Dương Khai đang hái Hải Liên thì nghe tiếng cá đớp nước, nhìn qua thì thấy một con cá heo dài chừng ba xích cách đó không xa đang bơi tới, tiến tới trước mặt một đóa Hải Liên màu xanh, há miệng nuốt lấy.
Tuy rằng hơn nửa thân mình nằm dưới nước, nhưng tư thế của con cá heo rất ưu nhã, ngay cả động tác nuốt Hải Liên cũng thong thả ung dung.
Thấy Dương Khai nhìn mình, con cá heo nháy mắt, không có ý e ngại, vẫy đuôi, chậm rãi bơi về phía một đóa Hải Liên màu hồng nhạt.
Một lát sau, đóa Hải Liên hồng nhạt kia cũng bị nó nuốt mất.
Dường như tâm tình của nó rất tốt, tốc độ vẫy đuôi cũng nhanh hơn.
Dương Khai vốn định đuổi nó đi, nhưng trầm ngâm một chút liền thôi, từ khi đi vào biển, tất cả hải thú hắn đụng phải đều hung thần ác sát, không nói không rằng công kích mình.
Còn con cá heo này nhìn vô hại, Dương Khai không cảm thấy nguy hiểm từ nó, nên cũng mặc kệ.
Một người một cá heo, cùng nhau dọn sạch sẽ hồ Hải Liên.
Sáu đóa ngân liên và một đóa kim liên bị Dương Khai lấy đi, cá heo nhỏ chỉ ăn được hàng thừa, có chút không cao hứng, lớn mật bơi tới bên cạnh Dương Khai, bơi xung quanh hắn, không ngừng phát ra âm thanh cổ quái.
Dương Khai bật cười khanh khách, khi con cá heo cụng đầu vào hắn, hắn lấy ra một gốc thanh liên từ nhẫn không gian.
Hắn không thể cự tuyệt ánh mắt khao khát của cá heo.
Hai mắt nó liền sáng lên, miệng phát ra âm thanh dồn dập như trẻ con được cho kẹo.
Dương Khai để đóa thanh liên bên miệng nó, cá heo nhỏ nuốt vào, ánh mắt híp lại, cong thành hình trăng lưỡi liềm, trông rất đẹp mắt.
Thanh liên vào bụng, lúc này cá heo nhỏ mới thỏa mãn, càng bơi nhanh hơn vòng quanh Dương Khai, thân mật hơn rất nhiều.
Dương Khai toét miệng cười, ngâm mình trong nước biển suốt mấy ngày, thân hình lạnh ngắt như ấm lên không ít.
Cách đó không xa nước biển bị tách ra, một đường rẽ nước tới đây, dường như dưới biển có mãnh thú ngửi được khí tức của Dương Khai và cá heo nhỏ, lên cơn thèm ăn.
Cá heo nhỏ rất nhạy cảm với nguy hiểm, lập tức trốn phía sau Dương Khai, ló ra nửa cái đầu nhìn xung quanh, ánh mắt hoảng sợ.
Dương Khai đưa tay vỗ vỗ nó, ra hiệu cho nó an tâm, ánh mắt hơi nheo lại, nhìn con hải thú đang tới.
Một lát sau, một cơn sóng dâng lên, một con cá mập tướng mạo đáng sợ, thân dài mười trượng nhảy lên, há cái miệng rộng, răng nanh bén như răng cưa lóe sáng, hung tợn cạp Dương Khai.
Cá heo nhỏ vẫy đuôi kịch liệt, phát ra âm thanh lo lắng.
Dương Khai không nhúc nhích, chỉ chờ con thú tới gần mình chừng ba xích mới đánh ra một quyền, nhanh như chớp va vào trán con hải thú.
Với Dương Khai làm trung tâm, nước biển xung quanh chấn động, từng vòng sóng gợn khuếch tán ra bốn phía.
Oanh...
Mắt thường có thể thấy con hải thú thoạt nhìn oai phong lẫm liệt đổ sụp xuống, thân thể khổng lồ co lại, dưới lực đạo mạnh mẽ bay ra xa mấy trăm trượng, sau đó mới rớt xuống biển.
Sau đó máu tươi lan ra khắp mặt biển, cái bụng to lớn của con hải thú nổi lềnh phềnh.
Cá heo nhỏ sửng sốt, 2 con mắt nhìn chằm chằm Dương Khai, rồi nhìn con hải thú ở phía xa, rồi lại nhìn Dương Khai...
Nó không thể nào hiểu được tại sao một vậy Dương Khai nhỏ bé như vậy lại đánh bay một hải thú lớn như vậy, thể tích của cả hai là một trời một vực.
Bất quá nó không nghĩ nhiều, ngược lại dùng ánh mắt cực kỳ sùng bái nhìn Dương Khai, miệng phát ra âm thanh vui sướng, sau đó bơi đến trước mặt Dương Khai, cọ cọ đầu vào người Dương Khai.
Dương Khai ngạc nhiên nhìn nó, không biết nó muốn làm gì.
Cá heo nhỏ tiếp tục cọ...
Một lúc sau, Dương Khai mới hiểu ra, chỉ vào lưng cá heo nhỏ, hỏi: - Muốn ta lên?
Cá heo nhỏ gật mạnh.
Sắc mặt Dương Khai cổ quái nhìn nó dài có ba xích, có chút do dự nói: - Không tốt lắm đâu, ngươi có vẻ hơi nhỏ?
Hắn e sợ cá heo không bơi nổi.
Cá heo nhỏ không nói gì, chui xuống biển, ngay sau đó Dương Khai cảm thấy mình bị thứ gì đó đẩy lên, từ từ nhô cao.
Một lúc sau, cá heo nhỏ lộ nửa người trên mặt nước, miệng kêu thích thú, đồng thời nhanh chóng bơi đi.
Theo gió vượt sóng, vừa nhanh vừa ổn định, Dương Khai chậc chậc lấy làm kỳ lạ: - Ta xem thường ngươi rồi.
Tốc độ bơi của cá heo nhanh hơn mình không chỉ mười lần, lúc nó bơi đi, dường như nước biển tách ra mở đường, không gây bất kỳ lực cản nào.
Cá heo nhỏ đắc ý quay đầu lại nhìn Dương Khai, bộ dáng như "Ngươi khen ta nữa đi".
Dương Khai cười ha ha, an tâm đứng trên người cá heo, tùy ý để nó mang mình đi.
Cái con vật giống cá heo này không biết là chủng loài nào, với biểu hiện nao núng của nó lúc nãy là rất khó tồn tại ở vùng biển này, nhưng nó có thể nghe hiểu lời mình nói chứng tỏ linh trí không thấp, tối thiểu không thua gì đứa trẻ 7, 8 tuổi.
Có cá heo chở, Dương Khai thoải mái không ít, ít ra cũng không cần ngâm mình cả ngày trong nước biển.
Về phần tại sao nó lại muốn thân mật với mình như vậy, thậm chí chủ động yêu cầu mình ngồi lên người nó, có lẽ nó cũng biết nếu không có mình bảo vệ, nó khó mà sống sót ở đây.
Cái này coi như hợp tác cùng có lợi.
Dương Khai vốn nghĩ cá heo ngoài tác dụng chở mình ra không còn tác dụng nào khác, nhưng hắn rất nhanh phát hiện mình sai rồi.
Mười phần sai!
Con cá heo này bơi trên biển nhìn như không có mục đích gì, nhưng nhiều lần giúp Dương Khai tìm được Hải Liên nằm rải rác trên biển.
Lúc đầu Dương Khai còn nghĩ là do may mắn, nhưng hai ngày sau, hắn phát hiện đây là năng lực của cá heo nhỏ, dường như nó có thể tìm được vị trí chính xác của Hải Liên cách hơn mấy ngàn dặm.
Dương Khai có thu hoạch rất lớn!
Trừ bỏ mấy chục đóa Hải Liên lúc đầu, mấy ngày kế tiếp hắn thu được ít nhất hơn trăm đóa.
Hải Liên hồng nhạt và xanh nhiều nhất, màu bạc tương đối ít, màu vàng chỉ có ba đóa mà thôi, vô cùng hiếm hoi.
Những thứ này là đặc sản U Hồn Đảo, đi đâu cũng không tìm được, Dương Khai có thể dùng những đóa Hải Liên để luyện chế lượng lớn đan dược tôi luyện thân thể, chẳng những có thể tăng cường thực lực bản thân, còn có thể giúp thân bằng hảo hữu tăng tố chất thân thể.
Cho nên Hải Liên này tuyệt đối là càng nhiều càng tốt.
Cá heo nhỏ cũng ăn đến no nê! Hải Liên là do nó tìm được, đương nhiên Dương Khai không ngăn nó ăn.
Thoáng cái đã nửa tháng trôi qua, Dương Khai kiếm được ít nhất 500 đóa Hải Liên, tuy rằng hắn không biết giá trị của Hải Liên trên U Hồn Đảo như thế nào, nhưng chỉ cần nghĩ lại số lượng Hải Liên ở gần và xa bờ là có thể đoán được vật này là thứ khan hiếm.
Trừ phi U Hồn Đảo tổ chức cường giả đi xa bờ mới có thể có thu hoạch được nhiều, bằng không chỉ có thể tìm kiếm gần bờ.
Một hôm, cá heo nhỏ mang Dương Khai tới một hòn đảo.
Hòn đảo này diện tích không lớn, chỉ có chu vi mười mấy dặm, không bằng một phần trăm U Hồn Đảo.
Đây là lần đầu tiên Dương Khai thấy một hòn đảo khác ngoài U Hồn Đảo, đương nhiên là vô cùng tò mò, hòn đảo có một con sông từ biển tới trung tâm hòn đảo.
Cá heo nhỏ men theo con sông đi vào trong đảo.
Một lát sau, Dương Khai thấy một cái hồ giữa đảo, hồ này thông với biển, chiếm một phần năm diện tích hòn đảo, ở giữa hồ có vô số Hải Liên nở rộ, phát ra hào quang đủ mọi màu sắc chói mắt, đếm sơ sơ cũng có hơn ngàn đóa Hải Liên.
Dương Khai sáng mắt.
Dù mấy ngày nay Dương Khai thu hoạch rất lớn cũng không khỏi mặt mày hớn hở.
- Làm tốt lắm! Dương Khai khoanh chân ngồi trên người cá heo, đưa tay vỗ vỗ đầu nó, không tiếc tán dương.
Cá heo nhỏ cực kỳ cao hứng!
Mấy ngày này đi chung, cá heo nhỏ càng thêm thân thiết với Dương Khai, hơn nữa sau khi Dương Khai thuận tay đánh chết không ít hải thú, nó càng thêm sùng bái Dương Khai.
Những hải thú kia đều là quái vật khổng lồ, mỗi một con đều có thể nuốt sống nó, nhưng đối với Dương Khai mà nói, chỉ cần một quyền là đánh chết chúng.
Rất nhanh, một người một cá heo đã bơi vào hồ, Dương Khai nhảy xuống, đạp lên lá sen, đi xuyên qua hồ, từng đóa từng đóa Hải Liên bị hắn thu vào nhẫn không gian, cá heo nhỏ cũng không chịu yếu thế, nuốt Hải Liên ừng ực, sau khi nuốt mấy đóa, bụng nó đã căng ra.
Sau đó nó thong thả dạo chơi khắp hồ, bộ dáng không buồn không lo.
Mất chừng một giờ, Dương Khai đã thu hơn hai phần ba Hải Liên trong hồ.
Đang lúc hắn đang cao hứng, chuẩn bị quét sạch chỗ này, bỗng bên tai vang lên tiếng rống giận cực kỳ bi phẫn, dường như chết cha chết mẹ vậy.
- Khốn nạn, lại dám trộm Hồn Thiên Liên của lão phu!
Dứt lời, một bóng người hung hăng vọt tới, liếc nhìn Dương Khai, hai chân giậm xuống đất, bật người lên không trung.
Để lại hai dấu chân thật sâu trên mặt đất.
Đang ở giữa không trung, người kia đánh một quyền về phía Dương Khai.
Quả đấm không tiếng động, nhìn như nhẹ nhõm không có lực đạo, nhưng Dương Khai giật mình, toát ra vẻ ngưng trọng, hít sâu một hơi, gào to một tiếng, cũng nhảy lên không đánh ra một quyền.
2 con quả đấm đụng nhau, trong không khí truyền đến sóng chấn động mãnh liệt, mắt thường có thể thấy được.
Cảnh vật như dừng lại.
Chốc lát sau mới có tiếng vang đinh tai nhức óc, lực đạo cuồng bạo bạo phát, làm cho không gian trở nên vặn vẹo.
Dương Khai văng ra ngoài, võ giả không rõ lai lịch cũng lộn mấy vòng trên không, tới như thế nào thì về như thế ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...