Một màn này xuất hiện không hề kỳ quái, phân thân Mộc Tiêu trước mặt này tuy rằng đã cắn nuốt tinh hoa huyết nhục của Hàn Lãnh, từ đó tấn thăng lên Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nhưng mẫu thể yêu trùng lúc này lại có thể phát huy thực lực Đạo Nguyên nhị tầng cảnh, Thanh Viêm Kinh Lôi Sài cũng không yếu, cho dù cảnh giới tu vi tương đồng với phân thân Mộc Tiêu, nhưng nó có thể khống chế lực lượng hỏa hệ, chính là khắc tinh của Mộc Tiêu. Phối hợp cùng với Dương Khai, nếu còn không thể áp chế nổi phân thân Mộc Tiêu, đó mới là chuyện lạ. Một người hai huyết thú cùng hỗ trợ lẫn nhau, chém vô số dây mây của Mộc Tiêu tơi bời hoa lá, phân thành vô số đoạn, từng đoạn từng đoạn bị chém rơi lả tả xuống đất. Dịch thể mày xanh tiết ra từ miệng vết thương bị đứt, khiến dây leo đứt đoạn không ngừng ngọ ngoạy như giòi bọ, tựa như một vật sống. Nhưng đợi sau khi dịch thể màu xanh chảy cạn, những dây mây đó cũng đã khô héo hoàn toàn, chớp mắt biến thành cành khô, gió vừa thổi, bèn trở thành tro bụi. Mộc Tiêu gào thét không nguôi, càng thêm phẫn nộ thúc giục lực lượng tự thân, những sợi dây mây bị chém một sợi lại một sợi dài ra, nhất thời trở thành thế trận chém mãi không hết. Dương Khai thấy vậy, sắc mặt không khỏi có chút lạnh lại. Hắn luôn cảm thấy, phân thân Mộc Tiêu này có chút không giống với những con hắn đã từng đối phó trước đây, dây dưa mãi không dứt, điều này khiến hắn một mực cảnh giác, hỏa kiếm khí quấn quanh người, không cho Mộc Tiêu có cơ hội tiếp cận. Đại chiến như vậy đã được thời gian một tách trà, tuy tình thế xem ra Dương Khai và hai đại huyết thú chiếm thế thượng phong, nhưng mãi vẫn không tài nào cho Mộc Tiêu một kích chí mạng, khiến trận chiến rơi vào thế giằng co. Mà chính tại lúc này, Thanh Viêm Kinh Lôi Sài vốn một mực dùng lực lượng hỏa hệ công kích Mộc Tiêu dường như xê dịch sức mạnh, hỏa cầu từ trong miệng phun ra có hơi dừng lại trong chớp mắt.
Xuy xuy xuy xuy... Một đợt âm vang truyền ra. Dưới mặt đất bỗng đâm xuyên ra từng nhánh rễ, phút chốc quấn quanh Thanh Viêm Kinh Lôi Sài. Những nhánh rễ đó chính là những cái rễ Mộc Tiêu đã cắm xuống đất từ trước đó. Thanh Viêm Kinh Lôi Sài gầm gừ một tiếng, ra sức vùng vẫy, nhưng vẫn không thoát khỏi sự trói buộc của rễ cây. Từng sợi dây mây nhân cơ hội đâm tới kèm theo một tiếng phốc, trực tiếp cắm vào trong cơ thể của Thanh Viêm Kinh Lôi Sài, một nháy mắt tiếp theo, thanh âm ừng ực cắn nuối khiến da đầu Dương Khai tê rần lại vang lên, sợi dây mây kia bắt đầu cắn nuốt tinh hoa huyết nhục của Thanh Viêm Kinh Lôi Sài. Thanh Viêm Kinh Lôi Sài bản thân vốn là yêu thú cấp mười một, có tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, sau khi bị Dương Khai giết chết, ngưng luyện thành huyết thú, một thân tinh hoa huyết nhục không hề mất đi, mà trái lại còn được sự bồi dưỡng của Kim Huyết Ti, nên càng thêm mạnh mẽ. Mộc Tiêu cứ như vậy mà cắn nuốt, thương thế trước đó nó phải chịu phút chốc đã khôi phục bảy tám phần, ngũ quan vặn vẹo trên thân cây lúc này lộ ra biểu cảm kinh ngạc cùng vui mừng. Dương Khai vừa thấy vậy, trong lòng nhất thời thấp thỏm, nghĩ cũng không nghĩ trong lòng vừa động, miệng quát lớn nói: - Về! Cùng với tiếng quát của hắn, Thanh Viêm Kinh Lôi Sài đang bị rễ cây quấn quanh kia lắc mình một cái, bèn hóa thành một tia Kim Huyết Ti, thản nhiên bắn về phía Dương Khai. Đợi sau khi tia Kim Huyết Ti này nhập lại vào trong cơ thể, Dương Khai mới lặng lẽ cảm nhận một chút, sắc mặt trở nên khó coi. Chỉ có một lát thời gian như vậy mà khí huyết chi lực ẩn náu trong Kim Huyết Ti đã biến mất chừng một phần ba.
Nói theo cách khác, khí huyết chi lực của Thanh Viêm Kinh Lôi Sài, nếu muốn bù đắp lại, Dương Khai nhất thiết phải lấy kim huyết của bản thân bổ sung một lần nữa mới được. Ở bên kia, Mộc Tiêu bỗng nổi điên lên, tựa như vì không thể cắn nuốt toàn bộ Thanh Viêm Kinh Lôi Sài nên trở nên tức giận dị thường. Nó không thèm để ý tới Dương Khai nữa mà di chuyển sự tập trung lên mẫu thể yêu trùng. Mới rồi cắn nuốt Thanh Viêm Kinh Lôi Sài khiến nó thu được lợi ích cực lớn, giờ phút này nó cũng muốn dùng lại chiêu này. Dưới chân mẫu thể yêu trùng, mặt đất chấn động, vô số rễ cây như linh xà bay nhảy lại, như muốn quấn lây mẫu thể yêu trùng. Nhưng mẫu thể yêu trùng nào để cho nó dễ đàng đắc thủ? Tử Thanh Song Kiếm xuất ra ánh sáng hai màu u ám, từng luồng từng luồng kiếm khí lạnh thấu xương bắn ra bốn phương tám hướng nhanh như tên bắn, băng hàn pháp tắc chi lực quanh quẩn xung quanh thân thể nó. Những nhánh rẽ kia chỉ cần xâm nhập vào, tốc độ liền suy giảm rõ rệt, chẳng những không thể gây nên thương tich gì cho mẫu thể yêu trùng, mà trái lại bản thân còn chịu hao tổn không nhỏ. Nhìn thấy một màn này, Dương Khai trong lòng đã đưa ra nhận định. Nếu như hai con huyết thú đều không thể sử dụng trong chiến đấu, vậy thì lần này e là thực sự gặp phiền phức rồi. Hiện tại xem ra, biểu hiện mẫu thể yêu trùng còn tốt hơn so với suy nghĩ của hắn rất nhiều. Dù sao cũng là dạng dung hợp của kiếm khí thông linh và huyết thú, lực chiến đấu mà nó có thể phát huy ra được, Thanh Viêm Kinh Lôi Sài căn bản không đủ để so sánh. Khi Dương Khai đang chuẩn bị xông lên, hợp sức với mẫu thể yêu trùng vây công Mộc Tiêu, bỗng trong lòng vừa động, cảm ứng được có một tiếng hô hoán mang chút lo lắng. Tiếng hô hoán đó, không ngờ lại phát ra từ Lưu Viêm đang bị phong ấn.
Lưu Viêm tuy bị phong ấn trong viên bát, nhưng dường như phát giác được chiến đấu ở bên ngoài, nên đã thúc giục ấn ký Dương Khai để lại trong thần niệm của nàng ta ngày trước. Ngẩn ra một lúc, Dương Khai mới vỗ trán, thầm mắng bản thân có chút ngốc nghếch. Bản thân chỉ nghĩ tới liên thủ với hai con huyết thú, mà lại quên mất sự tồn tại của Lưu Viêm, Lưu Viêm là hỏa hệ khí linh thuần túy, cho dù tu vi lúc này không bằng hai con huyết thú, nhưng trong trận chiến như thế này, e rằng sức chiến đấu có thể phát huy được còn mạnh hơn hai con huyết thú. Chỉ cần, thả được Lưu Viêm ra trước, thì còn sợ gì một con Mộc Tiêu nhỏ nhoi? Nghĩ tới đây, ánh mắt Dương Khai lập tức quét về phía thi thể Hàn Lãnh ở bên trái thân thể Mộc Tiêu. Trong lòng ra chỉ thị cho mẫu thể yêu trùng xong xuôi, nhân lúc mẫu thể yêu trùng đại chiến với Mộc Tiêu, Dương Khai lắc mình, trực tiếp tới trước thi thể của Hàn Lãnh, đưa tay mò xuống phía dưới, hai chiếc nhẫn không gian trên tay hắn toàn bộ đều mò cả lên. Hai chiếc nhẫn không gian này, một cái là của Hàn Lãnh, một cái là của Ninh Viễn Thành, mà viên bát phong ấn luu viêm, chính là được cất giấu ở trong cái nhẫn không gian thứ hai. Sau khi đắc thủ, Dương Khai lập tức quay trở về. Nhưng vào lúc này, Mộc Tiêu dường như cũng đã phát hiện ra hành động của Dương Khai, vô số dây mây đồng thời rút về, từ trong thân thể nó còn bắn ra một tia ánh sáng mảnh mai và yếu ớt, lóe cái rồi biến mất. Dương Khai chợt giật mình, vội vàng chắn đỡ công kích của đám dây mây, đợi sau khi chặn được, mới lướt người lui trở về sau, thần sắc khó đoán. Hắn ban nãy rõ ràng nhìn thấy một tia ánh sáng yếu ớt bắn ra từ trong cơ thể Mộc Tiêu, nhưng lại không nhìn rõ nó rốt cuộc đi đâu. Thần niệm nhanh chóng quét một lượt khắp cơ thể, cũng không phát hiện được bất cứ điều gì lạ thường, điều này khiến sắc mặt hắn trở nên khó coi. Lại kiểm tra tỉ mỉ lại một lần nữa, vẫn là không có bất cứ phát hiện gì, Dương Khai nghiến răng một cái, tạm thời không để ý tới nó nữa. Mà lấy viên bát phong ấn Lưu Viêm trong nhẫn không gian của Ninh Viễn Thành ra. Thần niệm rót vào trong viên bát, Dương Khai lập tức cảm giác được sự tồn tại của Lưu Viêm. - Chủ nhân! Tiếng hô hoán của Lưu Viêm truyền tới. - Được gặp lại người một lần nữa thực tốt, ta biết là người sẽ không bỏ mặc ta mà. Dương Khai cười ha hả, nói: - Ta đương nhiên sẽ không bỏ mặc ngươi, giờ không phải lúc ôn lại chuyện xưa, giờ ta sẽ nghĩ cách phá giải phong ấn cho ngươi, có một đại địch đang chờ ngươi đi đối phó.
- Được! Lưu Viêm sau khi đáp trả, liền không có động tĩnh gì. Dương Khai lướt người tới đằng xa, dụng tâm kiểm tra cấm chế trên viên bát. Viên bát này là một loại bí bảo phong ấn đặc thù, giá trị của nó vốn không phải rất lớn, chủ yếu là dùng để phong ấn dạng năng lượng thể như luu viêm. Sau khi bị phong ấn, Lưu Viêm không cách nào phá giải phong ấn từ bên trong, nhưng người lấy được viên bát lại có thể dễ dàng phá giải phong ấn từ bên ngoài. Thần thức chi lực của Dương Khai cũng không phải một hư vương cảnh thông thường có thể so bì, cho nên chỉ cần tốn thời gian một tách trà, liền có đầu mối. Thần niệm rót vào trong viên bát, giải trừ cấm chế từng lớp từng lớp một. Đợi sau khi phong ấn hoàn toàn bị phá giải, trong viên bát lập tức truyền đến tiếng reo mừng của Lưu Viêm: - Đã được rồi. Dứt lời, kèm theo một tiếng ngân cao vút, lưu viên hóa thành một tia ánh lửa bắn từ trong viên bát ra. Hô… một tiếng, trong không khí, nhiệt độ bỗng chốc tăng lên. Lưu Viêm xòe đôi cánh, thân thể cao lớn gần như che phủ một nửa bầu trời, hai tròng mắt như hỏa diễm hừng hừng thiêu đốt quét xuống dưới, liền ngừng lại trên người Mộc Tiêu đang đại chiến với mẫu thể yêu trùng. Chợt miệng nàng thốt lên một tiếng thanh lệ, như thiên thạch từ trên trời rơi xuống, hướng bên dưới bổ nhào tới. Giờ này phút này, Mộc Tiêu và mẫu thể yêu trùng đang đánh tới không thể ngừng tay, cảnh giới tu vi của hai bên tuy chỉ chênh nhau một tầng nhỏ, thậm chí mẫu thể yêu trùng còn nắm bắt được băng hàn pháp tắc chi lực. nhưng vãn chỉ có thể đánh ngang cơ với Mộc Tiêu mà thôi, mất đi sự dẫn dắt và kiềm chế của Dương Khai, nó thậm chí một chút thượng phong cũng không tài nào chiếm được. Điều này có thể thấy được thực lực của Mộc Tiêu cường hãn tới mức nào.
Mà khi Lưu Viêm cuộn thành một đoàn hỏa diễm từ trên đánh xuống, ngũ quan vặn vẹo trên thân cây kia cuối cùng mới lộ ra thần sắc kiêng kỵ và kinh hãi, thần sắc này ngay cả khi nó đối diện với Dương Khai và hai đại huyết thú cũng chưa từng biểu hiện qua. Vô số dây mây từ dưới đât bật lên, bắn về phía Lưu Viêm, từng sợi từng sợi dây mây giống như phi lao tràn đầy sức mạnh, uy thế kinh người. Lưu Viêm thì lại làm lơ, mở miệng, từ trong miệng phun ra một cột lửa màu đỏ thẫm, thậm chí còn có lôi điện màu tím đang nhảy múa. Tất cả dây mây công kích tới, đều hóa thành tro bụi dưới sức mạnh thiêu đốt này, thi thoảng có một vài sợi không bị thiêu rụi, trực tiếp xuyên qua thân thể của Lưu Viêm, nhưng lại không thể tạo thành bất kỳ thương tích gì cho nàng ta. Lưu Viêm bản thân vốn là một dạng năng lượng, không tồn tại ở dạng vật chất, vậy nên làm sao có thể bị công kích dạng này làm cho bị thương. Có thể nói, nàng ta là khắc tinh thực thụ của Mộc Tiêu! Bất kỳ một loại năng lực nào của Mộc Tiêu, đối với nàng ta đều vô hiệu, trái lại còn bị nàng ta khắc chế về mặt thuộc tính. Không chỉ như vậy, lôi điện chi lực mà Lưu Viêm nắm giữ, thông qua những sợi dây mây truyền tới thân thể Mộc Tiêu, khiến run rẩy đứng trên mặt đất, giống như bị điện giật vậy. Ngọn lửa của Lưu Viêm, phần lớn đều là do cắn nuốt Thái Dương Chân Tinh luyện hóa mà thành, lôi điện chi lực của nàng ta cũng là do năm đó cắn nuốt một khóm Càn Thiên Lôi Viêm mà thành. Riêng chỉ luận sự hung hãn cua hỏa diễm, Lưu Viêm so ra kém hơn Diệt Thế Hắc Hỏa của Loan Phượng, nhưng cũng không phải thứ lửa thông thường có thể so bì. Mộc Tiêu làm thế nào mà chống cự được? Đợi sau khi thân mình rực lửa của Lưu Viêm lướt qua Mộc Tiêu, dây mây của Mộc Tiêu đã bị thiêu đốt quá nửa, ngũ quan vốn dĩ vặn vẹo và dữ tợn lúc này tràn đầy sự kinh sợ.
Nó không dám đứng lại ở chỗ cũ nữa¬, thân thể nhoắng một cái, những sợi rễ đang cắm dưới mặt đất toàn bộ đều thu về, những chiếc rễ ngắn nhỏ dưới gốc nhanh nhẹn như có chân, quay mình cái liền chạy ra tít đằng xa. Nó vậy mà lại định thuận gió mà chạy trốn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...