Vũ Luyện Điên Phong

Sáng sớm hôm sau.

Hoa U Mộng đúng hẹn đi tới bên ngoài phòng, tay bưng một cái khay bày mấy chùm linh quả trên đó.

Linh quả kia vừa nhìn đã thấy không tầm thường, linh khí tỏa ra nồng đậm, mùi thơm ngát ập vào mũi, hiển nhiên là bảo vật có tác dụng rất lớn đối với võ giả.

Nàng đứng ở ngoài cửa, đang chần chờ không biết nói gì thì cửa phòng chợt mở ra. Dương Khai khoanh chân ngồi đối phía diện khẽ mỉm cười nhìn nàng.

- Thiếp xin bái kiến đại nhân. Hoa U Mộng vẻ mặt nghiêm túc, vội vàng dịu dàng thi lễ.

- Hoa hội trưởng khách khí quá, mời vào đi. Dương Khai đưa tay ra hiệu.

- Đã quấy rầy ngài rồi. Hoa U Mộng vừa nói vừa bước vào, đặt chiếc khay xuống rồi lên tiếng: - Thiếp đã chuẩn bị vài thứ lót dạ cho đại nhân, đồ ăn đơn sơ, mong đại nhân không chê.

- Bích Huyết Linh Lung Quả sao? Dương Khai liếc mắt nhìn chùm linh quả màu tím như trái nho kia, tỏ ra hơi kinh ngạc, gật gật đầu nói: - Làm phiền Hoa hội trưởng quá.

- Đại nhân thích là tốt rồi. Hoa U Mộng đứng bên cạnh bồi tiếp cẩn thận, có vẻ hơi câu nệ và bất an.

Dù sao đến tận bây giờ nàng vẫn không biết rõ đối phương có lai lịch, thân phận gì, vì sao ngay cả đại nhân vật như Lộ Thiên Phong cũng kiêng kỵ hắn như vậy. Sự việc ngày hôm qua nếu như bất kỳ một thương hội nào gặp phải, chỉ sợ cũng đều là tai họa diệt môn, nhưng ở nơi này, Ngũ Phương Thương Hội chẳng những bình an vô sự, mà ngược lại còn được bồi thường hậu hĩnh, ngay cả Lộ Thiên Phong cũng đích thân nói lời xin lỗi.

Chuyện này không phải người bình thường có thể làm được, lai lịch của thanh niên chỉ sợ lớn đến mức khiến người ta không dám tưởng tượng. Do vậy, Hoa U Mộng nào dám không cẩn thận chứ?

Nhưng khiến cho Hoa U Mộng rối tung chính là, ngay cả tên họ của đối phương nàng cũng không biết.

- Hoa hội trưởng ngồi đi, không cần giữ lễ tiết như vậy. Dương Khai nhìn nàng cười.

- Trước mặt đại nhân, thiếp không dám vô lễ. Hoa U Mộng mím đôi môi đỏ mọng, rồi nặn ra vẻ tươi cười có chút bất an, kiên trì đứng tại chỗ.


Dương Khai xoa xoa trán, suy nghĩ một lát rồi nghiêm nghị nói: - Hoa hội trưởng, đây là ngươi đang trách tại hạ sao?

Gương mặt xinh đẹp của Hoa U Mộng hơi tái đi, vội vàng xua xua tay nói: - Đại nhân sao lại nói như vậy chứ? Nếu hôm qua không có đại nhân ngăn cơn sóng dữ, Ngũ Phương Thương Hội chúng ta chỉ sợ đã bị tiêu diệt, các vị huynh đệ tỷ muội cũng khó thoát khỏi cái chết. Ơn cứu mạng của đại nhân thiếp cảm động đến rơi nước mắt, sao còn dám trách mắng ngài chứ?

- Ha ha, ta giấu giếm thực lực, ẩn tàng thân phận, tự tiện chạy tới nơi này, còn khiến cho các người dính vào tai họa như vậy, chẳng lẽ Hoa hội trưởng không oán hận chút nào sao?

Hoa U Mộng khẽ nhíu mày, tựa hồ đã bị Dương Khai nói trúng tim đen vậy, nên nhất thời không biết nói gì.

