Trước sau chỉ qua một canh giờ, Lăng Tiêu Tông tọa lạc trong dãy núi liền hiện ra trước mắt mọi người.
Có thể thấy rõ ràng một đường núi do bạch ngọc xếp thành.
Phía trên đỉnh con đường, có một tấm biển to lớn, phía trên viết ba chữ to: Lăng Tiêu Tông!
- Quả nhiên là địa phương đất thiêng nảy sinh hiền tài! Lăng Thái Hư đứng ở bên trong chiến hạm, xuyên qua thủy tinh trong suốt nhìn xuống phía dưới, rất hài lòng với môi trường của tổng đà Lăng Tiêu Tông.
- Đây còn chỉ là một góc băng sơn thôi! Dương Khai đứng ở một bên cười ha hả, giải thích với sư công: - Chúng ta hiện nhìn thấy, chỉ có thể xem như một phần của Lăng Tiêu Tông, Lăng Tiêu Tông có tất cả 80 đỉnh núi hợp thành, 9 ngọn núi chính, 72 ngọn núi phụ, mỗi một ngọn núi cảnh sắc đều không giống nhau. Bất quá bởi vì trước đây nhân số quá ít, cho nên chỉ lựa chọn ở lại chỗ này. Những ngọn núi kia ngay cả ta cũng chưa có dò xét hoàn toàn, đợi sau này mọi người tới ở, có thể tự mình theo sở thích tìm ngọn núi cư ngụ.
- Tốt, tốt! Sở Lăng Tiêu cũng an ủi trong lòng.
Trước đây bọn họ có hơi bận tâm, Dương Khai mang đến đây một lần cả ba tộc Nhân Yêu Ma gần vạn người, chỉ sợ không có chỗ để thu xếp, dù sao nhân số ba tộc đích thực không ít, muốn thu xếp ổn thỏa, nhất định phải có địa phương rất rộng lớn mới được.
Nhưng giờ này phóng mắt nhìn tới, trước mắt xanh tươi, có núi cao nguy nga chập chùng trong mây mù, có đình đài lầu các như ẩn như hiện, chín chín tám mươi mốt ngọn núi, có thể thu xếp thỏa đáng cường giả của ba tộc Nhân Yêu Ma, thậm chí còn có một phần đất trống rất lớn.
- Sau này chúng ta sinh sống ở chỗ này ư? Đại Tôn Lôi Long đầy mặt sáng rực nhìn phía dưới, nơi này rừng rậm biển thú còn tốt hơn đâu chỉ gấp trăm gấp ngàn lần so với Thông Huyền đại lục?
Chẳng những linh khí thiên địa cực kỳ nồng đậm, phong cảnh cũng là tốt hạng nhất. Yêu tộc có thể ở chỗ này sinh sống tu luyện, ngày sau thành tựu tuyệt đối sẽ không quá thấp.
Một chỗ tổng đà chính là một phần cơ sở, Lôi Long thân là Đại Tôn của Yêu tộc, quá biết rõ tầm quan trọng của cơ sở đối với một chủng tộc.
- Dương Khai, Ma tộc ta thiếu nợ ngươi, sau này nếu ngươi có chuyện gì cứ phân phó một tiếng, Ma tộc ta trên dưới tuyệt đối không hai lời! Cao ngạo như Trường Uyên, cũng phát ra tiếng nói từ tim gan. Lời nói này đã biến thành là muốn gia nhập Lăng Tiêu Tông.
Dương Khai gật đầu.
Yêu tộc Ma tộc là lúc Dương Khai rời khỏi Thông Huyền đại lục chủ động mang ra ngoài. Nghiêm chỉnh mà nói, Lôi Long Trường Uyên quả thật đã nhận mối nhân tình của Dương Khai, bất quá đám người Lệ Dung cùng Hàn Phỉ của Cổ Ma nhất tộc thì không nghĩ như vậy, Dương Khai là chủ thượng của các nàng, các nàng đã sớm thề nguyền phải đi theo Dương Khai cả cuộc đời, các nàng chỉ sẽ vì thế mà cảm nhận quang vinh.
Để mặc cho cường giả ba tộc Nhân Yêu Ma đắm chìm trong rung động cùng mừng rỡ, Dương Khai chỉ huy chiến hạm hạ xuống chỗ quảng trường to lớn phía dưới. Đồng thời thần niệm quét qua, muốn nhìn một chút tình huống Lăng Tiêu Tông giờ này như thế nào.
Thế nhưng một lát sau, hắn không khỏi hơi nhíu mày.
Hắn phát hiện thời khắc này bên trong Lăng Tiêu Tông lại tụ tập chừng hơn một ngàn người. Chỉ có điều trong những người này lại không có một khí tức đệ tử Lăng Tiêu Tông nào.
Đám người Diệp Tích Quân, Vũ Y, Thường Khởi, Hách An, Hoàng Quyên... dường như tất cả đều không ở nơi này, ngay cả khí tức của những cường giả Tinh Đế Sơn quy thuận kia tựa hồ đều biến mất không thấy.
Mục tiêu chiến hạm từ không trung hạ xuống rõ ràng như vậy, không ngờ không có bất kỳ người của Lăng Tiêu Tông ra nghênh tiếp.
Ngược lại thì từ trong dãy lầu các ở gần quảng trường, có vô số thần niệm xa lạ vươn ra ngoài, không ngừng quét nhìn dò xét.
Phát hiện này khiến Dương Khai sa sầm mặt xuống, sắc mặt thay đổi thật khó coi.
Dường như đã nhận ra điều gì, Lăng Thái Hư nhích tới gần thấp giọng hỏi: - Dương Khai, có phải có điều gì không đúng hay không!
Dương Khai khẽ cười lạnh: - Là có chút không đúng! Sư công, các vị cứ ở bên trong chiến hạm đợi một lát, ta đi xem thử!
- Được! Lăng Thái Hư lên tiếng.
Dương Khai phất tay, ra hiệu cho người mở cửa khoang chiến hạm, mang theo ba người Dương Tu Trúc, Sở Hàn Y, Lâm Ngọc Nhiêu đi ra chiến hạm.
Mấy người Dương Tu Trúc hiển nhiên cũng phát hiện có vấn đề, liếc mắt nhìn nhau đều có chút không rõ vì sao. Tuy nhiên rất nhanh, Dương Tu Trúc liền vận đủ thánh nguyên gào to một tiếng: - Tông chủ trở về tông!
Tiếng thét dài, truyền khắp 81 ngọn núi Lăng Tiêu Tông, thật lâu không dứt.
Vẫn như cũ không có người nào ra đón tiếp.
Nhưng thật ra những thần niệm trước đó đang dò xét chiến hạm cùng một lúc quấn lấy nhau, dường như đang yên lặng trao đổi gì đó.
Toàn bộ bầu không khí bên trong Lăng Tiêu Tông chợt biến hoá trở nên rất kỳ lạ.
Không bao lâu sau, những thần niệm kia từng cái tán đi, hẳn là đã đạt thành nhận thức chung gì đó, thẳng đến lúc này, từ trong lầu các ở bốn phương tám hướng mới có một số bóng người bay vọt ra.
Dương Khai đứng ở trên quảng trường sừng sững như núi cao hồ sâu, một thân khí tức lãnh liệt, lẳng lặng chờ đợi.
"Xoạt Xoạt Xoạt..."
Từng bóng từng bóng người hạ xuống gần đó, từ từ tụ thành một lực lượng cực kỳ kinh khủng.
Người đến không ngờ tất cả đều là cường giả Phản Hư Cảnh trở lên, Phản Hư tam tầng cảnh chỗ nào cũng có. Chỉ có điều lúc những người này nhìn về phía Dương Khai, ánh mắt né tránh, có cảm giác như có tật giật mình, căn bản không dám nhìn thẳng vào Dương Khai. Ngẫu nhiên có số ít mấy người vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn về phía Dương Khai như khiêu khích, như đang đối mặt với một cừu nhân.
Dương Khai quét mắt nhìn một vòng, ánh mắt như ngừng lại trên người một lão ẩu đầu tóc bạc cầm cây gậy đầu rồng.
Đứng bên cạnh lão ẩu là một thiếu nữ xinh đẹp thanh tú, thiếu nữ có tu vi Phản Hư nhất tầng cảnh, là nhân tài mới xuất hiện trên U Ám Tinh.
Dương Khai sở dĩ nhìn chăm chú lão ẩu này, là vì hắn nhận được bà ta!
Lão ẩu rõ ràng chính là Phong Bà Tử của Vạn Thú Sơn! Năm đó trong trận chiến ở Long Huyệt Sơn, vào thời điểm mấu chốt sau cùng bà ta còn nhúng tay vào, ý đồ tranh đoạt Đế Ngọc rơi vào bên trong Long Huyệt Sơn.
Dương Khai đối với lão ẩu này không có ấn tượng gì tốt, lúc đó mặc dù bà ta không có cấu kết với đại trưởng lão Kim Thạch của Ma Huyết Giáo cùng làm việc xấu, nhưng cũng không có lòng tốt gì.
Về phần thiếu nữ tướng mạo thanh tú bên cạnh bà, trong đôi mắt đẹp lại lộ ra tia sáng thông minh lanh lợi kia, Dương Khai nhớ nàng tên là Phong Nghiên, là cháu nội của Phong Bà Tử.
Thời khắc này Phong Nghiên đang dùng một đôi ánh mắt tò mò quan sát Dương Khai từ trên xuống dưới, trong đôi mắt đẹp lộ ra vẻ nhao nhao muốn thử, bộ dáng dường như muốn ra tay đấu với Dương Khai một phen, để biết giữa hai người rốt cuộc ai mạnh ai yếu.
Dương Khai đối với nàng ta đương nhiên không có nửa điểm hứng thú, đối phương chỉ là Phản Hư nhất tầng cảnh mà thôi, hắn chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền nát.
Dương Khai dời ánh mắt, lại nhìn thấy một số khuôn mặt quen thuộc hoặc không quen thuộc, phần lớn đều không gọi ra tên, nhưng xem từ phục sức của bọn họ, mỗi người đều xuất thân là tông môn hoặc thế lực nhất đẳng trên U Ám Tinh.
Dương Khai còn nhìn thấy Cung Ngạo Phù môn chủ đương nhiệm Lưu Ly Môn, cùng Doãn Tố Điệp đệ tử thế hệ trẻ của Lưu Ly Môn!
Cung Tinh Hà môn chủ đời trước của Lưu Ly Môn đã bỏ mình lúc thăm dò Đế Uyển, nay do con gái của lão là Cung Ngạo Phù tiếp nhận môn chủ. Mấy năm qua, Cung Ngạo Phù cũng trở thành cường giả Phản Hư tam tầng cảnh.
Không có Đại Diên ở đây!
Dương Khai nhướng mày, không biết nữ nhân rõ ràng đẹp như thiên tiên lại cố tình dùng diện mạo xấu xí dọa người kia, đang ở nơi nào. Theo đạo lý mà nói, nàng là đệ tử Lưu Ly Môn, hẳn phải ở cùng một chỗ với Cung Ngạo Phù mới đúng.
Cả Lưu Ly Môn, Dương Khai chỉ cảm thấy quan tâm một chút với một mình Đại Diên, dù sao đã từng có mấy lần hợp tác với nữ nhân này.
Trên quảng trường yên lặng như tờ, Dương Khai chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh, các võ giả Phản Hư Cảnh đối diện kia cũng không có ý muốn lên tiếng nói chuyện.
Một hồi lâu, Dương Khai mới cười nói: - Có ý tứ, bổn tông chủ trở về, các trưởng lão trong tông không ra nghênh tiếp, lại làm phiền các vị!
Về phần những người này tại sao lại xuất hiện trong Lăng Tiêu Tông, ngược lại Dương Khai cũng có thể đoán một vài phần.
Trước đây lúc ở Mặc Hải Thành, hắn đã từ Đỗ Nhạn Lăng biết được, trong thời gian hạo kiếp hai năm qua, Lăng Tiêu Tông đã làm không ít chuyện, chẳng những thường xuyên phái ra cường giả nghĩ cách cứu viện tinh nhuệ của Nhân tộc, còn dưới chỉ thị của đại trưởng lão Diệp Tích Quân, mở rộng cửa Lăng Tiêu Tông, tiếp nhận các võ giả tới chạy nạn.
Những người này hẳn đều là tới Lăng Tiêu Tông tị nạn, dù sao nơi này đã coi như là một chỗ đất lành cuối cùng của cả U Ám Tinh, có Tam Viêm Hỏa Hoàn bảo vệ, mặc cho thực lực của Thi Linh Giáo khổng lồ như thế nào, cũng không thể tấn công vào được.
Hành động của Diệp Tích Quân không người nào có thể chỉ trích, dù là Dương Khai cũng không được.
Nếu như lúc đó hắn có mặt ở Lăng Tiêu Tông cũng sẽ làm như vậy. Đối với võ giả chạy nạn đến đây, Dương Khai còn không có tâm địa sắt đá đến mức thấy chết mà không cứu.
Nhưng cục diện trước mắt lại làm cho hắn vô cùng chấn động phẫn nộ.
Tuy rằng còn không rõ lắm trong Lăng Tiêu Tông rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao đám người Diệp Tích Quân toàn bộ đều không xuất hiện, mà cố tình những người này làm tu hú chiếm ổ bồ các... nhưng Dương Khai cũng biết, nhất định là có một chút chuyện xấu ở trong đó.
Những cường giả Phản Hư Cảnh đối mặt kia hai mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng ánh mắt của mọi người đều tụ vào trên người Phong Bà Tử của Vạn Thú Sơn. Ngược lại Phong Bà Tử cũng không kiêng nể gì, đi phía trước một bước, trên khuôn mặt già nua nổi lên vẻ cười hòa ái: - Dương tông chủ nghiêm trọng rồi! Ngày nay thiên hạ đại loạn, Lăng Tiêu Tông đã trở thành nơi tránh gió vững chắc nhất của Nhân tộc ta, là hy vọng cuối cùng của Nhân tộc ta... chúng ta tới đón tiếp cũng không có gì đáng trách!
- Nhân tộc chúng ta? Dương Khai nhìn Phong Bà Tử cười tủm tỉm, bén nhạy bắt được điểm mấu chốt trong lời nói của Phong Bà Tử:
- Phong tiền bối nói lời này, hình như có ý nói Lăng Tiêu Tông ta giờ này đã trở thành địa bàn chung của tất cả Nhân tộc? Sao ta làm tông chủ, mà cũng không biết gì cả?
Phong Bà Tử sắc mặt cứng đờ, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Bà không nghĩ tới lời nói của Dương Khai lại sắc bén như vậy.
Có một nam nhân khôi ngô cường tráng bỗng nhiên đi ra, lớn tiếng nói: - Dương tông chủ đúng không? Lăng Tiêu Tông dựa vào nơi hiểm yếu, đại quân Thi Linh Giáo căn bản không thể đánh vào, bảo địa bực này đương nhiên nên trở thành lá chắn cuối cùng của Nhân tộc chúng ta. Giờ này ở bên ngoài họa loạn Thi Linh tộc khắp thiên hạ, không còn một mảnh đất nào là an toàn, Lăng Tiêu Tông hẳn phải tự dốc sức phục vụ cho Nhân tộc dùng chung bảo địa, chẳng lẽ Dương tông chủ cảm thấy có điều gì không đúng hay sao?
- Ngài là... Dương Khai liếc mắt nhìn hắn.
Đại hán hừ lạnh: - Đường Phúc Thủy điện chủ Phiêu Miểu Điện!
Dương Khai nhẹ gật gật đầu, Đường Phúc Thủy, thật ra hắn đã nghe nói qua, là cường giả đệ nhất của Phiêu Miểu Điện, là cao thủ Phản Hư tam tầng cảnh, tương đương với mấy người Phí Chi Đồ Tiền Thông trước kia. Dù sao thực lực của Phiêu Miểu Điện trên U Ám Tinh đích thực không tính là kém.
Đường Phúc Thủy nói tiếp: - Nếu Phiêu Miểu Điện ta có thể có một nơi bảo địa thế này, dĩ nhiên sẽ mở rộng cửa tông môn đón nhận tinh nhuệ của Nhân tộc ta, cống hiến một phần lực non nớt để duy trì lực lượng Nhân tộc ta. Hôm nay Dương tông chủ vừa trở về tông liền làm ra tư thái hưng sư vấn tội, không phải là muốn đuổi chúng ta đi chứ?
Lời vừa nói ra, không ít người đều biến sắc, trên mặt nổi lên ý lo âu bất an.
Bọn họ đúng là thật vất vả mới chạy thoát vào Lăng Tiêu Tông, nếu Dương Khai thật sự đuổi bọn họ chạy ra ngoài, thì ngày lành cũng sẽ chấm dứt, sau này chỉ sợ mọi lúc mọi nơi đều phải đối mặt với đại quân Thi Linh Giáo tiễu trừ, ở dưới hoàn cảnh như thế, không có người nào có thể bảo đảm an toàn của mình.
- Ta đã nói lời này khi nào? Dương Khai nhẹ cười lạnh, ánh mắt bức người nhìn quanh bốn phía: - Các ngươi đang nghĩ bậy cái gì?
Phàm là người bị hắn quét nhìn, ánh mắt không bỏ sót một ai...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...