- Hảo, trở về đi, giờ Tử Tinh gặp đại biến, Tử Long đã chết, Đông Lai đi chung với hắn cũng dữ nhiều lành ít, Tử Tinh không thể thành rắn mất đầu, ngày sau Tử Tinh liền do... Hắn nói tới đây, ánh mắt quét qua đám người.
Công Tôn Lương vội vàng ưỡn ngực.
- Do Vô Cực thống soái, mọi người phụ tá, nghe theo hiệu lệnh. Cuồng Sư Tông lại nhìn Công Tôn Lương nói. - Lần này ngươi tổn thương nguyên khí, cần phải bế quan điều dưỡng.
- Rõ! Công Tôn Lương tuy không cam lòng, nhưng không dám phản kháng, chỉ có thể trầm giọng đồng ý. Dù sao Cuồng Sư Tông nói cũng không sai, hắn cùng Dương Khai đánh một trận, thụ thương nặng, nếu không hảo hảo điều dưỡng có thể sẽ gây tai họa ngầm, thậm chí giảm tu vi.
So với vị trí chủ nhân Tử Tinh, đương nhiên vẫn là thực lực trọng yếu hơn.
- Đệ tử cám ơn sư tổ, đệ tử sẽ dốc toàn lực, dẫn dắt Tử Tinh có được huy hoàng!
Tử Vô Cực mặc dù sưng mặt sưng mũi, sắc mặt tái nhợt, nhưng phấn chấn nói.
Không quản thế nào, kết quả này là hắn muốn nhất, tuy rằng quá trình có chút trắc trở, nhưng cuối cùng hắn đã đạt được mục đích.
..
Trong kẽ hở không gian, chiến hạm Hằng La Thương Hội từ từ bay đi, bốn phía là không gian loạn lưu, Dương Khai vẫn như đứng trên thân hạm, lực lượng không gian bao quanh chiến hạm để nó không bị quấn vào không gian loạn lưu.
Không gian loạn lưu là lực lượng không gian hỗn loạn nhất, trừ phi có võ giả như Dương Khai khai thông dẫn lưu, nếu không sẽ giết bất kỳ vật gì xâm nhập vào đó, lực lượng không gian hỗn loạn kia đủ để một Hư Vương tam tầng cảnh tan xương nát thịt.
Bên trong chiến hạm, mọi người sau khi trải qua hoảng loạn ban đầu, tâm tình từ từ ổn định lại, chẳng những không kinh sợ mà còn hứng thú dò xét hoàn cảnh chung quanh.
Dù sao không phải ai cũng có cơ hội đi vào kẽ hở không gian, càng không thể bình yên như vậy.
Đáng tiếc trong kẽ hở không gian cái gì cũng không có, làm người ta không khỏi thất vọng.
Sau đó, không ai tò mò nữa, tự làm việc của mình.
Hồi lâu sau, chiến hạm mới truyền đến tiếng vù vù, ngay sau đó, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, bầu trời đầy sao lại ập vào mắt mọi người.
Chiến hạm lại trở về Tinh Vực.
Dương Khai thân hình thoắt một cái, hiện thân trong đám người, sắc mặt hơi có chút trắng bệch, thân thể lảo đảo.
- Dương huynh! Thần Đồ tay mắt lanh lẹ, vội vàng giúp đỡ Dương Khai.
- Không sao! Dương Khai đưa tay ra hiệu. - Chỉ là lực lượng có chút cạn kiệt mà thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là được.
Hắn chưa từng thử mang một chiến hạm đi qua khe nứt không gian, tuy rằng hắn đã đạt tới một trình độ cao, nhưng làm vậy vẫn hao tổn rất lớn, nhất là sau khi dùng Tịch Diệt Lôi Châu.
Bất quá làm vậy hắn hiểu rõ hơn cực hạn của mình, xem như có thu hoạch nhỏ.
- Vậy ngươi mau đi nghỉ ngơi, nơi này giao cho ta. Thần Đồ vội vàng nói.
Đám người Hoa U Mộng cũng ân cần nhìn hắn.
Dương Khai gật gật đầu: - Hiện tại đã an toàn, các ngươi cẩn thận chút là được, nếu có chuyện gì, ta sẽ xuất hiện.
- Yên tâm đi Dương huynh, Lê Nặc, nhanh an bài một gian phòng cho Dương huynh. Thần Đồ nhìn Lê Nặc nói.
- Đại nhân xin mời đi theo ta. Lê Nặc nói, vội vàng dẫn đường.
Tuy rằng các thế lực lớn đều có chiến hạm Hư cấp thượng phẩm, nhưng chiếc chiến hạm này của Thần Đồ là hàng chuyên dụng, đại biểu cho Hằng La Thương Hội, cho nên bên trong vô cùng xa hoa, Lê Nặc dẫn Dương Khai vào phòng tốt nhất liền khom người đi.
Dương Khai đi tới bên giường, ngồi xếp bằng, tùy ý quan sát bốn phía, bất ngờ phát hiện căn phòng này linh khí vô cùng nồng đậm, hẳn là bố trí trận pháp gì đó.
Trong phòng còn đốt hương liệu thưởng đẳng, mùi hương vào mũi có công dụng thanh tâm tịnh thần.
Dương Khai đưa tay lấy linh đan từ nhẫn không gian bỏ vào miệng, vừa hóa giải dược hiệu vừa vận công điều tức.
Thời gian trôi đi.
Ước chừng sáu ngày sau, Dương Khai khôi phục như lúc đầu.
Trong kẽ hở không gian, hắn có lĩnh ngộ mới khi cưỡng ép vận dụng lực lượng không gian như vậy, cho nên sau khi khôi phục tiếp tục tìm hiểu.
Lại qua mấy ngày, Dương Khai mới mỉm cười.
Thần niệm thả ra, chiến hạm vẫn an ổn đi trong tinh không, bên trong mọi người đều bình yên.
Điểm đến của chiến hạm là chủ tinh Thủy Nguyệt Tinh của Hằng La Thương Hội, cũng là một trong những mục đích của Dương Khai, cho nên hắn tùy cơ ứng biến.
Cũng không biết sau khi đến Thủy Nguyệt Tinh gặp được Tuyết Nguyệt, nàng sẽ có biểu tình gì.
Nhớ lại Tuyết Nguyệt, Dương Khai liền nghĩ tới Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường, sau đó liền nghĩ tới Phiến Khinh La...
Một tiếng thở dài, trong lòng Dương Khai tràn đầy áy náy...
Hắn xua tan cảm xúc tiêu cực trong đầu, hai tay niệm thần chú, bày ra một đạo cấm chế trong phòng, sau đó lấy ra Huyền Giới Châu, đi vào đó.
Thật ra lúc trên Tử Tinh, hắn cũng có thể sử dụng Huyền Giới Châu mang toàn bộ đám người Thần Đồ vào, đây cũng là biện pháp nhanh nhất.
Nhưng hắn không làm như vậy, dù sao Huyền Giới Châu quá mức nghịch thiên, bên trong có một phương thiên địa, tự nhiên là càng ít người biết càng tốt.
Tuy nói thực lực hắn giờ đã trở nên mạnh mẽ, trong Tinh Vực gần như không ai có thể đánh chết hắn, nhưng cẩn thận vẫn hơn, vạn nhất bởi vì Huyền Giới Châu mà bị người khác để mắt tới thì mất nhiều hơn được.
Trong Huyền Giới Châu, một mảnh an bình.
Thạch Khổi vẫn đang cắn nuốt Thái Dương Chân Hỏa, Dương Khai đi tới bên cạnh nó, lấy những khoáng vật trân quý trong kho báu Tử Tinh ra, sau đó để trước mặt Thạch Khổi.
Thạch Khổi thấy thế, 2 con ngươi như hạt đậu đen trợn tròn, lóe lên vẻ rạng rỡ, ngay sau đó nó vọt tới đám khoáng vật, một tay nhét cả vào miệng.
Cũng không thấy nó bị gì lạ, những khoáng vật kia đều bị ném vào trong bụng, không thấy bụng nó phồng lên, dường như trong đó cũng có một phương thiên địa.
Không lâu sau, tất cả khoáng vật đều biến mất.
Thạch Khổi dòm Dương Khai, biểu tình bất mãn.
Dương Khai bật cười nói: - Hết rồi, cứ như vậy, đi luyện hóa đi!
Số lượng tuy không nhiều lắm, nhưng đều là khoáng vật trân quý trong bảo khố Tử Tinh, mỗi một khối khoáng thạch đều có giá trị vô lượng, giờ tất cả đều bị Tiểu Tiểu cắn nuốt, đối với nó có lợi rất nhiều.
Thạch Khổi nghe vậy gãi gãi đầu, cười ngây ngô với Dương Khai, chạy qua một bên an tâm luyện hóa.
Dương Khai lại đưa ánh mắt về phía bên kia.
Bên kia, lò luyện khí cấp Hư Vương lẳng lặng đứng sừng sửng, chính là bí bảo bản mạng của hỏa điểu Lưu Viêm.
Trong lò luyện khí truyền đến tiếng kêu của hỏa điểu, thỉnh thoảng lại có ánh lửa bắn ra, trong ánh lửa chẳng những có lực lượng Thái Dương Chân Hỏa, còn có Càn Thiên Lôi Viêm và Khôn Lam Băng Diễm.
Nhìn có vẻ như hỏa điểu đang cố gắng dung hợp Khôn Lam Băng Diễm.
Dường như đã nhận ra Dương Khai đến, hỏa điểu bay ra liếc Dương Khai một cái, sau đó lại chui vào, tiếp tục bận rộn...
- Chắc không có vấn đề!
Dương Khai khẽ gật đầu, hỏa điểu còn có tâm tư nhìn mình, hiển nhiên là thành thạo.
Hắn thân hình thoắt một cái, đi tới một chỗ yên lặng.
Nơi này là hắn gieo vô số linh thảo diệu dược, chính là vườn thuốc để khai thác, trong vườn thuốc đều là dược liệu trân quý từ Thất Lạc Chi Địa, rất nhiều linh hoa dị thảo sớm đã tuyệt tích đang lớn lên ở đây, hắn vui sướng nhìn vườn thuốc.
Bốn phía mùi thuốc nồng nặc, vô cùng thư thái.
Dương Khai khoanh chân ngồi xuống, lấy ra mấy món từ nhẫn không gian, bày ở trước mặt.
Vật thứ nhất là một khối kết tinh trong suốt.
Địa Mạch Tinh!
Chính là một trong ba món có giá trị nhất mà Dương Khai lấy từ kho báu Tử Tinh, hắn quan sát Địa Mạch Châu một hồi, liền ném vào vườn thuốc.
Địa Mạch Tinh vừa tiếp xúc mặt đất, liền nhanh chóng chìm xuống.
Ngay sau đó, năng lượng thiên địa ngập trời chợt bộc phát, lấy vườn thuốc làm trung tâm, trong phạm vi trăm trượng, nồng độ linh khí tăng lên không chỉ mười lần.
Từ mặt đất, từng đạo như tơ nhện bay ra quanh quẩn, trong khoảnh khắc đã tràn đầy nơi đây.
- Linh khí hóa tơ! Dương Khai sáng mắt, biểu tình phấn chấn.
Linh khí thiên địa, vô ảnh vô hình, mắt thường không thấy được, chỉ có linh khí nồng đậm tới trình độ nhất định mới có thể thấy.
Những danh sơn kia luôn mờ mờ ảo ảo, nhìn như sương mù, kì thực lại là năng lượng thiên địa tụ tập lại, đối với võ giả tu luyện có lợi ích lớn lao.
Nhưng vẫn không thể so với linh khí hóa tơ.
Linh khí hóa tia đã là một loại tập hợp năng lượng thiên địa khác, tinh thuần hơn, cuồn cuộn hơn.
Từng sợi tơ kia là lực lượng tinh thuần nhất của thiên địa, Dương Khai đưa tay chộp lấy một sợi, hơi vận chuyển công pháp, gần như không mất sức, sợi tơ đã biến mất, thay vào đó là một cổ nhiệt lưu theo lòng bàn tay tràn vào đan điền, lắng đọng lại thành lực lượng của hắn.
Bốn phía có vô số tia như vậy làm cho chỗ này như tiên cảnh, đẹp không sao tả xiết.
Linh tia rơi lên những kỳ hoa dị thảo trân quý làm chúng lay động, dường như đang vui sướng.
Dương Khai không ngờ để Địa Mạch Tinh ở đây lại tạo thành dị tượng như thế, chủ ý của hắn rất đơn giản, chẳng qua là muốn dùng Địa Mạch Tinh ôn dưỡng dược liệu của vườn thuốc lý, sẵn tạo môi trường tu luyện tốt cho mình mà thôi.
Chỉ có điều kết quả này này vượt ngoài dự tính của hắn.
Địa Mạch Tinh quả nhiên danh bất hư truyền, một khối Địa Mạch Tinh nho nhỏ có thể có năng lượng khổng lồ như vậy, đây quả thực là rợn người.
Dương Khai quan sát một hồi, phát hiện phạm vi xảy ra biến hóa chỉ có chu vi trăm trượng mà thôi, trong trăm trượng này, quả thực là thiên đường tu luyện của võ giả, bất kỳ linh địa nào cũng không so sánh được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...