Trong đại điện, cuồng phong quét qua, trừ Tuyết Nguyệt được Dương Khai che chắn bảo vệ, tất cả những người khác đều ngã trái ngã phải, kêu khổ thấu trời...
- Ngả Âu hội trưởng, đây là ý gì? Dương Khai hí mắt nhìn nam nhân eo gấu lưng hổ trước mặt, thanh âm lạnh nhạt hỏi.
Ngả Âu lại là sắc mặt kinh ngạc nghi hoặc không chừng, cặp mắt trợn tròn như mãnh hổ, khiến người ta thấy mà kinh sợ, bỗng nhiên, ông cười lớn một tiếng:
- Quả nhiên là từ xưa anh hùng xuất thiếu niên! Tiểu tử, ngươi quả nhiên rất xuất sắc, lúc Nghê Quảng nói với ta về ngươi, ta còn có chút không tin, nhưng hiện tại xem ra, dường như Nghê Quảng còn coi thường ngươi, ngươi tư chất cao hơn Nguyệt Nhi không chỉ một bậc!
- Tiền bối quá khen rồi! Tiểu tử bất quá thu được chút ít cơ duyên mà thôi! Dương Khai trả lời, trên mặt không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Ngả Âu bỗng nhiên đưa tay: - Đưa vật kia ra đây!
Tuyết Nguyệt đứng ở một bên, vốn sắc mặt tái nhợt, cũng không hiểu vì sao phụ thân mình vừa gặp mặt liền ra tay với Dương Khai, bất quá vừa nghe câu này, bỗng nhiên có chút suy nghĩ minh bạch.
Dương Khai nhướn mày, hơi trầm ngâm một chút, cũng chợt hiểu ra, mỉm cười nói: - Không biết tiền bối muốn ta lấy ra vật gì?
- Ngươi tự biết rõ trong lòng! Ngả Âu có vẻ có chút không nhịn được.
Dương Khai nói:
- Nếu tiền bối là muốn một giọt kia của ta, ta có thể nói cho tiền bối biết, cho dù ta đưa ra cũng vô dụng! Cốc phu nhân hiện giờ là thần hồn bị hao tổn, vật kia chỉ có thể tu bổ bị thương thân thể, điểm này hẳn là tiền bối trong lòng biết rõ!
Tiểu nương của Tuyết Nguyệt tên là Cốc Bích Hồ, điểm này tại trên đường nàng đã nói cho Dương Khai biết, cho nên Dương Khai xưng hô một tiếng Cốc phu nhân cũng không sai.
- Ta dĩ nhiên biết! Ngả Âu trầm giọng nói.
- Vậy tiền bối là muốn một cây kia à? Dương Khai trố mắt nhìn, cười hà hà nói: - Điểm này xin thứ cho tiểu tử không thể đáp ứng!
Trong đại điện, các luyện đan sư Hư cấp nghe nói như rơi vào trong sương mù, đều tò mò giương mắt nhìn sang, không biết một giọt cùng một cây trong miệng Dương Khai nói rốt cuộc là chỉ vật gì.
Nhưng bất luận là Dương Khai, Ngả Âu hay là Tuyết Nguyệt, đều hiểu rõ rốt cuộc là vật gì.
Bất Tử Nguyên Dịch và Bất Lão Thụ!
Ngả Âu sở dĩ vừa thấy mặt liền ra tay với Dương Khai, chính là muốn cướp đoạt Bất Lão Thụ của hắn, để trị thương cho Cốc Bích Hồ, Bất Tử Nguyên Dịch cố nhiên không cách nào giúp cho Cốc Bích Hồ khôi phục thần hồn bị hao tổn; nhưng Bất Lão Thụ thì khác, có Bất Lão Thụ là có thể bất tử bất diệt, chữa trị thần hồn quả thực dễ dàng.
- Ngươi đừng nói với ta. ngươi đã dung hợp nó! Ngả Âu hai tròng mắt toát ra tia sáng khiếp người, như muốn ăn thịt người, phẫn nộ nhìn Dương Khai.
Dương Khai cười mà im lặng.
Ngả Âu lập tức trái tim chìm vào đáy cốc, nghĩ kỹ lại: quả thật có khả năng này!
