Tốc độ làm việc của Hộ Vệ Quân Tử Tinh thành không thể nghi ngờ là rất nhanh, Dương Khai bên này vừa mới đem hai võ giả Phản Hư tam tầng cảnh quạt bay ra ngoài, không tới năm hơi thở sau liền có người chạy tới nơi xảy ra chuyện…
Hơn nữa người tới còn là Khúc Chính một trong tám phó đại thống lĩnh Tử Tinh Thành.
Nghe được tiếng quát chói tai của Khúc Chính, tất cả người vây xem đều cảm thấy lần này Dương Khai sợ là chọc phải phiền toái lớn rồi, tuyệt đối là chạy trời không khỏi nắng.
Trong Tử Tinh Thành, hiếm thấy xảy ra ẩu đả, nhóm Hộ Vệ Quân cả ngày không có việc gì làm, vô tình gặp phải một chuyện xô sát tranh chấp đều chuyện nhỏ hóa to mà xử lý, hôm nay có người dám đánh nhau ầm ĩ bên đường, vật còn có quả ngon mà ăn sao?
Khương Siêu sau khi nghe thấy thanh âm của Khúc Chính hai mắt kích động rơi lệ, liền như là cô dâu nhỏ chịu ủy khuất gặp nhà chồng, mắt chăm chăm nhìn hướng Khúc Chính đi tới, chuẩn bị để hắn cho mình chủ trì công đạo…
Nhưng là thái độ thay đổi của Khúc Chính ngay sau đố, khiến Khương Siêu lập tức sinh ra cảm giác không ổn.
Khúc Chính miệng gọi tên khốn kia là đại nhân, một bộ khúm núm, nịnh nọt lấy lòng…
Người này rốt cuộc có lai lịch gì a? Khương Siêu có chút bối rối.
- Thì ra là Khúc thống lĩnh! Dương Khai liếc mắt một cái liền nhận ra người vừa đến là phó thống lĩnh lúc trước Ngũ Phương Thương Hội tặng khế đất, mặc dù giữa hai người không có đối mặt đánh nhau, nhưng lúc đó Dương Khai dùng thần niệm dò xét đương nhiên nhỡ kĩ diện mạo của hắn.
Mà Khúc Chính sở dĩ có thể nhận ra Dương Khai, cũng là bởi vì tâm tư kín đáo.
Giờ này khắc này, nam nhân đi cùng Hoa U Mộng, hơn nữa còn tự mình thăm dò không ra thực lực mạnh hay yếu, ngoại trừ vị đại nhân mà Lộ thống lĩnh dặn dò ra kia còn có thể là ai?
Thời khắc này vừa nghe thấy âm thanh của Dương Khai, Khúc Chính lập tức xác định, đây là vị đại nhân mà ngay cả Lộ thống lĩnh cũng phải đối đãi cẩn thận!
Lúc này thái độ càng trở nên khiêm nhường, liền vội vàng khoát tay nói: -Không dám không dám, đại nhân quá khen, trước mắt đại nhân, Khúc mỗ nào dám xưng cái gì mà thống lĩnh.
Nói xong, hắn lại cẩn thận hỏi: -Đại nhân, chỗ này đã xảy ra chuyện gì?
- Cũng không có chuyện gì. Dương Khai cười ha ha, chỉ vào Khương Siêu nói: -Vị bằng hữu này dựa vào thân phận không tầm thường của mình. Muốn thâu tóm Hoa hội trưởng của Ngũ Phương Thương Hội. Bị Hoa hội trưởng cự tuyệt sau thẹn quá hóa giận muốn dùng sức mạnh, bổn tọa nhìn không được, hơi xuất thủ dạy dỗ bọn họ một chút.
- Cái gì? Khúc Chính giận tím mặt, -Người nào to gan lớn mật, Dám dùng sức mạnh với Hoa hội trưởng không muốn sống nữa sao?
Trong lúc nói chuyện. Một ánh mắt uy nghiêm hướng Khương Siêu bên kia nhìn lại, đợi sau khi thấy rõ khuôn mặt Khương Siêu, không khỏi ngẩn ra: -Khương công tử?
Sau khi nhận ra Khương Siêu, tâm tình Khúc Chính lập tức không tốt…
Lại là nhị thế tổ Khương Siêu và vị đại nhân này xảy ra xung đột, chuyện này phải làm cho đúng à? Khương Siêu tuy rằng không lên được mặt đài gì, nhưng hắn dù sao cũng là hậu bối của trưởng bối Khương Trường Phong, mình chỉ là một cái phó tống lĩnh nhỏ nhoi sao có thể đắc tội, mà vị đại nhân lai lịch thần bí này ngay cả Lộ thống lĩnh cũng kiêng kị vạn phần, hai người này đem mình kẹp ở giữa, muốn mình xử lý chuyện này thế nào đây?
Khúc Chính hận không thể tự mình chưa đến nơi này…
Nhưng bây giờ hối hận cũng không làm được gì, Khúc Chính chỉ có thể mắng thầm Khương Siêu đem máu chó giội lên đầu, thầm nghĩ nhị thế tổ không có mắt này đắc tội ai không hay lại đi đắc tội vị đại nhân này, liên đới đến bản thân cũng muốn khó làm người rồi.
- Thì ra là Khúc thống lĩnh, còn xin Khúc thống lĩnh vì bổn công tử làm chủ a. Khương Siêu thấy thần sắc Khúc Chính kiêng kị, lập tức vui mừng quá đôi, tội nghiệp nhìn Khúc Chính nói:
- Khúc thống lĩnh, bổn công tử cũng không có dùng sức mạnh gì với Hoa hội trưởng, chẳng qua là cùng Hoa hội trưởng tham khảo một chút việc xác nhập thương hội, về việc làm ăn gì đó Khúc thống lĩnh ngươi cũng biết, chẳng qua là ngươi tình ta nguyện mà thôi, nhưng người này lại không hỏi phải trái đúng sai, đả thương hai hộ vệ của ta, Khúc thống lĩnh ngươi xem, hai hộ vệ kia đến giờ không dậy nổi, sống chết không biết, bọn họ trên có già dưới có trẻ, người một nhà này sau này sống thế nào a…
Nói đến chỗ động tình, Khương Siêu lại còn một phen nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể.
- Chuyện này… Khúc Chính trên trán toát mồ hôi lạnh, không ngừng đưa tay lau lau, chuyện ầm ĩ đến mức này, đã không phải một tiểu thống lĩnh nhỏ nhoi như hắn có thể xử lý, làm không xong, đều đắc tội hai bên.
- Khúc thống lĩnh, ngài vừa rồi cũng nói, Tử Tinh Thành mệnh lệnh rõ ràng, bên trong thành nghiêm cấm đánh nhau đả thương người, nếu có người làm trái, nhẹ thì phế truất tu vi, ném vào Hàn Ngục, nặng thì đánh chết tại chỗ, người này miệt thị luật pháp Tử Tinh Thành, vẫn xin Khúc thống lĩnh theo lẽ công bằng chấp pháp, cho Tử Tinh Thành ta càn khôn sáng sủa! Khương Siêu phấn chấn nói, hoa tay múa chân một trận, dường như là thấy được một màn Dương Khai bị xử trí kia, tâm tình kích động.
Dương Khai nhìn bộ dáng ngu ngốc của hắn.
Khúc Chính gương mặt cũng khó coi muốn chết, hận không thể khiến miệng Khương Siêu mọc nhọt.
Tử Tinh Thành quả thật có những quy củ này, nhưng cũng phải xem là nhằm vào ai. Người có bối cảnh liền có thể không cần tới những quy củ này, mà vị đại nhân đứng trước mặt Khúc Chính này, hiển nhiên là một trong số đó.
Khúc Chính một là không có can đảm xử trí Dương Khai, hai là không có năng lực này, lại bị lời nói này của Khương Siêu bức bách đến tuyệt cảnh, giống như bị nướng trên lửa vậy, toàn thân đừng nói đến khó chịu, trong lòng cũng là hận Khương Siêu muốn chết.
- Khúc thống lĩnh, ngươi muốn bắt bổn tọa sao? Dương Khai cười tủm tỉm nhìn Khúc Chính.
- Không dám không dám, đại nhân nghiêm trọng. Khúc Chính trên trán mồ hôi như tắm, gương mặt đỏ lên,
- Chuyện này tất có khúc mắc, Khúc mỗ còn cần điều tra một phen mới có thể đưa ra quyết định.
Khương Siêu trợn to đôi mắt hình tam giác, bất mãn la lên: -Khúc thống lĩnh ngươi cũng không nên mở mắt nói dối, hai tên hộ vệ của ta bị đả thương là thật, còn cần điều tra cái gi?
Ta tra mười tám đời tổ tông nhà ngươi! Khúc Chính trong lòng hung tợn mắng một câu…
Ngay khi hắn tay chân luống cuống, không biết nên xử lý chuyện này như thế nào, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bộ dạng nghiêng tai lắng nghe như là nghe thấy gì đó, ngay sau đó, thần sắc mừng rỡ.
Trong chớp mắt, Khúc Chính khôi phục vẻ ung dung, ánh mắt bén nhọn quét qua Khương Siêu, dưới ánh mắt ngạc nhiên của hắn, mở miệng quát: -Khương công tử, chuyện đã điều tra rõ, chuyện hôm nay không phải vị đại nhân này quá đáng, mà là bọn ngươi quấy rầy, bất kính với vị đại nhân này trước, đại nhân này mới ra tay hơi trừng phạt cảnh cáo.
- Hả? Khương Siêu sắc mặt sửng sốt, vạn nghĩ không nghĩ tới Khúc Chính dám nói như vậy, huống chi, hắn chỉ là đứng một chỗ cái gì cũng không làm, thế nào liền đã đem chuyện này điều tra rõ?
- Khương công tử, nếu là lỗi của ngươi, vậy mời theo bổn thống lĩnh đi một chuyến. Khúc Chính trong lòng vốn tức giận Khương Siêu, thời khắc này có người ở sau lưng làm chỗ dựa, tất nhiên sẽ vui mừng không sợ, lạnh lùng nhìn Khương Siêu, bộ dáng làm việc công.
- Khúc Chính ngươi dám! Khương Siêu hét to, -Ngươi dám bắt ta? Bổn công tử chính là tộc tôn của Bát trưởng lão, chuyện hôm nay nếu để Bát trưởng lão biết được, ngươi cho là ngươi sẽ có kết cục tốt?
Khúc Chính hơi biến sắc mặt, nhưng rất nhanh, hắn liền cười lạnh nói: -Khương công tử lá gan cũng quá lớn, bổn phó thống lĩnh là đại diện chấp pháp của Tử Tinh Thành, đại diện cho Tử Tinh Thành, chuyện này cho dù có chọc đến chỗ Bát trưởng lão, lão nhân gia chắc cũng sẽ không nói gì. Ngươi dám chống đối đe dọa bổn phó thống lĩnh, chẳng lẽ đem Tử Tinh không coi ra gì?
- Ta nào có? Khương Siêu gương mặt oan uổng, thế nào cũng không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển đến mức này.
- Có hay không cũng không phải do ngươi định đoạt, theo bổn phó thống lĩnh đi một chuyến.
- Khúc Chính, ngươi cũng không nên cầm lông gà làm lệnh tiễn, suy nghĩ kỹ một chút thân phận của bổn công tử! Khương Siêu ngoài mạnh trong yếu mà gào thét.
Khúc Chính không nhịn được vung tay lên, quát lên: -Bắt lại!
Mấy hộ vệ Tử Tinh Thành một loạt rất nhanh liền đem Khương Siêu chế ngự lại.
Khương Siêu vẫn còn vùng vẫy, vừa vùng vẫy vừa tức miệng mắng to, mắng cực kỳ khó nghe.
Khúc Chính cau mày nói: -Phong trụ kinh mạch của hắn.
Hộ vệ tuân lệnh bắt Khương Siêu kia, đưa tay ấn sau lưng Khương Siêu một cái, Khương Siêu lập tức cũng không nói được nữa.
- Khúc thống lĩnh theo lẽ công bằng chấp pháp, đạo đức tốt, bổn tọa bội phục! Dương Khai cười ha ha hướng phía Khúc Chính ôm quyền.
Khúc Chính đỏ mặt, khiêm tốn nói: -Đại nhân quá khen, đây chính là bổn phận Khúc mỗ nên làm mà thôi, ân, nếu tên đầu sỏ gây họa đã bị bắt lại, vậy Khúc mỗ liền không quấy rầy nhã hứng đại nhân, đại nhân tự nhiên, Khúc mỗ cáo từ.
- Đi cẩn thận! Dương Khai hơi gật gật đầu.
Khúc Chính quát một tiếng, lãnh đạo rất nhiều hộ vệ, nhanh chóng lui đi.
Rất nhiều võ giả vây xem vẫn như cũ chấn động trong lòng, thế nào cũng không tin được Khương Siêu xông pha bên trong Tử Tinh Thành, lại sẽ bị Khúc Chính bắt mang đi. Mọi người nhìn biểu tình của Dương Khai, đều kiêng kị vạn phần, thầm đoán người này rốt cuộc có lai lịch gì, không ngờ thái độ Khúc Chính lại nghiêng về phía hắn.
Hoa U Mộng gương mặt cũng là vẻ mờ mịt.
Tuy nói nàng biết Dương Khai khiến Lộ Thiên Phong cũng kiệng kỵ không dám nói, thân phận khẳng định bất phàm, nhưng trước mặt bao nhiêu người ở đây, Khúc Chính làm như vậy không thể nghi ngờ chính là làm mất thể diện của Bát trưởng lão Khương Trường Phong.
Dương Khai thân phận cao, có thể khiến Khúc Chính đưa ra loại lựa chọn đó?
Chẳng lẽ hắn so với bát trưởng lão Tử Tinh còn có quyền thế hơn?
Hoa U Mộng kinh ngạc nhìn bóng lưng vĩ ngạn kia, giống như nhìn một đoàn sương mù có thể cắn nuốt thiên địa, đôi mắt đẹp một mảnh mê mang.
- Đi thôi. Dương Khai nhẹ giọng hướng về phía Hoa U Mộng nói một tiếng, ngay sau đó bước về phương hướng Ngũ Phương Thương Hội, trước khi đi, hướng phía khác liếc một cái, khóe miệng hơi nhướng lên, lộ ra một nụ cười.
- A. Hoa U Mông ngây ngốc đi theo.
Ở một nơi nào đó cách chỗ Dương Khai và Khương Siêu xẩy ra xung đột khoảng trăm trượng, có một gian tửu lâu, tên là Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu.
Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu này tổng cộng có chín tầng, từ tầng bốn trở xuống là nơi dành cho võ giả bình thường uống rượu mua vui, từ tầng bốn trở lên, thì chỉ chiêu đãi nhưng võ giả có thực lực có thân phận, số tầng càng cao, yêu cầu càng cao.
Mà tầng thứ chín kia, lại chỉ chiêu đãi cường giả cao nhất, không phải là nơi có tiền liền có thể đi vào, còn phải có danh vọng cùng thân phận cao mới được.
Nghe nói Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu này còn đã từng chiêu đãi mấy vị trưởng lão Tử Tinh.
Giờ này khắc này, ở tầng thứ chín, có hai người đang ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ra xa phía dưới.
Một người nét mặt già nua, ánh mắt híp lại, trong ánh mắt mở hí tinh quang lóe lên, khí tức nội liễm người này đã đến chí cực, vô tình lộ ra một tia lực lượng dao động, hiển nhiên người này rõ ràng là một vị cường giả Hư Vương Cảnh.
Mà đối diện chỗ ngồi của lão giả này, thì là một công tử ăn mặc trang phục như thanh niên, thanh niên quạt lông kinh luân, một bộ điểm chỉ thiên hạ, tư thế ngạo khí cao ngút trời, khí chất có chút bất phàm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...