Hạ Kinh Vũ vuốt chòm râu nói:
- Diêu Khánh ngươi cũng đừng kích động, thanh niên kia rốt cuộc thực lực như thế nào, mặc dù ta nhìn không thấu, nhưng nếu có thể một chưởng đánh bay Mẫn chấp sự, thì khẳng định không phải ngươi có thể bắt giữ! Cả thương hội chúng ta cộng hết lại, chỉ sợ cũng không phải đối thủ của hắn, ngươi nếu thật đi trêu chọc hắn, chỉ là tự tìm nhục cho mình!
Diêu Khánh sắc mặt lúng túng ngẫm nghĩ một hồi, phát hiện đúng là có chuyện như vậy, không khỏi hoảng sợ toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Hoa U Mộng cười khổ nhìn Hạ Kinh Vũ nói: - Điều này không được, Hạ thúc hãy nói điều thứ hai đi!
Hạ Kinh Vũ thở dài nói: - Ta đã biết hội trưởng sẽ không đồng ý điều này!
Hoa U Mộng là tính tình thế nào, sao Hạ Kinh Vũ có thể không biết? Tính nàng trời sinh nhiệt tình chân thực, có thể ở ngoài cửa thành ra mặt thay Dương Khai, thời khắc này sao có thể chịu giao ra Dương Khai, để mặc cho Tử Tinh Thành phát lạc? Nếu nàng thật làm như vậy, thì cũng không phải là Hoa U Mộng.
- Nếu điều thứ nhất giao người không được, vậy cũng chỉ có thể chọn điều thứ hai: lánh họa! Hạ Kinh Vũ trầm giọng nói: - Xin hội trưởng hãy mang theo một số người, mau mau rời khỏi thương hội, chỗ này giao cho lão phu chủ trì!
Hoa U Mộng nghe vậy cả kinh, vội nói: - Hạ thúc đây là nói...
- Nếu đã chọc tới chuyện như vậy, dĩ nhiên phải có người gánh chịu trách nhiệm! Tử Tinh Thành là không có khả năng từ bỏ ý đồ, thật ra vừa rồi chúng ta không nên vào thành, mà trực tiếp rời đi là thỏa đáng nhất! Bất quá vừa rồi mọi người đều mất hồn mất vía, nếu đã vào thành, thời khắc này còn muốn chạy sợ là khó như lên trời, chỉ còn nước thực hiện kế tráng sĩ đoạn cổ tay này! Lão phu bất tài được hội trưởng chiếu cố nhiều năm, nguyện lấy thân khuyển mã giải quyết phiền toái cho hội trưởng! Hạ Kinh Vũ đứng dậy, thân mình thấp bé đứng thẳng tắp với xu thế cúc cung tận tụy dù chết không sờn lòng.
- Ta ở lại với Hạ thúc! Diêu Khánh cũng đứng bật dậy.
- Ta cũng lưu lại!
Ngoài cửa, mỹ phụ gọi là Hồng tỷ kia uyển chuyển đi vào, trầm giọng nói.
- Không được! Hoa U Mộng sắc mặt biến đổi mấy lần, lập tức lên tiếng bác bỏ.
- Ha Ha... Quả thật không được! Nếu các ngươi đều ở lại, ngày sau còn ai có thể phụ tá hội trưởng? Ngũ Phương Thương Hội ta chỉ sợ là cứ như vậy sụp đổ! Cho nên các ngươi đều đi, mang theo một số vật tư quý trọng của thương hội, cứ để lão phu một mình ở lại đây gánh chịu! Hạ Kinh Vũ mỉm cười, xem sống chết như không có gì: - Huống chi, lão phu ít nhiều có lui tới với một vị đại nhân trong Tử Tinh Thành, đi cầu xin ông ấy nói giúp, có lẽ còn có thể giữ được tính mạng!
- Không! Hoa U Mộng lắc đầu nói: - Tử Tinh Thành nếu như thật muốn giết gà dọa khỉ, thì hội trưởng ta không ở lại nơi này là tuyệt đối không được. Muốn ở lại cũng là ta lưu lại, các vị hãy rời đi!
Một đám người nhất thời ở trong phòng tranh nhau ở lại, ai cũng không thuyết phục được người nào.
