Vũ Luyện Điên Phong

Biết được thức hải Tinh Đồ của mình không ngờ cùng với cố hương Tinh Vực có quan hệ lớn lao, thậm chí cho mình có cảm giác cố hương ở phía sau, Dương Khai không nhịn được nhếch miệng cười.

Kể từ đó, bất kể người hắn ở nơi nào, cũng có thể gặp được tồn tại của cố hương, dường như cũng có thể thấy được thân ảnh quen thuộc kia.

Điều này làm cho nội tâm hắn phong phú hơn, mặc dù thời khắc này cô đơn một mình, cũng không tịch mịch.

Cũng không biết đang ở Tinh Giới, còn có thể dẫn động tinh thần lực hay không.

Thân là Tinh Chủ của U Ám Tinh, lúc trước còn ở cố hương Tinh Vực, bất luận là ở đâu, tâm niệm vừa động đều có thể dẫn động lực lượng U Ám Tinh, gia trì bản thân, để tăng cường thực lực, hiện tại đến Tinh Giới, không biết có nhạy bén nữa hay không.

Nghĩ tới đây, Dương Khai đem thần hồn trở về thể xác, khởi động căn nguyên tinh thần U Ám Tinh trong cơ thể.

Cùng lúc đó, hắn liên tục chú ý phần biến hóa Tinh Vực của Tinh Vực cố hương.

Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên ở nơi nào đó trong tinh vân, mơ hồ có một đạo ánh sao yếu ớt, vượt khoảng cách hàng tỉ vạn dặm, trực tiếp hướng mình kích tới.

Trong nháy mắt, tinh quang liền vọt vào trong cơ thể Dương Khai.

Thật sự có thể? Dương Khai vô cùng kinh ngạc.

Chủ ý của hắn là đột phá kỳ tưởng, làm chút thí nghiệm thôi, lại không nghĩ rằng mặc dù đang ở Tinh Giới, cũng vẫn có thể dẫn động lực lương U Ám Tinh như cũ.

Chỉ có điều…có lẽ khoảng cách không gian quá xa, cho nên mặc dù dẫn động, cũng không có tác dụng gì, tinh quang yếu ớt vào cơ thể, Dương Khai cũng không có được bao nhiêu trợ giúp.

Cảm nhận được điều này, Dương Khai vội vàng cắt đứt liên lạc của mình với U Ám Tinh.

Dù sao thời khắc này bản thân mình ở đất khách, dị tượng như thế nếu kéo dài nữa, chỉ sợ sẽ mang đến tai bay vạ gió.

Hắn mơ hồ có chút hối hận tự mình mạo thất rồi.


Ngay sau đó, hắn nhắm hai mắt lại, vận chuyển huyền công luyện hóa dược hiệu, bổ sung lực lượng tổn hao của bản thân.

Hoàn cảnh xung quanh vô cùng thích hợp. Linh khí thiên địa vô cùng nồng đậm, so với bất kì chỗ nào ở Tinh Vực, đều nồng đậm hơn rất nhiều. Hơn nữa, linh khí thiên địa ở đây so sánh với Tinh Vực. Dường như còn có chút chênh lệch vi diệu nói không nói rõ được, trong hoàn cảnh này, Dương Khai đoán chừng mình không cần mấy ngày, có thể khôi phục được thời kỳ toàn thịnh.

Về phần dự định kế tiếp, Dương Khai còn chưa có suy tính kĩ, nhưng việc cấp bách, trước tiên vẫn phải là đi tìm bóng dáng đám người Quỷ Tổ, nhất là chim lửa Lưu Viêm và Tiểu Tiểu. Dương Khai luôn có chút không yên lòng về bọn họ.

Thời gian trôi qua, trong núi lớn lại rất yên tĩnh, tựa hồ ngay cả một con mãnh thú cũng không có, chỉ có gió phất lai, tiếng lá rụng xào xạc.

Bỗng nhiên, Dương Khai như có cảm giác, mở to hai mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trên bầu trời.

Ở đó, không biết từ lúc nào, xuất hiện một đạo thân ảnh, đang lẳng lặng trôi lơ lửng giữa không trung. Ánh trắng rơi xuống, giúp nhìn thoáng qua vóc dáng mảnh khảnh tuyệt đẹp của người đó.

- Là ngươi! Người vừa đến nhìn Dương Khai, nét mặt biểu lộ kinh ngạc.

- Chết! Dương Khai bỗng như viên đạn pháo từ dưới đất bắn ra. Thân ở giữa không trung, đã thi triển ra long hóa bí thuật, nguyên cả cánh tay cũng thay đổi thành tư thế long trảo, kèm theo tiếng rồng ngâm cao vút, lực lượng cuồng bạo dễ như trở bàn tay, hướng người kia đánh tới.

- Chờ một chút! Nữ tử kia cả kinh thất sắc, vừa thi triển chiêu thức hóa giải công kích của Dương Khai, vừa cấp tốc lui vể phía sau, vội vàng nói: -Giữa chúng ta có chút hiểu lầm!.

Dương Khai không nói tiếng nào. Long trảo phá hư không, hướng ngực nàng tìm kiếm. Dường như muốn lấy trái tim của nàng.

Nữ tử cả kinh thất sắc, cau mày nói: -Ngươi dừng tay. Trạng thái bây giờ của ngươi, lại tiếp tục mạnh mẽ động thủ chỉ sẽ càng bị đả thương nặng hơn!

- Không cần ngươi giả mèo khóc chuột! Dương Khai hừ lạnh, lực đạo trên tay tăng thêm một phần, lực lượng không gian quanh quẩn bên ngoài cơ thể, thân hình lay động không ngừng, trong chớp mắt đã đột phá phòng ngự của nữ tử, trực tiếp xuất hiện bên cạnh nàng, một chưởng chụp tới.

Nữ tử kiều hô lên, bàn tay trắng nõn bên người vẽ ra nửa vòng tròn, một vòng phòng ngự tia sáng lóe lên, chặn lại một kích này của Dương Khai, đồng thời vội vàng lui về sau, đôi mắt đẹp nhìn Dương Khai: -Đã bị thương nặng, ngươi lại vẫn có lực lượng cường đại như thế, ngươi quả nhiên không phải người bình thường, chẳng trách có thể chạy thoát khỏi bàn tay Doãn sư huynh.

Dương Khai nhíu mày, cũng không xuất thủ nữa.

Hiện tại lực lượng của hắn khôi phục không nhiều lắm, nếu trong khoảng thời gian ngắn không cách nào đánh chết nữ tử này, sẽ không tiện động thủ nữ.


Thấy hắn an ổn trở lại, nữ tử nặn ra nụ cười, mở miệng nói: -Lần này chúng ta không phải có thể nói chuyện tử tế một chút sao?

- Có lời nói thì nói, có rắm thì thả! Dương Khai chưa cho nữ nhân này sắc mặt tốt đẹp gì, lạnh giọng nói.

Đối phương cau mày, mặc dù có chút căm tức, nhưng cũng biết Dương Khai có thái độ này cũng không trách được hắn, chỉ có thể nói: -Ngươi bây giờ thương thế chưa lành, ta cũng kiêng kị Đế Bảo trên tay ngươi, cho nên mọi người tốt nhất không nên có xung đột gì…Về chuyện lúc trước…ta quả thật cũng là bất đắc dĩ.

Dương Khai lạnh lùng nhìn nàng, gật đầu nói: -Nói tiếp!

Nữ tử này chính là võ giả Hư Vương tam tầng cảnh ở cùng một chỗ với Doãn Nhạc Sinh trong thông đạo Tinh Quang, lúc đó liên thủ với thanh niên đầu trọc, hợp công đám người Quỷ Tổ.

Lúc trước Dương Khai quan sát qua nàng, nàng xuất thủ không giống với nam tử kia, không có sát khí, cho nên hiện tại nghe nàng nói như vậy, ngược lại cũng tin được ba phần, nếu lúc này đổi lại là Doãn Nhạc Sinh hoặc thanh niên đầu trọc kia, nói gì Dương Khai cũng sẽ không dừng tay.

