Lời Xích Nguyệt vừa nói ra, chẳng những khiến Dương Khai sửng sốt, mặt lộ vẻ cổ quái, ngay cả Huyết Giao và Thiên Nhãn cũng vô cùng kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Bán Nguyệt Sơn.
Không ai nghĩ tới Xích Nguyệt sẽ nói như vậy.
Hồi lâu, Dương Khai mới nhướng mày hỏi: - Tiền bối, đây là ý gì?
- Để bọn họ đi đi. Giọng Xích Nguyệt rất lãnh đạm, không chút oán hận hay phẫn nộ, dường như chỉ là đang nói chuyện bình thường. - Huyết Giao và Thiên Nhãn mặc dù mạo phạm ta, nhưng bọn họ dù sao cũng là Yêu tộc lĩnh chủ, nếu bọn họ chết ở đây, thực lực của Yêu tộc cũng bị giảm nhiều, là bất lợi đối với Đế Thần Tinh ta.
Nghe nàng nói như vậy, Huyết Giao và Thiên Nhãn không khỏi lộ ra thần sắc phấn chấn, đồng thời có chút xấu hổ.
So với Xích Nguyệt luôn một lòng một dạ nghĩ về Yêu tộc Đế Thần, bọn họ cảm giác bụng dạ của mình quá hẹp hòi.
- Đánh rắn không đánh chết, thả hổ về rừng sẽ để lại hậu quả về sau đó tiền bối, người nghĩ kỹ chưa? Dương Khai trầm giọng hỏi.
Huyết Giao và Thiên Nhãn lập tức nhìn Dương Khai với ánh mắt tức giận, thầm nghĩ Xích Nguyệt đều nguyện ý bỏ qua cho bọn họ, một Nhân tộc đến từ bên ngoài như ngươi còn hoa chân mua tay gì chứ!
Xích Nguyệt nói: - Đạo lý này không cần ngươi phải dạy ta, chỉ có điều lần này bị dạy dỗ, bọn họ trở về tối thiểu cũng phải bế quan mười mấy năm mới có thể khôi phục, mười mấy năm sau, ta bảo bọn họ đi về phía đông, bọn họ dám đi về phía tây sao?
Huyết Giao và Thiên Nhãn liếc nhìn nhau, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Mặc dù đều không cam lòng, nhưng đều biết lời Xích Nguyệt nói không sai, vừa rồi Xích Nguyệt chỉ là ra tay một lần, nhưng hai vị Yêu tộc lĩnh chủ cũng mơ hồ cảm thấy cảnh giới của Xích Nguyệt đã gần đến cảnh giới Yêu Vương, chỉ cần cho nàng chút thời gian, nàng nhất định có thể trở thành Yêu Vương của Đế Thần Tinh.
Đến lúc đó, Huyết Giao và Thiên Nhãn thực sự không dám có phản kháng gì, chỉ có thể quy thuận Xích Nguyệt.
Yêu tộc, từ xưa đến này kẻ mạnh là vua, không cần phải bàn luận nhiều!
Vừa nghĩ đến đây, Huyết Giao và Thiên Nhãn đều như quả bóng bị xì hơi, không còn ý chí chiến đấu, rối rít ôm quyền, hữu khí vô lực nói: - Hôm nay nếu có thể thoát khỏi kiếp nạn này, ngày sau ta nhất định nghe theo Yêu Vương điện hạ, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó!
Xưng hô của bọn họ đối với Xích Nguyệt đều biến đổi.
- Thái độ của các ngươi thay đổi thật nhanh. Dương Khai nhìn bọn họ ngạc nhiên.
Huyết Giao và Thiên Nhãn đều đỏ mặt, rối rít trừng mắt liếc nhìn Dương Khai một cái.
- Các ngươi đã nói như thế, vậy thì hôm nay ta tha các ngươi một mạng! Xích Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
- Đa tạ điện hạ! Huyết Giao và Thiên Nhãn thần sắc mừng rỡ, cảm tạ rối rít.
Dương Khai toét miệng cười: - Đừng vui mừng như vậy, Xích Nguyệt tiền bối nói tha cho các ngươi, nhưng ta không nói như vậy. Tính mạng của các ngươi vẫn nằm trong tay ta.
