Ẩn núp ở một nơi trong biển thiên thạch, Dương Khai ẩn giấu cả thân hình và hơi thở của mình, hắn tin mặc dù đối phương có cường giả Hư Vương Cảnh, trong tình cảnh cách nhau dưới trăm dặm, cũng không thể phát hiện được tung tích của mình.
Hắn lần nữa dò xét một chút tình huống của Thạch Khổi.
Trước đây cũng là bởi vì nhận ra Thạch Khổi có chút biến hóa, hắn mới nghĩ đến đặt chân ở biển thiên thạch này, kết quả là bị Lệ Minh Hải kia phát hiện và tấn công.
Lúc chờ đợi thế này, hắn tự nhiên lại chú ý tới Thạch Khổi.
Vừa nhìn thấy, Dương Khai lập tức có chút vui mừng quá đỗi.
Lớp bọc lấy Thạch Khổi như cái kén kia, lại nứt ra khe hở, như tình huống Thạch Khổi sinh ra lúc trước, giờ này, Thạch Khổi hiển nhiên lại muốn phá xác mà ra.
Trong nhẫn không gian không phải nơi thích hợp, biển thiên thạch cũng không được, Dương Khai cũng không biết lần này Thạch Khổi tiến hóa có thể dẫn phát đến dấu hiệu rõ ràng gì không, lưu lại ở chỗ này, sẽ chỉ khiến đám người Lệ Minh Hải phát hiện.
Bất đắc dĩ, Dương Khai chỉ có thể tế ra Huyền Giới Châu, đưa Thạch Khổi chui vào trong Tiểu Huyền Giới.
Sau khi đưa tinh nhuệ tam tộc Nhân Yêu Ma từ Thông Huyền đại lục tới Lăng Tiêu Tông, Tiểu Huyền Giới lần nữa bỏ không, giờ này Dương Khai đến, bên trong vẫn yên tĩnh như trước không tiếng động.
Cái kén bày ở trước mặt Dương Khai, hắn lặng lẽ nhìn chằm chằm.
Qua một hồi lâu, kén đá mới phát ra thanh âm răng rắc, khe hở trước đó càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều, mật độ càng dày đặc.
Cuối cùng, khi khe hở trên kén đá mở rộng, Thạch Khổi từ trong bắn ra.
Thân thể nhỏ nhỏ linh xảo rơi xuống trước mặt Dương Khai, hai mắt vốn dĩ chỉ có thần vận hơi yếu, thời khắc này trở nên cực sáng, dường như có hào quang của trí khôn.
Phát hiện Dương Khai đang nhìn mình chăm chú, Thạch Khổi lại toét miệng lộ ra nụ cười, sau đó đứng đấy, dùng cánh tay dài quá đầu gối gãi gãi đầu.
Dương khai sờ cằm, thả ra thần niệm quét qua người Thạch Khổi.
- Không có biến hóa gì đặc biệt à! Một lúc lâu sau, hắn lẩm bẩm một tiếng, trên mặt lộ vẻ hồ nghi.
Lần tiến hóa này của Thạch Khổi, hắn nghĩ sẽ khiến Thạch Khổi có biến đổi long trời lở đất gì đó. Nhưng hiện tại xem ra, kỳ vọng của mình hơi cao quá. Thạch Khổi thoạt nhìn quả thật có chút biến đổi so với trước, dù sao trên Tử Tinh kia, nó cũng đã cắn nuốt lượng lớn khoáng vật quý hiếm.
Sau khi ngưng luyện những tinh hóa khoáng vật này, bất luận là về lực đạo hay là cường tráng, đều chắc chắn có tăng lên chút.
Điều này tương đương với một võ giả khi ăn linh đan khi tu luyện vậy, thực lực chắc chắn sẽ tăng lên.
Nhưng nếu nói là có biến hóa quá lớn, thì lại không có!
Thật ra ánh mắt của Thạch Khổi, trở nên sáng hơn một chút, hiển nhiên là linh trí có gia tăng, nhưng cũng chưa đạt tới trình độ nghịch thiên.
- Biến lớn chút ta xem xem! Dương Khai hướng về phía Thạch Khổi ra lệnh.
Thạch Khổi nhận lệnh, trong khoảnh khắc liền biến thành cự nhân, cao tới mười trượng, uy phong lẫm liệt, cảm giác áp bức cực kỳ mãnh liệt!
- Áo giáp dung nham đâu?
Dương Khai lại nói.
Bên ngoài thân thể Thạch Khổi, lập tức hiện lên Thái Dương Chân Hỏa nóng rực, khiến cả người nó đều trở nên đỏ bừng, lớp áo giáp bao trùm lên người nó giống như dung nham đang chảy, kinh khủng khiếp người.
- Quả nhiên không có biến hóa gì thật rõ rệt! Dương Khai cau mày buồn bã, trước sau không hiểu rõ ngọn nguồn, theo đạo lý mà nói, Thạch Khổi cắn nuốt tia căn nguyên còn sót lại trên Tử Tinh kia, tuyệt đối là điều rất tốt.
Dù sao khi cắn nuốt, phản ứng của nó cực kỳ mãnh liệt, còn biến thành một cái kén đá.
Kết quả cuối cùng lại khiến người có chút bất ngờ.
Tạm thời không hiểu rõ, Dương Khai cũng không tiếp tục tìm hiểu, dù sao đường còn dài, rồi sẽ có thời gian nghiên cứu, sau khi khiến Thạch Khổi khôi phục hình thể, đưa nó rời khỏi Tiều Huyền Giới.
Vừa quay trở lại trên khối thiên thạch ẩn thân trước kia, Dương Khai liền cảm thấy không đúng.
Bên ngoài trăm dặm, đám người Lệ Minh Hải đông đủ thi triển bí thuật ẩn giấu hơi thở gần như biến mất trong cảm giác Dương Khai.
Mà ở vị trí rất xa, có một chiếc chiến hạm đang từ từ tới gần bên này.
Chiến hạm của thiếu minh chủ Kiếm Minh!
Nhanh như vậy đã đến rồi, chả trách lúc Lệ Minh Hải phát hiện ra mình liền không do dự ra tay hạ sát, hiển nhiên lúc đó cách thời gian bọn họ đã tính toán rất gần, hắn không muốn xuất hiện bất kỳ việc gì ngoài ý muốn, cho nên mới đích thân ra tay.
Cuối cùng chẳng những không thể thành công, ngược lại còn trêu chọc một kẻ địch lớn tiềm tàng là mình, Lệ Minh Hải nếu biết điều này, cũng không biết cảm tưởng thế nào.
Dương Khai nhìn vị trí hiện tại của chiến hạm, cùng với phương hướng nó đang chạy, đánh giá tối đa không đến một canh giờ, hai bên sẽ gặp nhau, lập tức càng thêm nín thở ngưng thần, chờ đợi trò vui diễn ra!
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, trong biển thiên thạch lớn như vậy, không khí tựa hồ đều trở nên có chút ngưng trọng.
Mà theo tiến gần của chiến hạm bên kia, Dương Khai lúc này mới phát hiện, chiến hạm của thiếu minh chủ Kiếm Minh, lại không chỉ có một chiếc, trong đó có một chiếm hạm lớn, chiều dài chừng mười trượng.
Mà hai bên tả hữu, còn có chiếc chiến hạm nhỏ hơn, chiều dài cũng hơn 20 trượng.
Điều này hiển nhiên là một đội do ba chiến hạm hợp thành!
Cách quá xa, Dương Khai cũng không biết ba chiến hạm này là cấp bậc gì, nhưng có lẽ chắc chắn sẽ không thấp hơn Hư cấp.
Sức mạnh Kiếm Minh thật không nhỏ! Chiến hạm cấp bậc Hư cấp, trên U Ám Tinh quả thực có thể làm bảo vật trấn tông, nhưng ở nơi này, lại có ba chiếc cùng xuất hiện.
Nhưng dáng vẻ ba chiếc chiến hạm này, không quá giống mới chiến hạm do Dương Viêm luyện chế, nghiêm túc mà nói, bọn chúng giống thuyền lớn hơn, nhất là chiếc ở giữa kia, nghiễm nhiên chính là một chiếc thuyền biển đi trong hư không to lớn, mũi thuyền sắc bén như dao, tạo hình của cả chiến hạm cực kỳ thanh thoát, từ xa nhìn, giống như một thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, lộ rõ tài năng.
Trên boong ba chiếc chiến hạm, dường như có hoạt động thân ảnh của võ giả.
Chiến hạm đang đi đến không hề phát giác nguy hiểm đang mai phục trong biển thiên thạch, vẫn thẳng hướng về bên này, khi khoảng cách chỉ chừng 50 dặm, Lệ Minh Hải vẫn ẩn nấp trong thiên thạch quyết định động thủ.
Mặc dù cách trăm dặm, Dương Khai cũng có thể cảm thấy rõ ràng bên kia truyền đến một cỗ dao động năng lượng, ngay sau đó, dao động năng lượng càng ngày càng mãnh liệt, mà ở vài nơi trong biển thiên thạch, lại hiện lên cường quang kịch liệt.
Ngay sau đó, mấy chục cột sáng trắng tinh, như mũi tên bắn ra từ trong biển thiên thạch, bao trùm về phía ba chiếc chiến hạm ở xa, nhanh như lôi đình.
Dị trạng rõ ràng như thế, dao động năng lượng mãnh liệt như thế, ba chiếc chiến hạm hiển nhiên cũng đã nhận ra nguy hiểm giáng xuống, những võ giả trên boong thuyền rối rít chạy đi bẩm báo, từng người tế ra bí bảo phòng ngự, ngăn trở ở trước chiến hạm, dựa vào chút lực rất yếu ớt.
Mà ba chiếc chiến hạm cũng nhanh chóng đưa ra phản ứng phòng ngự với tốc độ cực nhanh.
Quang hoa nhoáng lên một cái, trên ba chiếc chiến hạm đều sáng lên màng sáng năng lượng mắt thường có thể nhìn thấy được, không chỉ như thế, nó lại tạo ra động tác né tránh, ý đồ trốn khỏi khu vực bị công kích.
Nhưng đám người Lệ Minh Hải nằm vùng ở đây đã lâu, chuẩn bị chu toàn, cũng nắm chắc thời cơ đánh lén, cho nên căn bản không thể tránh toàn bộ công kích.
Mấy chục cột sáng trắng tinh, trong nháy mắt đã che mất ba chiếc chiến hạm, từ rất xa nhìn qua, như ba viên đá ngầm bị cơn sóng động trời che mất.
Càng nhiều hào quang sáng bộc phát ra từ một nơi, nhưng chiếc chiến hạm ở vị trí bên trái không thể ngăn cản công kích như vậy, đầu tiên là vòng bảo hộ phòng ngự bị công phá tan rã, ngay sau đó, thân hạm khổng lồ bị vài đạo quang trụ trực tiếp xuyên qua, gặp phải thương nặng này, chiếc chiến hạm trực tiếp nổ vỡ tan!
Không có một ai thoát khỏi hủy diệt như vậy.
Võ giả trên chiến hạm này, cả bản thân chiến hạm, lại bị nhóm người Lệ Minh Hải trong lượt đánh lén đầu tiên tiêu diệt hết toàn quân!
Vận may của chiếc chiến hạm ở phía bên phải tương đối tốt, tuy rằng vòng phòng ngự bảo hộ cũng trong thời gian cực ngắn bị đánh tan, nhưng cũng không bị nhiều công kích lắm, chỉ có hai cột sáng trắng tinh đánh xuyên qua thân hạm.
Chiến hạm tuy rằng bị hỏng hoàn toàn, nhưng dù sao cũng không nổ vỡ tan, cũng không biết đã chết bao nhiêu người.
Võ giả còn sống điều khiển độn quang, từ trong chiến hạm hoảng hốt xông ra, mỗi người đều kinh hoàng không hiểu, tìm kiếm bóng dáng kẻ địch ở mọi nơi, sau khi thấy được ở bên trái chiến hạm, trong lòng vẫn còn sợ hãi, đồng thời cũng dâng lên lòng thù hận khắc cốt ghi tâm.
Trong ba chiếc chiến hạm, chỉ có tình huống của chiến hạm ở giữa là tốt nhất.
Tuy rằng chịu nhiều công kích hơn so với hai chiếc kia, nhưng cấp bậc của chiến hạm này hiển nhiên là rất cao, vòng bảo hộ phòng ngự lại không bị công phá hoàn toàn, chỉ có điều trở nên cực mỏng.
Còn không chờ mọi người lấy tinh thần, đám người Lệ Minh Hải đã vọt tới gần.
Khoảnh khắc phát động công kích đó, đám người Lệ Minh Hải đã bắt đầu hành động, bọn họ dường như có dự liệu đối với tình huống trước mặt, cho nên vừa đến trước chiến hạm kia, liền rối rít tế ra bí bảo công kích của mình, hướng về phía chiến hạm ầm ầm tấn công.
Vòng bảo hộ phòng ngự vốn đã nhạt đi, cuối cùng bị phá vỡ hoàn toàn.
- Lệ Minh Hải! Thì ra là ngươi! Ở trong chiến hạm, truyền đến tiếng tức giận kinh thiên, nghe thanh âm này, có thể suy đoán tuổi tác của chủ nhân giọng nói này cũng không lớn, nhưng bởi vì tức giận ngút trời mà có vẻ có chút phẫn nộ: - Ngươi lại dám hạ thủ với bổn thiếu chủ, có biết sẽ có hậu quả gì không?
- Hậu quả của việc hạ thủ đối với thiếu minh chủ, lão phu đương nhiên hiểu rõ.
Trong đám người, Lệ Minh Hải bị nhận ra, thần tình lạnh lùng, không lộ chút hốt hoảng nào. - Lão phu dù gì cũng là một trong những trưởng lão Kiếm Minh, quy củ trong minh sao lão phu lại không rõ? Chỉ có điều, muốn lấy quy định của minh áp đặt đối với lão phu, vậy hãy chờ thiếu minh chủ có thể trốn khỏi kiếp nạn này rồi nói sau.
- Được, rất tốt! Xem ra ngươi đã chuẩn bị sẵn tâm lý tiếp nhận cơn giận ngút trời của bổn thiếu chủ. Trong chiến hạm, truyền ra giọng của Cổ Kiếm Tâm, đồng thời thân ảnh một thanh niên xuất hiện ở trên boong chiến hạm, anh hùng tuấn tú, phòng thần như ngọc, hai mắt tích chứa thần vận vô cùng sắc bén, giống như trong đôi mắt đó ẩn chứa hai thanh kiếm sắc có thể thương hồn đoạt phách vậy.
Thiếu minh chủ Kiếm Minh, Cổ Kiếm Tâm!
Hắn đứng thẳng trên boong chiến hạm, dù đối mặt với Hư Vương Cảnh là Lệ Minh Hải như vậy, mặt vẫn không biến sắc, thần sắc lạnh lùng, lưng thẳng, như kiếm sắc.
Bên cạnh Cổ Kiếm Tâm, một tả một hữu, có hai nữ tử, một người vóc dáng cao gầy, ngực đầy mông cong, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra phong tình khó có thể diễn tả bằng lời, mà người còn lại thì là tương đối thon nhỏ, mắt đẹp như tranh, tóc dài đen nhánh trùm qua mông, khí chất hai nữ tử hoàn toàn không giống nhau. Có điểm giống nhau duy nhất, là dáng vẻ giống như Cổ Kiếm Tâm, trên mặt đều không chút sợ hãi, ngược lại còn có chút hứng thú muốn thử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...