Dương Khai nhìn xung quanh, Mộng Vô Nhai biết hắn tìm gì, cười hắc hắc chủ động nói: - Ngưng Thường đang bế quan tới lúc quan trọng, không tiện gặp ngươi, đợi nó xuất quan là được rồi. Ừm, về phần sư công của ngươi, hắn cũng không ở Cửu Thiên Thánh Địa, hẳn là ở cùng Dương gia và người bên Trung Đô định cư ở Chiến Hồn Điện cách đây ngàn dặm.
- Hiểu rồi, đợi sau này tôi đi thăm bọn họ. Dương Khai hít sau, bình ổn lại tâm tình.
Năm đó mình dẫn người thân bạn bè Trung Đô đi Thông Huyền đại lục, Cửu Thiên Thánh Địa không có chỗ bố trí, cho nên Dương Khai để bọn họ ở di chỉ Chiến Hồn Điện cùng Phá Huyền Phủ, hai thế lực này đối địch với Dương Khai, nhưng cuối cùng bị hắn diệt trừ, cơ nghiệp tông môn còn để lại, vừa lúc chuẩn bị cho người Trung Đô.
Mấy chục năm qua, người Trung Đô đều phát triển yên lành bên đó, có Cửu Thiên Thánh Địa che chở, vẫn bình yên vô sự, nghiễm nhiên trở thành một chỗ thế ngoại đào nguyên.
Người quen cũ gặp lại, không khí náo nhiệt.
Thánh chủ về tông, đây là chuyện vui của Cửu Thiên Thánh Địa, mọi người chào đón Dương Khai trở về núi chính, đại trưởng lão Từ Hối hạ lệnh, bày tiệc lớn tẩy trần cho Dương Khai.
Các nhân vật có số má trong thánh địa đều có mặt.
Không ai hỏi mấy chục năm qua Dương Khai đi đâu, làm gì, mọi người chỉ cần biết Dương Khai trở về bình yên, nguyên lành ngồi trước mặt bọn họ, vậy là đủ rồi.
Trên tiệc không khí ồn ào, mọi người cụng ly cụng chén, ăn uống thỏa thích, ngay cả con gái như Lệ Dung cùng Hàn Phỉ cũng uống say mèm.
Đêm nay chắc chắn không ngủ.
Tiệc rượu từ lúc mặt trời lặn kéo thẳng đến sáng sớm hôm sau.
Đa số mọi người nơi này đã nằm xuống, chỉ còn Từ Hối vẫn duy trì tỉnh táo.
Dương Khai gọi hắn ra.
- Thánh chủ có gì căn dặn? Từ Hối cung kính thưa.
- Những năm qua tỷ muội Hồ gia vẫn được chứ? Ngắm mặt trời Thông Huyền đại lục mọc lên hồi lâu, Dương Khai tùy ý hỏi.
- Hồi bẩm Thánh chủ, những năm qua tỷ muội Hồ gia bình an vô sự, luôn khổ tu trong Song Tử Các, có hai người Ngô Pháp Ngô Thiên dốc lòng dạy dỗ, trưởng thành cực nhanh, mấy năm nay hai tỷ muội đã cùng nhập thánh, trở thành một đời ngôi sao mới trên Thông Huyền đại lục!
- Ừm! Dương Khai gật đầu.
Những người thân bè bạn ở Trung Đô đến đây, cơ bản đều bố trí ở di chỉ Chiến Hồn Điện cùng Phá Huyền Phủ, chỉ có tỷ muội Hồ gia, bởi vì tu luyện thần công liền mạch, thừa kế người sáng lập Song Tử Các, cho nên được hai vị đương kim Các chủ dẫn tới Song Tử Các.
Bằng tư chất cùng thần thông liền mạch của hai tỷ muội, mấy chục năm qua tu luyện đến Nhập Thánh Cảnh là chuyện đương nhiên.
Đó còn là vì linh khí thiên địa Thông Huyền đại lục mỏng manh, nếu đặt các nàng ở U Ám Tinh, thành tựu đã không chỉ như vậy.
Các nàng tuyệt đối có thể sóng vai cùng hạng nhân vật như Khúc Trường Phong Phương Thiên Trọng.
- Truyền gọi Hồ Kiều Nhi Hồ Mị Nhi, bảo các nàng đến Cửu Thiên Thánh Địa một chuyến. Dương Khai nói.
- Rõ! Từ Hối vội đáp, sau đó vẻ mặt cổ quái nói: - Nếu các nàng biết Thánh chủ về tông, chỉ sợ không cần mời, cũng sẽ vội chạy đến đây.
Dương Khai liếc hắn, Từ Hối cười khan.
- Lại truyền tin cho các vị Đại Tôn Yêu tộc, bảo bọn họ đến Cửu Thiên Thánh Địa một chuyến, cứ nói ta có chuyện tìm họ.
- Rõ, thuộc hạ làm ngay, Thánh chủ còn chuyện gì căn dặn?
- Hết rồi, xuống đi.
Từ Hối khom người cáo lui, hắn không hỏi nhiều, chỉ gắng sức làm tốt chuyện của mình.
Quay đầu nhìn lại đống lộn xộn trong cung điện, Dương Khai mỉm cười, người lóe lên đã tới một chỗ trên núi.
Trong gian mật thất này, tiểu sư tỷ Hạ Ngưng Thường bế quan bên trong, ở bên ngoài, Dương Khai như ngửi được mùi hương trên người Hạ Ngưng Thường, nhất thời thoải mái.
Hắn không biết Hạ Ngưng Thường đang bế quan tu luyện cái gì, nhưng cũng không quấy rầy, chỉ thả ra thần niệm thoáng tra xét.
Với tu vi mạnh mẽ của nàng, yên lặng tra xét, Hạ Ngưng Thường hoàn toàn không thể phát hiện được.
Vốn hắn chỉ muốn xem tiểu sư tỷ có thuận lợi không, nhưng khi quét qua chỗ Hạ Ngưng Thường, không khỏi nhướng mày, toát ra kinh ngạc chấn động.
Cảnh giới của Hạ Ngưng Thường.... là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh!
Sao lại thế này? Dương Khai suýt cho rằng thần niệm của mình nhầm lẫn.
Vội vàng tra xét kỹ càng, nhưng mặc kệ hắn làm thế nào, vẫn thấy mình tra xét không sai được.
Tiểu sư tỷ Hạ Ngưng Thường, quả thật là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh!
Ánh mắt Dương Khai toát ra chấn động.
Tuy rằng hiện tại hắn là Phản Hư lưỡng tầng cảnh, cao hơn tiểu sư tỷ một đại cảnh giới, nhưng hắn lưu lạc trong Tinh Vực mấy chục năm, được linh khí thiên địa dư thừa tưới tắm, mới có được tu vi hôm nay.
Tiểu sư tỷ dù có tư chất trời ban, nhưng ở chỗ linh khí thiên địa mỏng manh như Thông Huyền đại lục, tuyệt đối không thể thăng cấp đến trình độ Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, linh khí nơi này không thỏa mãn được nhu cầu thăng cấp của nàng.
Có thể nói, tu vi như vậy đã vượt xa Thông Huyền đại lục cả đoạn lớn, nếu nàng muốn, có thể một mình quét ngang cả đại lục.
Ngay cả Đại Ma Thần năm đó cũng chỉ là Thánh Vương nhất tầng cảnh, tiểu sư tỷ lại còn cao hơn một tầng nhỏ.
Sao nàng làm được?
Dương Khai trở nên không thể hiểu nổi, có đôi khi, chuyện bất ngờ như thế cũng không phải chuyện tốt.
Hắn lại kiểm tra kỹ càng trạng thái của Hạ Ngưng Thường.
Nhưng lúc này, thánh nguyên của Hạ Ngưng Thường trở nên hỗn loạn, có dấu hiệu mất khống chế, thánh nguyên chạy lung tung trong kinh mạch của nàng, tiểu sư tỷ vô thức phát ra tiếng rên rỉ, vẻ mặt đau đớn, rõ ràng đang phải chịu khổ sở.
- Tẩu hỏa nhập ma! Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, người chợt lóe đã tới bên cạnh Hạ Ngưng Thường.
Một tay ấn xuống, thánh nguyên khổng lồ tuôn trào.
Tẩu hỏa nhập ma là tình huống rất nguy hiểm, đổi lại võ giả cùng cấp bị tẩu hỏa nhập ma, Dương Khai không cách nào giúp được, bị lực lượng bên ngoài quấy nhiễu, sẽ chỉ làm tình hình trở nên cực kỳ nghiêm trọng.
Người tẩu hỏa nhập ma, chỉ có thể dựa vào tâm trí vững chắc của mình đánh bại tâm ma.
Nhưng hiện tại hắn cao hơn Hạ Ngưng Thường cả một đại cảnh giới, ra tay hỗ trợ không thành vấn đề.
Theo hắn dẫn dắt, thánh nguyên trong người Hạ Ngưng Thường dần ổn định, vẻ đau đớn trên mặt cũng lặn dần.
Dương Khai thế mới thở phào.
Thánh nguyên hỗn loạn được ổn định, Hạ Ngưng Thường cũng cảm nhận được có người giúp mình, lông mi thật dài rung rung, đôi mắt đẹp hé mở.
Sau đó, trong đôi mắt toát ra thần sắc mừng rỡ cũng mơ màng.
Nàng mỉm cười ngọt ngào, đưa bàn tay ngọc vuốt má Dương Khai, miệng thì thào: - Chỉ có ở trong mộng mới gặp được ngươi, chỉ mong... mộng dài không tỉnh, thường làm bạn với nhau.
Hiển nhiên nàng đang cho rằng mình đang mơ.
Trái tim Dương Khai bỗng đau nhói, như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, làm hắn không thở nổi.
Há miệng, Dương Khai lại không nói được gì.
Năm đó hắn một bầu nhiệt huyết, rời khỏi Thông Huyền đại lục, dù nói là vì tìm Tô Nhan, nhưng đối với Hạ Ngưng Thường, còn không phải là nỗi đau.
Nàng không ngăn cản, cũng không níu kéo, mà còn ủng hộ cách làm của Dương Khai.
Nàng biểu hiện rộng rãi, bảo Dương Khai tìm Tô Nhan về.
Xa cách 30 năm, Tô Nhan vẫn không có tung tích, Dương Khai lại để tiểu sư tỷ trải qua 30 năm cô độc.
Hắn thẹn với cô gái hiểu tình thấu lý, dịu dàng hồn nhiên này, trong lòng tràn ngập tự trách.
- Ngủ đi, ngủ một giấc đi, sẽ tốt thôi. Dương Khai ôm lấy Hạ Ngưng Thường, thánh nguyên ôn hòa truyền vào người nàng, xoa dịu nàng ngủ đi.
Ánh mắt Hạ Ngưng Thường khép lại, trong mắt tràn ngập lưu luyến như không muốn chìm vào giấc ngủ, còn muốn mở ra nhìn nam nhân này.
Nhưng cuối cùng cũng không cản nổi thủ đoạn của Dương Khai, chầm chậm khép mắt lại, hít thở chầm chậm.
Dương Khai nhìn nàng, ôn nhu có thể hòa tan cả đá, nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống, thần niệm tràn ra khóa chặc một chỗ trong người Hạ Ngưng Thường.
Sau đó, sắc mặt của hắn trở nên dữ tợn, quát: - Lăn ra đây cho ta!
Dứt lời, bàn tay ấn xuống bụng Hạ Ngưng Thường, thánh nguyên hùng hồn trào ra hư không.
Chụp xuống liền kéo lên, một đạo khí tức xám xịt bị Dương Khai rút ra khỏi người Hạ Ngưng Thường.
Khí tức xám xịt này rời khỏi Hạ Ngưng Thường, liền kêu xèo xèo, như có linh trí, đụng lung tung trong tay Dương Khai, muốn thoát khỏi khống chế.
Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, vội vàng tăng mạnh thánh nguyên, đồng thời mấy chục sợi Kim Huyết Ti bắn ra, dung hợp thành một đoàn, bùng nổ hào quang vàng chói mắt. Đợi ánh sáng tan đi, mấy chục sợi Kim Huyết Ti đan vào nhau, bện thành cái lưới lớn bao phủ đoàn khí xám.
Sắc mặt Dương Khai lạnh băng nhìn nó, thần niệm không ngừng quét qua, hắn rất biết rốt cuộc đây là gì.
Vừa rồi hắn giúp Hạ Ngưng Thường chải chuốt kinh mạch thánh nguyên, vô tình phát hiện đoàn khí xám trong người Hạ Ngưng Thường.
Hắn không lập tức ra tay, mà để tiểu sư tỷ ngủ say, mới đột nhiên ra tay.
Hắn không rõ Hạ Ngưng Thường tẩu hỏa nhập ma có phải liên quan tới đoàn khí xám này hay không, nhưng nó tuyệt đối không phải do Hạ Ngưng Thường tu luyện ra, mà là một vật lạ, không biết sao bám vào người tiểu sư tỷ.
Nó không giống linh hồn, bởi vì Hạ Ngưng Thường không có dấu hiệu bị đoạt xá.
Vậy nó là gì? Dương Khai cau mày, bằng kiến thức lịch duyệt của hắn cũng không rõ cái đoàn khí xám này là thứ gì.
Tiếng xèo xèo vang lên, khí xám chạy lung tung trong lưới vàng, như mãnh thú bị nhốt trong lồng giam, vẫn không thể thoát ra.
Bỗng nhiên, Dương Khai cau mày, toát ra bất ngờ.
Hắn cảm nhận được dấu vết sinh mệnh cùng dấu ấn thần hồn của Hạ Ngưng Thường ở trên đoàn khí xám này.
Vậy nói là, Hạ Ngưng Thường biết sự tồn tại của nó, đồng thời còn luyện hóa nó.
Nhưng Dương Khai vẫn phát hiện nó không phải thứ gì tốt, nó như có liên hệ không rõ với tiểu sư tỷ, liên hệ này khiến tiểu sư tỷ như biến thành nó.
Phát hiện điều này, làm Dương Khai trầm xuống.
Nếu như mình phán đoán không sai, như vậy đoàn khí xám này hẳn có quan hệ cùng một hơi thở với tiểu sư tỷ, tùy tiện diệt trừ nó, rất có khả năng tiểu sư tỷ cũng sẽ hoa tàn ngọc vỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...