Nếu không bị ba người này quấy nhiễu, hắn và đám người Quỷ Tổ sao phải chia cách? Nào sẽ khiến Tiểu Tiểu và Lưu Viêm một mình lưu lạc trong khe nứt hư không?

Dương Khai đối với ba người này, có thể nói là hận thấu xương.

- Xin tự giới thiệu mình một chút, thiếp là Lưu Tiêm Vân, giống với Doãn sư huynh, đều đến từ Đại Hoang Tinh Vực. Lưu Tiêm Vân khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn Dương Khai.

Ánh mắt Dương Khai khẽ lóe lên, trầm giọng nói: -Dương Khai!

- Thì ra là Dương huynh! Lưu Vân Tiêm hé miệng cười, -Chúng ta coi như quen biết, ta nghĩ nên giải thích với ngươi một chút, ta và Doãn sư huynh tuy rằng đến từ Đại Hoang Tinh Vực, nhưng đều không phải xuất thân từ một tông môn, trước đây cũng là bách vu bất đắc dĩ, mới xuất thủ với nhóm các ngươi, hiện tại thiếp nói lời xin lỗi với ngươi.

- Nói xin lỗi có tác dụng, tu luyện làm cái gì? Dương Khai cười lạnh không thôi.

- Vậy ngươi muốn làm thế nào.

Lưu Viêm thờ ơ cười cười, nàng coi như là bá chủ một phương, có thể hạ mặt giải thích với Dương Khai nhiều như vậy, cũng là bời vì trong lòng áy náy, Dương Khai có oán khí, nàng tự nhiên có thể hiểu.


- Hiện tại Doãn sư huynh không ở đây, thiếp cũng không cần nhìn sắc mặt huynh ấy mà hành sự, cho nên ta cảm thấy chúng ta có thể biến chiến tranh thành tơ lụa.

- Hóa can qua được, còn những thứ khác bỏ đi, ngươi đi đường ngươi, ta còn muốn trị thương. Không có thời gian tán gẫu với ngươi. Dương Khai nhắm mắt lại, lạnh lùng nói.

Lưu Tiêm Vân mỉm cười: -Dương huynh hà tất phải cách người khác ngàn dặm như thế?

- Ngươi muốn thế nào?

Lưu Tiêm Vân cười cười: -Mọi người cùng hợp tác thế nào? Ta ngươi đều đến từ Tinh Vực hạ đẳng. Lần đầu đến đây, đối với nơi này cũng không quen thuộc lắm, hợp tác có lợi, Dương huynh cảm thấy thế nào?

Dương Khai cũng không có trả lời ngay, mà là rơi vào trầm tư.

Lưu Tiêm Vân tiếp tục nói: -Nếu muốn hợp tác, vậy thiếp không ngại nói trắng ra, Dương huynh ngươi mặc dù chỉ là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, nhưng biểu hiện của ngươi không phải là võ giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh có thể thi triển. Đổi thành mấy vị đồng bạn kia ở đây,ha ha …thiếp cũng không có hứng thú hợp tác với họ.

- Nói như thế, ngược lại là vinh hạnh của ta? Dương Khai khóe miệng giương lên.

- Cũng không thể nói như vậy, thiếp chỉ là không muốn một mình cô linh linh xông xáo Tinh Giới này mà thôi, Tinh Giới so với Tinh Vực…còn nguy hiểm hơn a.

Nghe nàng nói như vậy, Dương Khai lập tức hứng thú: -Ngươi dường như có chút hiểu biết về Tinh Giới?

- Chưa nói tới hiểu rõ, nhưng ta tin biết nhiều hơn so với ngươi. Lưu Tiêm Vân giảo hoạt cười.

Dương Khai hừ hừ: Ngươi cũng biết Tinh Vực chúng ta phong bế mấy vạn năm, tin tức tự nhiên tắc nghẽn.

Trong lúc nói chuyện, hắn định khoanh chân ngồi xuống, nếu xác định Lưu Tiêm Vân đối với mình không có địch ý. Dương Khai cũng lười đi đề phòng nàng, còn không bằng tìm chút thời gian khôi phục lực lượng bản thân.

