- Phỉ Nhi! Lão già hoảng sợ, vội vàng trừng mắt nhìn nàng một cái.
Thiếu nữ không khỏi dẩu dẩu miệng.
Dương Khai cười ha hả, gật gật đầu nói: - Đúng vậy, ta chính là tông chủ Lăng Tiêu Tông, cái này đâu có gì hay mà giả mạo chứ?
- Ta chỉ là hỏi một chút! Thiếu nữ thè thè lưỡi, bỗng nhiên dường như là hạ quyết tâm thật lớn, cắn bờ môi đỏ mọng nói: - Ngài là tông chủ Lăng Tiêu Tông, vậy lời nói của ngài hẳn rất có tác dụng đúng không?
- Hẳn có tác dụng!
- Vậy ngài có thể thu ta vào Lăng Tiêu Tông hay không?
Lời vừa nói ra, lão già cả kinh thất sắc, vội vàng ở một bên cáo lỗi liên tục.
Lão biết Lăng Tiêu Tông chưa bao giờ thu người.
Cường giả như Lương Vĩnh như thế, cũng chỉ là là thành chủ Chiến Thiên Thành, cũng không có thực sự trở thành là người của Lăng Tiêu Tông. Phỉ Nhi nhà mình chỉ mới là Nhập Thánh Cảnh, có tài đức gì có thể bái vào tông môn như vậy?
Mặc dù sợ hãi liên tục cáo lỗi, nhưng lão già cũng có chút mong đợi.
Nếu Phỉ Nhi thật sự có thể lọt vào Lăng Tiêu Tông, vậy sau này nhất định tiền đồ vô lượng! Hiện nay trên U Ám Tinh, một nhà Lăng Tiêu Tông độc quyền, không có tông môn nào có thể tranh phong cùng, đi vào tông môn như vậy sao có thể kém?
Dương Khai ngăn lại tiếng lão già huyên náo không nghỉ, rồi ung dung nhìn thiếu nữ: - Cô nương muốn vào Lăng Tiêu Tông ư?
Thiếu nữ gật đầu.
- Tại sao? Dương Khai hỏi.
- Hưởng thụ bóng mát dưới cổ thụ! Thiếu nữ không hề nghĩ ngợi, lập tức đáp.
Lão già ở một bên nghe nói mặt đều co giật. Dương Khai cũng ngẩn người một hồi, mới cất tiếng cười to.
- Nếu ta trở thành đệ tử Lăng Tiêu Tông, sau này sẽ không có ai dám khi dễ đệ tử gia tộc bọn ta! Thiếu nữ đỏ mặt nói bổ sung.
Dương Khai cười càng khoái trá hơn: - Tốt! Mặc dù có chút tư tâm, nhưng cũng coi là tính tình ngay thẳng, nếu cô nương muốn vào Lăng Tiêu Tông như vậy, thì bổn tông chủ liền làm chủ nhận cô nương!
- A? Thiếu nữ vẻ mặt ngẩn ngơ, dường như không nghĩ tới hạnh phúc tới đột ngột như thế, nàng còn tưởng rằng sẽ bị từ chối, đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
- Nha đầu ngu xuẩn, còn không mau bái tạ đại ân của tông chủ! Lão già ở một bên vội vàng nháy mắt ra dấu.
Lúc này Thiếu nữ mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng quỳ xuống, làm đại lễ dập đầu bái lạy.
Mấy người tuổi trẻ cùng đến đây với nàng đều nhìn nàng với ánh mắt hâm mộ.
- Được rồi, đứng lên đi! Cho cô nương một ngày xử lý chuyện nhà, một ngày sau ta sẽ lên đường trở về tông môn, đến lúc đó cô nương theo ta cùng về! Dương Khai phất phất tay.
- Dạ! Thiếu nữ cắn bờ môi đỏ mọng, sắc mặt đỏ hồng, kích động đáp.
Bích Ba Thành bên này không cần Dương Khai quan tâm, Chiến Thiên Thành cũng không cần hắn xử lý. Một ngày sau, Dương Khai mang theo thiếu nữ áo xanh thông qua pháp trận không gian ở Bích Ba Thành, truyền tống thẳng tới Chiến Thiên Thành; lại từ pháp trận của Chiến Thiên Thành đi tới Ma Huyết Thành!
Giờ này Ma Huyết Thành đã đổi tên là Lăng Tiêu Thành. Là cầu nối liên lạc giữa Lăng Tiêu Tông trong Lưu Viêm Sa Địa với bên ngoài, cũng là một tòa thành do Lăng Tiêu Tông trực tiếp quản hạt.
Mấy năm trước một chuyến đi Đế Uyển, đại trưởng lão cùng giáo chủ xinh đẹp của Ma Huyết Giáo kia đều chết trên tay Dương Khai, kết quả dẫn tới Ma Huyết Giáo nội đấu không ngừng, giới cao tầng lớp bị thương lớp chết vô số, kéo dài mấy năm, tông môn này gần như hoàn toàn suy sụp.
Diệp Tích Quân nhìn đúng thế cục, dẫn người đánh chiếm Ma Huyết Thành khoảng cách gần tông môn nhất, rồi đổi tên là Lăng Tiêu Thành.
Đừng nói Ma Huyết Giáo hiện nay suy thoái, không dám phản kháng, mà dù là Ma Huyết Giáo thời kỳ cường thịnh, với thực lực của Lăng Tiêu Tông muốn đánh chiếm Ma Huyết Thành, Ma Huyết Giáo cũng không dám có bất kỳ phản kháng.
Ma Huyết Thành liền dễ dàng như vậy vào tay, trở thành sản nghiệp của Lăng Tiêu Tông.
Tất cả vật tư cùng võ giả lui tới, đều là thông qua Lăng Tiêu Thành trung chuyển. Hiện nay tuy rằng Lăng Tiêu Tông vẫn ở bên trong Lưu Viêm Sa Địa, nhưng liên lạc với ngoại giới đã dễ dàng hơn rất nhiều.
Dương Khai vừa xuất hiện trên pháp trận không gian, bên tai liền truyền đến thanh âm như sấm nổ.
- Chúng thuộc hạ cung nghênh tông chủ trở về tông!
Thanh âm đều nhịp dọa cho Liễu Phỉ Nhi nhảy dựng, thiếu nữ áo xanh này vội vàng cuống quýt trốn phía sau Dương Khai.
Dương Khai đảo mắt nhìn lướt qua, bất ngờ phát hiện gần như các vị cao tầng Lăng Tiêu Tông toàn bộ đều ở đây, cầm đầu chính là đại trưởng lão Diệp Tích Quân.
Bọn họ hiển nhiên là nghe được tin tức, nên chờ đón ở đây.
Chính mắt thấy Dương Khai không có cụt tay cụt chân, hoàn hảo không việc gì, Diệp Tích Quân không khỏi nhẹ thở ra.
Một trận chiến trên Lăng Tuyệt Phong, ba người Dương Khai cùng Tề Thiên Triệt, Phương Bằng đột nhiên biến mất không thấy, một lần biến mất này chính là ba năm, cả Lăng Tiêu Tông đều bởi vì Dương Khai mà canh cánh trong lòng, đều đi bốn phương tìm hiểu tin tức, đáng tiếc cũng không thu được tin gì.
Dương Khai phảng phất như là vô duyên cớ biến mất khỏi tinh tu luyện này!
Hôm nay cuối cùng cũng bình yên trở về, dĩ nhiên Diệp Tích Quân vô cùng mừng rỡ.
Vừa thấy Dương Khai, đôi mắt đẹp không khỏi co rụt lại, bất ngờ bà phát hiện tu vi của Dương Khai đã tăng lên Phản Hư lưỡng tầng cảnh! Dù Diệp Tích Quân tâm tính trầm ổn, thấy qua vô số chuyện sóng to gió lớn, cũng không khỏi vì phát hiện này mà rung động liên tục.
Cánh nay mới mấy năm, không ngờ lại tiến thêm một bước trên Phản Hư Cảnh: tốc độ tu luyện của tông chủ có phải có chút quá khoa trương hay không?
- Đại trưởng lão cực khổ rồi! Dương Khai hướng về phía Diệp Tích Quân khẽ gật gật đầu: - Chư vị cũng đều cực khổ rồi!
- Tông chủ quá nghiêm trọng, chúng ta không có cực khổ gì đâu, ngược lại tông chủ vất vả mấy năm nay!
Diệp Tích Quân hé miệng cười, đôi mắt đẹp nhìn lướt qua lại trên người Liễu Phỉ Nhi, tò mò liếc nhìn Dương Khai một cái, không biết hắn vì sao mang theo một thiếu nữ Thánh Vương Cảnh về đây.
- Nha đầu kia muốn gia nhập Lăng Tiêu Tông, bổn tông chủ làm chủ thu nhận! Dương Khai thuận miệng giải thích một câu.
- Thì ra thế! Diệp Tích Quân gật gật đầu.
- Tới đây, đừng trốn núp nữa! Trước ra mắt chư vị trưởng lão đi!
Dương Khai kéo Liễu Phỉ Nhi từ phía sau đi ra.
Thiếu nữ áo xanh sắc mặt đỏ hồng, đưa mắt nhìn mọi người vẻ kích động còn đậm trên mặt, trong đôi mắt đẹp đầy ý sùng bái cùng sùng kính.
Những người này, chính là người mạnh nhất của tông môn cường đại nhất trên U Ám Tinh! Mỗi người ở đây tùy tiện dậm chân một cái, chỉ sợ cả U Ám Tinh đều phải rung chuyển.
Nàng chưa từng gặp qua một nhóm người khí thế lớn như vậy!
Cuối cùng nàng cũng tâm tính không tệ, sau khi ổn định tâm thần, nàng liền vội vàng thi lễ bái kiến.
- Không cần đa lễ, nếu là tông chủ thu nhận thì từ nay về sau ngươi là đệ tử của Lăng Tiêu Tông, cứ ở trong tông môn tu luyện cho tốt là được. Nếu như biểu hiện đủ tốt, chưa chắc không thể bái những người trước mắt này làm môn hạ, trở thành đệ tử của họ!
Diệp Tích Quân nhìn nàng nói, vẻ mặt ôn hòa.
- Dạ! Liễu Phỉ Nhi gật đầu sắc mặt kích động.
- Trước trở về rồi hãy nói đi! Dương Khai nói.
Nửa ngày sau, tại tổng đà Lăng Tiêu Tông, trong phòng nghị sự, chư vị trưởng lão đều tụ tập, hướng về phía Dương Khai bẩm báo tình hình của Lăng Tiêu Tông ba năm này.
Dùng từ tăng tiến vùn vụt để hình dung là không còn gì tốt hơn.
Không đề cập gì khác, chỉ riêng hơn 200 võ giả của Tinh Đế Sơn gia nhập liên minh, đã làm cho chỉnh thể thực lực của Lăng Tiêu Tông, nhảy lên thành đệ nhất U Ám Tinh! Điều này là không thể tranh cãi, hiện nay không có tông môn nào có thể sánh ngang với Lăng Tiêu Tông.
Ngoài ra, với Chiến Thiên Thành cầm đầu, các thành trì dưới quyền quản hạt hàng năm cũng đều thu được một khoản lợi lớn, giờ này Lăng Tiêu Tông căn bản không cần rầu rỉ vì vật tư tu luyện.
Nhân số vốn không nhiều lắm, vật tư lại cuồn cuộn không ngừng từ bốn phương tám hướng thu đưa vào. Giờ này Lăng Tiêu Tông có ba nhà kho lớn, mỗi một cái đều chất đống tràn đầy, bất quá vẫn không đủ dùng, Diệp Tích Quân chuẩn bị mở ra.
Còn có hai đồng minh lớn Càn Thiên Tông và Ảnh Nguyệt Điện.
Hai thế lực này trước nay luôn quan hệ thân thiết với Dương Khai. Thời gian Dương Khai mất tích ba năm, hai thế lực đều trợ giúp rất lớn cung cấp cho Lăng Tiêu Tông phát triển. Cho nên Diệp Tích Quân cũng làm chủ kết làm liên minh với hai tông môn này.
Dưới liên thủ cường đại, cũng có thể hỗ tương hỗ trợ, bù đắp nhau cùng có lợi.
Thế lực muốn kết minh với Lăng Tiêu Tông nhiều đếm không xuể, nhưng vẫn luôn khổ sở không có cửa quan hệ, chỉ có thể đỏ mắt nhìn kỳ ngộ của Ảnh Nguyệt Điện và Càn Thiên Tông.
Dương Khai nghe hồi lâu, hài lòng gật gật đầu.
Hiện tại Lăng Tiêu Tông đã phát triển đi vào quỹ đạo chính, năm đó khi hắn sáng lập tông môn, vốn cũng không nghĩ tới tông môn sẽ có quy mô như ngày hôm nay.
Năm đó hắn chẳng qua là dẫn theo đám người Vũ Y, lái một chiếc chiến hạm tới nơi này đặt chân mà thôi.
Có thể nói Chiến Thiên Minh, Lôi Đài Tông cùng Tinh Đế Sơn hủy diệt, đã cung cấp trợ lực khó có thể tưởng tượng cho Lăng Tiêu Tông nhanh chóng quật khởi, không có diệt vong ba thế lực này, khẳng định không có Lăng Tiêu Tông hôm nay.
Bọn họ đều trở thành đá kê chân cho Lăng Tiêu Tông nổi danh.
Nửa ngày sau, chư vị trưởng lão tan đi, Dương Khai giữ lại Diệp Tích Quân.
Đại trưởng lão cũng biết Dương Khai khẳng định còn có chuyện quan trọng khác hỏi thăm, cho nên không đợi Dương Khai lên tiếng, liền chủ động nói: - Nếu tông chủ muốn hỏi tình huống của đại nhân, thuộc hạ chỉ có thể nói hết thảy như trước!
- Hết thảy như trước sao... Dương Khai than một tiếng.
- Dạ, tông chủ không cần lo lắng, nếu đại nhân nói ngủ say mười mấy hai chục năm, thì chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi!
- Cũng đúng! Dương Khai gật gật đầu, không có hỏi nhiều nữa.
- Mặt khác, khí linh của tông chủ giờ này đang ở trong địa phế hỏa mạch tầng thứ năm nghỉ ngơi lấy lại sức; trường kiếm xanh biếc kia thuộc hạ cũng mang về, đặt trong Thiên Nhất Cung của tông chủ!
- Ta biết rồi!
Thật ra không cần Diệp Tích Quân báo, Dương Khai vừa về tới Lưu Viêm Sa Địa, liền cảm ứng được vị trí hai đại trợ lực của mình này. Dù sao bất luận là con chim lửa hay là Long Cốt Kiếm, đều có tâm thần tương liên với hắn.
Năm đó lúc bị Tề Thiên Triệt dùng Huyền Giới Châu lôi vào Tiểu Huyền Giới, Long Cốt Kiếm Tích Thúy còn ở bên ngoài, mà sau đó trong lúc chiến đấu, con chim lửa khí linh cũng bị Trục Xuất, cho nên bên cạnh Dương Khai chỉ còn lại Thạch Khổi.
Diệp Tích Quân dĩ nhiên sẽ mang chúng trở về.
- Năm đó... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao tông chủ lại đột nhiên biến mất không thấy, chuyện liên quan tới Đế Bảo hay sao? Diệp Tích Quân trầm ngâm một lúc, rồi hỏi sắc mặt ngưng trọng.
Diệp Tích Quân chỉ biết Huyền Giới Châu là Đế Bảo, nhưng cũng không biết viên châu kia rốt cuộc có uy năng gì.
Tinh Đế Sơn qua các đời tới nay, cũng không có người nào có thể luyện hóa, đối với uy năng của viên châu kia, Diệp Tích Quân cũng không có đầu mối.
- À, là ta bị Tề Thiên Triệt thu vào bên trong một Tiểu Huyền Giới thôi! Dương Khai đáp.
- Tiểu Huyền Giới... Diệp Tích Quân mi mắt co rụt lại.
- Cũng may hao phí ba năm, cuối cùng là từ bên trong thoát vây, đại trưởng lão không cần sầu lo nhiều lắm!
Thấy hắn không có ý muốn nói chuyện nhiều, đương nhiên Diệp Tích Quân sẽ không hỏi nhiều nữa.
Ngẫm nghĩ một lúc, bỗng nhiên Diệp Tích Quân lấy ra một vật đưa cho Dương Khai nói: - Đại nhân đang trong ngủ mê truyền tin cho ta, bảo ta giao vật này cho tông chủ, nói là để tông chủ bảo quản thích hợp hơn!
- Tinh Đế Lệnh! Dương Khai nhìn vật trong tay Diệp Tích Quân đưa qua, khẽ kêu lên.
Đưa tay nhận lấy, vuốt ve Tinh Đế Lệnh, trên mặt Dương Khai hiện đầy vẻ ngưng trọng.
Những thứ này, giờ này trên tay mình đã có bốn khối: khối thứ nhất là Quỷ Tổ cho mình, bên trong còn phong ấn thần thông Đại Đế; khối thứ hai là tìm được trong lầu các ở tầng thứ sáu Lưu Viêm Sa Địa; khối thứ ba là Cát Thất mang đến; khối thứ tư chính là cái trước mắt này...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...