Vũ Luyện Điên Phong

Tại sao phải chạy? Dương Khai sừng sững đứng đó, nghe vậy nhướng mày, hỏi ngược lại.

- Ngươi không sợ chết? Ngươi không sợ bổn vương giết ngươi? Huyết Luyện toát ra biểu tình hứng thú.

- Ai giết ai còn chưa chắc, tiền bối nói quá chắc rồi. Dương Khai cười ha ha.

Huyết Luyện híp mắt, nghiêm túc đánh giá Dương Khai, khẽ gật đầu: - Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưngtên con người nhà ngươi xuất sắc hơn mấy tiểu tử Yêu tộc kia không ít, xem ra bây giờ Yêu tộc ta rất sa sút.

- Tiền bối quá khen. Dương Khai vẫn bình thản như cũ. - Nhưng mà tiền bối không cần phải làm màu ra dáng nữa, dù cho mấy chục ngàn năm trước ngươi là Yêu Vương gì, nhưng hôm nay đoạt xá lại, có thể phát huy được bao nhiêu thực lực? Cẩn thận coi chừng lật thuyền trong mương, đến lúc đó chết rất khó coi.

Huyết Luyện ngẩn ra, sau đó cười to, tiếng cười vang vọng như sấm rền, giống như rất vui vẻ, gật đầu nói: - Khá lắm khá lắm, dù biết thân phận bổn vương vẫn không sợ hãi, còn có thể đùa giỡn bổn vương, tên tiểu tử loài người nhà ngươi đúng là rất khá, làm bổn vương cũng sinh ra lòng yêu tài, không nỡ giết ngươi. Ừm! Bổn vương vừa mới đoạt xá, lại trải qua mấy chục ngàn năm suy yếu, quả thật không phát huy ra thực lực quá lớn, nhưng mà... Giết ngươi không thành vấn đề. Hơn nữa, ngươi có thể không chết, bổn vương thích ngươi lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long trong người ngươi, ngoan ngoãn giao ra đây, bổn vương có thể cho ngươi được dứt khoát!

- Lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long?

Dương Khai nhướng mày, bừng tỉnh: - Thì ra vừa rồi ở trong hang, là tiền bối muốn xuống tay với ta, khó trách ta luôn cảm thấy không đúng.

- Cảm giác của ngươi thật đủ nhạy cảm! Huyết Luyện hừ lạnh. - Bớt nói nhảm, ngoan ngoãn bó tay chịu trói, bổn vương sẽ không quá tàn nhẫn, nếu ngươi dám chống cự...

- Chống cự thì sao? Dương Khai hừ lạnh, dứt lời, thân hình lóe lên liền biến mất.

- Đây là... Huyết Luyện nhướng mày, có vẻ ngưng trọng. Nháy mắt Dương Khai biến mất, hắn nhận ra một tia lực lượng quỷ dị lan tràn, làm hắn quen thuộc mà xa lạ, hắn nhanh chóng nghĩ ra, kinh hô: - Lực lượng không gian!

Trong mắt Huyết Luyện phun ra ánh sáng đỏ kinh người, mừng rỡ đến mức vặn vẹo.

Hắn không ngờ tới, thân thể tên loài người này lại chứa đựng gia tài làm hắn cực kỳ mơ ước.

Không nói lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long là bất kỳ cường giả Yêu tộc nào cũng khao khát có được, chỉ riêng lực lượng không gian bàng môn này, không phải người thường có thể tu luyện được.


Chỉ cần có thể chiếm lấy thân thể tiểu tử này, như vậy mặc kệ lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long hay lực lượng không gian mà hắn tu luyện, đều có thể chiếm lấy làm của mình! Vốn hắn là yêu thân, tuy rằng cũng có huyết mạch thượng cổ truyền thừa, huyết thống dị chủng man hoang, nhưng làm sao so sánh được với Kim Thánh Long. Cộng thêm lực lượng không gian, Huyết Luyện cảm thấy mình cướp được thân thể của Dương Khai, như vậy ngày sau tu vi của mình sẽ tiến thêm một bước so với thời đỉnh cao!

- Tốt tốt tốt! Đúng là trời giúp bổn vương! Huyết Luyện cười ha ha, con mắt đỏ máu tràn ngập tham lam.

Tiếng xèo xèo vang lên, khe nứt không gian hình bán nguyệt bỗng nhiên xuất hiện cách Huyết Luyện 5 trượng. Khe nứt không gian dài 3 trượng, vừa hình thành liền ầm ầm bắn về phía hắn, bên trong trào ra khí tức hỗn độn hư vô làm người ta cực kỳ không thoải mai, muốn trục xuất hắn vào trong hư không vô tận.