- Dương huynh muốn biết cái gì, thiếp biết đều có thể nói cho ngươi biết. Coi như là chút thành ý hợp tác với ngươi. Lưu Tiêm Vân thấy Dương Khai trầm tĩnh lại, lập tức hiểu rõ nội tâm hắn thay đổi, trên mặt không khỏi mỉm cười.

- Không hiểu có rất nhiều. Dương Khai thản nhiên nói: -Ngươi làm sao lại tìm được nơi này?

- A, ta theo khe nứt không gian đi ra, liền ở ngay cạnh đây, vừa rời thấy có tinh quang rơi xuống, vốn không hiểu tại sao lại có dị bảo xuất thế, liền đến đây vừa nhìn. Không nghĩ tới là Dương huynh ở chỗ này trị thương. Lưu Tiêm Vân cười cười.

Dương Khai gương mặt buồn bực, trong lòng biết tự biết vừa rồi cách làm của mình quả thực lỗ mãng. May mà chỉ hấp dẫn Lưu Tiêm Vân, nếu là kẻ địch cường đại nào đó hậu quả không cần nghĩ.

- Chúng ta đổi nơi khác nói chuyện! Dương Khai nghĩ tới đây, cũng không dám ở lâu.


Lưu Tiêm Vân gật gật đầu: - Được!

Trong lúc nói chuyện, hai ngươi cũng không bay lên, mà hướng sâu trong núi xông vào.

Ở nơi cách vị trí lúc trước 100 ngàn dặm, trong một sơn động, Dương Khai và Lưu Tiêm Vân cách nhau mấy trượng, ngồi xếp bằng.

Dương Khai đi thẳng vào vấn đề nói: -Ta có một vấn đề, không nói không vui.

- Dương huynh mời nói. Lưu Tiêm Vân đưa tay vén tóc rủ xuống bên tai, phong vận bắn ra bốn phia.

- Ngươi tại sao lại nghĩ tìm ta hợp tác? Mọi người lúc trước là địch không phải bạn?

Dương Khai nhìn thẳng vào mắt đối phương, dường như muốn nhìn thấu nội tâm nàng.

Lưu Tiêm Vân cười nhạt một tiếng: -Vì thiếp cảm thấy, Dương huynh không phải người gian ác gì, là người có thể tin được.

- À? Dương Khai giọng mỉa mai cười.

Lưu Tiêm Vân nghiêm mặt nói: -Thiếp cũng không phải cô nương gì, sống đã lâu như vậy, bàn về nhãn lực nhìn người ít nhiều cũng có chút, không dám nói nhìn người chính xác trăm phần trăm, nhưng trong lòng thiếp có một cái cân. Hành động lúc trước trong thông đạo Tinh Quang của Dương huynh, thiếp đều để ý, cho nên mới cảm thấy ngươi là một người trọng tình trọng nghĩa, hơn nữa, có thực lực tương đương!

- Vế sau mới là trọng điểm đi. Dương Khai bĩu môi.

Lưu Tiêm Vân gật đầu nói: -Thiếp không phủ nhận điểm này, nhưng nếu như người không phải người thích hợp, thiếp cũng sẽ không chủ động muốn hợp tác với người.

- Được rồi, nếu ngươi là một nữ tử thẳng thắn như vậy, ta nếu nói gì nữa, thì có vẻ làm kiêu. Dương Khai gật gật đầu, -Ta với cô có thể hợp tác, ta cũng muốn biết tin tức về Tinh Giới, nhưng hãy nhớ kỹ…Nếu một ngày kia ngươi dám đâm sau lưng ta…Hắc hắc hắc!

Dương Khai cười gằn quái dị, khiến thân thể mềm mại của Lưu Tiêm Vân không khỏi rét run, nghiêm nghị gật đầu nói: -Yên tâm, thiếp cũng không phải người bội bạc.

- Như thế thì tốt!

- Như vậy, chúng ta xem như quyết định? Lưu Tiêm Vân cười tủm tỉm nhìn Dương Khai.

Dương Khai gật gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui