Nhoáng cái, thời gian đã đến giữa trưa.
Trên đài cao, Đoàn Nguyên Sơn vẫn luôn ở một bên cười bồi chợt bước nhanh tới trước mặt Tiêu Vũ Dương, thấp giọng xin chỉ thị mấy câu, sau khi nhân được chỉ thị, hắn liền quay người lại, vận khí khẽ quát lên: - Chư vị bằng hữu Phong Lâm Thành vui lòng yên lặng...
Mọi người vừa nghe lập tức liền sáng tỏ, trò vui đã đến. Lúc này tất cả mọi người đều không ai lên tiếng, chăm chú nhìn về phía đài cao.
Đoàn Nguyên Sơn mỉm cười, ôm quyền nói: - Được Ngân tinh sứ Tiêu đại nhân đến từ Tinh Thần Cung ban ân, mở ra Ngũ Sắc Bảo Tháp tại Phong Lâm Thành chúng ta, lại được Thiên Vũ Thánh Địa, Vô Hoa Điện, Thanh Dương Thần Điện, Tử Nguyên Thương Hội cùng Thất Diệu Thương Hội tương trợ, đưa vào bên trong một lượng lớn thiên tài địa bảo, công pháp bí điển, võ kỹ, bí bảo, ân tình của chư vị đại nhân hôm nay, trên dưới Phong Lâm Thành chúng ta vô cùng cảm kích, ghi nhớ trong lòng. Đoàn mỗ thân là thành chủ, thay mặt các bằng hữu Phong Lâm Thành đa tạ chư vị đại nhân, chúc các vị đại nhân sau này võ đạo được nâng cao một bước, chúc chư vị đại nhân...
Đoàn Nguyên Sơn vừa mở miệng liền thao thao bất tuyệt, ca tụng thổi phồng, hiển nhiên là đã sớm có chuẩn bị.
Tuy nhiên không đợi hắn nói xong, Tiêu Vũ Dương đã không kiên nhẫn nổi nhíu mày một cái nói: - Bớt nói nhảm, nói điểm chính!
Tuy bị khiển trách trước mặt vô số võ giả toàn thành như vậy, nhưng Đoàn Nguyên Sơn cũng không dám biểu lộ ra chút nào bất mãn, ngược lại liền vội vàng gật đầu thưa vâng, sau một lúc trầm ngâm, liền tiếp tục nói: - Thời cơ đã đến, mời chư vị đại nhân mở ra Ngũ Sắc Bảo Tháp, vừa vào bên trong tháp, sống chết giàu sang do trời định!
Dứt lời, sáu vị Đế Tôn Cảnh đều lần lượt đứng dậy.
Dưới đài, vô số người cũng chuyển hướng nhìn về phía sáu người.
Tiêu Vũ Dương ở giữa thét dài một tiếng, hai tay bỗng nhiên thi triển pháp quyết huyền diệu, dẫn động năng lượng thiên địa xung quanh nổi lên vù vù, uy áp hùng hồn từ trên người hắn tràn ngập ra khiến nhiều võ giả Hư Vương Cảnh hết sức kinh hãi.
Chẳng những võ giả Hư Vương Cảnh tỏ ra như vậy, mà ngay cả năm vị Đế Tôn Cảnh khác, giờ phút này cũng đều nhìn Tiêu Vũ Dương không chớp mắt, dường như muốn từ trong động tác của hắn để nhìn ra huyền diệu trong đó vậy.
Động tác của Tiêu Vũ Dương vô cùng nhanh, hai tay tung bay, chỉ còn lại một loạt tàn ảnh, khiến hắn nhìn qua giống như mọc thêm ra vô số cánh tay vậy.
Tiêu Vũ Dương bỗng nhiên quát nhẹ, đồng thời phất tay về phía trước một cái.
Lập tức ở một nơi nào đó phía trước chợt hiện ra một cái phù văn với những đồ án huyền diệu.
Ngay sau đó, Tiêu Vũ Dương không ngừng lấy chỉ làm bút, lấy pháp tắc thiên địa làm mực, lấy hư không làm giấy phóng ra từng cái phù văn một. Những phù văn này vừa xuất hiện liền bắt đầu di chuyển dựa theo một quy luật nhất định, tựa như một vật còn sống vậy.
Nhứng tiềng "vút vút" không ngừng vang lên.
Một lực lượng vô danh bắn tung tóe ra khắp không gian xung quanh.
Không bao lâu, một cái đồ án phù văn hình vòng tròn, rộng chừng mười trượng liền hiện ra trước mặt mọi người.
Tiêu Vũ Dương lại tiếp tục quát lớn một tiếng: - Làm phiền chư vị!
Hắn vừa dứt lời, năm vị Đế Tôn Cảnh khác liền nhoáng lên một cái, di động tới năm vị trí bất đồng, năm người thi triển thủ đoạn, dồn dập rót nguyên lực tinh thuần mà khổng lồ của mình vào đồ án phù văn kia.
Cả đồ án bắt đầu xoay tròn.
Mà theo lực lượng của sáu vị cường giả Đế Tôn Cảnh rót vào, tốc độ chuyển động của đồ án kia càng lúc càng nhanh, khiến người xem cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân khó chịu.
Vẻ mặt của sáu vị Đế Tôn Cảnh tỏ ra hết sức nghiêm trang, truyền nguyên lực của mình vào như vậy tựa hồ đối với bọn họ cũng là tiêu hao cực lớn. Không lâu sau, ngoại trừ Tiêu Vũ Dương ra, sắc mặt của năm người kia đều hơi trắng bệch.
Cũng may là quá trình này cũng không kéo dài bao lâu, khi đồ án phù văn to lớn kia chợt hóa thành một cánh cửa ánh sáng ổn định, Tiêu Vũ Dương lại quát lớn: - Mời Đại Đế ra tay!
Vừa dứt lời, từ bên trong cánh cửa ánh sáng kia chợt lóe ra một bàn tay rồi biến mất, trong mơ hồ tựa như có một thứ gì đó vừa bị đánh vỡ vậy. Lập tức bên trong cánh cửa ánh sáng chợt hiện lên bóng một tòa bảo tháp, bảo tháp phát ra ánh sáng năm màu, không biết cao bao nhiêu, nhưng không ai thấy rõ được hình dáng của nó.
- Ngũ Sắc Bảo Tháp!
Dưới đài, các võ giả thấy được cảnh này liền kinh hãi thốt lên, mắt trợn tròn, tham lam nhìn bảo tháp đang tỏa hào quang năm màu kia.
Đây rõ ràng chính là Ngũ Sắc Bảo Tháp, trấn cung chi bảo của Tinh Thần Cung, đồng thời cũng là Đế Bảo nổi danh khắp Tinh Giới. Vô số người đều chỉ mới nghe nói qua chứ chưa bao giờ nhìn thấy tận mắt, lúc này chẳng những thấy được, mà một lát nữa còn tiến vào trong đó.
Nghĩ đến điều này, hô hấp của các võ giả cũng không khỏi trở nên dồn dập.
- Chư vị cực khổ rồi. Tiêu Vũ Dương thở nhẹ ra một hơi, nhìn về phía năm người kia khẽ gật gật đầu.
Năm người kia dường như cũng tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, nghe vậy cũng không nói thêm gì, mà chỉ nhoáng lên một cái, lần nữa về chỗ cũ, nhắm mắt điều tức.
Mà giờ phút này, trên tay của Tiêu Vũ Dương lại xuất hiện một cái nhẫn không gian, hắn mỉm cười, ném nhẫn không gian vào bên trong cánh cửa ánh sáng, rồi trở tay rung lên một cái.
Trong nháy mắt, nhẫn không gian liền vỡ nát, mà từ bên trong chiếc nhẫn chợt xuất hiện hơn mấy trăm ngàn ánh hào quang màu sắc bất đồng, rồi như một mũi tên phóng nhanh về phía Ngũ Sắc Bảo Tháp.
- Đây là...
- Là bảo vật của những đại thế lực kia lấy ra, ta thấy được một món bí bảo!
- Oa, kia không phải là Đạo Nguyên Quả sao? Nếu có thể chiếm được quả này, ta cũng có thể tấn cấp lên Đạo Nguyên Cảnh.
