Cô gái kia nhíu mày, nghi ngờ nói: - Sư muội cũng biết người này?
Nghe nàng hỏi như vậy, Tô Nhan mới ý thức được mình có chút thất thố.
Vừa rồi lúc đang đi, nàng chợt nghe có người nhắc tới hai chữ Dương Khai, liền lập tức chạy tới.
Nhẹ nhàng hít vào một hơi, thu liễm thần sắc khác thường, Tô Nhan gật đầu nói:
- A, ta có quen hắn, sư tỷ, có thể cho muội biết tình trạng của hắn lúc tỷ gặp hắn không? Sư muội vô cùng cảm kích.
- Dường như sư muội khá thân thiết với hắn a. Cô gái cầm đầu cười khẽ, cũng không định truy hỏi tiếp. - Nói cho ngươi biết cũng không thành vấn đề, chỉ là đây đã là chuyện mấy năm về trước.
- Mấy năm trước? Tô Nhan nhíu mày.
- À, sư muội ngươi cũng biết, mấy năm trước lúc Đế Uyển mở ra, ta cùng với mấy vị đồng môn khác đã từng đi vào đó, đó là lúc đụng phải hắn, nếu không nhờ hắn ra tay giúp đỡ, mấy sư tỷ muội chúng ta chỉ sợ đã chết thảm dưới tay Hỏa Diệu Tông Khổng Văn Đống! Hắn ra tay giúp chúng ta, còn giết luôn Khổng Văn Đống.
- Hắn giết Khổng Văn Đống?
- Khổng Văn Đống là Phản Hư tam tầng cảnh, hắn có thể giết được Khổng Văn Đống, chẳng phải là rất lợi hại?
Trước đó mấy người còn lại cũng lấy làm kỳ lạ.
Nếu Dương Khai ở đây, nhất định có thể nhận ra nữ tử này.
Năm đó ở Đế Uyển, trận chiến đầu tiên Dương Khai gặp chính là cô gái này và Khổng Văn Đống đang tranh đoạt một cái thượng cổ động phủ bí ẩn.
Mà Đan Đạo Chân Giải và lò luyện đan Tử Hư Đỉnh cũng là thu được ở đó.
- Có thể nói rõ hơn không? Tô Nhan kỳ vọng nhìn đối phương.
Cô gái nghi ngờ nhìn Tô Nhan, dường như nhận ra gì đó, gật đầu nói: - Có thể.
Lập tức kể lại chuyện xảy ra ở Đế Uyển mấy năm trước, một đám đệ tử Băng Tâm Cốc nghe vô cùng hứng thú và say sưa, Tô Nhan sớm đã xuất thần.
Không ngờ hắn lại lợi hại như vậy.
Khổng Văn Đống là ai, nàng không biết, nhưng từ mấy câu bình luận của đám đồng môn, Tô Nhan vẫn có thể suy đoán một chút.
Khổng Văn Đống kia tuyệt đối là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh cao, mà không ngờ từ mấy năm trước Dương Khai đã có thể đánh chết, khi đó, hắn vẫn chỉ là Phản Hư nhất tầng cảnh!
Bây giờ mấy năm trôi qua, Dương Khai đã đạt tới cảnh giới gì? Lại có chiến lực cường hãn bậc nào?
Sư đệ của mình, nam nhân của mình, xuất sắc như vậy.
Tô Nhan mỉm cười, tựa hồ cả Băng Tuyệt Đảo đều sáng cả lên.
- Tô sư muội, đi nhanh lên, ngươi đừng làm khó chúng ta nữa!
Cô gái cao gầy phụ trách trông chừng Tô Nhan không nhìn được thúc giục, điệu bộ của Tô Nhan làm nàng thấy chướng mắt.
- Đúng vậy, kéo dài như vậy mà để đại trưởng lão biết, nhất định sẽ trách phạt chúng ta, đến lúc đó Tô sư muội ngươi chịu phạt thay chúng ta sao? Cô gái còn lại cũng kêu lên.
Những người khác đều kinh ngạc nhìn các nàng, lại nhìn Tô Nhan, không rõ chuyện gì.
Tô Nhan cảm tạ cô gái đã kể chuyện về Dương Khai, sau đó cáo biệt, tiếp tục đi về băng phủ của mình, bước chân nhẹ nhàng, không còn ưu sầu nữa.
..
Dưới đáy sông Thương Hà, Huyền Giới Châu bị cát che lấp, yên lặng đã hơn một năm.
Một ngày kia, một đám cá dài một xích bơi bên trên Huyền Giới Châu, lúc đi qua đống cát, một con quẫy đuôi làm cho lớp cát tản ra, lộ ra Huyền Giới Châu.
Sau đó con cá há miệng, nuốt Huyền Giới Châu vào trong bụng, vặn vẹo thân hình mấy cái, sau đó tiếp tục bơi theo đàn cá.
Mười mấy ngày sau, bầy cá bơi tới một cái hồ rộng lớn, nhưng vừa tới thì một bóng đen to lớn xuất hiện, bóng đen kia há miệng ra, hút lượng lớn cá con vào miệng như một lốc xoáy, đàn cá sống sót không tới một phần trăm.
Hồi lâu sau, bóng đen no nê mới hài lòng rời đi.
Lại mấy ngày sau, cách nơi đó vạn dặm, một chiếc thuyền sắt chậm rãi lướt trên mặt hồ, trên thuyền sắt là một đám võ giả đang thúc giục thánh nguyên, phóng ra bí thuật và bí bảo chiến đấu với bóng đen to lớn.
Sau nửa canh giờ, bóng đen kia bị đánh chết, các võ giả vui mừng, vớt nó lên.
Đây là một quái ngư dài đến năm trượng, con ngươi đỏ tươi, miệng đầy răng nanh, nhìn rất đáng sợ, cái đuôi như một cái Lưu Tinh chùy, mọc đầy gai nhọn.
Rất nhiều võ giả bị thương lúc chiến đấu với quái ngư, nhưng giờ họ đang rất vui mừng, vừa trị thương vừa nhìn chiến lợi phẩm.
- Vương thúc, Lưu Tinh Ngư thật lớn, xem uy thế vừa rồi của nó, chắc đã là yêu thú bậc tám đỉnh rồi chứ. Một thanh niên Thánh Vương nhất tầng cảnh đứng bên cạnh quái ngư, vừa dùng chân đạp lên đạp bong bóng cá, vừa cười tủm tỉm nhìn một lão giả mặc áo xanh gần đó.
Lão giả kia mỉm cười, tay vuốt râu, gật đầu nói: - Không sai, đây là một Lưu Tinh Ngư đã lớn đến cực hạn, đúng là yêu thú bậc tám đỉnh cấp.
- Ha ha, lần này trúng mánh rồi, nội đan Lưu Tinh Ngư cực kỳ hiếm thấy, tối thiểu cũng có thể bán được 200 ngàn thánh tinh, quý giá hơn nhiều so với nội đan của yêu thú cùng cấp. Thanh niên cười to.
- Đúng vậy, có con Lưu Tinh Ngư này, chuyến đi này của chúng ta không tệ! Bán nội đan có thể đủ cho võ giả Vương gia tu luyện sáu tháng.
- Vương thúc, ta động thủ hay là ngài động thủ? Thanh niên nhìn lão giả.
- Ngươi tới đi, lão phu lớn tuổi rồi, không thích máu tanh! Lão giả cười nói, mọi người trên thuyền đều cười ha hả.
Người thanh niên lấy ra một thanh chủy thủ sáng lóa từ bên hông, chủy thủ dài chừng cánh tay, vô cùng sắc bén, khi rót thánh nguyên vào nhìn càng lợi hại, người thanh niên thành thục mổ xẻ Lưu Tinh Ngư, nhanh chóng lấy ra nội đan to chừng nắm tay trong đầu nó.
Cung kính đưa nội đan tới trước mặt lão giả, lão giả xem xét một phen, mở miệng nói: - Không sai, nội đan cực tốt, ẩn chứa ý cảnh thủy hệ cực kỳ nhiều, nếu võ giả tu luyện bí thuật thủy hệ có được, nhất định có thể tăng cường thực lực, a, tạm thời lão phu sẽ bảo quản nội đan, sau khi trở về sẽ giao cho gia chủ xử lý, chuyến này mọi người đều có thưởng!
Nghe vậy, các võ giả vừa rồi tham gia chiến đấu đều hưng phấn.
- Lưu Tinh Ngư rất khó gặp, nghe nói thịt rất bổ dưỡng, không thể lãng phí, gọi người tới xử lý nó đi. Sau khi lão giả phân phó xong, xoay người đi vào khoang thuyền.
Thanh niên gãi đầu, gọi mấy người tới xử lý thịt cá.
Loại việc vặt vãnh này đương nhiên là hắn không làm, mấy người xử lý thịt cá đều có tu vi thấp trên thuyền, bình thường không tham gia chiến đấu, chỉ phụ trách làm ít chuyện vặt, kiếm chút ít thánh tinh dùng để tu luyện.
Lưu Tinh Ngư tuy lớn, nhưng xử lý cũng không mất thời gian mấy.
Một lúc sau, tất cả đều được xử lý xong, thịt cá tươi được bảo quản bằng phương pháp đặc biệt, còn những thứ như nội tạng thì ném xuống hồ.
Trên thuyền, trong một phòng vô cùng đơn sơ, một thiếu nữ chừng 16 17 tuổi đóng chặt cửa phòng, bước tới bên giường của mình, thấp thỏm liếc xung quanh, lúc này mới cẩn thận sờ tay vào ngực, lấy ra một hạt châu.
Hạt châu chỉ lớn chừng trái nhãn, nhìn không có gì đặc biệt.
Nhưng tim thiếu nữ lại đập thình thịch.
- Đây là nội đan sao? Thiếu nữ lầm bầm, bởi vì kích động mà sắc mặt có chút ửng hồng, khẽ cắn môi, nhìn hạt châu trên tay.
Vừa rồi nàng là một trong những người xử lý thịt cá, trong lúc lơ đãng phát hiện hạt châu này trong bụng cá, quỷ thần xui khiến nàng đã giấu nó đi.
Nàng nghĩ đây là nội đan của Lưu Tinh Ngư!
Bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
Nếu đã đi theo thuyền sắt của gia tộc thì tất cả những thứ đoạt được đều của gia tộc, nàng cũng không biết tại sao lúc đó đầu óc mình lại lú lẫn, lại giấu hạt châu này.
Bây giờ mà nộp lên là không thể, nếu làm không tốt sẽ bị trừng trị bằng gia pháp.
- Đây chắc không phải là nội đan đâu. Thiếu nữ vẫn chưa ổn định tâm tình, viện cớ hóa giải cảm giác tội lỗi trong lòng.
Dù sao nội đan đã bị Vương thúc lấy đi, chưa nghe qua yêu thú nào lại có hai viên nội đan, hơn nữa, hạt châu này một chút năng lượng dao động cũng không có, hiển nhiên không thể là nội đan.
Không phải nội đan, vậy là cái gì? Tại sao lại ở trong bụng cá?
Thiếu nữ nghiêng đầu, không ngừng quan sát hạt châu, không sao hiểu được.
Đúng lúc này, hạt châu bỗng lóe lên, ngay sau đó liền biến mất.
Một người quỷ mị xuất hiện trước mặt nàng.
Thiếu nữ trắng bệch, sợ run người, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Đứng trước mặt nàng là một thanh niên chừng 25, 26 tuổi, nét mặt mơ màng, tựa hồ cũng đang ngạc nhiên với tình huống này.
Bốn mắt nhìn nhau, thiếu nữ lộ vẻ hoảng sợ, mở cái miệng nhỏ nhắn muốn la lên.
Dương Khai nhanh tay bịt miệng nàng lại.
Thiếu nữ giằng co, đấm đá Dương Khai, ánh mắt sợ hãi đến cực điểm, dường như Dương Khai là người xấu không thể tha thứ.
- Đừng la, đừng nhúc nhích! Dương Khai nhíu mày, nạt nhỏ.
Hắn cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng lúc vừa đi ra hắn liền phát hiện mình đang ở trên một chiếc thuyền sắt, trên thuyền có không ít người, tuy rằng chỉ có một Phản Hư nhất tầng cảnh là thực lực cao nhất, không đáng lo ngại, nhưng Dương Khai không muốn có phiền toái.
Chỉ có thể hành xử thô bạo với thiếu nữ này.
Thiếu nữ vẫn tiếp tục vùng vẫy.
Dương Khai thấy lời nói của mình không có hiệu quả, bỗng hắc hắc cười gằn, mắt lộ tà quang, ánh mắt xấu xa lướt qua ngực nàng, thấp giọng nói: - Nếu ngươi không ngoan ngoãn hợp tác, bổn tọa sẽ tiền dâm hậu sát ngươi rồi giết toàn bộ những người trên thuyền, sau đó ném xuống làm mồi cho cá!
Thiếu nữ run lên, đôi mắt đẹp lộ vẻ cầu khẩn, không ngừng lắc đầu, nước mắt chảy ra, hiển nhiên là rất sợ.
Cũng nhờ vậy mà nàng không còn giãy dụa nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...