Hơn nữa, sau khi trở thành Tinh Chủ còn có những chỗ tốt khác mà Dương Khai chưa kịp cẩn thận trải nghiệm, tạm thời cũng không rõ lắm.
Bất quá chỉ cần chỗ tốt này cũng đủ rồi, những nơi hắn đi qua mà Thi Linh tộc không bỏ chạy, hắn chỉ cần tùy ý đánh một chưởng là có thể diệt toàn quân Thi Linh tộc.
Bây giờ hắn là người thống trị U Ám Tinh, trên U Ám Tinh này ai có thể ngăn cản hắn? Cho dù là Tiền Thông cũng không nổi.
Chỉ trong nửa ngày, Dương Khai đã đi hơn nửa U Ám Tinh, giết sạch đám Thi Linh tộc mà hắn cảm giác được.
Một số ít võ giả Nhân tộc ở đó còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Dương Khai đã phiêu nhiên rời đi, để lại bọn họ bốn mắt nhìn nhau.
Vô Ưu Hải, một đại quân võ giả Nhân tộc đang bỏ chạy, sau lưng là mười mấy người Thi Linh tộc diện mạo dữ tợn không ngừng truy kích.
Một năm gần đây Thi Linh tộc không dễ chịu lắm, những Thi tướng có thực lực cường đại bị những cao thủ hạng nhất như Tiền Thông và Lăng Tiêu Tông gạt bỏ, nghe đồn giáo chủ cũng bị giết, rắn mất đầu, chỉ có thể bị liên minh Nhân tộc chèn ép, từng bước rút về phía Vô Ưu Hải, muốn chạy ra biển tìm đường sống.
Nhưng không dễ dàng như vậy, Tiền Thông và Diệp Tích Quân một đường đuổi giết Thi Linh Giáo đến đây đã tính trước việc chặn đường lui của chúng, sao có thể để chúng đi vào Vô Ưu Hải.
Hiện giờ Thi Linh Giáo đã như mặt trời sắp lặn, đừng nói tới cường thịnh như mấy năm trước.
Thi Linh tộc bị ép đến đường cùng, chỉ có thể đuổi giết những võ giả Nhân tộc lạc đàn, phát tiết nỗi buồn bực và oán khí trong lòng.
Nhóm người Nhân tộc này quả là xui xẻo, trùng hợp lúc lạc đàn lại gặp phải đám Thi Linh tộc có thực lực cao hơn bản thân, đánh một trận liền tổn thất mấy trợ thủ, chỉ có thể bỏ chạy về phía đại quân Nhân tộc, người cầm đầu là một cô gái mặt như hoa, tướng mạo quyến rũ, dáng người xinh đẹp, bộ ngực nảy lên lúc bỏ chạy, nhưng dưới sự truy kích của Thi Linh tộc, nàng hoa dung thất sắc, vừa chạy vừa rót thần niệm vào la bàn truyền tin, hy vọng liên lạc được với trưởng bối gia tộc mình nhờ cứu viện.
Lại một tiếng hét thảm vang lên từ phía sau, cô gái quay đầu lại, thấy một màn làm nàng run rẩy.
Một người trong nhóm rơi lại phía sau bị Thi Linh tộc đuổi kịp, trực tiếp bị đánh ngã xuống đất, những tên Thi Linh tộc tàn nhẫn kia không giết hắn ngay mà cắn xé máu thịt của hắn.
Tiếng hét cầu cứu thảm thiết làm cô gái run rẩy chân tay, trong bụng sôi lên muốn ói ra ngoài.
Không lâu sau, âm thanh kia nhỏ dần, sau khi mấy tên Thi Linh tộc ăn no, càng thêm hùng ác truy đuổi, càng lúc càng gần.
Nghĩ tới da thịt của mình sẽ trở thành bữa ăn của đám Thi Linh tộc, cuối cùng biến thành một bộ xương khô xấu xí, ánh mắt cô gái càng thêm hoảng sợ và luống cuống.
Nỗi sợ hãi làm cho bước chân của nàng trở nên nặng nề, thánh nguyên toàn thân cũng khó vận chuyển, cảm giác như không nhấc chân lên được.
Sau lưng Thi Linh tộc càng ngày càng gần, thậm chí nàng còn ngửi được mùi máu tươi nồng nặc.
Cô gái kinh hô.
Đúng lúc ấy, bỗng một thân ảnh hiện ra, nhẹ nhàng đưa tay ra, cách không chộp được nàng, sau đó thanh niên kia cong tay bắn liên tục, kèm theo mấy tiếng kình phong xé gió, mười mấy tên Thi Linh tộc đang truy kích đều biến thành phấn vụn.
Một kiếp nạn đã được hóa giải trong tích tắc.
Cô gái ngơ ngác nhìn hắn, cảm giác như vừa sống sót sau một tai nạn, thất thanh kêu: - Dương Khai?
Thanh âm của nàng vẫn còn run rẩy, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi.
Nghe cô gái kêu, những võ giả khác đều sững sờ, ngay sau đó hưng phấn nhìn Dương Khai.
Đại danh của Dương Khai đương nhiên bọn họ đã nghe qua, nhưng không có gặp tận mắt, lần này tông chủ Lăng Tiêu Tông thân chinh ra tay cứu giúp, bọn họ đều cảm động đến rơi nước mắt.
- Doãn Tố Điệp? Dương Khai quay đầu nhìn cô gái, cau mày nói: - Sao ngươi lại ở đây? Sư phụ của ngươi đâu?
Không ngờ cô nàng này lại là Lưu Ly Môn Doãn Tố Điệp.
Trong Lưu Ly Môn, nàng coi như là người xuất sắc của thế hệ trẻ, tu luyện mị công ít ai có thể chống lại, nhưng khi đối mặt với Thi Linh tộc, mị công căn bản không có tác dụng, cho dù nàng là Phản Hư nhất tầng cảnh, nhưng thực lực phát huy được không nhiều.
Nếu không cũng không đến mức trở nên chật vật như vậy.
Doãn Tố Điệp miễn cưỡng cười, ngoan ngoãn đáp: - Sư phó ở Hải Giác Thành!
Dương Khai dùng thần niệm quét qua, nhanh chóng nhận ra có lượng lớn khí tức võ giả ở một tòa thành trì cách đây vạn dặm, đó hẳn là Hải Giác Thành, là một thành trì gần Vô Ưu Hải.
- Ngươi không ở bên cạnh sư phụ người, chạy tới đây làm gì? Dương Khai có chút không vui hỏi.
Tuy rằng lúc này Nhân tộc đại thắng, Thi Linh tộc gần như không có chốn dung thân, nhưng đơn độc hành động vẫn rất nguy hiểm, nhất là khu vực ven Vô Ưu Hải.
Tuy rằng Dương Khai không thích Doãn Tố Điệp, nhưng dù sao bây giờ nàng cũng là đệ tử Lăng Tiêu Tông, thân là tông chủ, vẫn có thể khiển trách một chút.
Doãn Tố Điệp không nói nên lời.
Năm đó lúc Dương Khai chưa có danh tiếng, nàng đã từng ra tay đối phó với Dương Khai, chỉ là giờ không như trước, Doãn Tố Điệp hiểu rõ hơn ai hết chênh lệch giữa mình và Dương Khai, nếu như nói Dương Khai ở trên trời, nàng chỉ có thể ở dưới đất, ngẩng đầu nhìn lên.
Nàng vô cùng hâm mộ vị sư tỷ Đại Diên xấu xí kia, không biết nàng dùng thủ đoạn gì mà được Dương Khai chiếu cố như vậy.
Chính vì thái độ của Dương Khai, sư tôn Cung Ngạo Phù mới càng ngày càng thích sư tỷ, còn mình thì một năm gần đây bị đối xử lạnh lùng.
- Quên đi. Dương Khai khoát tay, không muốn nói nhiều, quay đầu quan sát những võ giả khác, phát hiện họ đều là những thanh niên tuổi không lớn lắm.
Hiển nhiên là đám người kia bị sắc đẹp của Doãn Tố Điệp làm cho mê muội, cam nguyện làm tùy tùng của nàng.
Dương Khai không rõ thủ đoạn của Doãn Tố Điệp, thậm chí hắn còn phát hiện đám người kia nhìn mình với ánh mắt bài xích và cảnh giác.
- Ta đưa ngươi trở về Cung trưởng lão. Dương Khai nói, phất tay dùng một đạo thánh nguyên bao lấy Doãn Tố Điệp.
Làm cho Dương Khai bất ngờ là Doãn Tố Điệp lại thuận thế chui vào lồng ngực mình, hai tay ôm hông, như một chú chim nhỏ khép nép, bộ ngực ấn ấn vào ngực mình, một cảm giác mềm mại.
Dương Khai lắc đầu, cũng không đẩy nàng ra, đồng thời cuốn những võ giả khác lại, thân hình thoắt một cái đã tới Hải Giác Thành.
Nhẹ vỗ vai Doãn Tố Điệp, Dương Khai nói:
- Đến rồi.
Nói xong, không quan tâm nàng nghĩ gì, hắn lại biến mất.
Doãn Tố Điệp a một tiếng, đưa mắt nhìn bốn phía, kinh ngạc phát hiện quả nhiên mình đã trở về Hải Giác Thành.