- Đạo Nguyên Quả chỉ có ba quả, những bằng hữu tập trung ở chỗ này lại có mấy vạn, chỉ bằng ngươi cũng có thể đoạt được Đạo Nguyên Quả sao?
- Nếu ta không lấy được, ngươi cũng đừng nghĩ tới!
Sau khi biết những tia sáng kia là bảo vật mà những thế lực đứng đầu lấy ra để ổn định bên trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, mọi người đều hết sức phấn khởi, nhất là Đạo Nguyên Quả kia, đã khiến cho thần kinh và nhiệt huyết của những võ giả Hư Vương Cảnh bị kích thích đến mức tối đa.
Tuy kích động, nhưng lại không có một ai dám tự tiện hành động, dù sao Tiêu Vũ Dương vẫn đang ở bên kia nhìn chằm chằm đó.
Tiêu Vũ Dương mỉm cười nói: - Chư vị, có thể vào rồi.
Tiếng nói của hắn vừa dứt, các võ giả chờ đã lâu đâu còn có thể kiềm chế được nữa chứ? Vội vàng thi triển thân pháp và bí thuật phóng về phía cửa ánh sáng, chỉ sợ chậm hơn người khác một bước.
Trong lúc nhất thời, quảng trường phía trước phủ thành chủ liền trở nên ầm ĩ, hỗn loạn vô cùng.
Còn chưa bắt đầu đi vào đã có võ giả vì tranh đoạt thứ tự trước sau mà vung tay chiến đấu.
Đối với chuyện này, Tiêu Vũ Dương cũng không quản, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn chòng chọc vào một nữ tử ở trong đám người, thấy nữ tử kia nhìn lại phía mình, hắn khẽ gật gật đầu, rồi ngầm bấm tay bắn ra một cỗ lực lượng nhu hòa đánh vào trên người cô gái kia.
Ba người Dương Khai cũng ở trong đám đông hỗn loạn, bị dòng người chen lấn xô đẩy, khổ không thể tả.
Tuy nhiên những võ giả không cẩn thận va chạm vào Mạc Tiểu Thất đều gặp xui xẻo, tựa như bị kim châm vậy, hết sức đau đớn, vội vàng né tránh.
Đúng lúc này Dương Khai liền nháy mắt ra hiệu cho Mạc Tiểu Thất, Mạc Tiểu Thất hiểu ý, lao thẳng về phía trước mở đường.
Sau một phen trắc trở, cuối cùng cũng xông tới bên cạnh cánh cửa ánh sáng rồi vọt vào trong đó.
Cảm giác truyền tống khoảng cách xa quen thuộc lại lần nữa ập đến, Dương Khai ổn định thần thức, yên lặng bất động. Không lâu sau, chỉ thấy hoa mắt một cái, liền đi vào bên trong một không gian vô cùng đặc thù.
Trước tiên hắn đã nhận ra linh khí thiên địa ở chỗ này cũng không nồng đậm, ngược lại còn khá loãng.
Nhưng ở giữa thiên địa này, lại có một loại lực lượng khiến cho các võ giả chen lấn đổ xô đi vào, lực lượng pháp tắc!
Tuy lực lượng pháp tắc trong này khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ, không hoàn chỉnh giống như ngoại giới, mà là ở trạng thái phá vỡ thành từng mảnh nhỏ. Nhưng chính loại trạng thái này lại khiến người ta dễ dàng tìm hiểu hơn.
Chẳng trách Ngũ Sắc Bảo Tháp lại có thể trở thành nơi rèn luyện bắt buộc của đệ tử Tinh Thần Cung. Ở trong loại hoàn cảnh đặc thù này, các võ giả Tinh Thần Cung có thể dễ dàng chạm tới ngưỡng cửa pháp tắc hơn các võ giả bên ngoài rất nhiều. Tuy rằng lực lượng pháp tắc bị tàn phá cũng có khuyết điểm, làm cho không ai có thể hiểu rõ huyền bí chân chính, nhưng dùng cho người mới nhập môn thì lại là thích hợp nhất.
Cảnh giới của võ giả sau Hư Vương Cảnh chính là Đạo Nguyên Cảnh, mà muốn tấn cấp lên Đạo Nguyên Cảnh, nhất định phải cảm ngộ được pháp tắc thiên địa.
Tinh Thần Cung có bảo vật Ngũ Sắc Bảo Tháp này, nên khi tấn cấp lên Đạo Nguyên Cảnh ít nhất cũng dễ dàng hơn những người khác khoảng ba phần.
Đây là một tỷ lệ vô cùng kinh khủng.
Dương Khai vừa mới suy nghĩ xong, chợt nghe được một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết thê lương từ cách đó không xa truyền đến.
Hắn thầm giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Bất ngờ phát hiện cách hắn không xa, có một võ giả đã tới nơi này từ trước bị một con yêu thú cá sấu cắn bể cổ họng, máu tươi phun ra như suối đang cố gắng lao ra ngoài, hai tay võ giả kia bịt kín cổ họng, nhưng làm thế nào cũng không thể ngăn máu chảy ra.
Hơn nữa, con yêu thú cá sấu thì đang cắn bắp đùi, cánh tay của hắn, điên cuồng kéo hắn xuống phía dưới bụi cỏ.
Ào ào...
Chỉ trong chớp mắt, tên võ giả này đã không thấy bóng dáng, tại chỗ chỉ còn lại sóng nước đục của bùn lầy đang dần lắng xuống.
Trong này rõ ràng là một đầm lầy!
Mà võ giả gặp bất hạnh kia, hiển nhiên đã tới nơi này trước hắn, chỉ có điều sau khi hắn bị truyền tống tới chỗ này liền cảm thấy mê muội trong chốc lát, không thể kịp phản ứng nên đã gặp nạn.
Tình huống vừa rồi cho dù Dương Khai muốn ra tay cũng không còn kịp.
Những hung thú ẩn nấp dưới đầm lầy này động tác quá nhanh.
- Ào... Một tiếng vang nhỏ truyền đến, Dương Khai liền thấy một con yêu thú cá sấu giống hệt như con vừa đánh chết võ giả lúc nãy chợt vọt ra từ phía dưới đầm lầy, cặp mắt thú đỏ lừ, dáng vẻ hết sức dữ tợn đáng sợ. Nó mở cái miệng to như chậu máu ra cắn thẳng tới cổ Dương Khai.
Đã có vết xe đổ của võ giả trước đó, Dương Khai nào dám sơ suất chứ? Thân hình hắn nhoáng lên một cái, đồng thời đánh mạnh ra một quyền, trên nắm tay phát ra hào quang năm màu rực rỡ, đấm thẳng lên đầu con cá sấu kia.
Keng...
Một tiếng vang tựa như hai khổi kim loại đập vào nhau vang lên, ánh lửa văng khắp nơi. Con cá sấu kia bị đập một cái ngửa ra sau, lộn một vòng rồi rơi xuống vũng bùn trước mặt.
Tuy nhiên nó vẫn chưa lập tức chết đi mà vẫy đuôi một cái, liền chui xuống phía dưới vũng bùn.
Cho đến lúc này, Dương Khai mới có thời gian phóng ra thần niệm.
Ngay sau đó, sắc mặt của hắn không khỏi sa sầm xuống.
Hắn cảm nhận được, lấy hắn làm trung tâm, bốn phương tám hướng đều có vô số dao động sinh mạng tỏa ra khí tức hung ác, chúng đang ẩn nấp bên dưới những bụi cỏ và đầm lầy, lặng yên không một tiếng động tiến gần về phía hắn.
Những thứ này, hiển nhiên cũng cùng loại với yêu thú cá xấu vừa rồi, thực lực thật ra cũng không coi là mạnh mẽ, ước chừng chỉ có trình độ yêu thú bậc chín đỉnh phong, tương đương với Phản Hư tam tầng cảnh.
Yêu thú như vậy thật đúng là Dương Khai không để trong mắt.
Nhưng... số lượng bọn chúng quả thực là quá nhiều, Dương Khai cũng không muốn dây dưa với bọn chúng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...