Vũ Luyện Điên Phong

- Đem đấu giá sao? Ánh mắt Dương Khai sáng lên: - Chủ ý không tồi, Hoa hội trưởng quả nhiên là có thiên phú buôn bán!

- Đại nhân lại chê cười ta rồi! Hoa U Mộng đỏ hết mặt.

- Không không, chỉ là bội phục mà thôi, có thể nghĩ ra được một chủ ý rất hay trong thời gian ngắn như vậy, người bình thường sao có thể làm được.

- Vậy là đại nhân đã đáp ứng? Hoa U Mộng ngạc nhiên nhìn Dương Khai.

- Ra ngoài một chuyến cũng tốt, ta cũng đi muốn tham quan Tử Tinh Thành một chút, làm phiền Hoa hội trưởng dẫn đường nha. Dương Khai mỉm cười.

Hoa U Mộng vội vàng đứng lên, vui vẻ nói: - Vậy đại nhân chờ một lát, ta đi một chút sẽ trở lại, dù sao chuyện bán khế đất ra ngoài, ta cũng nên nói qua với mấy người Hạ thúc mới được.

- Đi đi, ta ở bên ngoài chờ ngươi. Dương Khai gật gật đầu.

Một lát sau, Hoa U Mộng từ Ngũ Phương Thương Hội đi ra.

Đối với chuyện bán ra hơn 30 tấm khế đất kia, thái độ của mọi người trong thương hội không giống nhau, có người cũng giống như Hoa U Mộng lúc trước, muốn giữ lại khế đất toàn bộ, khiến cho thương hội phát triển càng thêm lớn mạnh, dù sao đó là một cơ hội khó được, ai cũng không muốn bỏ qua. Cũng có người muốn điều hòa, bán ra một nửa, giữ lại một nửa, kể từ đó chẳng những có đủ cửa hàng, cũng có đầy đủ thánh tinh.

Nhưng cuối cùng tất cả mọi người vẫn đồng ý với quyết định của Hoa U Mộng, bán hết toàn bộ khế đất.

Tuy không biết vì sao Dương Khai lại đề nghị như vậy, nhưng lời nói của một vị cường giả Hư Vương Cảnh, bọn họ cũng không dám không nghe theo. Chỉ có điều, như vậy sẽ khiến cho Ngũ Phương Thương Hội lỡ mất cơ hội chiếm cứ một địa bàn tốt trong Tử Tinh Thành, khiến một số người không khỏi thở dài.

Hoa U Mộng đưa mắt tìm kiếm, liền thấy Dương Khai đứng trên một vỉa hè cách đó không xa, đang cò kè mặc cả với người bán hàng.

Cường giả Hư Vương Cảnh mua đồ là như vậy sao? Hoa U Mộng lập tức cảm thấy là lạ, cất bước đi về phía đó, một lát sau âm thanh của Dương Khai và người bán hàng kia đã truyền vào tai.

- Vị huynh đệ này, Tử Đồng La Tinh của ta là vật liệu luyện khí thượng hạng, ta phải mất sức chín trâu hai hổ mới khai thác được, dùng nó để luyện khí tuyệt đối có thể luyện chế được bí bảo cấp Thánh Vương thượng phẩm. Ngươi ra giá 10 ngàn khối thánh tinh thượng phẩm, có phải hơi quá đáng hay không? Người bán căm tức kêu lên.

- 10 ngàn khối không ít đâu.


Dương Khai nhìn như không thấy, cười ha hả nói.

- Được rồi được rồi, sợ ngươi, 80 ngàn khối thánh tinh, ta sẽ đưa cho ngươi.

- 10 ngàn khối!

- 70 ngàn. Đây quả thật đã là giới hạn của ta, tuyệt đối không thể thấp hơn!

- 10 ngàn khối!

- Ngươi đừng có đùa ta được không? Đụng phải người không biết hàng như ngươi, xem như ta xui xẻo. Huynh đệ, ta thấy ngươi tuấn tú lịch sự, khí thế hiên ngang, cho ngươi mặt mũi, 60 ngàn năm trăm!

- 10 ngàn khối!

- 60 ngàn!

- 10 ngàn khối!

- Má nó, ngươi là người bên phía địch nhân nào đó phái tới chơi ta phải không? Có tin ta chém chết ngươi trong nháy mắt hay không!

Người bán kia bị Dương Khai đùa giỡn khiến cho nổi đóa, liền rút ra một thanh khảm đao cấp Thánh Vương, hung hăng chỉ Dương Khai mắng, khí thế như thể hắn còn dám làm loạn sẽ đại khai sát giới vậy.

Dương Khai cười ha hả, vội vàng đứng lên, chuồn gấp.

- Đồ thần kinh! Người bán hàng thấy hắn đi xa, lúc này mới thu lại bí bảo của mình, nhìn theo hướng Dương Khai ác độc nói: - Đừng để cho ta gặp lại ngươi, nếu không gặp một lần ta đánh một lần!

- Đại nhân... Hoa U Mộng mặt đen xì xuất hiện bên cạnh Dương Khai: - Lúc nãy... ngài làm cái gì vậy?

Nàng không thể nào tin nổi những gì vừa nhìn thấy, một vị cường giả Hư Vương Cảnh mà lại cò kè mặc cả mấy chục ngàn khối thánh tinh một tên võ giả Thánh Vương Cảnh cả nửa ngày trời, rồi cuối cùng lại không mua, còn bị người ta đuổi mất.


Đây là Hư Vương Cảnh sao? Người bán kia lớn lối như vậy mà không cảm thấy gì sao? Nếu hắn biết được người đối diện với mình chính là một vị Hư Vương Cảnh, không biết vẻ mặt sẽ như thế nào.

- Muốn trải nghiệm một chút cuộc sống ở Tử Tinh Thành, cũng là một cách giết thời gian. Dương Khai mỉm cười giải thích. - Ừm, tính tình võ giả Tử Tinh Thành hơi nóng nảy đó.

"Bất kỳ ai bị ngươi đùa giỡn như vậy, không nỏi nóng mới là lạ đó". Hoa U Mộng dở khóc dở cười, thầm nghĩ.

- Đi thôi, đi tới Phòng đấu giá Thông Thiên xử lý chuyện khế đất. Dương Khai ra hiệu nói: - Ngươi dẫn đường đi.

- Vâng. Hoa U Mộng đáp lời, rồi ngoan ngoãn đi trước dẫn đường.

Dương Khai dọc đường đi cưỡi ngựa xem hoa, ngó đông ngó tây, tựa như một lão nhà quê lần đầu đi tới một thành trì lớn vậy, nhìn thứ gì cũng thấy mới mẻ.

Hoa U Mộng thất vọng tràn trề, những biểu hiện của Dương Khai làm sụp đổ hoàn toàn cảm nhận của nàng đối với cường giả Hư Vương Cảnh.

Trong tưởng tượng của nàng, cường giả Hư Vương Cảnh phải giống như Lộ Thiên Phong vậy: Cao cao tại thượng, không ai bì kịp. Nhưng còn Dương Khai lại trà trộn vào trong đám đông chẳng khác gì một võ giả bình thường, thậm chí ngay cả một võ giả bình thường cũng không bằng. Nếu không phải đã biết hắn là Hư Vương Cảnh, Hoa U Mộng cũng không thể tin được đó là sự thật.

Không lâu sau, Hoa U Mộng đã đi tới trước một gian nhà nuôi thú, thuê một chiếc xe thú.

Xe thú này do hai con yêu thú gần giống ngựa kéo, buồng xe bên trong rất rộng rãi thoáng đãng. Sau khi Dương Khai và Hoa U Mộng ngồi vào bên trong, phu xe liền vung roi lái xe thú vững vàng tiến về phía trước.

- Những con Đạp Tuyết Tuyệt Trần này đều là yêu thú bậc năm, tuy không có sức chiến đấu, nhưng tốc độ thì không tồi, cho nên Tử Tinh Thành nuôi dưỡng rất nhiều, được bồi dưỡng ra để võ giả sử dụng thay cho đi bộ. Bên trong thành không thể ngự không phi hành, thành trì lại lớn, cho nên những xe thú này được mọi người rất hoan nghênh. Nhưng phí sử dụng cũng không thấp, khoảng 5 ngàn khối thánh tinh thượng phẩm một lần. Trong buồng xe, Hoa U Mộng giải thích với Dương Khai.

- Yêu thú bậc năm sao...

Dương Khai gật gật đầu: - Tử Tinh quả nhiên là mạnh tay.

Tuy yêu thú bậc năm không là gì, nhưng nếu như muốn khắp thành trì đều có loại xe thú này, thì tối thiểu cũng phải có mấy chục ngàn con yêu thú mới được. Điều này không phải thế lực bình thường có thể bồi dưỡng ra được, nhất định Tử Tinh đã nắm giữ một vài bí quyết nuôi dưỡng yêu thú.


Đang nói chuyện cùng Hoa U Mộng, bỗng nhiên Dương Khai nhướng mày, ngẩng đầu nhìn lên trời.

Dưới ánh mắt của hắn, trần xe dường như trở thành vật thành vô hình vậy, cơ bản không thể ngăn cản tầm mắt của hắn.

- Có chuyện gì vậy? Hoa U Mộng thấy vẻ mặt hắn khác thường, kinh ngạc hỏi.

- Trong Tử Tinh Thành cho phép đánh nhau sao? Dương Khai hỏi ngược lại.

- Tất nhiên là không, chẳng lẽ có kẻ không có mắt dám gây rối ở chỗ này sao? Hoa U Mộng hết sức kinh ngạc nói.

- Vậy thì có chuyện thú vị rồi. Dương Khai mỉm cười, nói xong liền phất tay một cái, một luồng lực trường vô hình lấy hắn làm trung tâm liền tràn ra xung quanh, bao trùm toàn bộ chiếc xe thú lại.

Ngay sau đó, trên bầu trời chợt truyền đến một tiếng một tiếng nổ mạnh, kèm theo đó còn có mấy tiếng kêu đau đớn.

Hoa U Mộng biến sắc, trong lòng lập tức thấp thỏm lo lắng.

Tuy rằng có Dương Khai che chở nên nàng cũng không bị chấn động do dư âm trận chiến vừa rồi tác động, nhưng dù sao nàng cũng là một Phản Hư tam tầng cảnh, lập tức liền nhận ra vừa rồi nhất định có cường giả Hư Vương Cảnh ra tay.

Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ tại sao vừa rồi Dương Khai lại làm như vậy, hiển nhiên là hắn muốn tránh cho yêu thú kéo xe bị quấy rầy.

Bởi vì sau lần giao đấu kia, xung quanh không ngừng truyền ra tiếng yêu thú kéo xe rống lên, chạy loạn, chỉ duy nhất có mình chiếc xe của nàng và Dương Khai là bình an vô sự.

Một màn này khiến người phu xe nghi hoặc không hiểu.

Chỉ có điều trận đấu này diễn ra rất nhanh, khi Hoa U Mộng tỏa thần niệm ra dò xét thì trên bầu trời đã không còn một bóng người, chỉ có một chiếc chiến hạm đang lơ lửng trên không, dường như hơi hư hại một chút.

- Hả? Đó là... Vẻ mặt Hoa U Mộng lại biến đổi, vội vàng vén rèm xe nhìn lên trời, một lát sau, nàng liền tái mặt, nhanh chóng rụt đầu trở về.

- Phát hiện cái gì đó? Dương Khai hỏi.

Hoa U Mộng nhìn hắn nói: - Nếu ta không nhìn lầm, chiếc chiến hạm kia là của Hằng La Thương Hội.

- Hằng La Thương Hội, ngươi chắc chứ? Dương Khai ngạc nhiên hỏi lại.


- Ừm, ký hiệu trên thân chiến hạm tuyệt đối là của Hằng La Thương Hội không thể nghi ngờ! Hoa U Mộng nghiêm nghị gật đầu.

Dương Khai lần nữa tỏa thần niệm ra xác nhận, liền thấy đúng như Hoa U Mộng nói, trên thân chiếc chiến hạm bị hư hỏng nhỏ kia quả thật có một ký hiệu đặc thù, hắn mơ hồ nhớ lại, cái dấu hiệu này hắn đã từng thấy qua trên y phục của Tuyết Nguyệt và Nghê Quảng.

Nhưng đúng thật là Hằng La Thương Hội sao?

Nói như vậy, vừa rồi là xung đột giữa võ giả Hằng La Thương Hội và phía Tử Tinh sao?

Trầm mặc một lúc, Dương Khai liền nói: - Sao chiến hạm của Hằng La Thương Hội lại đến Tử Tinh Thành?

Hoa U Mộng hé môi cười: - Tuy thế lực của Hằng La Thương Hội khổng lồ, nhưng suy cho cùng vẫn lấy việc buôn bán là chính. Trong Tinh Vực này, chỗ nào có võ giả thì chỗ đó sẽ có hoạt động buôn bán của bọn họ, bọn họ đến Tử Tinh Thành cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, chỉ là không biết tại sao song phương lại phát sinh xung đột, đây cũng không phải là việc thiếp có thể tùy ý suy đoán được.

Dương Khai khẽ gật gật đầu, nhìn thoáng qua chiếc chiến hạm kia rồi không để ý tới nữa.

Không cần biết giữa hai thế lực lớn này xảy ra chuyện gì, chỉ cần không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn thì hắn cũng lười để ý.

Xe thú tiếp tục vững vàng đi tới, tốc độ như gió.

Không lâu sau mà, đã đi tới trước một gian Phòng đấu giá to lớn.

Xuống khỏi xe thú, Hoa U Mộng về phía trước nói: - Đây là Phòng đấu giá Thông Thiên, là một trong ba Phòng đấu giá lớn nhất ngoại thành, rất có uy tín. Nghe nói năm ngày sau bọn họ sẽ cử hành một Hội đấu giá, có không ít vật phẩm đấu giá quý hiếm xuất hiện.

Dương Khai khẽ gật đầu, một lát sau quay đầu nhìn Hoa U Mộng nói: - Hoa hội trưởng lần đầu tiên tới đây hay sao mà có vẻ khẩn trương như vậy?

Hoa U Mộng gượng cười: - Không phải là lần đầu tiên tới, thiếp đã tới mấy lần, định mua vài thứ, nhưng rất ít khi mua được. Giá cả mọi thứ đều quá mắc, thiếp không mua nổi, còn gửi vật phẩm bán đấu giá thì là lần đầu tiên, cũng không biết phải làm như thế nào.

- Có ta đi theo ngươi, đừng sợ! Dương Khai nhìn nàng, khích lệ.

Nghe Dương Khai nói như vậy, Hoa U Mộng lập tức bình tĩnh lại, thầm nghĩ cũng đúng a, bên cạnh mình cũng có một vị Hư Vương Cảnh, mà lại không phải là Hư Vương Cảnh bình thường, chính là đại nhân vật ngay cả Lộ Thiên Phong cũng phải một mực cung kính đối đãi. Tuy rằng thế lực của Phòng đấu giá Thông Thiên không tầm thường, nhưng mình tới để gửi vật phẩm bán đấu giá, đối phương chắc sẽ không làm khó mình mới phải chứ?

Hơn nữa, sở dĩ mình lôi kéo Dương Khai, chẳng phải là muốn mượn thân phận của hắn để uy hiếp một phen sao? Nếu không chỉ với Ngũ Phương Thương Hội nhỏ bé của mình mà lại lấy ra nhiều khế đất như vậy, chỉ sợ sẽ dính phải phiền phức không rõ nguyên do.

Nghĩ tới đây, Hoa U Mộng lập tức bình tĩnh lại, cất bước đi về phía trước.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui