Một ngày sau, pháp trận không gian sửa chữa hoàn tất.
Dương Khai gọi Mặc Vũ cùng đám người Dương Tu Trúc tới, từ giã Tiền Thông.
Phương diện của Ảnh Nguyệt Điện Dương Khai hoàn toàn không lo lắng.
Tiền Thông giờ đây đã là Hư Vương Cảnh, có thể nói là đệ nhất cường giả mấy vạn năm của U Ám Tinh.
Nếu như ngay cả ông ta cũng xử lý không được nguy cơ của Ảnh Nguyệt Điện thì cả U Ám Tinh chỉ sợ đều phải xong rồi.
- Dương huynh, đi lần này một đường trân trọng.
Ngụy Cổ Xương cung tay nói lời từ biệt.
Dương Khai đáp lễ lại.
- Dương Khai, pháp trận không gian này liên thông một vị trí đó chứ? Mặc Vũ ở một bên hỏi.
- Ồ...
Nếu nói không sai, ắt hẳn nó có thể liên thông đến Ma Huyết Thành!
- Cái gì gọi là không sai?
Mặc Vũ ngạc nhiên.
Ma Huyết Thành khoảng cách Lưu Viêm Sa Địa rất gần, khoảng cách Càn Thiên Tông cũng không xa, cho nên Dương Khai mới định vị pháp trận không gian đến địa phương này.
Chẳng qua là thuyết pháp của hắn lại làm cho Mặc Vũ cảm nhận được rất kỳ quái.
Dương Khai lúng túng cười:
- Đây là ta lần đầu bố trí pháp trận không gian, cho nên không dám cam đoan có thể trực tiếp truyền tống đến Ma Huyết Thành.
Mặc Vũ trợn tròn mắt, đám người Dương Tu Trúc cũng biểu lộ gương mặt không nói nên lời.
- Tuy nhiên yên tâm.
Dương Khai sát ngôn quan sắc, biết bọn họ đang lo lắng điều gì:
- Cho dù không có định vị đến Ma Huyết Thành, truyền tống chắc là sẽ không có nguy hiểm gì.
Điểm này ta có thể bảo đảm.
Nghe hắn nói như vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Pháp trận không gian truyền tống là một chuyện cực kỳ khắc nghiệt, hơi có không may, sẽ bị đày tới trong vô tận hư không, vĩnh viễn chạy không thoát.
Những năm này U Ám Tinh xuất hiện không thiếu chuyện như vậy, đều là pháp trận không gian xảy ra vấn đề.
Người được truyền tống gặp kế quả hoặc mất tích không thấy, hoặc trực tiếp bị không gian lực trường hỗn loạn cắt thành mảnh vụn.
Cho nên mọi người vừa nghe đến lời nói mới rồi của Dương Khai, đều có chút khẩn trương.
Nhưng nếu Dương Khai có thể bảo đảm lần này truyền tống sẽ không có nguy hiểm, vậy cũng không có gì thật lo lắng.
Cho dù truyền tống vị trí sai, cũng không quan hệ nhiều lắm, cùng lắm thì dùng Tinh Toa chạy đi là được.
- Thời gian không còn sớm, chúng ta đây có thể động thân.
Dương Tu Trúc cũng không thể chờ đợi muốn quay trở về Lăng Tiêu Tông, đi xem một chút tình huống bên kia như thế nào.
Mọi người gật đầu, cùng chung đứng trên pháp trận không gian, Dương Khai đứng ở vị trí trung gian, thúc giục thánh nguyên, quán thông cả pháp trận.
Trong khoảnh khắc, thánh tinh an trí trên pháp trận không gian lóe lên hào quang chói mắt, năng lượng khổng lồ bị kéo một cái thì mất.
Lực lượng không gian nồng đậm chấn động, một đám người biến mất không thấy đâu nữa.
- Trước tiên hủy hết pháp trận, không thể để cho người từ bên ngoài truyền tống vào! Chờ đến sau khi đám người Dương Khai biến mất không thấy, Tiền Thông mới phất phất tay.
Ngụy Cổ Xương nhận lệnh, một quyền đánh phía trận pháp mà Dương Khai phí hết tâm tư lần nữa bố trí xong.
Pháp trận trận cơ lập tức nứt thành hai nửa, không thể sử dụng.
Ánh mắt của Tiền Thông như thoi đưa, nhìn phương xa, trầm giọng nói:
- Nên trở về Ảnh Nguyệt Điện! Đám người Phí Chi Đồ cùng Ngụy Cổ Xương đều thần sắc chấn động, nhìn về phương hướng của Ảnh Nguyệt Điện, trong mắt mỗi người đều toát ra sát khí kinh người....
Trong hư không, tia sáng lóe lên, đám người Dương Khai quỷ dị hiện thân đi ra.
Một nhóm mấy người, trừ Dương Khai ra, những người khác đều có chút đầu váng mắt hoa, qua một hồi lâu mới từ từ thích ứng.
Không gian truyền tống khoảng cách xa, đa số đều kèm theo tác dụng phụ như vậy, cũng chỉ có Dương Khai tu luyện lực lượng không gian mới có thể ở thời gian ngắn nhất điều chỉnh tốt trạng thái tự thân.
Cũng may phụ cận không gặp nguy hiểm, nếu không mọi người chắc phải bị đánh trở tay không kịp.
Quay đầu chung quanh, Dương Tu Trúc ngạc nhiên:
- Đây không phải là Ma Huyết Thành, đây là đâu? Địa phương mà mọi người xuất hiện rõ ràng là trên một mảnh rộng lớn bình nguyên, đập vào mắt có thể đạt được, nơi đó làm gì có bóng dáng của cái thành trì nào? Truyền tống quả nhiên sai chỗ rồi.
Dương Khai sớm đã chuẩn bị tâm tư với chuyện này, đương nhiên không ngượng ngùng gì, nghe vậy đáp:
- Chúng ta hẳn là đang ở một vị trí giữa Ma Huyết Thành cùng Thiên Vận Thành, chư vị có ấn tượng gì với bình nguyên này không? Dương Tu Trúc, Sở Hàn Y cùng Lâm Ngọc Nhiêu ba người chậm rãi lắc đầu, bày tỏ không nhận biết nơi đây.
Bọn họ mặc dù là võ giả thổ sanh thổ trường U Ám Tinh, nhưng hàng năm ở Tinh Đế Sơn bế quan tu luyện, đối với tình huống của ngoại giới cũng không rõ lắm.
Thậm chí bọn họ không bằng cả Dương Khai, bảo bọn họ thời khắc này thấy hơi biết, không thể nghi ngờ là có chút làm khó bọn họ.
Nhưng trái lại Mặc Vũ trước mắt sáng ngời, trên mặt lộ ra một chút sắc mặt vui mừng, không ngừng quan sát bốn phía, bay lên trên bầu trời ngắm nhìn, một lát sau, gương mặt phấn chấn quay trở về.
- Ta biết nơi đây là địa phương nào rồi.
Nơi đây là Bạch Cốt Nguyên, phụ cận có cái Liệt Thiên Hạp, khoảng cách Mặc Hải Thành chỉ có một ngày lộ trình.
- Hả? Càn Thiên Tông Mặc Hải Thành? Dương Khai có chút ngoài ý muốn.
- Không sai! Dương Khai hơi gật đầu, xem ra truyền tống sai không tính là rất ngoại hạng, hơn nữa đối Mặc Vũ mà nói, đây có lẽ là tin tức tốt.
Mặc Hải Thành là một tòa thành trì trực thuộc Càn Thiên Tông, khoảng cách Càn Thiên Tông tổng đà cũng không tính là quá xa, giống như quan hệ giữa Thiên Vận Thành cùng Ảnh Nguyệt Điện vậy.
Cơ duyên xảo hợp đi tới nơi này, thật ra thành toàn Mặc Vũ.
- Nếu như thế, không ngại trước đi một chuyến Mặc Hải Thành.
Dương Khai trầm tư một lát, hắn hiện giờ cần thiết tìm hiểu một chút tình huống vòng ngoài của Lăng Tiêu Tông, mà đi Mặc Hải Thành không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất.
Hơn nữa, tình huống của Mặc Hải Thành cũng không biết như thế nào, hắn đương nhiên là muốn cùng Mặc Vũ đi trước dò xét một phen, có lẽ có địa phương cần giúp bận rộn.
Dù sao cũng là chuyện tiện đường.
- Vậy thì đa tạ.
Mặc Vũ vội vàng chắp tay.
Nơi này xem như địa bàn của Càn Thiên Tông, Mặc Vũ vô cùng quen thuộc, dẫn mọi người một đường bay vù vù, trước sau bất quá thời gian một ngày, chỉ thấy đến phía trước một tòa thành trì nguy nga sừng sững trên bình nguyên.
- Kia chính là Mặc Hải Thành! Mặc Vũ chỉ vào phía trước giới thiệu.
- Dường như có chiến đấu.
Dương Khai phát hiện không ít bí thuật cùng bí bảo nở rộ hào quang.
- Là người của Càn Thiên Tông ta! Sắc mặt của Mặc Vũ trầm xuống, tốc độ nhanh hơn mấy phần.
Mặc Hải Thành phụ cận đã xảy ra chiến đấu, đây coi như là một tin tức không tệ.
Tối thiểu, mọi người biết Mặc Hải Thành vẫn chưa bị Thi Linh Giáo chiếm cứ, còn có người phản kháng, cũng không biết tình huống bên kia rốt cuộc như thế nào.
Mặc Hải Thành, trên tường thành, có một mỹ phụ sắc mặt tái nhợt đứng ở nơi đó, bên cạnh bà ta, vây quanh tụ hơn mười vị cường giả Phản Hư Cảnh.
Chẳng qua những Phản Hư Cảnh đó dường như tình huống có chút không quá lạc quan, cơ hồ mỗi người mang thương, thương thế có nhẹ có nặng.
Một người nghiêm trọng nhất thậm chí ngay cả cánh tay phải cũng không có, hơn nữa dường như mới bị chém đứt không lâu.
Băng gạc màu trắng bao phủ, vẫn như cũ chảy ra máu tươi bên ngoài, nhuộm đỏ bừng băng gạc đó.
Võ giả này ngược lại cũng ngạnh khí, mặc dù đau đớn khó nhịn, nhưng vẫn cắn răng không lên tiếng.
Phía dưới tường thành, một ít Thi Linh tộc trên người mọc đầy lông trắng, lông xanh hoặc là lông đỏ tùy ý tung hoành, đang cùng một ít nhân loại võ giả đại chiến.
Cục diện rất hỗn loạn, số lượng tham dự chiến đấu tối thiểu nhiều tới mấy ngàn.
Mà võ giả nhân loại trong đó, không phải ai cũng đứng ở cùng trận tuyến.
Rất nhiều võ giả nhân loại thậm chí hiệp trợ những Thi Linh tộc kia, tàn sát đồng bào của mình.
Những người này hiển nhiên là đã đầu phục Thi Linh Giáo.
- Thành chủ, hạ lệnh bảo bọn họ trở về đây đi, nếu trì hoãn nữa, chỉ sợ phải chết hết.
Trên tường thành, có người cung tay nói với mỹ phụ, gương mặt với thần sắc vô cùng đau đớn.
Đây là một cuộc chiến đấu hoàn toàn không công bình, số lượng của địch nhân gấp mười với mình.
Võ giả bên phía Mặc Hải Thành gần như mỗi một người đều phải ứng phó nhiều tên địch nhân.
600 người xông ra, không được một khắc đồng hồ, giờ này chỉ còn lại có 200 người đang khổ cực chống đỡ.
Mà 200 người đó cũng là quần áo rách rưới, cực kỳ nguy hiểm.
- Đúng vậy thành chủ, những này người này đều là tinh nhuệ cuối cùng của Càn Thiên Tông ta, nếu hao tổn ở chỗ này, chúng ta ngày sau làm sao thông báo với liệt tổ liệt tông đây?
- Không thể rút lui! Mỹ phụ lạnh giọng khẽ hô:
- Cấm chế trận pháp của Mặc Hải Thành đang trong lúc chữa trị, nếu lúc này rút về, Mặc Hải Thành căn bản không có lực ngăn cản.
Đợi cho Thi Linh Giáo đại quân giết tới, cả Mặc Hải Thành đều phải sinh linh đồ thán.
- Bọn ta làm sao không biết là vậy? Nhưng...
Người nói chuyện trước đó đầy mặt cực kỳ bi ai.
600 tinh nhuệ xông ra, chỉ vì tranh thủ thời gian chữa trị để sửa chữa thành trì trận pháp mà thôi, đây hoàn toàn là lấy mạng ra để điền.
Mặc Hải Thành có thể duy trì đến bây giờ, trong thành nhiều cấm chế cùng đại trận không thể không tính công, không có trận pháp cùng cấm chế, Thi Linh Giáo đại quân sớm đã san bằng chỗ này thành bình địa.
Nhưng kiên trì tới hiện tại cũng đã cực hạn, Thi Linh Giáo chỉ cần lại tổ chức một lần cường lực tấn công, chỉ sợ cũng sẽ phá thành.
Với tác phong từ trước của Thi Linh Giáo, đến lúc đó một triệu cư dân của Mặc Hải Thành chỉ sợ không có mấy người có thể sống được.
- Đáng hận Cuồng Phong Các, Bách Biến Môn, Vô Ngân Tông những tiểu nhân này, ngày xưa nịnh bợ Càn Thiên Tông ta, hôm nay lại cam nguyện bị Thi Linh Giáo điều khiển, thống hạ sát thủ với đệ tử tông môn của ta.
Lão phu nếu có thể sống tạm, nhất định bắt bọn họ nợ máu trả bằng máu! Có người phẫn nộ gầm rú.
Biểu lộ của những người khác cũng khó nhìn vô cùng.
Cuồng Phong Các, Bách Biến Môn, Vô Ngân Tông...
Nhiều tông môn nhỏ cùng gia tộc, vốn là sự tồn tại đều phụ thuộc vào Càn Thiên Tông.
Vào lúc Càn Thiên Tông cường đại, bọn họ nịnh bợ a dua, hận không thể làm nô tỳ cho Càn Thiên Tông.
Càn Thiên Tông đối đãi những thế lực phụ thuộc đó từ trước đến nay cũng không hẹp hòi, thậm chí mở ra một chút tông môn bí thuật, cho bọn họ tu luyện.
Mỗi một năm đều sẽ đón nhận tinh nhuệ đệ tử của bọn họ tới Càn Thiên Tông tiềm tu, để cường giả tự mình dạy.
Nhưng không nghĩ tới sau khi U Ám Tinh đại biến, những người này lòng muông dạ thú lại chủ động ra hàng.
Chẳng những phản bội Càn Thiên Tông, còn ở Càn Thiên Tông tổng đà phát động một cuộc đánh lén khiến ý người không ngờ được.
Trận chiến ấy, Càn Thiên Tông tổng đà bị hủy, chỉ có rất ít người trốn thoát, phạm vi thế lực của phương viên mười vạn dặm chỉ còn lại có Mặc Hải Thành đang khổ cực chống đỡ! Mỹ phụ thành chủ đó không nói một lời, nhưng vẻ đau lòng hiện ra rõ ràng trong đôi mắt đẹp.
Trên đời này lại có bao nhiêu người có thể dưới cường đại tà ác chèn ép giữ vững bản tâm đâu? Cho nên bà ta cũng không nổi giận, những người kia chọn lựa tham sống sợ chết, vứt bỏ lại căn bản làm người.
- Thẩm Thi Đào đâu rồi? Mỹ phụ bỗng nhiên quát ngọt một tiếng.
Cách đó không xa, một cô gái mắt như hoa đào, dáng người thướt tha nghe vậy, vội vàng đến bên cạnh mỹ phụ, cung tay nói:
- Đỗ trưởng lão, đệ tử ở đây! Đặt ở lúc bình thường, cô gái như vậy nhất định khiến cho người chú ý, làm nam nhân mơ mộng vô hạn, nhưng thời khắc này, lại không có bao nhiêu người đặt tâm tư ở trên người nàng.
Mỹ phụ uy nghiêm nói:
- Thẩm Thi Đào, bổn trưởng lão lệnh ngươi từ trong thế hệ trẻ của Càn Thiên Tông ta, chọn lựa 300 người, dẫn bọn họ thông qua pháp trận không gian, mau mau rời khỏi Mặc Hải Thành! Thẩm Thi Đào ngẩn ngơ, bất quá nàng cũng là cô gái huệ chất lan tâm, lập tức sáng tỏ mỹ phụ có ý đồ gì, gương mặt xinh đẹp trắng nhợt, thất thanh nói:
- Đỗ trưởng lão! Mỹ phụ cười một cách ôn hòa:
- Càn Thiên Tông tổng đà của ta bị hủy, tông chủ bị giết, giờ này ở Mặc Hải Thành chính là huyết mạch cuối cùng của Càn Thiên Tông ta.
Ngươi dẫn 300 người kia đi, bất kể như thế nào cũng phải sinh tồn.
Chỉ có các ngươi còn sống, Càn Thiên Tông ta mới có tương lai, mới có hi vọng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...