Mấy võ giả kia bị Trùng Đế dùng Vạn Độc Tà Cổ khống chế, Dương Khai không làm họ bị thương, chỉ giam cầm tại chỗ.
Lúc này theo động tác của Dương Khai, thân thể mấy người này run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo, dường như đang chịu đựng đau đớn ghê gớm, có hai người sùi bọt mép ngã xuống, nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.
Bàng Chấn thờ ơ, không lỗ mãng như trước.
Một lúc sau vang lên tiếng xeo xèo, bỗng có vài đạo lưu quang từ đầu của mấy võ giả bay ra.
Dương Khai bắt lại, sau đó ra hiệu cho Bàng Chấn nhìn.
Mấy con quái trùng hai màu đen đỏ hình thù kỳ quái, chỉ bằng móng tay đang không ngừng vùng vẫy phản kháng, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay Dương Khai.
Bàng Chấn trừng mắt nhìn, lúc này mới nuốt nước miếng: - Đây là Vạn Độc Tà Cổ?
Mấy con trùng này trước đây hắn chưa từng thấy qua, nhưng hắn cảm thấy một khí tức hoang dã, dường như những con trùng này có niên đại rất cổ xưa, tạo cho hắn một cảm giác nguy hiểm.
- Không sai, bị gieo Vạn Độc Tà Cổ, liền sẽ bị chủ nhân của nó khống chế. Dương Khai mỉm cười.
- Ta có thể nhìn một chút không? Bàng Chấn thấy thích là nhích, muốn lấy một con Vạn Độc Tà Cổ về nghiên cứu, tuy rằng đồ chơi này nguy hiểm, nhưng nếu nghiên cứu cẩn thận, hiểu rõ cách sử dụng, vậy thì đồng nghĩa với có thêm một bí thuật.
Dương Khai cười cười nhìn hắn: - Nếu Bàng đảo chủ không sợ bị bọn chúng chui vào thức hải, những con này có thể đưa hết cho ngươi.
Bàng Chấn sắc mặt trắng bệch, trù trừ hồi lâu mới lắc đầu nói: - Quên đi, Bàng mỗ tự nhận thực lực không đủ, những thứ này Dương tông chủ tự mình xử trí đi.
Dương Khai nhẹ nhàng cười, cổ tay run lên, mấy con Vạn Độc Tà Cổ đang vùng vẫy bị chấn thành phấn vụn.
Hiểu rõ chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm, chẳng những Dương Khai không lạm sát người vô tội trên Hà Quang Đảo mà còn giúp hắn giải quyết một phiền toái lớn, Bàng Chấn nhiệt tình với Dương Khai hơn trước.
Có lẽ, hắn kiêng kỵ nhất chính là thực lực của Dương Khai.
Có thể đẩy hắn bay ra ngoài chỉ với một cái nhấc tay, cả Vô Ưu Hải không ai có bản lãnh này.
Bàng Chấn cực lực mời Dương Khai tới phủ đệ của mình chơi.
Dương Khai cũng muốn trao đổi với hắn nên đồng ý.
Bàng Chấn thân là đảo chủ Hà Quang Đảo, phủ đệ chiếm phần đất tốt nhất trên Hà Quang Đảo, kiến tạo vô cùng hùng vĩ.
Vào phủ đệ, Bàng Chấn lập tức phân phó người dâng lên rượu ngon món ngon, lại có hơn mười thiếu nữ mặc sa mỏng, thân thể uyển chuyển, thanh xuân như ẩn như hiện vừa múa vừa hát.
Còn có các cao thủ Phản Hư Cảnh trên đảo cũng có mặt.
Không khí rất là náo nhiệt.
Đối với biến cố trên đại lục mấy năm gần đây, Hải Điện cũng có nghe thấy, chỉ có điều không lan tới biển nên Hải Điện cũng không biết rõ chi tiết.
Sở dĩ Bàng Chấn nhiệt tình mời Dương Khai, một là vì coi trọng thực lực của Dương Khai, hai là cũng muốn biết tình hình trên lục địa.
Dĩ nhiên Dương Khai không che giấu gì cả.
Khi biết được Thi Linh Giáo đã bị nhổ tận gốc, mọi người Hải Điện đều không ngừng kinh hô, mà sau khi biết được quả thực Tiền Thông đã là cường giả Hư Vương Cảnh, đám người Bàng Chấn đều lộ vẻ ưu sầu.
Đã mấy vạn năm trên U Ám Tinh không xuất hiện Hư Vương Cảnh, đây đã trở thành cảnh giới trong truyền thuyết, Hư Vương Cảnh có thực lực mạnh cỡ nào đám người Bàng Chấn cũng không rõ lắm, nhưng không ngăn được mong ước của bọn họ.
Bọn họ e sợ dã tâm của Tiền Thông bộc phát, hướng tới biển sâu.
Mặc dù thế lực của Hải Điện thâm sâu, vô cùng khổng lồ, nhưng có thể chặn lại một vị Hư Vương Cảnh hay không bọn họ cũng không chắc.
Dương Khai quan sát, biết bọn họ đang lo lắng cái gì, trong lòng buồn cười, nhưng cũng không vạch trần.
Không nói đến Tiền Thông có tâm tư này hay không, cho dù hắn thực sự có ý này, chỉ sợ một mình hắn cũng khó mà chinh phục được biển sâu, Ảnh Nguyệt Điện còn không có năng lực lớn như vậy.
Đám người Bàng Chấn lo bò trắng răng rồi.
- Bàng đảo chủ, Dương mỗ có một chuyện muốn nhờ, không biết Bàng đảo chủ có thể đáp ứng không. Rượu quá ba tuần, Dương Khai bỗng mở miệng nói.
- Mời Dương tông chủ nói. Bàng Chấn vội ngẩng đầu nhìn sang.
- Ta muốn gặp điện chủ Hải Điện của mấy vị một lần. Dương Khai cười tủm tỉm, nhẹ nhàng khà một cái ý nói rượu ngon.
Bàng Chấn ngạc nhiên: - Không biết Dương tông chủ có chuyện gì cần gặp?
Tuy rằng với thân phận và địa vị Dương Khai, quả thật có tư cách gặp mấy vị điện chủ Hải Điện, nhưng Bàng Chấn vẫn tò mò hỏi.
Những người khác cũng tò mò nhìn Dương Khai.
- Chuyện tốt.
Dương Khai cười khó lường. - Bổn tông chủ muốn trao đổi vật tư giữa biển và lục địa, Bàng đảo chủ ngươi cũng biết, bởi vì môi trường biển sâu và nội địa bất đồng, mỗi bên có đặc sản của mình, một số thứ có thể dễ dàng tìm ở biển nhưng ở lục địa lại là vật trân quý và ngược lại. Nếu như chúng ta có thể hợp tác, đó sẽ là chỗ tốt cho các đệ tử!
Đây chính là nguyên nhân Dương Khai muốn lưu lại, nếu không sau khi đánh chết Trùng Đế, hắn đã sớm bỏ đi, đâu ở đây lãng phí thời gian?
Hiện giờ Lăng Tiêu Tông không như trước kia, trước kia nhiều lắm chỉ có mấy trăm người mà thôi, có thể nuôi sống dễ dàng, tùy tiện lấy ra chút vật tư đã đủ tu luyện, nhưng bây giờ Dương Khai mang gần vạn người từ Thông Huyền đại lục đến, mỗi tháng đều cần lượng vật tư khổng lồ, ngay cả Lăng Tiêu Tông cũng không chịu nổi tiêu hao.
Tựa như tình huống hiện tại, mới vừa đại chiến với Thi Linh Giáo, vật tư trên lục địa thiếu thốn, các đại tông môn tổn thương nguyên khí, vật tư tu luyện trở nên cực kỳ khan hiếm.
Dương Khai nhìn trúng vật tư dưới đáy biển, nếu quả thật có thể thúc đẩy chuyện này, chẳng những có thể giải quyết tình hình hiện tại, sau này cũng không cần lo chuyện vật tư tu luyện, chỉ cần làm trung gian mua bán là có thể nhanh chóng thu được lượng lớn tài phú.
Tuy rằng giờ hắn đã là chủ của U Ám Tinh, có thể tùy ý đi khắp nơi, thậm chí có thể dùng võ lực uy hiếp Hải Điện thần phục, nhưng Dương Khai không muốn làm vậy.
Thượng binh phạt mưu, hạ binh phạt chiến, hắn muốn lục địa và biển hợp tác, hỗ trợ phát triển.
Đứng ở người chủ U Ám Tinh cái này độ cao trên, hắn có đôi khi cũng cần vì cả U Ám Tinh suy tính.
Bàng Chấn nghe hắn đề nghị như thế, ánh mắt sáng ngời, nhưng nhanh chóng cau mày nói:
- Dương tông chủ không phải là người đầu tiên muốn làm như vậy, Hải Điện ta cũng từng có người đưa ra đề nghị này, chỉ có điều một số vật tư đặc thù vận chuyển khó khăn, hơn nữa không có phương tiện đi lại, chuyện này vẫn không giải quyết được, tuy hiện giờ biển và lục địa cũng có mậu dịch nhưng chỉ giới hạn trong mấy tòa thành gần biển thôi.
Thấy thần thái của hắn, Dương Khai biết không phải người Hải Điện không có hứng thú với vật tư của lục địa, mà là rất phiền toái, phải mất nhiều thời gian, nếu không cũng không đến lượt Dương Khai nói.
Chủ yếu nhất là bọn họ không có đối tượng giao dịch cố định, với thế lực to lớn của Hải Điện, trên lục địa chỉ có vài tông môn có thể ngồi ngang hàng với họ, các thế lực khác chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên, mà mấy tông môn kia không có ý định giao dịch với Hải Điện, họ cũng không biết làm gì hơn.
Dương Khai mỉm cười nói: - Nếu ta có thể giải quyết những phiền toái này thì sao?
Bàng Chấn run lên: - Dương tông chủ thật sự giải quyết được?
Dương Khai gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Bàng Chấn cười to nói: - Nếu Dương tông chủ có thể giải quyết được, vậy chuyện này có thể bàn được! Bất quá chuyện này ta không thể làm chủ, chỉ có thể bẩm báo cho mấy vị điện chủ, để bọn họ quyết định.
- Đại danh Hải Điện Dương mỗ đã nghe từ lâu, mấy vị điện chủ anh minh thần võ, sẽ không cự tuyệt chuyện tốt như vậy. Dương Khai cười ha ha nói.
Tâm tình Bàng Chấn rất tốt, nâng chén nói: - Vậy thì cầu chúc chuyện này viên mãn đạt thành, đến lúc đó chỉ sợ Bàng mỗ cần Dương tông chủ chiếu cố nhiều hơn.
Nếu như chuyện này thật sự thành công, Bàng Chấn có công lớn, đối với hắn trăm lợi không có một hại, nói không chừng có thể nhờ cơ hội này mà tăng thêm địa vị trong Hải Điện, cho nên hắn càng thân thiết với Dương Khai, chiêu đãi như khách quý.
Đêm đã khuya, tiệc rượu kết thúc, Dương Khai được an bài một gian phòng nghỉ sang trọng, mấy thiếu nữ như hoa như ngọc đi theo hầu hạ.
Dương Khai đuổi các nàng ra, ánh mắt các nàng u oán như khuê phòng oán phụ, làm Dương Khai rất là áy náy.
Dương Khai vốn cho rằng mình đề nghị chuyện này có ích lợi rất lớn với Hải Điện, Hải Điện phải rất nhiệt tình mới đúng, nhưng không ngờ hắn chờ trên Hà Quang Đảo ba ngày cũng không thấy bất kỳ một vị điện chủ Hải Điện nào tới trao đổi với mình.
Điều này làm cho hắn khó hiểu.
Theo đạo lý mà nói, tuy rằng thế lực Hải Điện khổng lồ, nhưng trên các hòn đảo đều có pháp trận không gian, nếu quả thật tổng điện Hải Điện coi trọng chuyện này, trong vòng nửa ngày là có thể tới Hà Quang Đảo.
Một mực trì hoãn ba ngày, chỉ có thể nói đối phương không tin tưởng năng lực của mình, hoặc là không nhiệt tình với chuyện này.
Dương Khai không nóng nảy, hiện giờ tai họa Thi Linh Giáo đã bị diệt trừ, Lăng Tiêu Tông cũng không có chuyện lớn cần hắn quyết sách, có Diệp Tích Quân trấn giữ, mình có trở về hay không cũng giống nhau.
Hắn nhân cơ hội này từ từ trải nghiệm biến hóa sau khi trở thành Tinh Chủ.
Thân là chủ của U Ám Tinh, đương nhiên hắn có thể đi bất kỳ nơi nào, chỉ cần thần niệm và đủ thánh nguyên, hắn có thể vượt qua mấy triệu thậm chí hơn ngàn vạn dặm trong nháy mắt, bất quá làm vậy cũng hao tổn tương đối lớn.
Trong nháy mắt vượt qua mấy trăm ngàn dặm, đối với hắn không có gì khó.
Đây chỉ là một lợi ích nhỏ và tiện lợi khi trở thành Tinh Chủ.
Chỗ tốt lớn nhất là khi tu luyện trên U Ám Tinh, linh khí thiên địa hung mãnh không ngừng chui vào cơ thể, làm cho tốc độ tu luyện của hắn nhanh hơn trước gấp mấy chục mấy trăm lần, đây là điều không ai có thể làm được.
Mà trong chiến đấu, hắn cũng có thể dễ dàng điều động linh khí thiên địa trên U Ám Tinh, không phí sức giết chết địch nhân, lúc trước đã từng dùng qua.
Bất quá có một việc làm cho Dương Khai rất để ý, đó chính là hắn mơ hồ nhận ra U Ám Tinh có một cổ lực lượng vô hình bao phủ, cổ lực lượng này có đặc tính giam cầm và phong ấn, giống như một lớp lá chắn, ngăn trở võ giả trên U Ám Tinh lĩnh ngộ võ đạo cao thâm hơn.
Chính vì có lá chắn này mà suốt mấy vạn năm trên U Ám Tinh không có võ giả Hư Vương Cảnh sinh ra!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...