- Chẳng những là Hoa hội trưởng, mà ngay cả mấy vị bằng hữu kia chỉ sợ cũng có thành kiến đối với tại hạ, chỉ là không dám biểu lộ ra mà thôi, phải không? Dương Khai cười ha ha rồi nói.

Hoa U Mộng bật cười: - Đại nhân minh giám, có một câu châm ngôn là "thần tiên đánh nhau, người phàm gặp họa", Ngũ Phương Thương Hội của thiếp cùng lắm chỉ là một thế lực rất nhỏ ở nơi này mà thôi, bất kỳ một chút gợn sóng nào cũng đủ khiến cho ta tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục rồi.

Khi nàng nói chuyện, dường như đã lấy hết can đảm ra vậy. Nàng rành rọt nói tiếp: - Sự việc ngày hôm qua chúng ta quả thật hết sức cảm kích đại nhân. Chỉ là chuyện như vậy chúng ta không dám nếm trải lần nữa. Mà thiếp thân kiến thức cũng nông cạn, thật sự không nghĩ ra Ngũ Phương Thương Hội chúng ta có chỗ nào hấp dẫn đại nhân ngừng chân ở đây cả, với thân phận và thực lực của đại nhân, ở Tử Tinh Thành này chỉ sợ bất kỳ nơi nào cũng đều có thể đi được mà?

- Đúng vậy.

Dương Khai gật gật đầu: - Nhưng nếu như hôm qua ta rời đi, các ngươi nhất định sẽ gặp phải tai họa. Hoa hội trưởng ở cửa thành xuất thủ tương trợ tại hạ, dĩ nhiên tại hạ không thể ngoảnh mặt làm ngơ được.

Hoa U Mộng ngẩn ra, khẽ gật gật đầu.

Dương Khai nở nụ cười: - Giới thiệu lại một chút, tại hạ Dương Khai, ẩn giấu thực lực chẳng qua là theo lẽ thường mà thôi, bởi vì chẳng lẽ ta đi tới đâu cũng nghêu ngao ta là Hư Vương Cảnh sao? Như vậy thì quá kiêu ngạo rồi, về phần thân phận... Ta cũng không tiện nói nhiều, mong Hoa hội trưởng hiểu cho.

Hoa U Mộng nói: - Nhất định là đại nhân có nỗi khổ tâm gì đó.

- Cứ cho là vậy đi, nhưng ngươi cũng không cần quá quan tâm, thân phận hôm qua kia của ta thật ra là giả, ngươi cứ xem ta như là một Hư Vương Cảnh bình thường là tốt rồi...

Hoa U Mộng nhướng mày, có chút mờ mịt, tuy nhiên thấy vẻ chân thành của Dương Khai, nàng tin tưởng hắn. Dù sao, với thực lực của đối phương, quả thực không cần phải lừa gạt mình, nàng liền nghiêm mặt nói: - Thiếp đã trách lầm đại nhân rồi, mong đại nhân bỏ qua.


- Cứ mở lời là đại nhân, ta nghe không quen. Mặt khác ta muốn cho Hoa hội trưởng biết, ta không có chủ ý tới nơi này, chỉ là do tình cờ mà thôi, đối với Ngũ Phương Thương Hội của các ngươi cũng không có bất kỳ ý đồ gì. Dương Khai chân thành nhìn Hoa U Mộng nói.

- Thiếp tin. Thấy hắn thành thật như vậy, Hoa U Mộng không thể không tin, rồi chần chờ nói:

- Chỉ có điều, nếu không xưng hô đại nhân, vậy thiếp nên xưng hô như thế nào, "ngươi", hay "tiền bối"?

Dương Khai ho nhẹ một tiếng: - Gọi tên là được.

- Thiếp không dám! Hoa U Mộng vội vàng xua tay.

- Bỏ đi, tùy ngươi vậy. Dương Khai cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này, đẩy khay linh quả trở về nói:

- Bích Huyết Linh Lung Quả với ta mà nói không có tác dụng gì, chỉ là ngon miệng mà thôi, nhưng nếu như Hoa hội trưởng ngươi ăn vào, sẽ có thể khiến cho thánh nguyên tinh thuần hơn, ngươi đem trở về đi.

Hoa U Mộng vui mừng, tỏ vẻ cảm kích nhìn Dương Khai nói: - Đa tạ đại nhân.

