Hắn muốn tới nơi đó xem thử có thể tìm được Tô Nhan hay không?!
Trong lòng nghĩ như vậy, Dương Khai thu lại thần niệm từ trong thức hải, rót vào trong tinh bàn trước mặt, ghi khắc sẵn lộ tuyến cho chiến hạm.
Kế tiếp một thời gian rất dài, hắn sẽ không cần quan tâm nữa, chiến hạm sẽ dựa theo lộ tuyến hắn vẽ ra này một đường đi tới, thẳng đến mục tiêu. Dĩ nhiên, với điều kiện tiên quyết là dọc đường không gặp phải nguy hiểm.
Thời gian thắm thoát như thoi đưa.
Chiến hạm luôn luôn dựa theo lộ tuyến của Dương Khai vẽ ra vững vàng an toàn chạy tới trước, cũng không có gặp trắc trở gì.
Thỉnh thoảng từ trên Tử Tinh gần đó xông tới mấy con tinh thú hình thù kỳ quái, nhưng đều bị các đệ tử khống chế tinh pháo bắn giết sạch.
Trong phòng riêng, Dương Khai ngồi xếp bằng, trước mặt đặt Tử Hư Đỉnh chiếm được từ trong Đế Uyển, bên cạnh bày đầy các loại hộp, bình, màu sắc rực rỡ.
Hắn thành thạo thảy vào bên trong Tử Hư Đỉnh từng cây từng cây thảo dược, thần thức chi hỏa rót vào trong đỉnh, ngưng luyện tinh hoa dược liệu, khắc linh trận, dung hợp tinh hoa dược liệu, làm cho chúng xảy ra biến đổi kỳ diệu.
Tinh chuẩn khống chế hỏa hầu, khống chế mỗi một cây dược liệu đúng lúc đưa vào.
Dương Khai cẩn thận tỉ mỉ, vui ở trong đó.
Bất chợt, hắn nhướng mày, vội vàng tăng cường uy lực của thần thức chi hỏa.
Ngay sau đó, từ trong Tử Hư Đỉnh truyền ra một tiếng nổ vang, kèm theo mùi cháy khét thật khó ngửi.
Dương Khai lộ vẻ mặt ngạc nhiên, chau mày.
Một lần nữa thất bại!
Hắn bình thản lại mở ra nắp đỉnh Tử Hư Đỉnh, đổ các thứ cháy đen ở bên trong, chất đống một bên.
Ở trên đó chất đống rất nhiều vật, đều là sản vật sau khi Dương Khai luyện đan thất bại!
Hắn không tiếp tục nữa, mà chìm vào trầm tư suy nghĩ.
Từ ngày rời U Ám Tinh đến nay đã qua hai năm, hai năm này, Dương Khai không có sống uổng phí, luôn luôn tu luyện các loại thần thông, tìm hiểu các loại bí thuật. Ngoài ra, chính là tăng lên tay nghề luyện đan của mình, hắn trải qua cực kỳ phong phú.
Từ lúc hắn bắt đầu học tập theo con đường luyện đan, rất ít khi xuất hiện luyện chế thất bại. Hắn luyện chế đan dược xác suất thành công đều lớn hơn nhiều so với luyện đan sư bình thường. Hơn nữa phẩm chất cũng rất cao, có thể trình độ lớn nhất ngưng luyện ra dược hiệu dược liệu.
Có thể có thành tựu như thế, quy công thứ nhất cho hắn ở thiên phú trên thuật luyện đan không tầm thường; hai là hắn có thần vật luyện đan là thần thức chi hỏa.
Thế nhưng ở trên chiến hạm hai năm qua, hắn lại thể nghiệm thất bại một lần tiếp một lần.
Hư cấp thượng phẩm đan, giờ này hắn có thể tùy ý luyện chế, hiện tại hắn muốn luyện chế chính là linh đan cấp Hư Vương!
Nhưng cho tới hôm nay, hao phí không ít dược liệu cấp Hư Vương, cũng không có một viên đan dược cấp Hư Vương nào ra lò, toàn bộ bị hư hỏng.
Kết quả này làm cho mặt hắn như đưa đám.