Hạ Kinh Vũ cấp bách vỗ đùi nói: - Hội trưởng, thời gian không nhiều lắm, nếu hội trưởng cứ dây dưa với lão phu không quyết, chỉ sợ ai cũng không đi được! Chẳng lẽ muốn lão phu quỳ xuống cầu xin hội trưởng hay sao? Được, vậy lão phu liền quỳ xuống cầu xin hội trưởng!
Nói xong, lão lại thật quỳ xuống trước mặt Hoa U Mộng.
- Hạ thúc! Hoa U Mộng biến sắc, thân hình thoắt một cái từ trên ghế biến mất không thấy, ngay sau đó liền đi tới trước mặt Hạ Kinh Vũ.
Đang lúc nàng định đưa tay đỡ Hạ Kinh Vũ đứng lên, Hạ Kinh Vũ lại phất tay một cái, một đoàn bột phấn bay thẳng vào mặt Hoa U Mộng.
Hoa U Mộng sao nghĩ tới đúng lúc này Hạ Kinh Vũ lại ra tay với nàng? Nhất thời không phát hiện hít một chút bột phấn kia vào mũi, ngay sau đó, cả người liền mềm nhũn, kinh ngạc nhìn Hạ Kinh Vũ nói: - Hoa Vũ Kỳ Lâm!
- Hạ thúc làm gì vậy? Diêu Khánh vừa thấy tình huống không đúng, lập tức nổi giận gầm lên một tiếng, khí thế hung hăng xông tới chỗ Hạ Kinh Vũ.
- Dừng tay! Mỹ phụ Hồng tỷ nhưng lại nhìn ra đầu mối, bước ra một bước ngăn Diêu Khánh lại, đồng thời đỡ Hoa U Mộng ôm vào lòng.
- Hạ thúc ngài... Hoa U Mộng tuy rằng cả người yếu đuối vô lực, nhưng cũng không có hôn mê.
Hạ Kinh Vũ cười ha hả: - Hội trưởng nếu nhận ra đây là Hoa Vũ Kỳ Lâm, nói vậy cũng biết tác dụng của vật này. Mặc dù hội trưởng là võ giả Phản Hư tam tầng cảnh, trong một canh giờ cũng đừng mơ tưởng vận dụng thánh nguyên!
Nói dứt câu, chợt quát lên: - Cao Hồng, mau mau mang hội trưởng rời thương hội, ở trong thành tìm một nơi an toàn ẩn núp, đợi sóng gió qua đi, hãy nghĩ biện pháp rời khỏi Tử Tinh!
Mỹ phụ kia thân thể mềm mại chấn động, trong đôi mắt đẹp óng ánh lệ nhìn Hạ Kinh Vũ, gật gật đầu nói: - Hạ thúc yên tâm! Cao Hồng cho dù chết, cũng nhất định bảo vệ chu toàn cho hội trưởng!
- Diêu Khánh, Hải Đường các ngươi cũng đi đi! Hạ Kinh Vũ lại quay đầu nhìn mấy người nói.
Diêu Khánh cùng nữ nhân trẻ tuổi kia nghe vậy, lần lượt gật đầu.
Diêu Khánh là một nam nhân tính tình cứng rắn, thời khắc này cũng không nhịn được hai mắt đẫm lệ: - Hạ thúc, ngài nhất thiết phải bảo trọng đấy!
- Ha Ha... Yên tâm đi, lão phu sẽ không chết đâu! Hạ Kinh Vũ bình thản cười một tràng, liên tục phất tay với mọi người.
Bị lão thúc giục, lúc này Cao Hồng mới ôm lấy Hoa U Mộng, cùng mấy người Diêu Khánh, Hải Đường chạy ào ra, chuẩn bị rời mảnh đất thị phi Ngũ Phương Thương Hội này.
"Có tình có nghĩa, người của tiểu thương này thật có hứng thú!" Dương Khai khoanh chân ngồi trong gian phòng của mình, không nhịn được nhướn mày, trên mặt lộ ý tán dương.
Tuy rằng hắn ở trong phòng, nhưng mọi người Ngũ Phương Thương Hội tranh chấp trước đó vẫn bị hắn theo dõi nghe rõ ràng. Trong những người này thực lực mạnh nhất là Hoa U Mộng, có thực lực Phản Hư tam tầng cảnh, những người khác tu vi tầng thứ không đều, với thực lực Hư Vương lưỡng tầng cảnh của hắn, nếu muốn theo dõi, những người này làm sao có thể phát hiện!
"Ừm, tình huống này có chút ra ngoài dự tính rồi!" Dương Khai sờ sờ trán, hắn bổn ý là lén lút đi vào Tử Tinh Thành, dưới chỉ dẫn của Tử Đông Lai, trộm sạch các thứ trong kho báu Tử Tinh là xong chuyện.
Với lá bài tẩy cùng tu vi cường đại của hắn hiện nay, có nắm chắc rất lớn có thể dưới tình huống thần không hay quỷ không biết hoàn thành chuyện này, cho dù bị phát hiện, hắn cũng có thể đánh ra thoát khỏi trùng vây.
Chỉ có điều gặp bất trắc nơi cửa thành, lại làm cho kế hoạch của hắn bị trở ngại.
Hắn cũng biết, ở trong Tử Tinh Thành đánh người của Tử Tinh khẳng định không có cách nào hòa giải, tuy rằng mình không sợ, nhưng những người Ngũ Phương Thương Hội này chỉ sợ là phải gặp tai ương.
Cho nên sau khi vào thành, lúc Hoa U Mộng vô ý thức mời hắn đi Ngũ Phương Thương Hội, Dương Khai liền thống khoái đáp ứng.
Người ta đã vì mình ra mặt mới rơi vào tai họa như thế, mình cũng không thể làm như không thấy.
Hiện tại người của Ngũ Phương Thương Hội muốn chạy trốn, chỉ sợ cũng là người si nói mộng.
"Tới rồi!" Dương Khai nhướn mày, khuếch tán thần niệm ra ngoài, ngay sau đó liền nhận ra rất nhiều võ giả bay tới chỗ thương hội. Các võ giả kia sau khi đi vào thương hội, liền không nói lời gì đánh đập một trận. Rất nhiều võ giả đang mua sắm trong thương hội đều cả kinh bỏ chạy tứ tán; bọn tiểu nhị trong cửa hàng đều bị đánh ngả xuống đất, không ngừng hét thảm.
Mà đám người Cao Hồng mới vừa đi ra hậu viện còn chưa kịp trốn, phía trước liền ập tới mấy khí tức cực kỳ cường đại.
Một người trong đó phẫn nộ quát: - Đả thương thủ vệ Tử Tinh Thành ta còn muốn trốn chạy? Ngũ Phương Thương Hội các ngươi quả là ngang ngược mà!
Tiếng nói vừa dứt, người phía trước chợt đánh ra một quyền.
Cao Hồng đứng mũi chịu sào, gương mặt xinh đẹp biến sắc, vội vàng ôm Hoa U Mộng chuyển ra phía sau, dùng lưng của mình ngăn chặn công kích.
Hai người Diêu Khánh, Hải Đường cũng kinh hô không dứt, vội vàng tế ra bí bảo, hóa giải thế công hung mãnh kia.
"Ầm ầm..." Sau một tràng tiếng nổ, hậu viện Ngũ Phương Thương Hội bị hủy hơn phân nửa; ba người Cao Hồng, Diêu Khánh cùng Hải Đường bị đánh bay ngược trở về, giữa không trung miệng phun máu tươi, đợi rơi xuống sắc mặt ba người đều tái nhợt.
"Xoạt Xoạt Xoạt..." Từ cửa trước phóng vọt vào vô số võ giả mặc giáp trụ, mỗi người đều cầm trong tay trường thương, nhanh chóng bao vây một vòng quanh hậu viện.
Có một người thân hình khôi ngô từ phía trước cất bước đi tới, chắp hai tay sau lưng, trên mặt không giận mà oai.
- Bạch đại nhân! Hạ Kinh Vũ nghe tin chạy đến, vừa thấy người tới, không khỏi biến sắc, vội vàng tiến lên chắp tay chào hỏi.
Lão liếc mắt một cái liền nhận ra người đến là Bạch Chính Sơ, một vị phó thống lĩnh của thủ vệ Tử Tinh Thành.