- Tiểu tử, ngươi muốn như thế nào?
Thiên Nhãn thần sắc giận dữ, trong miệng quát lớn.
Huyết Giao cũng sắc mặt tái xanh, nhưng nội đan của hắn vẫn bị Dương Khai nắm giữ, cho nên mặc dù trong lòng khó chịu, cũng không dám nói gì thêm.
- Ta muốn nhổ cỏ tận gốc. Dương Khai cười ma mị.
Thiên Nhãn và Huyết Giao đồng thời lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn Dương Khai.
- Này! Xích Nguyệt thở dài một cái. - Tiểu tử ngươi cũng đừng hù dọa bọn họ nữa, nói đi, ngươi muốn điều kiện gì mới tha cho bọn họ, ngươi nếu thực sự muốn nhổ cỏ tận gốc, cũng sẽ không nói nhảm nhiều như vậy.
- Tiền bối nói như vậy là hiểu lầm ta rồi, ta thực sự là muốn nhổ cỏ tận gốc, ta cũng không nghĩ tới cần lợi ích gì, dù sao, con trai bọn họ chết dưới tay ta, mối thù này không phải là có thể dễ dàng hóa giải.
- Con nối dõi của bọn họ nhiều như vậy, chết hai tên thì có gì quan trọng! Xích Nguyệt cười châm chọc một tiếng.
Thiên Nhãn và Huyết Giáo mặc dù sắc mặt khó coi, nhưng cũng gật đầu mạnh.
- Như vậy sao Dương Khai vuốt cằm, nghĩ một hồi nói:
- Nếu như bọn họ thề sau này sẽ không tìm ta báo thù, ta cũng có thể để cho bọn họ đi.
Thiên Nhãn và Huyết Giao liếc nhìn nhau, nào dám chậm trễ, rối rít lấy danh nghĩa tổ tiên Yêu tộc thề độc, bày tỏ ngày sau tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho Dương Khai.
Xích Nguyệt nói: - Yêu tộc ta tuy rằng hiếu chiến tàn bạo, nhưng lấy danh nghĩa Yêu tổ để thề thì có thể tin tưởng tuyệt đối, bất kỳ một Yêu tộc nào cũng đều không dám vi phạm lời thề này, nếu không nhất định sẽ bị toàn bộ Yêu tộc đuổi giết!
- Vậy là được rồi, các ngươi đi đi. Dương Khai toét miệng cười, hướng về phía Huyết Giao và Thiên Nhãn phất tay.
Huyết Giao ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Dương Khai: - Nội đan của ta!
- Nội đan ta giữ lại. Dương Khai cười khà khà.
- Vậy ngươi giết ta luôn đi..
Xích Nguyệt nói: - Tiểu tử, đừng gây rối nữa, trả nội đan lại cho hắn.
Dương Khai gương mặt không nói lên lời: - Tiền bối, ta đánh lâu như vậy, cũng không thể không nhận được lợi ích gì chứ? Công ta bỏ ra cũng không ít mà.
- Tiểu hỗn đản! Thì ra ở đây là để chờ bổn cung! Xích Nguyệt bỗng nhiên như hiểu ra điều gì, nghiến răng mắng.
- Tiền bối nói gì, ta nghe không hiểu. Dương Khai vẻ mặt vô tội.
- Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn ích lợi gì!
- Ta chỉ là muốn viên nội đan này! Dương Khai gương mặt kiên định.
- Yêu Vương điện hạ, xin ngài giúp ta. Huyết Giao dáng vẻ đáng thương hướng về Bán Nguyệt Sơn, như sắp khóc.
Hắn tu luyện mấy ngàn năm, rất vất vả mới có thành tựu tu vi như ngày hôm nay, nếu nội đan bị Dương Khai lấy mất, tu vi của hắn chắc chắn rớt xuống dưới Phản Hư Cảnh, hơn nữa sau này không thể tăng lên.
Chuyện như vậy đối với hắn mà nói, quả thực sống không bằng chết.
Cho nên hắn chỉ có thể hướng về phía Xích Nguyệt cầu xin giúp đỡ.
- Đủ rồi! Xích Nguyệt vạn phần tức giận. - Tiểu tử ngươi đem nội đan trả lại cho hắn, ta có thể cho ngươi ba viên nội đan Hư Vương nhất tầng cảnh.
