bỉ bản thân. Trương Tích Nhược lại hé miệng cười, nói:
- Tiên sinh gạt ta. Dương Khai thần sắc ngượng ngùng, cũng không giải thích quá nhiều, mà chỉ nói: - Uống thứ này vào, sau đó tự tìm một phòng ngủ, tu luyện cho tốt, ta mấy ngày nữa phải ra ngoài một chuyến, ngươi ngoan ngoãn ở lại đây, đừng có chạy lung tung. - Tiên sinh lại phải ra ngoài sao? Trương Tích Nhược ngẩng đầu nhìn Dương Khai, mím môi một cái, hỏi: - Có cần nô tỳ đi theo hầu hạ bên cạnh không? - Không cần đâu, ta tự chăm sóc bản thân là được. Dương Khai đứng dậy, mỉm cười đi thẳng tới căn phòng thường ngày mình tu luyện. Đợi sau khi Dương Khai đi rồi, Trương Tích Nhược mới bắt đầu xem xét viên linh đan, xem một hồi cũng không nhìn ra được cái gì, đưa lên chóp mũi ngửi ngửi, phát hiện mùi hương thơm ngát phả vào mặt, mắt đẹp chớp động, cũng không biết là nghĩ tới điều gì, sắc mặt hơi đỏ, đưa viên linh đan bỏ vào miệng. Linh đan vào bụng, lập tức hóa thành luồng khí nóng tràn vào khắp tứ chi bách hội.
Trương Tích Nhược biến sắc, nào dám sơ suất, vội vàng xông vào trong một gian phòng ngủ nhỏ nhất, ngồi xếp bằng, thầm vận chuyển huyền công. Viên linh đan mà nàng ta uống, tự nhiên chính là Báo Giải Tẩy Tủy Đan mà Dương Khai tiêu tốn mấy chục vạn nguyên tính có được, có viên linh đan này hỗ trợ, Trương Tích Nhược trước khi tấn thăng tới Hư Vương cảnh, sẽ được phát triển đầy đủ với tư chất của bản thân, cũng sẽ có ích rất lớn trong việc rút ngắn thời gian tu luyện. Tiểu nha đầu tuổi tác còn nhỏ, nhưng kiến thức không cạn, tự nhiên biết được viên linh đan có vân này giá trị không nhỏ, cho dù có dốc hết tài lực của Trương gia, cũng chưa chắc có thể mua được một viên linh đan như vậy.
Trong lòng đối với sự khảng khái của Dương Khai, đương nhiên vô cùng cảm kích. Ở bên kia, trong gian phòng, Dương Khai chờ xem Trương Tích Nhược uống viên Báo Giải Tẩy Tủy Đan, ngồi xếp bằng tu luyện xong mới vung tay mở ra toàn bộ cấm chế trong phòng. Ngay sau đó, hắn lấy ra gần mười cái nhẫn không gian, bắt đầu sắp xếp lại thu hoạch lần này. Nửa canh giờ sau, Dương Khai sắc mặt mừng rõ nhìn tất cả mọi thứ đã được phân loại sắp xếp trước mặt. Trong gần mười chiếc nhẫn không gian này, chỉ riếng nguyên tinh hắn đã thu hoạch được hơn tám trăm vạn. Trong đó nguyên tinh của Hàn Lãnh là nhiều nhất, gần như phải được sau trăm vạn. Ngẫm lại cũng phải, khi đó tại hội đấu giá, Hàn Lãnh vì tranh cướp Lưu Viêm với Ninh Viễn Thành, mà ra giá hơn sáu trăm vạn, trên tay hắn nếu không có nhiều nguyên tinh như vậy, sao lại dám ra cái giá đó? Nguyên tinh nhiều như vậy, quả thực khiến Dương Khai mừng như phát điên. Hắn trước đây khổ sở tích lũy, mới chỉ có không quá trăm vạn nguyên tinh mà thôi, một cuộc đấu giá lại tiêu mất mấy chục vạn, nay bỗng chốc trong tay có hơn tám trăm vạn. Xem ra, trong một khoảng thời gian dài trong tương lai, Dương Khai không cần phải rầu rĩ vì nguyên tinh nữa. Ngoại trừ số lượng lớn nguyên tinh ra, tự nhiên còn có một số loại đan dược, bất quá số đan dược này với Dương Khai mà nói khong có tác dụng gì, một luyện đan sư như hắn cũng có chút không để vào mắt, bất quá cũng có thể đem bán. Về bí bảo, thu hoạch cũng không nhỏ, ngoại trừ lâu thuyền tinh mỹ nằm trong Tiểu Huyền Giới ra, chỉ riêng bí bảo cấp Đạo Nguyên, Dương Khai cũng đã thu hoạch được hơn ba món. Trong đó có một món, chính là trường kiếm mà trước đó Hàn Lãnh sử dụng. Tuy chỉ là Đạo Nguyên hạ phẩm, nhưng cũng đủ để cho Dương Khai hài lòng. Một món còn lại chính là áo giáp của Ninh Viễn Thành, chiếc áo giáp đó cũng không biết là dùng nguyên liệu gì tạo thành, đẳng cấp cùng là Đạo Nguyên hạ phẩm, nhưng thân là bí bảo phòng ngự, giá trị của nó tự nhiên phải cao hơn trường kiếm một chút. Món thứ ba này, chính là Mặc Ngọc Đỉnh mà Hàn Lãnh trước đây giành được ở hội đấu giá. Đây chính là lò luyện đan cấp Đạo Nguyên trung phẩm, có rất nhiều công hiệu thần kỳ, Hàn Lãnh khi đó phải tiêu tốn rất nhiều tài lực mới có được, có lẽ cũng chẳng đoán được rất mau kiếm hời cho Dương Khai. Ngoài ba món bí bảo câp Đạo Nguyên, những thứ khác đều là một vài bí bảo cấp Hư Vương, gom lại một chỗ giá trị cũng không nhỏ. Mặt khác còn có một chút vật liệu, có vật liệu dùng cho luyện đan, cũng có khoáng vật dùng cho luyện khí, chúng đều được Dương Khai phân loại sắp xếp ngăn nắp.
Tất cả mọi đồ vật ở đây, khiến Dương Khai để tâm nhất, chính là một món đồ có hình dáng của lệnh bài. Thứ đồ này nếu Dương Khai nhớ không nhầm thì có lẽ là tìm thấy từ trong nhẫn không gian của Hàn Lãnh. Lệnh bài không lớn, chỉ nhỏ bằng bàn tay mà thôi, kim quang rực rõ, mặt chính có điêu khắc hình tượng một con rồng ngửa đầu vẫy đuôi, sinh động như thật, mà mặt sau của nó lại là một chữ “long” viết bằng văn tự thượng cổ như rồng bay phượng múa. Dương Khai phóng thần niệm, cũng vận dụng sức mạnh bản thân, tỉ mỉ kiểm tra mặt này của tấm lệnh bài. Hắn phát hiện bản thân không tài nào nhận ra được vật liệu của nó, tìm kiếm thông tin trong đầu, lại càng không biết tấm lệnh bài này là dùng để làm gì. Bất quá đã đươc cường giả như Hàn Lãnh trân trọng đặt trong nhẫn không gian, lệnh bài này e rằng lai lịch không bình thường.
Dương Khai quả quyết vứt nó vào trong Huyền Giới Châu, đợi ngày sau từ từ nghiên cứu. Sau đó, hắn thu lại những đan dược và bí bảo kia, thần niệm vừa phóng ra, đã nhận ra Trương Tích Nhược đang lợi dụng Báo Giải Tẩy Tủy Đan cải thiện thân thể, sau khi quá trình diễn ra thuận lợi, liền thản nhiên đứng lên. Nửa ngày sau, trong chợ đen của Phong Linh Thành, Dương Khai đem đống chiến lợi phẩm tích lũy được trong thời gian gần đây rối rít bán ra. Chợ đen của Phong Lâm Thành, không hàng nào không ăn, người mua cũng không hỏi xuất xứ của món đồ, tuy rằng giá cả rẻ hơn bên ngoài không ít, nhưng cũng hơn ở chỗ an toàn, kín đáo. Dương Khai cũng không bán toàn bộ ở một cửa tiệm, mà tìm nhiều hàng, tránh cho người ta để ý. Trong cả quá trình, hắn cũng ăn mặc cải trang, lợi dụng thần thức che giấu dung mạo của mình, tin rằng với trình độ của võ giả ở Phong Lâm Thành, không ai có thể nhìn ra mặt mũi thật của hắn. Đợi sau khi dương khai từ chợ đen trở về, số lượng nguyên tinh có trên tay đã đột phá lên con số ngàn vạn, bỗng chốc giàu sụ lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...