Hai tay của mình vẫn giữ tư thế ôm, Doãn Tố Điệp có chút buồn bã.
Diện tích Hải Giác Thành không lớn, giờ đã tràn đầy võ giả Nhân tộc, Dương Khai tìm thấy đám người Diệp Tích Quân và Tiền Thông trong thành, cùng bọn họ tâm tình một phen mới biết tình hình gần đây.
Luyện hóa căn nguyên tinh tú, Dương Khai nghĩ không tốn bao nhiêu thời gian, không ngờ lại mất hơn một năm.
Mà trong một năm này, Lăng Tiêu Tông liên thủ với Ảnh Nguyệt Điện, trên cơ bản đã nhổ tận gốc thế lực của Thi Linh Giáo, tàn dư Thi Linh tộc muốn chạy vào Vô Ưu Hải thì bị ngăn chặn, chỉ có thể trốn trong dãy núi cách Hải Giác Thành hơn ba vạn dặm không dám ra ngoài.
Tiền Thông thường đi giết từng nhóm một, nhưng có những tên Thi Linh tộc tránh quá sâu, cho dù là Tiền Thông cũng không có biện pháp tìm ra toàn bộ, đúng là nhức đầu.
Trên U Ám Tinh cơ bản đã khôi phục bình tĩnh, hầu hết tàn dư Thi Linh tộc đều núp trong dãy núi, chỉ cần giết sạch bọn chúng, số còn lại không đáng sợ nữa, đến lúc đó không cần Lăng Tiêu Tông và Ảnh Nguyệt Điện ra mặt, chỉ với lực lượng của những tông môn kia cũng có thể xử lý được.
- Như vậy đi... Dương Khai nghe xong, toét miệng cười: - Để ta đi một chuyến vậy.
- Ngươi có biện pháp? Tiền Thông kinh ngạc nhìn hắn, lần này gặp lại, Tiền Thông cảm thấy Dương Khai có chút biến hóa, nhưng hắn không rõ khác ở chỗ nào, dưới cảm nhận của hắn, Dương Khai vẫn là Phản Hư tam tầng cảnh, tuy rằng khí tức chỉ hùng hồn hơn một chút, nhưng làm hắn có cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Cảm giác như nếu mình động thủ với Dương Khai thì nhất định phải chết vậy.
Ý niệm này dâng lên làm cho Tiền Thông cảm thấy nghi ngờ, nhưng không hiểu tại sao.
- Đến lúc đó sẽ biết.
Dương Khai mỉm cười, không nói rõ ràng.
- Ta đi với ngươi đi. Tiền Thông trầm giọng nói.
Dương Khai gật đầu, đứng dậy, bỗng quay về phía Diệp Tích Quân nói: - Giải tán những người ở Hải Giác Thành đi, mấy năm phong ba, tông môn của bọn họ đều cần nghỉ ngơi lấy lại sức, đợi ở đây lãng phí thời gian cũng không phải chuyện hay.
Diệp Tích Quân ngẩn ra, nhưng vẫn nhanh chóng gật đầu đáp ứng.
Dương Khai đưa tay ra, bắt được cánh tay Tiền Thông, ngay sau đó, hai người quỷ dị biến mất trước mặt Diệp Tích Quân, mạnh như Diệp Tích Quân cũng không nhận ra bất cứ dấu vết gì.
Diệp Tích Quân biến sắc, bỗng hé miệng nở nụ cười nói: - Thì ra là thế!
Hiển nhiên nàng đã hiểu ra gì đó.
Trầm ngâm một lát, sau đó nàng lấy la bàn truyền tin ra, rót thần niệm vào ra lệnh.
Không lâu sau đó, các võ giả Nhân tộc hội tụ ở Hải Giác Thành nhận được chỉ thị từ Lăng Tiêu Tông: Thi Linh tộc toàn quân bị diệt, các tông môn trở về tổng đà của mình, nghỉ ngơi lấy lại sức!
Nhận được chỉ thị, các võ giả nhìn nhau, hỏi thăm xung quanh, nhưng đều nhận được câu trả lời như nhau, cao tầng Ảnh Nguyệt Điện và Lăng Tiêu Tông đều xác nhận điều này.
Tuy rằng không rõ tại sao bỗng nhiên Thi Linh tộc bị diệt toàn quân, nhưng hóa giải được trường hạo kiếp trên U Ám Tinh này, võ giả Nhân tộc vô cùng hoan hỉ, xuất phát từ lòng tín nhiệm đối với Lăng Tiêu Tông và Ảnh Nguyệt Điện, bọn họ rối rít trở về, thương nghị xem nên trọng chấn tông môn như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...