- 5 viên có được không.
Dương Khai mặc cả.
- Xem ra, ngươi sau này không muốn gặp lại Khinh La Lời nói Xích Nguyệt tuy nhỏ nhẹ, nhưng từ trong giọng nói của nàng, bất kỳ ai cũng có thể tưởng tượng ra thời khắc này nàng đang cắn răng nghiến lợi.
- Được rồi nếu tiền bối đã nói vậy, vậy cứ như thế đi. Vẻ mặt Dương Khai như bị thua thiệt nhiều, ném nội đan trên tay về phía Huyết Giao.
Huyết Giao tay chân luống cuống đón nhận, cẩn thận kiểm tra một phen, sau khi xác nhận không sai liền há miệng nuốt vào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
- Các ngươi cút đi, còn có lần sau nữa, nhất định chém thông tha!
Xích Nguyệt quát một tiếng.
Thiên Nhãn và Huyết Giao hoảng sợ, nào dám nói thêm gì, rối rít ôm quyền cáo từ.
Sau khi bọn họ rời đi, Xích Nguyệt mới hừ nói: - Tiểu tử thối, dám lừa gạt bổn cung, ngươi chờ đấy.
Dương Khai cười hắc hắc.
- Bước vào trong trước đi.
Tiếng Xích Nguyệt vừa dứt, kết giới Bán Nguyệt Sơn lập tức nứt ra một lỗ hổng, nối thẳng vào bên trong.
Trong tầng mây, hai chiếc chiến hạm cũng đi xuống.
Một lát sau, Dương Khai cùng hai chiếc chiến hạm đồng loạt đi vào trong Bán Nguyệt Sơn, hạ cánh ở một nơi trong quảng trường.
Đám người Ba Hạc, Dục Hùng, Thần Đồ lần lượt đi ra, đều dùng ánh mắt quái vật nhìn Dương Khai.
Dục Hùng giơ ngón tay cái lên hướng về phía Dương Khai, gương mặt tỏ vẻ khâm phục.
Đại chiến vừa rồi giữa Dương Khai và hai vị lĩnh chủ, bọn họ ở trên tầng mây đều nhìn thấy rõ.
Đều là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, lấy một địch hai, chẳng những chiếm thế thượng phong, cuối cùng lại nắm sống chết của địch nhân trong tay, chuyện như vậy quả thực ngoài sức tưởng tượng.
Sợ là cường giả Hư Vương tam tầng cảnh tới đây, cũng chỉ có thể đạt tới trình độ này.
Dương Khai mới chỉ là Hư Vương lưỡng tầng cảnh mà thôi. Hơn nữa mấy năm trước hắn mới chỉ là Phản Hư Cảnh. Nói cách khác, hắn tấn thăng mới không bao lâu, hiện tại có chiến lực như vậy, chờ sau khi cảnh giới của hắn ổn định, chẳng phải là có thể sánh ngang tam tầng cảnh sao?
Đám người Thần Đồ vạn phần rung động, tuy rằng trước đây trong Tử Tinh Thành, Dương Khai cũng từng giao thủ cùng cường giả Cuồng Sư Tông, nhưng lúc đó hai ngươi không thực sự đánh nhau, Dương Khai chẳng qua là sử dụng phần lớn trợ lực, dựa vào việc hủy diệt Tử Tinh để uy hiếp, khiến cho Cuồng Sư Tông thỏa hiệp mà thôi.
Hoàn toàn không giống với lần giáp mặt giao tranh này.
- Lĩnh chủ đại nhân có lệnh, hôm nay lĩnh chủ không tiện gặp ngươi, ngươi trước tiên ở nơi này mấy ngày, đợi nguyên khí của nàng ổn định. Ba Hạc đi lên phía trước, hướng về phía Dương Khai nói.
- Không thành vấn đề. Dương Khai gật gật đầu.
Hắn cũng biết Xích Nguyệt ở trong trạng thái bế quan hôm nay lại gặp phải chuyện này, tất sẽ bị ảnh hưởng một chút, loại ảnh hưởng này không quá lớn, nhưng cũng cần chút thời gian bình phục.
Cho nên hắn cũng không quá lưu tâm.
Lập tức, dưới sự an bài của đám người Ba Hạc, mọi người của Hằng La Thương Hội và Dương Khai liền ở trong Bán Nguyệt Sơn.
Cũng không có đãi ngộ gì đặc biệt, sau khi vào ở càng không có ai chú ý đến bọn họ.
Dương Khai phát hiện vị trí mình ở cách chỗ Phiến Khinh La không xa, cảm thấy đây chính là Xích Nguyệt cố ý an bài.
Ban đêm, khi vạn vật đều yên tĩnh, Dương Khai khoanh chân ngồi ở trong phòng mình, thần niệm buông lỏng, cẩn thận hướng về lầu các của Phiến Khinh La tìm kiếm.
Hôm nay đánh một trận, động tĩnh khá lớn, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến Phiến Khinh La, thậm chí không làm kinh động nàng, có thể tưởng tượng được, thời khắc này nàng đang ở vào thời kỳ mấu chốt của bế quan, đã ẩn tất cả cảm giác ngoại giới.
Bên ngoài lầu các của Phiến Khinh La, có mấy tầng cấm chế phòng hộ.
Nhưng đối diện với thần niệm của Dương Khai, những cấm chế này đều không phải vấn đề khó khăn, dễ dàng hành động, hắn liền đột phá đi vào.
Trong một căn phòng tại tầng hai của lầu các, Dương Khai nhìn thấy Phiến Khinh La.
Nữ Vương Yêu Mị ngày xưa, phong thái càng mạnh hơn trước, Nữ Vương Yêu Mị trước kia cũng đủ để mê hoặc thiên hạ, điên đảo chúng sinh, theo tu vi cảnh giới của nàng tăng lên, dung hợp cùng với lực lượng căn nguyên Thiên Nguyệt Ma Chu kia, toàn thân yêu nữ này không khỏi toát ra phong tình kinh người.
Dù là người có tâm trí kiên định như Dương Khai, nhìn thấy nàng cũng không khỏi có chút thất thần.
Cả người nàng tựa hồ đều hóa thân thành một lốc xoáy to lớn, mê lực khó có thể tưởng tượng kia có thể cắn nuốt toàn bộ ánh mắt, thần niệm của bất kỳ nam nhân nào, khiến không một ai có thể tự kiềm chế.
Giờ khắc này, Phiến Khinh La khoanh chân cố định, đôi cánh tay trắng tinh lộ ra trong không khí, bàn tay ngọc xinh tươi ấn pháp quyết huyền diệu.
Sự chú ý của Dương Khai không tự chủ được lưu luyến trên cánh tay trắng đó một hồi.
Dưới thân Phiến Khinh La có một tòa pháp trận, đang vận chuyển, mà trước mặt nàng, có mấy khối Vực Thạch, vận chuyển theo pháp trận. Năng lượng trong Vực Thạch bị hút ra, không ngừng rót vào trong cơ thể nàng.
Xung quanh thân thể Phiến Khinh La, đã dần hiện lên hình thức ban đầu của vực tràng, không ngừng tràn ra lực lượng vực tràng hơi yếu.
Phản Hư Cảnh tấn thăng Hư Vương Cảnh, khó khăn nhất không phải là tích lũy thánh nguyên, mà là cảm ngộ đối với lĩnh vực.
Chỉ có cảm ngộ, lĩnh hội được huyền bí của lĩnh vực, võ giả mới có thể đột phá được gông cùm xiềng xích của tầng này, đạt tới cảnh giới mới.
Mà trước đó, võ giả Phản Hư Cảnh cần ngưng luyện Thế tràng của bản thân tới cảnh giới đại thành, chầm chậm chuyển hóa Thế tràng thành Vực tràng.
Thoáng nhìn ngắm một hồi, Dương Khai lộ vẻ vui mừng.
Yêu nữ Phiến Khinh La này, không hổ là hấp thu lực lượng căn nguyên của Thiên Nguyệt Ma Chu, tư chất của nàng hoàn toàn không giống so với trước kia, giờ này Thế tràng của nàng sớm đã đại thành, cũng đã tìm kiếm đến ngưỡng cửa của lĩnh vực, chỉ cần tích lũy đủ thời gian, cơ duyên đến, liền có thể đột phá Hư Vương Cảnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...