Thủ vệ Tử Tinh Thành, có một vị tổng thống lĩnh là Lộ Thiên Phong, là cường giả Hư Vương Cảnh, dưới quyền có tám vị phó thống lĩnh, mỗi người đều là thực lực Phản Hư Cảnh đỉnh phong, quản lý trị an, xử lý các loại tranh chấp trong tòa thành.
Bạch Chính Sơ chính là một người trong đó, chuyện nhỏ lặt vặt hắn căn bản sẽ không ra mặt, lần này bởi vì Mẫn chấp sự bị đánh trọng thương, nên mới do hắn dẫn người tới Ngũ Phương Thương Hội.
Vừa thấy là tên này đến, Hạ Kinh Vũ liền biết là chuyện không ổn.
Trong lời đồn, Bạch Chính Sơ là người tánh khí hung bạo nhất trong tám vị phó thống lĩnh, giết người như ngóe, phàm là thương gia bị hắn để mắt tới, không ai không cửa nát nhà tan. Những năm hắn đảm nhiệm phó thống lĩnh này, thương gia bị diệt dưới tay hắn không có 100 cũng có 80. Những thương gia kia không chỉ cửa hàng bị niêm phong, mà nhân viên trong điếm cũng đều bị giết sạch.
Hạ Kinh Vũ cả người run lên, thầm nghĩ lần này chỉ sợ là Ngũ Phương Thương Hội thật sự chạy trời không khỏi nắng.
- Cút! Bạch Chính Sơ ngay cả liếc nhìn lão cũng không có, chỉ nổi giận quát một tiếng, thanh âm hội tụ thành tuyến chấn vào trong cơ thể Hạ Kinh Vũ, lập tức làm lão bị ám thương, xụi lơ trên mặt đất.
Trong hậu viện, mọi người Ngũ Phương Thương Hội đều mặt xám như tro tàn, trong mắt ngập đầy vẻ tuyệt vọng. Chung quanh ánh mắt không có hảo ý của đám thủ vệ Tử Tinh Thành càng làm cho bọn họ như rơi vào hầm băng.
Bạch Chính Sơ quay đầu nhìn chung quanh một vòng, hừ lạnh: - Ngũ Phương Thương Hội à, nhất định không còn tồn tại nữa!
Lời vừa nói ra, mọi người biến sắc, Bạch Chính Sơ nói câu này chẳng khác nào là tuyên bố xử tử hình Ngũ Phương Thương Hội.
Hoa U Mộng được Cao Hồng ôm vào trong ngực hữu khí vô lực nói: - Bạch đại nhân! Chuyện này có chút hiểu lầm, có không... để thiếp giải thích cho ngài rõ!
Bạch Chính Sơ đưa mắt nhìn về phía Hoa U Mộng, hừ lạnh nói: - Không cần giải thích, Ngũ Phương Thương Hội bắt đầu từ hôm nay niêm phong, tất cả nhân viên Ngũ Phương Thương Hội toàn bộ giam vào Tử Tinh Hàn Ngục!
- Tử Tinh Hàn Ngục! Cao Hồng la lên thất thanh.
Hàn Ngục ở trong Tử Tinh Thành chính là tồn tại tiếng tăm vang xa, là nơi chuyên môn dùng để nhốt phạm nhân, nhưng bất kỳ một võ giả nào đi vào trong đó, chưa từng có tiền lệ còn sống đi ra.
Vào bên trong đó, chính là sống không bằng chết.
- Hai người các ngươi thật ra hơi có chút sắc đẹp! Bạch Chính Sơ đưa tay chỉ Hoa U Mộng và Cao Hồng, thản nhiên nói: - Như vậy đi, các ngươi tiếp các huynh đệ ít ngày, cho các ngươi chết một cách thống khoái, cũng không cần đi Hàn Ngục chịu khổ!
Hắn nói giọng lạnh nhạt, lời nói ra lại khiến người khác rợn cả tóc gáy, không rét mà run.
Cao Hồng, Hoa U Mộng đều gương mặt xinh đẹp trắng bệch, ngược lại đám thủ vệ vây quanh bọn họ kia thì cười hắc hắc dâm đãng, hiển nhiên không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...