Bất kỳ một chuyên môn nào, muốn đạt tới đỉnh phong đều cực kỳ khó khăn. Ở trong Tinh Vực, cấp Hư Vương chính là đỉnh phong.
Cường giả Hư Vương Cảnh số lượng không nhiều lắm, vô số võ giả Phản Hư tam tầng cảnh bị ngăn lại trên bình cảnh, cả đời khó tiến thêm một bước, cho đến già đến chết cũng không thể dò được tột cùng của võ đạo.
Cùng một đạo lý, luyện đan sư và luyện khí sư cấp Hư Vương cũng rất hiếm thấy như lông phượng sừng lân, số lượng còn ít hơn hơn so với cường giả Hư Vương Cảnh.
Tay nghề luyện đan của Dương Khai, giờ này chính là dừng lại trên bình cảnh, không có cách nào tiến thêm một bước.
Hắn tìm hiểu Đan Đạo Chân Giải mang ra từ trong Đế Uyển, nhưng cũng không tìm được đáp án như ý mình.
Hắn tự cảm thấy thủ pháp và hỏa hầu của mình đều nắm giữ không kém, nhưng vẫn không có cách nào luyện chế được đan dược cấp Hư Vương.
Đan dược có linh, mới có thể xưng là linh đan! Trong Đan Đạo Chân Giải có một câu nói như vậy, Dương Khai vô cùng để ý. Nhưng làm thế nào để đan dược có linh, hắn lại hết đường xoay xở.
Dược liệu cấp Hư Vương tuy rằng hắn thu thập không ít, nhưng cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy. Dương Khai ngẫm nghĩ một lúc, rồi thu cất dược liệu còn lại. Trước khi chưa hiểu được câu nói này, hắn cảm thấy bất luận mình nỗ lực thế nào đi nữa, chỉ sợ đều uổng công.
Hắn cần phải suy tư cho tốt một phen.
Lấy ra các chí bảo ngũ hành Thái Dương Chân Tinh, Dương Khai vừa tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, vừa tìm hiểu câu nói trong Đan Đạo Chân Giải kia.
Lại qua nửa năm sau, Dương Khai đang ngồi tĩnh tọa trong phòng bỗng nhiên mở mắt ra.
Hắn cảm nhận được chiến hạm ngừng lại.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, rất là dồn dập, dường như đã xảy ra chuyện gì.
Dương Khai đứng dậy phất tay một cái, cửa phòng mở ra, ngay sau đó, Thiên Nguyệt xuất hiện ở trước mặt Dương Khai.
- Đến nơi rồi! Thiên Nguyệt khẽ kêu lên, vẻ mặt kích động!
- Đến rồi à? Dương Khai nhướn mày hỏi, thân hình nhoáng một cái liền xuất hiện ở bên cạnh Thiên Nguyệt.
Đưa tay ôm hông của nàng, thân hình lần nữa lắc lư, dao động lực lượng không gian cực kỳ rõ ràng, Thiên Nguyệt chỉ cảm thấy hoa mắt, lúc kịp phản ứng, nàng và Dương Khai đã xuất hiện ở phía ngoài chiến hạm.
Bốn phía là Tinh Vực rộng lớn lạnh lẽo, từng viên Tử Tinh hoặc lớn hoặc nhỏ ập vào tầm mắt.
Thấy một màn này, Thiên Nguyệt cảm giác cực kỳ quen thuộc.
Nàng vô số lần hồi tưởng lại ở trong đầu khu vực nơi này, vô số lần nhớ lại cảnh tượng mình cách xa với mấy người Băng chủ Thanh Nhã... nàng dứt khoát sẽ không nhớ lộn.
- Chính là chỗ này! Thiên Nguyệt khẽ kêu lên đầy kích động: - Chính là ở chỗ này, ở gần đây có một đường hành lang hư không, chúng ta chính là sau khi đi vào đường hành lang hư không mới bị tách ra!
Đường hành lang hư không kia cũng không biết xảy ra vấn đề gì, sau khi Thiên Nguyệt đi vào trong đó, lại bị truyền tống thẳng tới U Ám Tinh, mà mấy người Băng chủ Thanh Nhã cùng Tô Nhan lại không thấy bóng dáng.
Nếu không phải vô tình gặp được Dương Khai, Thiên Nguyệt cũng không dám tưởng tượng giờ này vận mạng của mình sẽ như thế nào.
Vào Tinh Vực, nàng mới biết lực lượng của mình là nhỏ bé cỡ nào.
- Đường hành lang hư không sao... Dương Khai lẩm bẩm một câu, nhắm hai mắt lại, phóng thần niệm ra ngoài, cẩn thận dò xét chung quanh.
Một lát sau, hắn chợt mở mắt, mang theo Thiên Nguyệt cấp tốc bay đi một hướng khác.
Đệ tử Lăng Tiêu Tông nhận được hắn truyền tin, cũng vội vàng lái chiến hạm bay theo.
Chốc lát, Dương Khai dừng ở giữa hư không, ánh mắt ngưng trọng nhìn phía trước.
Ở phía trước, quả thật có dao động lực lượng không gian cực kỳ rõ ràng, thần niệm dò xét vào trong đó lập tức bị cắn nuốt.
Đường hành lang hư không này đã hoàn toàn sụp đổ, căn bản không có cách nào sử dụng được nữa, chỉ sợ không cần tới bao lâu sẽ biến mất trên đời này. Nếu Dương Khai không tu luyện lực lượng không gian, muốn tìm ra nó cũng không dễ dàng.
Dương Khai cẩn thận dò xét, Thiên Nguyệt khẩn trương chờ đợi, không dám lên tiếng quấy rầy.
Một hồi lâu, Dương Khai mới thở dài.
- Thế nào? Thiên Nguyệt vội vàng hỏi thăm.
Dương Khai lắc lắc đầu: - Chỉ dựa vào đường hành lang hư không này, không có cách nào khác suy đoán vị trí của Tô Nhan các nàng trước đây!
Thiên Nguyệt đôi mắt đẹp đang tràn đầy chờ mong trong nháy mắt mờ xuống.
- Tuy nhiên... đường hành lang hư không này không tính là quá cường đại, mặc dù có thể nối thông với hai vùng không gian, khoảng cách hẳn cũng không quá xa, cô nương có thể xuất hiện ở U Ám Tinh, chỉ sợ cũng là vận may. Về phần Tô Nhan các nàng... hẳn đã lưu lạc ở gần đây. Cô nương chờ một chút, ta xem thử tinh tu luyện cách nơi này gần nhất ở nơi nào, chúng ta đi tới đó tìm xem!
Nói xong, Dương Khai nhắm hai mắt lại, thần thức chìm vào thức hải dò xét Tinh Đồ.
Một lát sau, Dương Khai mở mắt, mang Thiên Nguyệt quay trở về bên trong chiến hạm, hạ lệnh cho các đệ tử điều chỉnh phương hướng của chiến hạm, bay tới một tinh tu luyện gần đó.
Mấy ngày sau, một viên tinh tú màu lam nhạt ập vào trong mắt mọi người. Từ trong tinh không nhìn xuống, viên tinh tú này còn xa không lớn bằng U Ám Tinh, dường như chỉ lớn bằng một phần tư U Ám Tinh.
Nhưng xinh đẹp dị thường, linh khí thiên địa cũng vô cùng dư thừa.
Không nghi ngờ chút nào, đây là một tinh tu luyện dồi dào linh khí.
Chiến hạm từ từ lái về phía đó, bay thẳng đến ngoài tầng khí quyển, Dương Khai mới thu chiến hạm vào Huyền Giới Châu.
Mặc dù hắn không biết nhiều lắm đối với tình huống trong tinh vực, nhưng tối thiểu cũng hiểu được chiến hạm cấp Hư Vương quá mức khoa trương bắt mắt.
Những thứ này chỉ sợ ngay cả Hằng La Thương Hội tài lực hùng hậu cũng không có mấy chiếc.
Nếu thật dùng chiến hạm bay tới trên viên tinh tú này, khẳng định sẽ lập tức dẫn tới chủ ý của người khác.
Hắn chỉ muốn tới nơi này tìm người, cũng không muốn chọc nhiều phiền toái.
Đệ tử thực lực thấp kém cũng đều thu vào Huyền Giới Châu. Có một kiện Đế Bảo như vậy, Dương Khai hành động quả thật dễ dàng hơn rất nhiều.
Tiền Thông năm vị Phản Hư tam tầng cảnh cùng Thiên Nguyệt, cùng điều khiển Tinh Toa đi theo Dương Khai, hạ xuống hướng tinh tú kia.
Nửa ngày sau, một nhóm bảy người đặt chân trên viên tinh tú xinh đẹp này.
Ở đây linh khí thiên địa cũng không chênh lệch bao nhiêu so với U Ám Tinh, bên nào tốt bên nào xấu cũng không nói rõ, nhưng mấy người Tiền Thông lại đang đứng tại chỗ khoa trương hô hấp không khí, sắc mặt biến ảo không chừng, dường như đang lặng lẽ cảm giác điều gì.
Bỗng nhiên, Tiền Thông cất tiếng cười to, nụ cười cực kỳ vui mừng.
- Không có áp chế, không có trói buộc, ta có cảm giác như gông xiềng một mực khóa trên người mình đột nhiên biến mất! Mặc Vũ cũng đầy mặt phấn chấn, thần thái phấn khởi.
Ba người Dương Tu Trúc cũng như vậy, liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ vui mừng trong mắt nhau.
- Chúc mừng các vị! Dương Khai dĩ nhiên biết bọn họ đang nói gì, liền mỉm cười, lên tiếng chúc mừng.
Viên tinh tu luyện này, không có pháp tắc thiên địa cường đại áp chế như U Ám Tinh, điều này cũng có nghĩa, gông xiềng một mực trói buộc bọn họ cảm ngộ tầng thứ thiên đạo võ đạo sâu hơn đã biến mất.
Bọn họ có cơ hội, có hy vọng tấn thăng đến Hư Vương Cảnh!
Mọi người đều kích động tột đỉnh.
- Dương Khai, lão phu cũng không nói gì khác, ân tình của tông chủ lão phu ghi nhớ! Tiền Thông nhìn Dương Khai nói nghiêm túc.
Mặc Vũ kịp phản ứng, cũng vội vàng lên tiếng cảm tạ.
Nếu không nhờ Dương Khai mang bọn họ rời U Ám Tinh, bọn họ rồi cũng giống như vô số tiền bối kia, cho đến già đến chết cũng không có cách nào chạm đến ngưỡng cửa Hư Vương Cảnh.
Cơ hội này là Dương Khai cấp cho bọn họ.
- Tiền trưởng lão nghiêm trọng rồi! À... Chúng ta trước hay là tìm một chỗ đặt chân, có lẽ chúng ta phải dừng lại lâu ở chỗ này! Dương Khai nhìn về một tòa thành ở xa xa, mở miệng nói.
- Không sai! Nơi này mặc dù không có áp chế pháp tắc thiên địa, nhưng rốt cuộc thích hợp để tấn thăng hay không, còn phải dò xét trước một chút! Tiền Thông gật đầu phụ họa.
Mọi người đạt thành ý kiến thống nhất, lập tức cùng bay về phía tòa thành xa xa kia.
Lục Thủy Thành, trong một quán trà, mấy người Dương Khai ngồi quanh một cái bàn.
Điếm tiểu nhị trẻ tuổi mang tới một bầu linh trà, đang chuẩn bị lui xuống, lại bị Tiền Thông gọi lại.
- Không biết tiền bối có gì phân phó? Điếm tiểu nhị kia cúi đầu khom lưng về phía Tiền Thông hỏi, trên mặt mang theo vẻ tươi cười.
Trong điếm người đến người đi, điếm tiểu nhị đã sớm tập luyện một đôi hỏa nhãn kim tinh, mặc dù hắn không cách nào cảm nhận được cảnh giới tu vi của mấy người Tiền Thông, nhưng hắn biết mấy người này nhất định là cường giả, tự nhiên không dám có hành động gì sơ suất...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...