- Không ngờ ngươi vận dụng lực lượng không gian đến trình độ này! Huyết Luyện quát to, nhưng lại càng thêm hưng phấn.

Vẫn đứng yên tại chỗ, thậm chí không có ý tránh né, Huyết Luyện chỉ đưa một tay ra nắm lấy đằng trước.

Theo hắn nắm lại, khe nứt không gian hình trăng lưỡi liềm bỗng nhiên như bị lực lượng gì trói buộc, khựng lại giữa chừng, không thể tiến tới.

Huyết Luyện nhíu mày, điên cuồng vận chuyển yêu nguyên, quát lớn: - Phá cho ta!

Trong tiếng quát, khe nứt không gian hình trăng lưỡi liềm bị hắn cách không bóp nát, không gian bị cắt ra vặn vẹo, tự động khôi phục.

Xẹt...

Một tiếng động rất nhỏ truyền ra từ dưới chân Huyết Luyện, một cái bóng mờ mịt chạy tới đỉnh đầu hắn, hai tay cầm một cây gậy đen, hung hăng nện xuống.

- Đây là cái gì? Huyết Luyện kinh hãi, dù là cảm giác của hắn cũng không phát hiện dấu hiệu bóng dáng này đến gần, thẳng đến khi đối phương chui ra khỏi lòng đất, hắn mới phát giác.

Tập trung nhìn kỹ, đối phương lại không phải thân xác thịt, mà là một khối đá hình người.

Không cao, chỉ tới chân người thường.

Nhưng hai tay nó cầm theo cây gậy đen thui, lại toát ra lực lượng làm Huyết Luyện cũng phải kinh hồn vỡ mật!


Nếu bị đập trúng một gậy, Huyết Luyện xem chừng mình cũng không hay ho.

Sắc mặt trầm xuống hừ lạnh một tiếng, trong người Huyết Luyện trào ra sương mù máu, như có linh tính bao bọc phía trên, tạo thành tầng phòng ngự chắc chắn.

Cây gậy đen nện xuống.

Tiếng vỡ vụn răng rắc vang lên, phòng ngựa của Huyết Luyện bày ra lại không cản nổi một gậy này, trực tiếp vỡ nát, khí thế không giảm bớt, nện xuống đầu hắn.

Cuối cùng Huyết Luyện biến sắc, vảy đỏ bao phủ toàn thân, thi triển ra Hóa Giao Thể, một quyền hung hăng nghênh đón cây gậy. Trên nắm đấm của hắn, chẳng những có dao động lực lượng dọa người, còn có một loại khí tức quỷ dị.

Lực lượng lĩnh vực!

Oành!

Màu đỏ và đen va chạm, chợt bùng lền hào quang chói mắt, Huyết Luyện trầm xuống, trực tiếp bị nện vào trong đất. Còn cái bóng nhỏ kia cũng văng ra sau, đụng mạnh xuống đất, nhanh chóng lảo đảo đứng lên, nhìn như không sao cả.

Chim hót hót cao vút vang lên, trong hư không, một con chim lạ đỏ lửa vỗ cánh xinh đẹp, bất chợt xuất hiện.

Nó vỗ cánh, há miệng, phun ra những quả cầu lửa uy năng khủng bố, thoáng cái bao phủ vị trí Huyết Luyện đang đứng.

Huyết Luyện rống giận, quả cầu lửa nổ tung, tiếng động cùng vang lên!

Dương Khai lại quỷ dị hiện ra, thần sắc lạnh lẽo, từ trên cao lao xuống, trong tay nắm chặt Long Cốt Kiếm Tích Thúy, truyền vào thánh nguyên, cự long xanh biếc hình thể to lớn hiện thân, há to miệng máu đánh thẳng vào Huyết Luyện, muốn một hơi nuốt hắn!

Dương Khai vận dụng toàn lực, không có một chút giữ lại.


Thực lực của đối phương sâu không lường được, hắn tự nhiên sẽ không thể coi như Phản Hư Cảnh bình thường.

Cự long xanh biếc khổng lồ đụng mạnh vào mặt đất, rung chuyển dữ dội, Dương Khai bắn ra trăm sợi Kim Huyết Ti, bay múa ngập trời, điên cuồng cắt vào mảnh không gian đó.

- Tiểu tử ngươi muốn chết! Huyết Luyện gào lên, hắn không ngờ vừa mới thấy lại ánh mặt trời, đã chịu thiệt lớn như vậy dưới tay Dương Khai.

Hắn cho rằng Dương Khai cũng không khác mấy so với Di Thiên Liệt Phong, khinh thường bản lãnh của Dương Khai.