Dù sao căn cứ theo lời kể của Nghê Quảng: Lúc đó đi vào Thất Lạc Chi Địa, Dương Khai cũng giống như Tuyết Nguyệt, đều là Phản Hư tam tầng cảnh mà thôi, nhưng hôm nay mới qua mấy năm chứ? Tiểu tử này lại đã tấn thăng đến Hư Vương lưỡng tầng cảnh!
Cho dù một võ giả có nhiều cơ duyên bao nhiêu đi nữa, cũng không có khả năng trong thời gian ngắn, thực lực tăng lên cao như thế.
Duy nhất chỉ một giải thích, đó chính là cơ duyên to lớn!
Mà dung hợp Bất Lão Thụ hiển nhiên là loại cơ duyên này.
Ngả Âu không tin vận chuyển thần niệm, quét mắt dò tìm trên người Dương Khai, hoảng sợ phát hiện trong cơ thể Dương Khai khí huyết lực cực kỳ thịnh vượng, dao động khí huyết kia ẩn núp cuồn cuộn đến ngay cả cường giả như ông đều cảm nhận trong lòng run sợ.
- Ngươi lại thật sự đã dung hợp! Ngả Âu la thất thanh, sắc mặt xám như tro, trong mắt lưu lại một chút hy vọng bỗng nhiên tiêu tan.
Ông cũng không phải bởi vì chí bảo Bất Lão Thụ này vô duyên với mình mà suy sụp tâm tình, mà chỉ vì không thể dùng Bất Lão Thụ để cứu Cốc Bích Hồ.
Dương Khai không có giải thích, để mặc cho ông ta hiểu lầm.
Trầm mặc một hồi, bỗng nhiên Ngả Âu lại nạt nhỏ: - Mặc dù dung hợp cũng không sao, trong máu huyết của ngươi nhất định còn giữ năng lượng của bảo bối đó, chỉ cần trích máu của ngươi, nhất định phu nhân được cứu!
Hiện tại ông cũng là cách gì cũng muốn thử khi tuyệt vọng, nghĩ tới là muốn làm ngay.
Nghe Ngả Âu nói như vậy, Tuyết Nguyệt biến sắc, vội vàng chạy vọt ra chắn trước mặt Dương Khai, trong miệng hô nhỏ: - Cha, không thể...
- Ngươi đi ra ngoài, nơi này không có phần ngươi xen lời! Ngả Âu gào to.
- Đường đường là hội trưởng Hằng La Thương Hội, một phương bá chủ Tinh Vực, thì ra chẳng qua cũng thế thôi! Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt! Dương Khai hừ lạnh nói.
- Tiểu tử ngươi nói gì, chú ý lời nói của ngươi! Ngả Âu híp mắt lại.
Dương Khai cười lạnh không ngừng: - Nếu không phải nhìn ở mặt mũi Tuyết Nguyệt, ta sẽ đứng ở chỗ này nói chuyện với ông sao? Chỉ bằng vào vừa rồi ông ra tay với ta, ta đã có thể lật đáy lên trời cả Thủy Thiên Thành này. Nếu không phải nhìn thấy ông vì cứu chữa tâm thần nữ nhân của mình không xong, hôm nay Hằng La Thương Hội ắt sẽ trở thành khói bụi!.
Tuyết Nguyệt sắc mặt chợt tái nhợt, vội vàng kéo kéo tay áo Dương Khai, thấp giọng nói:
- Huynh sao nói vậy!
Dương Khai cười cười: - Ta cũng rất dễ nói chuyện, bất quá tốt nhất phụ thân cô tĩnh táo một chút!
Ngả Âu cũng chợt tỉnh thần lại, ý thức được đứng ở trước mặt mình cũng không phải là một trái hồng mềm có thể tùy ý bóp nặn, mà là một cao thủ Hư Vương lưỡng tầng cảnh, có thể ngồi ngang hàng với mình, thực lực gần như chẳng phân biệt được trên dưới!
Thật nếu chọc giận cao thủ cấp bậc loại này, thì chỉ sợ hôm nay cũng không cách nào lành, không nói gì khác, Thủy Thiên Thành này bị hủy là chuyện chắc chắn.
- Tiểu tử thật ngông cuồng! Tuy rằng tĩnh táo không ít, nhưng mặt mũi vẫn không thể đánh mất.
- Ta mới từ Tử Tinh đến đây! Dương Khai mỉm cười, lời nói này có chút không giải thích được, nhưng Dương Khai tin rằng Ngả Âu phải hiểu rõ mình có ý gì.
Ngả Âu chợt ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Dương Khai, quả nhiên như là suy nghĩ minh bạch điều gì, thấp giọng nói:
- Thì ra là ngươi làm!
Tuyết Nguyệt mặc dù không có nhận được tin tức biến cố của Tử Tinh bên kia, nhưng Ngả Âu thân là hội trưởng Hằng La Thương Hội, tầm mắt trải rộng khắp Tinh Vực, chuyện lớn như thế, sao có thể không biết?
Khi nghe Dương Khai nói ra câu này, lập tức Ngả Âu sáng tỏ, biến cố hơn nửa năm trước của Tử Tinh, không ngờ kẻ đầu têu làm chuyện xấu đang đứng trước mặt mình.
Đây chính là nhân kiệt mà Cuồng Sư Tông tự mình truy kích, đều vô công trở về! Cho dù là ông tự mình ra trận, cũng không dám bảo đảm có thể toàn thân trở lui!
Suy nghĩ minh bạch điểm này, Ngả Âu hít vào một hơi, gật gật đầu nói: - Là bổn tọa vừa rồi thất lễ, bằng hữu đừng lấy làm lạ!
Bằng hữu... Tuyết Nguyệt co giật khóe miệng một cái, thầm nghĩ thế nào cha lại xưng huynh gọi đệ với Dương Khai, đây không phải là rối loạn bối phận sao? Nàng vội vàng u oán liếc nhìn Dương Khai.
Dương Khai cười khan ha ha:
- Tiền bối nghiêm trọng rồi! Tiền bối tâm tư dồn hết vào phu nhân, có điều kích động là chuyện đương nhiên, tiểu tử có thể hiểu!
- Như thế là tốt, bằng hữu quả nhiên là người rộng lượng! Chuyện của bằng hữu ta cũng nghe qua không ít, Nghê Quảng rất tôn sùng đối với bằng hữu! Hôm nay nếu đã tới Thủy Thiên Thành ta, vậy cứ an tâm ở lại ít ngày, đợi ta xử lý xong chuyện trước mắt, sẽ hàn huyên với bằng hữu.
Dương Khai nghe trong giọng nói của Ngả Âu, lập tức sáng tỏ Nghê Quảng hẳn không có nói chuyện giữa mình và Tuyết Nguyệt cho ông biết, nếu không, khẳng định Ngả Âu sẽ không nói chuyện với mình như vậy.
- Cha, Dương Khai là một vị luyện đan sư! Tuyết Nguyệt thấy cha mình mở miệng là xưng hô Dương Khai bằng hữu này bằng hữu kia, cả người cũng không được tự nhiên, vội vàng đổi chủ đề.
- Hả? Ngả Âu có vẻ kinh ngạc nhìn Dương Khai: - Bằng hữu tu vi cao thâm như vậy, lại còn tinh thông đan đạo ư?
- Có đọc lướt qua!
Dương Khai khiêm tốn nói.
- Không chỉ như vậy chứ? Tiểu tử ngươi cũng không nên quá khiêm nhường! Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến thanh âm một người.
Ngả Âu nhướn mày, trên mặt lộ ra một tia không vui. Người dám chen miệng trong lúc ông nói chuyện, trong thiên hạ cũng không mấy người, nhưng khi thấy rõ người nói chuyện rốt cuộc là người nào, sắc mặt ông không khỏi hòa hoãn xuống, dường như người nói chuyện ở trong lòng ông cũng có chút phân lượng, không tiện trách tội.
Dương Khai quay đầu nhìn lại, thoáng cái vẻ mặt rất là ngạc nhiên.
Bên kia, chỗ các luyện đan sư Hư cấp hội tụ, một khuôn mặt nhìn quen mắt đứng ở đó, đang cười tủm tỉm nhìn mình.
- Tông Ngạo đại sư! Dương Khai lộ vẻ vui mừng kêu lên, rồi vội vàng đi ra phía trước, ôm quyền thi lễ.
Người nói chuyện kia, bất ngờ chính là Tông Ngạo luyện đan sư Hư cấp thượng phẩm! Năm đó lúc hắn cùng Tuyết Nguyệt đi tới Vũ Bộc Tinh, đã từng ở lại một đoạn thời gian với Tông Ngạo.
Khi đó Dương Khai thực lực thấp kém, về mặt đan đạo cũng không xuất sắc lắm, Tông Ngạo lại đã là luyện đan sư Hư cấp thượng phẩm cao không thể với tới.
Dương Khai từng trao đổi thuật luyện đan với Tông Ngạo, Tông Ngạo thu được lợi ích không ít. Dương Khai cũng từ nơi lão thu được không ít chỗ tốt. Linh đan cứu chữa Tuyết Nguyệt lúc đó, chính là do Tông Ngạo chỉ điểm, rồi từ Dương Khai ra tay luyện chế thành.
Dương Khai cũng không nghĩ tới, ở chỗ này lại gặp lại Tông Ngạo.
Bất quá nghĩ kỹ lại, thật ra cũng là chuyện đương nhiên, bởi vì Tông Ngạo tuy rằng một mực không có chính thức gia nhập Hằng La Thương Hội, nhưng trước nay lão luôn ở tại Vũ Bộc Tinh, miễn cưỡng xem như nửa người của Hằng La Thương Hội.
Giờ này phu nhân của Ngả Âu hội trưởng xảy ra vấn đề, tự nhiên Tông Ngạo sẽ được mời tới.
- Tiểu tử ngươi cũng đừng châm chọc ta! Tông Ngạo bĩu môi: - Mấy chục năm không thấy, ngươi đã là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, lão phu ta vẫn còn quanh quẩn ở Hư cấp thượng phẩm, lão phu quả nhiên chính là một bi kịch mà!
- Đại sư khiêm tốn rồi! Năm đó trên đan đạo ngài đã có trình độ thâm hậu, đến giờ này chỉ sợ càng thêm tinh tiến, nghĩ đến khoảng cách cấp Hư Vương cũng không xa!
Tông Ngạo mỉm cười, trong nụ cười kia lộ ra vẻ đắc ý.
- Các vị quen nhau à? Ngả Âu ở một bên kinh ngạc hỏi.
Tông Ngạo toét miệng cười: - Biết, mấy chục năm trước ta từng tham khảo đan đạo dược lý với hắn... À, còn bị tiểu tử này đoạt đi không ít lò luyện đan!
Dương Khai cười to nói: - Những lò luyện đan đó đối với ta đã vô dụng, nếu đại sư muốn lấy lại, ta có thể trả cho ngài!
- Không cần, chúng đối với ta cũng vô dụng! Tông Ngạo khoát tay: - Chính ngươi giữ lại làm kỷ niệm đi!
Dương Khai trong mắt nhoáng lên một tia sáng kỳ lạ, như có điều suy nghĩ nói: - Xem ra quả nhiên đại sư sắp đột phá cấp Hư Vương rồi! Đan phương Thái Sơ Chuyển Hồn đan kia chắc cũng là đại sư đưa ra phải không?
- Ừm! Tông Ngạo chợt ngưng trọng xuống: - Tình huống của Cốc phu nhân rất rõ ràng, nhưng lại không có mấy loại phương pháp có thể cứu chữa, luyện chế Thái Sơ Chuyển Hồn đan chỉ là một loại phương pháp trong đó, cũng là biện pháp dễ đạt thành nhất!
- Vậy gom đủ vật liệu chưa?
- Những tài liệu khác đều dễ nói, tuy rằng trân quý khó tìm, nhưng với tài lực của Hằng La Thương Hội, muốn thu thập còn là rất dễ, duy chỉ có một quả nội đan của Thất Thải Mi Lộc khó có thể tìm kiếm...
- Nội đan đã tìm được từ mười ngày trước, cũng đã đưa đến bổn tọa nơi này! Ngả Âu xen vào nói...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...