Dương Khai hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế, nếu ở bên ngoài, nói không chừng vật này sẽ thực sự chạy thoát.
Nhưng nơi này dù sao cũng là Tiểu Huyền Giới của Huyền Giới Châu.
Cho nên Dương Khai chỉ hơi sững sờ, liền đưa tay chộp một cái.
Linh khí thiên địa trong Tiểu Huyền Giới linh động theo ý mình, thân ảnh nhỏ bé kia chỉ bay ra khoảng cách không đến ba trượng, liền bị lực lượng vô hình cố định tại chỗ, dù như vậy, nó cũng vẫn vùng vẫy không chịu an phận, truyền ra từng tiếng rồng ngâm vang vọng.
Cho tới thời khắc này, Dương Khai mới nhìn rõ diện mạo của nó.
Đây rõ ràng là Chân Long đã thu nhỏ vô số lần, hơn nữa còn là Hỏa Long cả người thiêu đốt ngọn lửa đỏ thẫm!
Dương Khai hoảng sợ, kinh hãi kêu lên: - Rồng con?
Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện không phải là như vậy, thứ nhìn như là " rồng con" kia lại đang vặn vẹo, biến thành một giọt đỏ sẫm. Ước chừng lớn chừng móng tay ngón út, nhưng lại như có dung nham, dù cách xa ba trượng, Dương Khai cũng có thể cảm nhận được lửa nóng rực từ bên trong truyền ra.
Dương Khai biến đổi sắc mặt, rất nhanh như là nhớ ra thứ gì đó, cả kinh kêu lên: - Long Huyết, là máu của Chân Long!
Đựng trong bình ngọc kia không phải là rồng con gì cả, mà là một Long Huyết chân chính.
Từ tình cảnh trước mặt có thể thấy được, đây rõ ràng là giọt máu của Hỏa Long! Nếu để cho võ giả tu luyện lực lượng hỏa hệ có được, đây tuyệt đối là ích lợi to lớn.
Nhưng nó đối với Dương Khai cũng không phải không có tác dụng.
Dương Khai tuy tằng không phải là chủ tu luyên lực lượng hỏa hệ, nhưng hắn thông qua Hóa Yêu Quyết lại có thể dung hợp bí bảo Chân Long, một Long Lân đích thực đã bị hắn tu luyện dung hợp vào trong cơ thể, chắn ở vị trí trọng yếu trước ngực.
Hắn cũng sớm đã chuẩn bị dung hợp Long Cốt Kiếm vào trong cơ thể.
Long Cốt Kiếm lại là do một cây Chân Long Tích Cốt và một quả Long Châu luyện hóa thành. Năm đó chỉ là tế luyện thô sơ, cũng không tổn hại căn bản, cho nên dung hợp lại không thành vấn đề.
Dung hợp một Long Lân khiến Dương Khai có được lợi ích rất lớn, hắn cũng chưa từng quên Long Cốt Kiếm, nhưng trước kia thực lực không đủ để dung hợp, sau đó thực lực tăng lên tương đối, thì lại không có thời gian.
Thời khắc này không ngờ có được một giọt máu Chân Long.
Nếu có thể dung hợp thỏa đáng, nói không chừng có thể có một phần uy Chân Long của bản thân! Dù sao trong cơ thể hắn đang có lực lượng căn nguyên của Kim Thánh Long.
Dương Khai thần sắc biến ảo, sâu trong nội tâm lại là rất vui mừng.
Cho tới giờ khắc này, hắn mới phát hiện, bình ngọc chứa Long Huyết cũng không phải vật tầm thường. Hơi cảm giác một chút, liền đã cảm nhận được cấm chế dày đặc trong bình ngọc, hơn nữa vô cùng dày đặc, hàn lạnh này rất kỳ lạ. Cầm trong lòng bàn tay không có chút cảm giác nào, nhưng khi dùng thần niệm dò xét, dường như có thể khiến thần thức đóng băng lại.
Cũng chỉ có dị bảo như vậy, mới có thể trói buộc một giọt Long Huyết.
Sắc mặt ngưng trọng suy tư một hồi, Dương Khai cũng không bắt đầu tùy tiện dung hợp.
Năm đó lợi dụng Hóa Yêu Quyết dung hợp Long Lân, khiến hắn chịu đau khổ lớn, cho nên trước hết hắn chuẩn bị đi tìm kiếm một chút vật liệu, rồi tính sau. Sau khi quyết định chủ ý, hắn cẩn thận thu hồi Long Huyết lại, thân hình thoắt một cái, liền ra khỏi Tiểu Huyền Giới.
Mấy ngày kế tiếp, Dương Khai luôn ở du đãng ở trong các cửa hàng lớn của Phong Lâm Thành, thậm chí ngay cả chợ đen cũng đi mấy chuyến.
Những vật liệu thân thể yêu thú mang từ Ngũ Sắc Bảo Tháp kia ra, đều được hắn bán đi, đổi lấy nguyên tinh xa xỉ, sau đó, hắn lại tiêu tốn không ít nguyên tinh thu mua rất nhiều điển tịch kỳ quái, trở về động phủ, đóng cửa tìm hiểu.
Những điều đã gặp phải sau khi bản thân đi vào Tinh Giới, khiến hắn biết mình nhất định cần phải nhanh chóng tìm hiểu các loại tin tức trong Tinh Giới, cho nên những điển tịch này tuy rằng tạp nham, lại là những thứ mà thời khắc này hắn cần đến.
Trong đó bao gồm giới thiệu các đại tông môn trong tinh giới, bí mật, thế lực phân bố, địa hình địa mạo, thậm chí còn có một vài biểu đồ minh họa.
Những tin tức này vốn dĩ là những tin tức khó có thể nghe ngóng được, Dương Khai mất mấy ngày đọc qua một lượt, cuối cùng cũng có hiểu biết đại khái về Tinh Giới.
Mà trong đó có một vài điển tịch cũng ghi lại một vài tin tức bí ẩn, nhưng Dương Khai cũng không biết là thật hay giả, đáng tiếc hắn cũng không tìm thấy ghi chép về Chân Long nhất tộc mà hắn quan tâm, chỉ biết ở trong Tinh Giới, có một Long Đảo, trên Long Đảo, cư ngụ rất nhiều Long tộc.
Nhưng hắn lại tìm được không ít tin tức về việc dung hợp bí bảo Chân Long vào cơ thể.
Đa số đều nói cần công pháp đặc thù phụ trợ, hơn nữa kết quả của mỗi người không giống nhau, có người có thể dung hợp thành công, nếu thể chất không ổn, cũng sẽ bị bí bảo Chân Long cắn trả mà chết.
Dương Khai cảm thấy bản thân mình có lẽ không vấn đề gì.
Công pháp đặc thù hắn có Hóa Yêu Quyết, phương diện thể chất hắn cũng đủ mạnh mẽ, hơn nữa lại có lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long, điều kiện dung hợp bí bảo Chân Long được trời ưu ái.
Nhưng chuyện này cũng không gấp được, việc tối ưu nhất của hắn ở thời điểm này, chính là tấn thăng Đạo Nguyên Cảnh!
Tấn thăng một đại cảnh giới, đủ để khiến thực lực của hắn biến hóa long trời lở đất.
Thời gian thoáng một cái, nửa tháng đã trôi qua.
Dương Khai ra khỏi động phủ, tới Linh Đan Phường, theo ước định trước đây với Khang Tư Nhiên, đi vào Linh Đan Phường làm luyện đan sư.
Mười ngày sau, khi Dương Khai luyện chế ra đủ linh đan và bước ra, Khang Tư Nhiên đã đứng chờ ở đó nở nụ cười.
- Khang chưởng quỹ.
Dương Khai hơi ôm quyền, lên tiếng chào hỏi.
- Dương đan sư, lần này cũng thật làm phiền ngươi rồi. Tâm trạng của Khang Tư Nhiên dường như rất tốt, nụ cười khiến khuôn mặt già này hằn lên nếp nhăn.
- Chỉ là việc ước định, Khang trưởng quỹ không cần để ý. Dương Khai mỉm cười nói. - Nhìn thần sắc của Khang trưởng quỹ, có phải có chuyện gì vui hay không?
- Không có, chẳng qua là hai vị đan sư mà tổng bộ sai phái đã tới từ năm ngày trước.
- Thì ra là thế.
Trong lòng Dương Khai hiểu rõ, Khang Tư Nhiên luôn lo lắng về vấn đề cung ứng đan dược của Linh Đan Phường, tất cả các đan sư trong phường trước đây đều bị đối thủ Đan Khí Các cướp đi, nếu không phải Dương Khai luyện chế mấy lần đan cho hắn, Linh Đan Phường e là sẽ phải đóng cửa. Hiện tại đan sư do tổng bộ của Tử Nguyên Thương Hội sai phái cũng đã tới, coi như là lo lắng trong lòng Khang Tư Nhiên đã được giải tỏa.
- Vậy xin chúc mừng Khang chưởng quỹ. Dương Khai mỉm cười nói.
Khang Tư Nhiên lặng lẽ cười nói: - Nếu Dương đan sư có thể tiếp tục luyện đan cho đan phường, vậy lão hủ
Dương Khai khoát tay nói:
- Khang trưởng quỹ, chuyện này ta e là không được. Ta trước kia đã nói với ngươi, ta không phải là luyện đan mà sống, sở dĩ lần trước đáp ứng ngươi, cũng bởi vì là cần đan phương mà thôi. Bây giờ nếu hai vị đan sư do tổng bộ thương hội sai phái đã tới, như vậy sau này ta cũng sẽ không đến luyện đan nữa.
Khang Tư Nhiên nghe vậy, sững sờ thở dài: - Như thế thật đáng tiếc, thật ra với bản lĩnh của Dương đan sư, nếu có thể chuyên tâm luyện đan, thành tựu sau này e là sẽ không kém so với đại sư Hoàng Phủ của tổng bộ.
Dương Khai mỉm cười.
- Nếu Dương đan sư đã từ chối, vậy lão hủ cũng không khuyên nữa, số lượng linh đan ngươi đã luyện trước đây và lần này cũng không nhỏ, cần tính thành bao nhiêu thánh tinh lão hủ sẽ cẩn thận tính toán, đến lúc đó sẽ sai người đưa đến động phủ của ngươi.
- Đa tạ. Dương Khai gật gật đầu. - Vậy tại hạ xin cáo từ.
Khang Tư Nhiên gật gật đầu, cùng Dương Khai bước ra ngoài.
Giữa đường, Khang Tư Nhiên bỗng nhiên nói: - Dương đan sư, lão hủ mạo muội hỏi một câu, ngươi có phải là rất cần các loại đan phương không?
- Không sai, Khang chưởng quỹ có sao?
Dương Khai mắt sáng ngời. - Nếu là Khang trưởng quỹ muốn bán đan phương nào mà ta không biết, ta có thể mua, phương diện giá cả chắc chắn khiến ngươi hài lòng.
Khang Tư Nhiên cười nói: - Dương đan sư có đại ân với lão hủ, nếu lão hủ thực sự có đan phương, sẽ tặng ngươi luôn, hà tất phải nói đến giá cả chứ.
- Khang chưởng quỹ không có đan phương? Dương Khai vẻ mặt ngạc nhiên.
Khang Tư Nhiên cười thần bí nói: - Lão hủ mặc dù không có, nhưng lão hủ biết có nơi có lẽ có. Hơn nữa, nếu nơi đó là thật, chẳng những có đại lượng đan phương, mà có thể còn có truyền thừa của một vị tông sư luyện đan.
- Là ý gì? Dương Khai nhướng mày.
- Như vậy đi, Dương đan sư đi theo ta, ta sẽ nói tỉ mỉ với ngươi. Khang Tư Nhiên nghĩ nghĩ, dẫn Dương Khai đi hướng về phía phòng của mình.
Không lâu sau, hai người đã vào trong phòng, Khang Tư Nhiên sai người dâng trà, lúc này mới nói liên tục.
Nghe một hồi, Dương Khai mới biết, thì ra Khang Tư Nhiên có trong tay một tin tức, biết đến tồn tại của một động phủ. Mà động phủ kia, có thể là động phủ của một vị tông sư luyện đan để lại.
Mà tin tức này, hắn đã biết từ rất nhiều năm trước, chỉ có điều thực lực có hạn, không có năng lực thâm nhập, nhưng cũng tìm hiểu rất nhiều, cũng tự mình đi dò xét qua, trên cơ bản nắm chắc tám phần là thật.
- Quả thật là động phủ của tông sư luyện đan? Dương Khai nghe vậy khiến trong lòng nóng như lửa đốt, vội vàng hỏi: - Vậy không biết là vị tông sư nào?
- Công Tôn Mộc! Không biết Dương đan sư đã từng nghe qua người này chưa. Khang Tư Nhiên chậm rãi đáp.
- Công Tôn Mộc? Dương Khai nhướng mày, hồi tưởng lại điển tịch mà mình đã xem mấy ngày trước, hình như mơ hồ thấy qua tên người này, nhưng cũng không có miêu tả tỉ mỉ.
Khang Tư Nhiên nhìn thấy thần sắc của hắn, khẽ mỉm cười nói: - Dương đan sư nếu là chưa từng nghe qua Công Tôn Mộc, vậy chắc chắn biết trong 10 vị Đế Tôn có một vị có thuật luyện đan xuất thần nhập hóa, cực kỳ đỉnh cao.
- Diệu Đan Đại Đế? Dương Khai nhướng mày.
- Không sai, trong 10 vị Đế Tôn, chỉ có Diệu Đan Đại Đế là dựa vào đan để nhập đạo, thành tựu vô thượng đỉnh phong, khiến người kính ngưỡng.
- Khang chưởng quỹ nói như thế, Công Tôn Mộc và Diệu Đan Đại Đế có quan hệ gì? Dương Khai như có điều suy nghĩ hỏi.
- Công Tôn Mộc kia, là một trong ba đại đệ tử trong môn hạ của Diệu Đan Đại Đế! Khang Tư Nhiên mỉm cười.
Dương Khai không kiềm được, mặt biến sắc.
- Vốn dĩ bí mật này, lão hủ không có tư cách biết được, nhưng những năm qua ta luôn tìm hiểu tin tức về động phủ kia, cho nên mới biết nhiều hơn một chút so với người khác. Công Tôn Mộc là đệ tử cuối cùng của Diệu Đan Đại Đế, cũng là vị nhỏ tuổi nhất, Diệu Đan Đại Đế dường như rất yêu quý hắn. Chỉ tiếc là không biết Công Tôn Mộc đã đắc tội gì với Diệu Đan Đại Đế, ba ngàn năm trước bị Đại Đế trục xuất khỏi môn hạ, cuối cùng ẩn cư ở Nam Vực, kết quả tha hương bỏ mạng, thật là đáng buồn đáng tiếc.
- Lai lịch của Công Tôn Mộc lớn như vậy, Khang chưởng quỹ sao có thể xác định đó là động phủ của hắn? Dương Khai tuy rằng trong lòng khiếp sợ, nhưng vẫn thận trọng hỏi một câu.
Khang Tư Nhiên cười nói: - Đương nhiên có nguyên nhân của lão hủ. Nói thế này, năm đó khi Công Tôn Mộc bị Diệu Đan Đại Đế trục xuất khỏi môn hạ có mang theo một người hầu, người hầu kia phụ trách chăm sóc đời sống của hắn, nhưng sau đó do tính tình của Công Tôn Mộc trở nên bất thường nên hắn bị đuổi đi. Mà tin tức lão hủ có được, chính là từ trong miệng hậu duệ của người hầu kia truyền lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...