Lực lượng lĩnh vực tuôn trào ra, quả cầu lửa giáng xuống không tới gần hắn được ba trượng, bị chặn đứng nổ tung trong hư không, cự long xanh biếc cũng bị hắn một đấm đánh bay, Kim Huyết Ti lại không tạo thành tác dụng lớn, chỉ để lại vết thương nhợt nhạt ở mặt ngoài.

Sau khi đoạt xá, thực lực của Huyết Luyện mạnh mẽ không thể tưởng tượng.

Ánh mắt Dương Khai co rút, đưa tay ra trước, chiếc khiên tím hiện ra, che trước người.

Ngay sau đó, một nắm đấm máu nện lên chiếc khiên.

Ầm...

Bí bảo phòng ngự Hư cấp thượng phẩm này đi theo Dương Khai nhiều năm, được Dương Viêm tu sửa tinh luyện không biết bao nhiêu lần, lại bị đánh tan tành, không còn giúp được Dương Khai nữa.

Chiếc khiên tím bị phá hủy, làm chậm lại thế công cuồng bạo của Huyết Luyện, Dương Khai thừa thế vung tay đón đỡ.

Hai đấm đụng nhau, Dương Khai cảm thấy đối diện truyền tới sức mạnh mà hắn không thể ngăn cản, cổ họng ngòn ngọt, văng ngược ra sau mấy trăm trượng, mới khó khăn đứng vững được.

Vừa vững vàng, Dương Khai phun ra ngụm máu, nhìn về phía trước.

Bụi bặm tan đi, Huyết Luyện tóc tai bù xù, khí tức hung bạo đứng đó, sắc mặt dữ tợn khủng bố, con mắt đỏ nhìn Dương Khai cách đó mấy trăm trượng.

Hắn có vẻ đánh ra lửa giận.


Dương Khai mỉm cười, trong lòng yên tâm.

Vừa rồi nhìn như hắn ra tay toàn lực, thật ra chỉ là thăm dò hơi mạnh mà thôi.

Hiện giờ thu được kết quả như mong muốn, hắn tự nhiên mừng rỡ.

Huyết Luyện cũng không phải không thể chiến thắng!

Hắn sợ Hám Thiên Trụ trên tay Thạch Khổi, hắn sợ Kim Huyết Ti của mình, hắn sợ Long Cốt Kiếm Tích Thúy, cũng sợ khí linh chim lửa!

Tất cả thủ đoạn của mình, đều có thể tổn thương được hắn!

Vậy là đủ rồi, Dương Khai chỉ sợ mặc kệ mình liều mạng thế nào, Huyết Luyện cũng không bị thương. Nếu thật xuất hiện tình hình như vậy, hắn lập tức phủi mông bỏ chạy, đã không phá được phòng ngự của người ta, còn đánh cái gì?

Trong lúc Dương Khai đang suy nghĩ, Huyết Luyện thu hồi giận dữ, đã ý thức được gì, ánh mắt toát ra kiêng kỵ.

Cuối cùng hắn nhìn rõ cục diện, Dương Khai không giống Liệt Phong Di Thiên, hắn không thể tùy ý đánh chết được.

Tiểu tử này mạnh mẽ quá mức!

Ánh mắt ngưng trọng quét qua chim lửa, Thạch Khổi cùng cự long xanh biếc, Huyết Luyện bỗng nhiên lớn tiếng nói: - Tiểu tử, ngươi quả thật rất giỏi! Tu luyện lực lượng không gian, bổn vương không có nắm chắc giết ngươi! Vậy cũng tốt, ngươi để lại Hư Niệm Tinh của bổn vương, chúng ta bắt tay giảng hòa, từ nay về sau nước giếng không phạm nước sông!

- Ngươi muốn lấy Hư Niệm Tinh? Dương Khai bĩu môi.

- Không sai, đó là nội đan của bổn vương, làm thế nào bổn vương cũng sẽ không bỏ qua.

- Vậy ngươi nghĩ nhiều quá. Dương Khai cười ha ha. - Hư Niệm Tinh vào tay ta, vậy không thể trả lại cho ngươi, muốn lấy, tự mình tới đây lấy.

- Tiểu tử ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Bổn vương niệm tình ngươi là nhân tài đáng quý, không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, làm khó dễ ngươi, ngươi đừng hiểu nhầm.

- Vậy sao, sao ta cảm thấy tiền bối thật không có nắm chắc, không phải ngươi muốn lấy lực lượng căn nguyên Kim Thánh Long của ta hay sao? Giết ta, mọi thứ là của ngươi, làm gì luyên thuyên nói nhảm như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui