- Nhưng sao nó lại khuếch trương? Chẳng lẽ có biến cố gì xảy ra sao? Sở Lăng Tiêu có chút lo lắng.
- Hẳn là có quan hệ với tông chủ, chư vị không cần lo lắng. Một âm thanh vang lên từ phía sau, cường giả Nhân Yêu Ma tam tộc quay đầu nhìn lại thì thấy bốn vị Phản Hư Cảnh đỉnh phong Dương Tu Trúc, Sở Hàn Y, Mặc Vũ và Lâm Ngọc Nhiêu cùng nhau đi đến.
Tam tộc không dám sơ suất, nhao nhao chắp tay.
Đám người Dương Tu Trúc vội vàng đáp lễ.
Mọi người đều biết nhau, biết đối phương có thân phận gì.
Chỉ có điều tuy đám người Dương Tu Trúc có tu vi cao hơn các cường giả Nhân Yêu Ma tam tộc một đoạn lớn, nhưng đám người Lăng Thái Hư có quan hệ vô cùng thân thiết với Dương Khai, cho nên bọn họ cũng không dám tự phụ, nói chuyện ngang hàng với những người này.
- Có quan hệ với Dương Khai? Lăng Thái Hư hứng thú - Dương huynh có thể nói rõ hơn không?
Những người khác đều nhìn Dương Tu Trúc, gương mặt tò mò.
Dương Tu Trúc trầm ngâm, mở miệng nói: - Tu vi của tông chủ càng cao, lĩnh ngộ lực lượng không gian càng sâu, phiến thiên địa này sẽ càng rộng.
Hiểu biết của hắn về Huyền Giới Châu không nhiều lắm, thân là một trong những trưởng lão tiền nhiệm của Tinh Đế Sơn, chỉ biết đây là một kiện bí bảo không gian, hơn nữa còn là bảo bối cấp bậc Đế Bảo, nhiều hơn nữa thì không biết, cho nên chỉ có thể giải thích đại khái.
Nghe hắn nói vậy, mọi người đều gật đầu.
- Nói như vậy, đây là do Dương Khai làm sao? Hắn tới đây sao? Trường Uyên lộ vẻ nghi ngờ, dùng thần thức quét qua, một lát sau thần sắc chấn động: - Quả nhiên hắn đã tới, dường như đang ở chỗ Hạ nha đầu kia bế quan, lực lượng dao động này thật quỷ dị, chẳng lẽ chính là lực lượng không gian?
- Hẳn là vậy!
Trong lúc mọi người nói chuyện, Tiểu Huyền Giới vẫn không ngừng khuếch trương.
Vốn là phương viên trăm dặm, khuếch trương đến hơn vạn dặm mới từ từ ổn định.
Vùng biên của tiểu thiên địa dường như có lực lượng mờ mịt cản trở, ngăn cản lực lượng không gian dao động của Dương Khai, bao bọc tiểu thiên địa bên trong, làm cho người ở trong không thấy được cảnh vật bên ngoài.
- Này, bên kia có một dãy kiến trúc! Lôi Long sáng mắt, nhìn ra xa thấy có một dãy kiến trúc, tuy rằng không đông đúc và có vẻ tán loạn nhưng dường như có huyền cơ gì đó.
- Có muốn đi xem hay không? Mọi người lộ vẻ hiếu kỳ, muốn đi tìm hiểu một phen.
- Ha ha, lão phu đi trước làm tiên phong! Địa Ma cười to sau đó hóa thành một đạo lưu quang vọt qua bên kia, dường như không chút sợ hãi.
Những người khác chậm rãi lắc đầu, cũng đều đi theo.
Bốn người Dương Tu Trúc nhìn nhau, cười khổ đi theo.
Lát sau, mọi người đã đi tới dãy kiến trúc kia, vừa tới đây, tinh thần mọi người đều chấn động.
Bởi vì thiên địa linh khí ở đây nồng đậm hơn vị trí lúc nãy không chỉ gấp hai ba lần, cũng có nghĩa là tu luyện ở đây thì hiểu suất sẽ cao hơn trước gấp mấy lần!
- Nơi này không tệ, Yêu tộc ta chiếm một phần! Lôi Long không nhường ai, đưa tay rạch một cái, liền đánh dấu một phạm vi lớn.
- Ma tộc ta cũng chiếm một phần. Trường Uyên cũng vậy.
Lăng Thái Hư và Mộng Vô Nhai liếc nhau, gương mặt ung dung nhẹ nhàng nói: - Vậy phần còn lại là của Nhân tộc.
Chỉ vài ba câu, cường giả ba đại chủng tộc đã phân chia xong, mỗi người chiếm cứ địa bàn không nhỏ.
- Xem ra, thiên địa mới xuất hiện thì linh khí sẽ nồng đậm hơn rất nhiều a, nếu sau này Dương Khai tiếp tục mở rộng, vậy chỗ đó sẽ còn tốt hơn chỗ này sao? Sở Lăng Tiêu suy nghĩ.
- Hẳn là như vậy.
- Cũng không biết rốt cuộc nơi này lớn cỡ nào, nếu đủ lớn thì cho dù bản tôn ở đây cả đời cũng cam tâm tình nguyện a. Trường Uyên cười ha ha.
Hắn chợt phát hiện, ngày đó mình quyết định mang theo tinh nhuệ Ma tộc đi theo Dương Khai rời khỏi Thông Huyền đại lục là quyết định đúng đắn.
Nếu cứ lưu lại Thông Huyền đại lục, làm sao hắn có cơ hội tấn thăng đến Thánh Vương Cảnh, làm sao có cơ hội theo đuổi võ đạo cao hơn?
Có lẽ đến khi già mà chết, hắn cũng không thể vượt qua thành tựu của Đại Ma Thần năm đó.
Nhưng lúc này, truyền thuyết Đại Ma Thần đã bị vô số người phá vỡ.
Trường Uyên nghĩ vậy, sao Lôi Long lại không?
Trong lòng tràn đầy cảm kích đối với Dương Khai.
Mấy ngày tiếp theo, Nhân Yêu Ma tam tộc dời nhà tập thể, tràn vào dãy kiến trúc mới xuất hiện.
Thoáng cái đã ba tháng trôi qua.
Dương Khai xuất quan.
Hạ Ngưng Thường vẫn canh giữ trước lầu các, Dương Khai gọi nàng vào và được biết tình huống trong Tiểu Huyền Giới, biết được biến hóa lớn như vậy khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.
Diện tích Tiểu Huyền Giới khuếch trương là chuyện đương nhiên, theo tu vi và sự am hiểu đối với lực lượng không gian của hắn tăng lên, mảnh thiên địa này sẽ từ từ lộ rõ hình dáng của nó.
Dương Khai cũng tò mò rốt cuộc nơi này rộng bao nhiêu.
Chỉ có điều xuất hiện một dãy kiến trúc mới làm hắn ngạc nhiên.
Đây cũng không phải chuyện xấu gì, sau khi xuất quan, Dương Khai dẫn Hạ Ngưng Thường vào trong đó dạo một vòng, xác nhận không có nguy hiểm, hơn nữa môi trường tu luyện tốt hơn trước gấp hai ba lần nên không còn lo lắng nữa.
Sau đó hắn đi gặp Tiền Thông.
Tiền Thông không đáng lo ngại, mặc dù ở ngoài Thúy Vi Tinh bị Lạc Hải chèn ép thụ thương nhẹ, nhưng dù sao Tiền Thông cũng đã tấn thăng đến Hư Vương Cảnh, tốc độ khôi phục rất nhanh, trước mắt đang cố gắng củng cố cảnh giới.
Hết thảy đều ổn, Dương Khai hoàn toàn an tâm, tìm một chỗ ở thật tốt cho Hạ Ngưng Thường, tiếp tục lưu tại trong Tiểu Huyền Giới.
Dương Khai muốn nhân cơ hội này tu luyện Hóa Yêu Quyết, khai thác lực lượng căn nguyên của Kim Thánh Long trong cơ thể mình.
Ở chung với tiểu sư tỷ, đương nhiên không thiếu phong hoa tuyết nguyệt, tình chàng ý thiếp.
Thời gian gần đây là khoảng thời gian thư thái nhất trong mấy thập niên qua của Dương Khai.
Băng Tuyệt Đảo, trong băng thất của Nhiễm Vân Đình.
Tô Nhan giống như một đóa hoa nở rộ trong thế giới băng tuyết, khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng, áo trắng như tuyết, tóc dài xõa xuống như thác nước.
- Ngươi muốn ra ngoài lịch lãm? Nhiễm Vân Đình nhíu mày.
Hôm nay Tô Nhan tới đây tìm nàng, không ngờ lại yêu cầu như vậy làm cho Nhiễm Vân Đình rất bất ngờ.
- Đúng! Tô Nhan gật đầu.
- Sao lại đột nhiên muốn ra ngoài? Nhiễm Vân Đình mỉm cười. - Giờ là lúc quan trọng, ngươi đang đánh sâu vào Phản Hư lưỡng tầng cảnh, lúc này ra ngoài cũng không phải chuyện tốt gì, hơn nữa, lúc này trên Xích Lan Tinh đang có chuyện, tuy ngươi ở trong nội đảo nhưng chắc cũng nghe phong thanh được, vạn nhất gặp phải người của Hỏa Diệu Tông thì không tốt, ngươi cũng biết, tiểu hỗn đản Vệ Phong kia vẫn nhớ nhung ngươi, Hỏa Diệu Tông cũng viện cớ này để nhắm vào Băng Tâm Cốc chúng ta, muốn chúng ta giao người.
- Đệ tử rõ. Tô Nhan khẽ hé đôi môi đỏ mọng. - Cũng chính vì vậy nên đệ tử mới muốn ra ngoài lịch lãm, có lẽ ở bên ngoài một thời gian sẽ giúp tu vi của đệ tử tịnh tiến.
- À, cái này cũng có khả năng. Nhiễm Vân Đình bối rối, nếu là lúc khác Tô Nhan nói muốn ra ngoài lịch lãm, dĩ nhiên nàng sẽ không ngăn trở, tuy nàng chỉ có tu vi Phản Hư nhất tầng cảnh, nhưng bàn về sức chiến đấu thực sự thì không kém Phản Hư tam tầng cảnh chút nào.
Nàng thuộc loại thiên tài có thể chiến đấu vượt cấp, là tinh anh trong tinh anh!
Thể chất đặc thù Băng Tinh Ngọc Thể, phối hợp với thần công bất truyền Băng Ngọc Công của Băng Tâm Cốc, dưới Hư Vương Cảnh, sớm đã không còn đối thủ.
Võ giả tu luyện không thể cứ bế quan, chỉ có ra ngoài lịch lãm mới trưởng thành được.
Nhưng lúc này trên Xích Lan Tinh đang có biến động, làm sao Nhiễm Vân Đình có thể yên tâm để Tô Nhan ra ngoài?
Đang suy nghĩ nên tìm cớ gì để thuyết phục Tô Nhan bỏ qua ý định này, ngoan ngoãn lưu lại trên Băng Tuyệt Đảo, Nhiễm Vân Đình bỗng phát hiện điều gì đó, nhìn chằm chằm Tô Nhan, đôi mi thanh tú nhíu lại.
Ngay sau đó, nàng dùng thần niệm quét qua người Tô Nhan.
- Ngươi luyện công xảy ra vấn đề gì, cái gì khiến cho băng tâm ngọc khiết của ngươi bị lung lay? Sao tu vi của ngươi lại giảm xuống? Nhiễm Vân Đình hoa dung thất sắc.
Nàng bỗng nhận ra tu vi của Tô Nhan so với mấy ngày trước không tăng mà lại giảm.
Tuy rằng biên độ rất nhỏ, nhưng Nhiễm Vân Đình thân là sư phó của nàng, đương nhiên có thể phát hiện ra.
Điều này làm cho Nhiễm Vân Đình hoảng sợ.
Cho dù tư chất của Tô Nhan không tính là tốt nhất, nhưng bởi vì thể chất đặc thù của nàng, phối hợp với thần công bất truyền của Băng Tuyệt Đảo, đủ để bù lại thiếu sót của tư chất.
Huống chi, tư chất của nàng quả thật rất xuất sắc, có lẽ cả Tinh Vực cũng ít ai có thể so sánh với nàng.
Tu vi của nàng trước giờ đều tăng lên, chưa bao giờ xuất hiện tình huống kỳ quái như vậy.
Nhiễm Vân Đình biến sắc: - Không ngờ ngươi lại bị công pháp cắn trả, ngươi động tình? Người nào có thể làm ngươi động tình!
Giờ khắc này, sắc mặt của nàng gần như dữ tợn, thánh nguyên trong cơ thể đang điên cuồng gầm thét.
Tu luyện Băng Ngọc Công sẽ làm Tô Nhan có ngọc khiết băng tâm, chỉ cần ngọc khiết băng tâm đủ tinh thuần, tu vi của nàng sẽ tiến triển cực nhanh!
Ngược lại nàng sẽ bị công pháp cắn trả, ngọc khiết băng tâm càng vẩn đục, cái giá phải trả càng lớn.
Mà nguyên nhân có thể làm vẩn đục ngọc khiết băng tâm chính là động tình!
Đây là chuyện mà bất kỳ võ giả nào tu luyện Băng Ngọc Công đều phải cực lực tránh khỏi.
Ngọc khiết băng tâm không nhiễm một hạt bụi, mà động tình giống như vết mực, có thể nhanh chóng làm ô nhiễm nó.
Nhiễm Vân Đình gần như lập tức hiểu rõ chân tướng của sự việc.
- Không đúng, hằng năm ngươi đều ở nội đảo, căn bản không có cơ hội tiếp xúc với nam nhân ở ngoại giới! Nhiễm Vân Đình nhanh chóng lắc đầu, chợt nhớ tới một chuyện, cắn răng nói: - Tô Nhan, ngươi nói cho vi sư biết, có phải có liên quan đến bức họa mà ngươi thấy mấy ngày trước không? Ngươi biết nam nhân kia?
Nhiễm Vân Đình là người có tâm tư nhanh nhẹn, trong thời gian cực ngắn đã nghĩ tới vô số khả năng, mà khả năng này là lớn nhất!
Ngày đó khi Tô Nhan thấy bức họa, thần sắc kỳ lạ hiện lên trong đầu Nhiễm Vân Đình, càng làm nàng thêm chắc chắn với phỏng đoán này.
Đối mặt với chất vấn của sư tôn, Tô Nhan khẽ cắn môi, mặt lộ vẻ áy náy nhưng nhanh chóng biến mất, nhẹ giọng nói: - Đệ tử biết hắn.
Sắc mặt Nhiễm Vân Đình trắng nhợt, run giọng hỏi: - Ngươi cùng hắn... quan hệ như thế nào?
- Hắn là sư đệ của ta, cũng là nam nhân của ta!
Lúc nói lời này, khóe miệng Tô Nhan mỉm cười, vô cùng ngọt ngào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...