Tại Lăng Tuyệt Phong, Tinh Đế Sơn, nhiều áng mây trắng lượn lờ bên sườn núi. Ở một nơi yên tĩnh trên đỉnh núi bỗng nhiên hiện lên một luồng dao động năng lượng không tầm thường, năng lượng thiên địa đang dồn dập hướng về một điểm nào đó hội tụ lại, dần dần tạo thành một cái lốc xoáy.
Lúc mới bắt đầu, lốc xoáy còn rất nhỏ bé, nhưng theo năng lượng thiên địa rót vào, nó liền lớn dần lên cho đến phạm vi chừng mấy trượng.
Bỗng nhiên, một bóng người từ trong lốc xoáy chợt cất bước đi ra, tựa như là từ trong hư không mà đến vậy, ngạo nghễ đứng sừng sững giữa không trung.
Quay đầu nhìn trái nhìn phải, Dương Khai không thấy được dấu vết của bất kỳ kẻ nào, chỉ có một tòa tế đàn lẻ loi đứng sừng sững cách đó không xa, chịu đựng phong sương.
Vẻ mặt Dương Khai bình thản, đối với cảnh này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Tuy rằng hắn không biết mình đã ở trong Tiểu Huyền Giới bao lâu, nhưng chắc chắn là không phải mười ngày nửa tháng, ít nhất cũng phải mấy năm.
Thời gian dài như vậy, hiển nhiên đám người Diệp Tích Quân không thể một mực chờ hắn ở nơi này, chỉ sợ bọn họ đã sớm quay trở về Lăng Tiêu Tông rồi.
Thử cảm ứng Long Cốt Kiếm và con chim lửa khí linh một chút, cũng không có dấu vết, có lẽ đã được Diệp Tích Quân mang về.
Tề Thiên Triệt và Phương Bằng đã chết, trên U Ám Tinh, ba quái vật lớn ngự trị tất cả các thế lực đã rớt đài, những người cản trở bước chân của Lăng Tiêu Tông tiến lên đều đã không còn, lại có Diệp Tích Quân trấn giữ tại tông môn, Dương Khai rất yên tâm, cho nên hắn cũng không lo lắng nhiều.
Thần niệm phóng ra, toàn bộ Tinh Đế Sơn là một mảnh yên tĩnh, không có một chút khí tức sinh linh.
Xem ra, toàn bộ võ giả trên Tinh Đế Sơn đã rời đi, không biết bọn họ đi theo đám người Dương Tu Trúc đến Lăng Tiêu Tông hay là giải tán đường ai nấy đi.
Khả năng trước là tương đối lớn.
Chỗ này đã không còn ai, dĩ nhiên Dương Khai cũng không muốn ở lại lâu.
Hắn xoay người, đưa tay điểm chỉ về phía lốc xoáy kia một cái, lốc xoáy kia liền nhanh chóng nhỏ đi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất, thay vào đó là một hạt châu nhìn không chút bắt mắt.
Một trong hai hạt châu Đế Bảo, Huyền Giới Châu!
Đây chính là một món bảo vật khó có được, bên trong tự thành một phiến thế giới, có nó, vấn đề khó khăn vẫn luôn quanh quẩn trong lòng Dương Khai nhưng không có cách nào giải quyết, lúc này đã được giải quyết dễ dàng.
Hơn nữa, Dương Khai còn cảm thấy, nếu hắn thật sự có thể hoàn toàn luyện hóa Huyền Giới Châu, khiến pháp tắc thiên địa của nó trở nên hoàn chỉnh, thì thậm chí có thể để cho võ giả Phản Hư tam tầng cảnh vào trong đó đột phá, bước lên Hư Vương Cảnh!
Sở dĩ võ giả trên U Ám Tinh không thể lên đến cảnh giới Hư Vương Cảnh cũng là vì bị pháp tắc thiên địa áp chế.
Nhưng trong Huyền Giới Châu lại tự thành một phiến thiên địa, có pháp tắc của riêng nó, không chịu sự trói buộc của U Ám Tinh.
Đây chắc chắn là phương pháp có thể thực hiện được, nhưng bây giờ nghĩ những điều này vẫn còn hơi sớm. Tuy Dương Khai thông qua nghiên cứu lực lượng không gian đã mở rộng không gian Tiểu Huyền Giới đến mấy trăm dặm, nhưng khoảng cách luyện hóa giải trừ phong ấn hoàn toàn vẫn còn rất xa.
Trầm ngâm quan sát một hồi, Dương Khai liền thu Huyền Giới Châu vào trong cơ thể, tùy ý bước tới một bước.
Trong khoảnh khắc trước hắn vẫn còn ở trên đỉnh Lăng Tuyệt Phong, vậy mà ngay sau đó đã đến lưng chừng núi.
Lại bước tới một bước, Dương Khai đã tới chân núi...
Tốc độ cực nhanh, khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi.
Lực lượng không gian huyền diệu vô cùng, trong khoảng thời gian khổ tu trong Huyền Giới Châu đã khiến trình độ về lực lượng không gian của hắn phát triển toàn diện, kiểu di động này không kém gì thuấn di trong truyền thuyết bao nhiêu, cơ bản là không thể xác định được dấu vết, đã đột phá được trói buộc của không gian.
So với việc xé rách không gian của Dương Khai ban đầu nắm giữ lại càng cao thâm hơn.
Xé rách không gian cần phải có một quá trình, rất dễ bị cường giả phát ra lực lượng quấy nhiễu, nhưng hiện tại, động tác của Dương Khai cá bơi trong nước, không còn cái loại cảm giác bó tay bó chân như trước kia nữa.
Nếu nói về khuyết điểm thì cũng có một.
Đó chính là khoảng cách di chuyển không xa bằng xé rách không gian.
Với thực lực Dương Khai hiện nay, một lần xé rách không gian đủ để di chuyển khoảng cách xa 2, 3 ngàn lý, nhưng còn dịch chuyển tức thời, một lần cùng lắm chỉ được mười mấy dặm mà thôi.
Giữa hai loại đều có ưu, khuyết điểm riêng, không thể nói được loại nào tốt, loại nào xấu, nhưng có một điểm chung đó là tiêu hao cực nhiều thánh nguyên.
Trong quá trình Dương Khai không ngừng di động, hắn dần trở nên quen thuộc hơn đối với việc nắm giữ lực lượng không gian. Sau khi di chuyển được khoảng mấy trăm ngàn lý, hắn mới lấy ra Tinh Toa, tiếp tục phóng đi.
Dùng lực lượng không gian di chuyển trong thời gian dài đối với hắn là gánh nặng khá lớn, cho nên là tốt hơn hết là dùng Tinh Toa thay thế.
...
Tại một nơi trên bình nguyên rộng lớn vô biên đang truyền ra những tiếng la hét và tiếng thú rống lên đến tận trời xanh. Một nhóm người có già có trẻ, có nam có nữ đang hợp sức vây đánh một con yêu thú có thân mình khổng lồ, hình dạng dữ tợn.
Yêu thú kia có đầu hổ, chân voi, đuôi báo, nhìn qua hết sức oai vệ, ngông cuồng.
Đầu hổ có màu đồng đỏ, trông hết sức cứng rắn, trên thân thể nó có những đường vằn kỳ lạ, qua rất huyền bí.
Liệt Văn Đồng Thủ Hổ, yêu thú bậc tám, da dày thịt béo, rất giỏi chịu đựng đánh đập.
Nhóm võ giả đi săn kia, người cầm đầu chỉ là một lão giả Thánh Vương lưỡng tầng cảnh, những người còn lại chỉ là Nhập Thánh Cảnh mà thôi. Từ cách xưng hô của họ cho thấy, bọn họ là người của một tiểu gia tộc nào đó, tới bình nguyên này để săn giết yêu thú đổi lấy thánh tinh.
Yêu thú bậc tám, cũng tương đương với võ giả Thánh Vương Cảnh.
Nhưng con Liệt Văn Đồng Thủ Hổ này lại là bậc tám đỉnh phong, cho nên mặc dù bị vây công, nhưng nó vẫn lộ ra hung tính, không ngừng gào thét phun ra từng đám quả cầu năng lượng có uy lực khủng bố, khiến nhóm người tiểu gia tộc kia không dám tới gần.
Tuy nhiên lão giả kia rất có kinh nghiệm chỉ huy, nên cho dù chiến đấu nguy hiểm, nhưng các đệ tử trong tộc cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Chỉ cần có thời gian đầy đủ, đám người này chưa chắc đã không có cơ hội đánh chết con Liệt Văn Đồng Thủ Hổ này.
Bỗng nhiên, một luồng dao động năng lượng từ phương xa chợt phóng nhanh tới, một thiếu nữ mặc áo xanh trong đám người ngẩng đầu nhìn lên, bỗng nhiên lảnh lót hô lên: - Nhị thúc, có người tới.
Lão giả kia nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi trợn tròn mắt.
Lão cũng đã khá lớn tuổi nên chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, người tới thực lực nhất định không thấp, nếu không tuyệt đối sẽ không có loại tốc độ này. Trong lúc đang đánh giá người đến là địch hay bạn, lơ là một chút, con Liệt Văn Đồng Thủ Hổ kia đã thoát khỏi đám đệ tử.
Tiếng hổ gầm rung trời, con yêu thú bậc tám này bị vây công đã lâu, hung tính đã lên đến đỉnh điểm, sau khi thoát vây chẳng những nó không chạy trốn, mà ngược lại vồ thẳng về phía thiếu nữ áo xanh kia, miệng nó há ra to như một chậu máu, cắn thẳng về phía cổ nàng ta.
Thiếu nữ sợ tới tái mặt, trong lúc nhất thời tay chân luống cuống, vội vàng phóng ra một món bí bảo, nhưng căn bản không thể ngăn chặn được con yêu thú.
Thấy nanh hổ càng ngày càng tới gần, ánh mắt của thiếu nữ tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Xung quanh truyền đến những tiềng thét kinh hãi, thiếu nữ thấy được nhị thúc của mình đang liều mạng chạy tới, muốn cứu nàng trước miệng hổ.
Nhưng dĩ nhiên là đã muộn.
Nàng đã nhìn thấy tử vong ngay ở trước mặt.
Đúng lúc này, mơ hồ có một cơn gió nhẹ từ bên cạnh thổi qua, chỉ thấy nhoắng một cái, đã có một bóng người chắn ở phía trước nàng.
Bóng người kia giống như một tòa núi cao vạn trượng vậy, hết sức vững chãi, khiến trong lòng nàng không khỏi sinh ra một cảm giác an toàn.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn xen lẫn tiếng thú rống thảm thiết truyền ra, thiếu nữ nhìn thấy rất rõ ràng, bóng người chắn ở phía trước mình chỉ đánh ra một quyền, Liệt Văn Đồng Thủ Hổ mà nhóm người mình vây công đã nửa ngày vẫn chưa thể đánh chết lại bị một quyền đánh văng ra thật xa như bao cát.
Đầu của nó đã bị đánh đến mức gần như biến dạng.
Rơi bịch xuống đất, sau khi co rút vài cái đã không còn động tĩnh nữa.
Giông tố đã qua, trên bình nguyên là một mảnh yên tĩnh, bốn năm ánh mắt đều chăm chú nhìn thẳng vào Dương Khai, thật lâu sau vẫn chưa thể khôi phục tinh thần, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Liệt Văn Đồng Thủ Hổ mặc dù chỉ là yêu thú bậc tám, nhưng đầu của nó nổi tiếng là cứng rắn, cho dù là cường giả Phản Hư Cảnh đối mặt với nó cũng không có khả năng chỉ phát ra một quyền đã đem đầu của nó đánh đến biến dạng.
Nhìn bóng lưng vững chãi trước mặt, không biết tại sao tâm hồn của thiếu nữ áo xanh hơi run lên, chiếc mũi khẽ hếch lên hít nhẹ.
Từ trên thân người kia, nàng ngửi được một mùi hương khiến nàng cảm thấy vô cùng thư thái.
Len lén quan sát một chút người đó, thiếu nữ chợt phát hiện tuổi của đối phương dường như không lớn chút nào, chỉ là một thanh niên mà thôi, sự phát hiện này càng làm cho nàng như mở cờ trong bụng.
- Ngại quá, dường như chiến lợi phẩm của các vị đã bị hủy rồi. Dương Khai sờ sờ lỗ mũi, hơi lúng túng nói.
Hắn cũng nhận ra yêu thú này là gì, Liệt Văn Đồng Thủ Hổ, trên người nó có hai thứ giá trị nhất, một là nội đan, hai chính là đầu của nó, thứ trước được luyện đan sư hết sức quý trọng, thứ sau là thứ được luyện khí sư theo đuổi.
Một quyền của hắn đã đánh cho đầu con yếu thú biến dạng, giá trị chắc chắn là bị giảm xuống.
Nghe hắn nói vậy, lão giả kia mới giật mình hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt nghiêm lại, ôm quyền nói: - Lão hủ bái kiến tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ quá lời rồi, nếu không có ngươi kịp thời ra tay, chỉ sợ Phỉ Nhi đã sớm mất mạng rồi, tiểu lão nhi còn phải đa tạ ơn cứu viện của tiểu huynh đệ, nào dám trách tội chứ.
- Lão tiên sinh khách khí rồi, chắc hẳn là do ta đột nhiên đi tới khiến các ngươi bị phân tâm mà thôi. Dương Khai cười ha hả: - Nói đến cùng, phải là lỗi của ta.
Thấy hắn ôn hòa thân thiện như vậy, tâm lý của lão giả cũng bớt căng thẳng rất nhiều. Nơi này dù sao cũng là khu vực hoang dã, thực lực đối phương dường như cũng rất cao, nếu thật sự có ý đồ gì xấu xa, phe của lão căn bản không thể ngăn cản được.
Cũng may là đối phương không có loại suy nghĩ đó, ngược lại còn khá phóng khoáng.
Lão giả không khỏi sinh ra rất nhiều hảo cảm đối với Dương Khai.
- Ta đến đây chính là muốn hỏi thăm một chút, đây là nơi nào? Dương Khai nhìn lão giả hỏi.
- Nơi này là Bích Ba Nguyên. Lão giả đáp.
- Bích Ba Nguyên! Dương Khai nhướng mày, dường như hắn chưa từng nghe qua địa danh này, cũng không biết hiện tại hắn đang ở nơi nào trên U Ám Tinh.
Sau khi rời khỏi Tinh Đế Sơn, Dương Khai mải mê làm quen với lực lượng không gian, kết quả là chạy tới chạy lui, hắn liền bị lạc đường...
- Thành trì gần đây nhất là ở đâu? Dương Khai lại hỏi.
- Cách đây về phía tây hơn năm vạn dặm có Bích Ba Thành, đó là thành trì gần nhất.
- Có trận pháp không gian không?
- Theo tiểu lão nhi biết là có, tuy nhiên trận pháp không gian kia dường như không mở ra cho người ngoài, mà chỉ cho người bên trong sử dụng mà thôi. Nếu tiểu huynh đệ định sử dụng trận pháp không gian, có thể từ Bích Ba Thành đi tiếp hơn 200 ngàn dặm đến Chiến Thiên Thành, ở đó có một tòa trận pháp không gian mở ra cho người ngoài sử dụng.
- Hử? Chiến Thiên Thành sao? Dương Khai cau mày lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn không ngờ lại chạy đến gần Chiến Thiên Thành.
- Không sai, nghiêm khắc mà nói, Bích Ba Thành coi như là thế lực phụ thuộc của Chiến Thiên Thành, giữa hai nhà vẫn còn có chút liên hệ. Lão giả kia là võ giả của tiểu gia tộc ở đây, hiển nhiên là biết tường tận những tin tức này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...