- Nếu như đánh lén, vì sao Dương huynh không chờ thời cơ tốt hơn? Ví dụ như Lệ lão cẩu giết ta, tâm thần thả lỏng, Dương huynh lựa chọn ra tay lúc đó, đương nhiên sẽ không tốn sức. Cổ Kiếm Tâm hỏi.
- Không tốn sức không có nghĩa là không giết được hắn. Dương Khai cười tự tin. - Thiếu minh chủ muốn hỏi là, vì sao ta lại cứu ngươi phải không?
Cổ Kiếm Tâm gật đầu.
- Nam nhân có thể liều mạng vì nữ nhân của mình, chết như vậy thì đáng tiếc. Dương Khai trả lời.
Lúc đó Cổ Kiếm Tâm vì Hữu Kiếm Thị, tự mình ngăn cản một đòn của Lệ Minh Hải, Dương Khai nhìn rõ ràng, đó là chân chính lấy thân mạo hiểm, một chút không xong, hắn cùng Hữu Kiếm Thị sẽ phải cùng xuống suối vàng.
Dương Khai cũng vì Tô Nhan liều mạng, càng vì đối đầu trực diện với cường giả như Lạc Hải, cho nên hành động của Cổ Kiếm Tâm làm hắn đồng cảm.
Một nam nhân có thể liều mạng, lao đầu vào chỗ chết vì nữ nhân của mình, khẳng định không phải hạng người hiểm ác xảo trá.
Cổ Kiếm Tâm ngẩn ngơ.
Tả Hữu Kiếm Thị đỏ hồng mặt, nồng tình mật ý liếc Cổ Kiếm Tâm, ánh mắt tràn đầy ngọt ngào.
Cổ Kiếm Tâm cười lớn, cảnh giác trong mắt cũng tiêu tán, hào khí cao ngất nói: - Xem ra Dương huynh cũng là người thẳng tính, Cổ mỗ có thể kết giao Dương huynh, thật là hân hạnh ba đời!
Dương Khai vuốt mũi: - Còn có một nguyên nhân chân chính là... ta có người quen trong Kiếm Minh các ngươi.
- Ồ? Dương huynh quen biết người Kiếm Minh chúng ta? Cổ Kiếm Tâm mừng rỡ hỏi.
Trước tiên không nói Dương Khai cứu hắn một mạng, có ơn với hắn, chỉ riêng người như Dương Khai đã làm hắn sinh hảo cảm, có ý muốn kết giao. Lúc này nghe Dương Khai nói quen người Kiếm Minh, tự nhiên vô cùng mừng rỡ.
- Dương huynh quen biết người nào?
- Bọn họ đến rồi. Dương Khai chỉ ra.
Cổ Kiếm Tâm quay đầu nhìn, phát hiện lại là ba người thầy trò Nguyệt Hi tỏa sáng chói lọi trong chiến đấu vừa rồi.
- Là bọn họ! Cổ Kiếm Tâm thật bất ngờ.
Vốn hắn tưởng rằng người quen với Dương Khai nhất định là cường giả đỉnh cao bên mình, nhưng không ngờ lại là ba người thầy trò không có gì nổi trội.
Không lâu sau, ba người Nguyệt Hi cùng Hòa Tảo Hòa Miêu bay tới, đầu tiên hành lễ với Cổ Kiếm Tâm, hỏi tham tình huống của hắn, biết thiếu minh chủ không đáng ngại, mới thở phào.
- Dương đại ca. Hòa Tảo Hòa Miêu tiếp xúc nhiều với Dương Khai, lần này cũng nhờ Dương Khai mới giúp chuyển nguy thành an, cho nên không khách khí, liền yêu kiều hô.
Dương Khai khẽ gật đầu, vẫy tay, ánh sáng đỏ bắn ra từ trên người Hòa Tảo, bị hắn hút vào bàn tay.
- Cám ơn ngươi, Dương Khai, lần này nếu không có ngươi, chỉ sợ chúng ta chạy trời không khỏi nắng, thầy trò thiếp thân vô cùng cảm kích! Nguyệt Hi thành khẩn cảm tạ.
Dương Khai không nói, thản nhiên tiếp nhận đối phương cám ơn.
- Không ngờ Dương huynh quen biết thầy trò Nguyệt phu nhân, quả thật là có duyên.
Cổ Kiếm Tâm cười ha ha. - Nếu như Dương huynh không chê, không ngại đi chiến hạm của Cổ mỗ nghỉ ngơi vài ngày, cũng để Cổ mỗ chiêu đãi một phen.
Dương Khai trầm ngâm, không lập tức đồng ý.
Sở dĩ hắn đi đến đây, chủ yếu là muốn đánh lén Lệ Minh Hải,hiện giờ đã xử lý tên đó, lại không có chuyện gì cần làm.
Thấy hắn im lặng, Cổ Kiếm Tâm cũng không giục, còn Hòa Tảo Hòa Miêu ánh mắt long lanh nhìn Dương Khai, tràn đầy mong mỏi hắn ở lại.
- Không biết chuyến này thiếu minh chủ muốn đi đâu? Hồi lâu, Dương Khai mởi ngẩng đầu hỏi.
- Dương huynh cứ gọi Cổ huynh là được, ba chữ thiếu minh chủ gọi khách khí quá. Cổ Kiếm Tâm mỉm cười. - Không giấu Dương huynh, chuyến này Cổ mỗ muốn đi Thanh Mộc Tinh.
- Thanh Mộc Tinh?
- Phải, là một hành tinh tu luyện dưới quản lý của Kiếm Minh ta, cách chỗ này 1 tháng hành trình mà thôi.
- Như vậy... Dương Khai ngẫm nghĩ, chợt nhớ gì, gật đầu: - Cũng được, Cổ huynh đã mời, vậy Dương mỗ làm phiền.
Thấy Dương Khai đồng ý, ánh mắt Cổ Kiếm Tâm sáng lên, có vẻ rất cao hứng, cũng không xa lạ, đi lên kéo tay Dương Khai bay về phía chiến hạm, làm như rất quen thân với Dương Khai.
Ba chiếc chiến hạm, bị đám người Lệ Minh Hải tập kích, một chiếc trực tiếp nổ tung, một chiếc bị đánh bỏ, hiện tại chỉ còn một chiến hạm lớn nhất của Cổ Kiếm Tâm còn đi được, dù bị hư hỏng một chút, nhưng chỉ cần sửa chữa là sẽ đi được.
Đến chiến hạm, Cổ Kiếm Tâm sai người an bài Dương Khai ở lại, còn mình đi trị thương. Hắn đánh một trận với Lệ Minh Hải, kinh hồn khiếp vía, dù không bị thương chí mạng, nhưng cũng tổn thương rất nhiều, không phải dùng linh đan là có thể trị khỏi, phải tĩnh tọa điều dưỡng mới được.
Đối với chuyện này, Dương Khai cũng hiểu, nên không để ý.
Chiến hạm trải qua một ngày sửa chữa kiểm tra, lại bắt đầu lên đường.
Dương Khai được Cổ Kiếm Tâm an bài ở trong sương phòng cực kỳ xa hoa, phòng cực lớn, sàn trải thảm lông dày, xung quanh khảm trăm viên dạ minh châu, ánh sáng dịu nhẹ ấm áp.
Trong phòng còn một cái bát hương, tỏa ra mùi thơm ngát, làm tâm thần người ta thả lỏng.
Sở dĩ đồng ý lời mời của Cổ Kiếm Tâm, Dương Khai cũng có tính toán của mình.
Hắn đi đến đây, bày ra pháp trận không gian để lại trên những hành tinh chết làm trạm trung chuyển, hiện tại là lúc kết nối hành tinh tu luyện thật sự, bằng không võ giả đi ra từ U Ám Tinh sẽ không có mục tiêu rõ ràng.
Thanh Mộc Tinh này trên Tinh Đồ của Dương Khai, coi như một hành tinh không tệ.
Nếu như mấy người Diệp Tích Quân thông qua pháp trận không gian đến chỗ này, có thể mượn linh khí cùng pháp tắc thiên địa Thanh Mộc Tinh, thử đột phá Hư Vương Cảnh.
Còn có một điểm, đó là trong tay Dương Khai không còn thừa nhiều Không Linh Tinh.
Tuy rằng trước khi đi, đám người Diệp Tích Quân cướp sạch tồn trữ Không Linh Tinh trên U Ám Tinh, nhưng mà bố trí pháp trận không gian siêu cấp cần tiêu hao số lượng rất nhiều.
Không Linh Tinh trong tay hắn, chỉ còn đủ bố trí một tòa pháp trận không gian!
Nhất định phải nghĩ cách bổ sung.
Thanh Mộc Tinh vừa là hành tinh tu luyện của Kiếm Minh, hiện tại Dương Khai móc nối quan hệ với thiếu minh chủ Cổ Kiếm Tâm, vậy có thể mượn sức hắn, thu mua Không Linh Tinh để sử dụng.
Trước đó, hắn có thể rút thời gian quay về xem khoáng tinh kia, xem thử Tiền Thông cùng Diệp Tích Quân có phát hiện quặng mỏ Không Linh Tinh hay không, nếu có, vậy bớt nhiều chuyện.
Ở trong sương phòng, Dương Khai kiểm kê thu hoạch của mình.
Thu hoạch không nhiều, dù sao trong lúc chiến đấu, hắn chỉ giết ba người mà thôi, nhẫn không gian của Trương Phúc cùng Lưu Đống thì không cần nói, Dương Khai coi thường đồ chứa trong đó, để lại bổ sung vào bảo khố Lăng Tiêu Tông thì cũng được.
Còn nhẫn không gian của Lệ Minh Hải, của cái lại không ít.
Nhất là bí bảo cấp Hư Vương Đoạn Hồn Thương, hiện tại cũng rơi vào tay Dương Khai.
Bí bảo cấp Hư Vương, nhìn khắp Tinh Vực, là thứ tốt vô giá! Tuy nhiên Dương Khai không thích món bí bảo này, trong những người quen biết, hình như cũng không ai thích hợp sử dụng nó.
Tạm thời đành phải để sang một bên.
Đang kiểm kê, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Dương Khai ngẩn ra, thuận miệng nói: - Vào đi.
Cửa mở, hai cái bóng xinh đẹp lần lượt đi vào.
- Dương đại ca! Hòa Miêu giòn giã gọi, cùng Hòa Tảo đặt đồ trên tay lên bàn.
Dương Khai liếc qua, là món ăn rượu ngon, cũng không quá để ý. Thực lực đến trình độ như hắn, sơn trân hải vị, rượu ngon mỹ tửu gì cũng chỉ là thỏa mãn sở thích ăn uống, không có ý nghĩa lớn, trừ khi là thức ăn đặc thù có thể tăng lên thực lực.
- Không làm phiền ngươi chứ? Hòa Tảo thành thục hơn, thấy Dương Khai như có chuyện đang làm, không khỏi rụt rè hỏi.
- Không có. Dương Khai cười khẽ, ra hiệu: - Ngồi đi.
- Không cần. Hòa Tảo xua tay. - Chúng ta đến hầu hạ ngươi, đứng là được rồi, ngươi có gì dặn dò, cứ nói với chúng ta.
- Cổ Kiếm Tâm bảo các cô đến? Dương Khai nhướng mày.
- Ừm. Hòa Tảo cúi đầu cụp mắt, Hòa Miêu lại nhìn ngó lung tung, hết sức hiếu kỳ.
Hiển nhiên nàng cũng mới lần đầu đi vào sương phòng cao cấp như thế.
- Ngồi xuống trước đã, đây chính lời của ta. Dương Khai cười ha ha.
Hòa Tảo chần chờ một chút, mới khẽ gật đầu, cùng muội muội ngồi xuống, nhưng tư thế lại rất cẩn thận, thấy Hòa Miêu không an phận, còn hung tợn trừng nàng.
Hòa Miêu thè lưỡi, cuối cùng cũng ngoan ngoãn.
- Hình như mỗi lần đụng tới các cô, tình cảnh các cô đều không hay ho. Dương Khai cười nói.
Lần đầu tiên đến Tinh Vực đụng tới hai tỷ muội này, các nàng bị võ giả Tử Tinh đuổi giết, lần thứ hai gặp lại, các nàng đang bị Lệ Minh Hải mai phục. Tuy rằng tình huống không giống, nhưng tình cảnh lại cực kỳ tương tự.
Nghe Dương Khai nói đùa, Hòa Tảo đỏ mặt, Hòa Miêu lầm bầm: - Lời này phải là chúng ta nói mới phải!
- Hòa Miêu! Hòa Tảo trừng tiểu muội, Hòa Miêu bất mãn: - Nói vậy thôi, Dương đại ca cũng sẽ không để ý.
Hòa Tảo bấc đắc dĩ, xin lỗi nhìn Dương Khai nói: - Tiểu muội bị chiều hư, Dương đại ca đừng chấp nhặt với nó.
- Không sao, cô cũng không cần căng thẳng như vậy. Dương Khai khoát tay, năm đó gặp hai tỷ muội này, bởi vì thực lực mọi người không chênh bao nhiêu, cảnh giới các nàng còn cao hơn mình, bởi vậy có thể chung sống ôn hòa. Hiện tại chênh lệch lớn như vậy, Hòa Tảo có chút khó thích ứng.
Dù sao ngay cả sư tôn của các nàng chỉ mới là Phản Hư nhất tầng cảnh mà thôi, nhưng Dương Khai đã nhảy vọt thành cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, còn xưng huynh gọi đệ với thiếu minh chủ.
Thấy nàng như thế, Dương Khai đành đổi chủ đề, tùy ý hỏi chuyện của các nàng trong những năm qua.
Chuyện này không có gì mà che giấu, Hòa Tảo liền ríu rít nói.
Năm đó đi ra khỏi Huyền Không đại lục, mọi người tách ra, Nguyệt Hi dẫn hai tỷ muội quay trở về Kiếm Minh. Bởi vì hành động lần đó tổn thất to lớn, chẳng những hủy hoại một chiếc chiến hạm, võ giả Kiếm Minh cũng tử thương vô số. Nguyệt Hi làm chủ sự khi đó còn suýt nữa gặp tai họa, cuối cùng là nhờ một vị võ giả cao tầng Kiếm Minh đứng ra nói đỡ cho các nàng, mới miễn được trách phạt.
Chính vì nguyên nhân này, ba người thầy trò Nguyệt Hi mới bắt đầu đi theo Cổ Kiếm Tâm, bởi vì vị cao tầng nói đỡ cho các nàng, chính là người ủng hộ Cổ Kiếm Tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...