Khay linh quả này nàng phải hết sức khó khăn, bỏ ra cái giá rất cao mới mua được. Nếu không phải e sợ thực lực và thân phận của Dương Khai, sao nàng có thể làm như vậy chứ. Bình thường nàng đều tận tụy với công việc hội trưởng, cơ bản không hề lãng phí như vậy.

- Ừm, bên ngoài đang có người tìm ngươi. Dương Khai thay đổi vẻ mặt, liếc nhìn ra phía ngoài nói.

Hoa U Mộng quay đầu lại, thấy ngoài cửa không có ai, đang định hỏi, chợt phát hiện một bóng người đang vội vã từ bên kia đi tới, chính là Cao Hồng.

Vẻ mặt Cao Hồng vẫn còn tỏ ra mừng rỡ, dường như có chuyện tốt gì đó vậy.

- Xin đại nhân đợi một chút, thiếp đi một lát sẽ trở lại. Nói rồi, Hoa U Mộng vội vàng lui ra.


Sau khi vừa ra ngoài gặp Cao Hồng, hai nàng liền thấp giọng nói gì đó, một lát sau, Hoa U Mộng kinh ngạc hỏi: - Thật sao?

Cao Hồng nghiêm nghị gật gật đầu, Hoa U Mộng vui vẻ nói: - Theo ta ra ngoài xem thử.

Nói xong, nàng liền vội vã bước ra ngoài.

Một lát sau. Bên trong cửa hàng Ngũ Phương Thương Hội, Hoa U Mộng ăn mặc chỉnh tề xuất hiện. Bên trong, đám người Hạ Kinh Vũ, Hải Đường và Diêu Khánh đang lẳng lặng đứng đợi, ngoài ra còn có một đám võ giả mặc giáp trụ, dưới sự chỉ huy của một đại hán mặt trắng, đang đứng thành hàng ở bên trong, vẻ mặt trang nghiêm.

Thấy trang phục của bọn họ đã biết bọn họ chính là thủ vệ của Tử Tinh Thành, cùng một đội với nhóm người đi theo Lộ Thiên Phong và Bạch Chính Sơ hôm qua.

Sau khi thấy hoa U Mộng đi ra, tên thủ lĩnh - đại hán mặt trắng kia vội vàng ôm quyền, cung kính nói: - Chắc vị này chính là Hoa hội trưởng của Ngũ Phương Thương Hội đại danh đỉnh đỉnh phải không?

Hoa U Mộng cả kinh, vội vàng hoàn lễ nói: - Không dám nhận, thiếp là Hoa U Mộng, bái kiến đại nhân.

- Hoa hội trưởng khách khí rồi. Đại hán mặt trắng tỏ ra rất thân thiện nói: - Tự giới thiệu một chút, tại hạ là phó thống lĩnh Tử Tinh Thành, Khúc Chính!

- Đại danh của Khúc thống lĩnh, thiếp đã sớm nghe qua, có điều không biết hôm nay Khúc thống lĩnh tới thương hội của chúng ta có chuyện gì không? Tuy rằng vừa rồi Cao Hồng đã nói qua, nhưng cũng chưa được xác định, cho nên Hoa U Mộng vẫn dò hỏi.

- Lần này Khúc mỗ tới đây là phụng mệnh Lộ đại nhân, giao những thứ này cho Hoa hội trưởng. Nói rồi, hắn liền lấy từ trong nhẫn không gian ra một hộp ngọc, cung kính đưa tới.

Vẻ mặt Hoa U Mộng trở nên trịnh trọng, đưa tay nhận lấy hộp ngọc kia.

Vừa mở hộp ngọc ra, nàng liền thấy bên trong có rất nhiều xấp văn tự viết trên da thú được xếp ngay ngắn. Tùy ý rút ra một tấm, Hoa U Mộng lập tức thốt lên: - Khế đất!

- Cái gì? Đám người Hạ Kinh Vũ cũng giật nảy người, ngay cả Cao Hồng cũng há hốc miệng.

Tuy rằng vừa rồi Khúc Chính nói là có chuyện tốt đưa tới Ngũ Phương Thương Hội, nhưng không nói rõ rốt cuộc là chuyện gì, giờ phút này sau khi thấy được khế đất, mọi người mới biết được.

- Nhiều khế đất như vậy sao?


Hoa U Mộng hoàn toàn ngây dại, lấy ra từng tấm khế đất, có khoảng hơn 30 tấm, mỗi một tấm đều đại biểu cho quyền sở hữu một gian cửa hàng.

- Ha ha, khiến Hoa hội trưởng chê cười rồi, những khế đất này đều là cửa hàng trên đại lộ Đằng Long, giờ chúng thuộc quyền sở hữu của Ngũ Phương Thương Hội rồi đó. Khúc Chính cười giải thích: - Lộ đại nhân nói, Ngũ Phương Thương Hội tuy nhỏ, nhưng trước giờ làm ăn uy tín, có cống hiến to lớn đối với sự phát triển của Tử Tinh Thành, là hình mẫu trong hàng ngàn, hàng vạn thương hội, nên đặc biệt ban thưởng cho những khế đất này để các thương hội khác nhìn quý thương hội làm gương noi theo.

- Điều này... Hoa U Mộng khẽ run lên, không thể tin được đây là sự thật, chỉ cảm thấy từng cái khế đất trên tay thật nặng nề, gần như ép cả người nàng muốn vỡ ra.

- Hoa hội trưởng nhất thiết không nên từ chối. Khúc Chính đưa tay ngắt lời của nàng, nghiêm nghị nói: - Khúc mỗ chỉ là phụng mệnh mà đến, nếu Hoa hội trưởng từ chối, vậy chỉ sợ lần này Khúc mỗ không thể hoàn thành mệnh lệnh trở về, sẽ bị quăng vào Hàn Ngục chịu trách phạt. Sớm nghe nói Hoa hội trưởng là người nhân hậu, chân thực nhiệt tình, lấy việc giúp người làm niềm vui, xin đừng khiến cho Khúc mỗ phải khó xử.

Hoa U Mộng nhìn Khúc Chính, dở khóc dở cười.

Khúc Chính lập tức được đà, cười hì hì nói: - Nếu vậy, xem như Hoa hội trưởng đã nhận rồi, Khúc mỗ cũng có thể an tâm trở về báo lại.

- Phải làm sao bây giờ. Cho dù ngày thường Hoa U Mộng linh hoạt cơ trí, nhưng giờ phút này đầu óc nàng cũng rối như tơ vò, không biết nên xử lý một màn trước mắt này như thế nào. Sau khi run sợ một lúc lâu mới nói: - Hạ thúc, mau chuẩn bị một chút lễ mọn, đa tạ các vị đại nhân mệt nhọc cực khổ một phen.

Nàng cũng biết, đối phương đã nói đến nước này, thì những khế đất kia không thể nào trả lại được.

Hạ thúc vâng lệnh, liền nhanh chóng đi chuẩn bị.

Khúc Chính thì lại hoảng sợ, vội nói: - Hoa hội trưởng đừng vội, chúng ta chỉ thi hành theo bổn phận mà thôi, nào dám nhận chỗ tốt chứ? Hoa hội trưởng nói vậy, chính là làm khó chúng ta rồi.

Sắc mặt những tên thủ vệ khác cũng trở nên trắng bệch, dường như lễ mọn mà Hạ Kinh Vũ chuẩn bị chính là cơn đại hồng thủy không kịp tránh vậy.

Khúc Chính lo lắng bất an đứng tại chỗ, liên tục lau mồ hôi lạnh trên trán, thỉnh thoảng lại nhìn về phía hậu viện của thương hội.

Một hồi lâu sau, hắn mới nghe được một giọng nói truyền vào tai: - Tốt, trở về đi, nói cho Lộ Thiên Phong biết, lần này hắn xử lý rất tốt, bổn tọa rất hài lòng.

Khúc Chính lúc này mới như được đại xá, hướng về phía đó ôm quyền, khom người nói: - Đa tạ đại nhân!

Nói rồi, hắn nhanh chóng thụt lùi ra ngoài, đến ngoài cửa hắn liền nhìn Hoa U Mộng nói: - Tại hạ xin cáo từ, Hoa hội trưởng dừng bước, dừng bước!

Vừa dứt lời, đã như một làn khói chạy mất, chỉ còn có thể thấy được bóng lưng của hắn ở xa xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui