Vũ Luyện Điên Phong

Rết trăm chân không sợ ngã chết, huống chi là hạng cường giả chạm vào ngưỡng cửa Hư Vương Cảnh như Tề Thiên Triệt.

Mặc dù hơi rơi xuống hạ phong, nhưng lão cũng không nhụt chí, chỉ muốn dốc hết toàn lực đánh đổ Dương Khai.

- Lão già kia, lựa chọn nơi này để dùng sức mạnh cơ bắp liều mạng với bổn tông chủ là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời này của lão, bây giờ là lúc nên trả giá lớn cho sự lựa chọn của lão rồi đó! Cả người Dương Khai bê bết máu nhưng vẫn say sưa chiến đấu, trong tiếng gào thét, bỗng nhiên một tầng ánh sáng năm màu từ trong cơ thể của hắn bộc phát ra.

Vàng, xanh, trắng, đỏ, nâu năm màu xen kẽ nhau tỏa ra ánh sáng rực rỡ khiếp người, quấn quanh thân thể Dương Khai, truyền ra tiếng xoẹt xoẹt.

Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí!

Khí thế Dương Khai vốn đã vô cùng mạnh mẽ lại lần nữa tăng vọt, cùng với đó là một loại lực lượng tựa như có thể khai thiên lập địa, khiến cho người ta kinh hồn bạt vía, từ trong cơ thể Dương Khai bùng phát ra.

Tề Thiên Triệt kinh hãi gần chết.

Áp sát vật lộn, quyền cước qua lại cùng Dương Khai, hơn ai hết lão hiểu rất rõ biến hóa trên thân thể của Dương Khai. Khi ánh sáng năm màu vừa xuất hiện, lực lượng của hắn lại tăng lên không chỉ ba thành.

Ba thành nhìn như không nhiều lắm, nhưng khiến cho ưu thế vốn có của hắn khuyết trương đến vô cùng.

Ầm...

Dương Khai đánh ra một quyền, Tề Thiên Triệt giơ tay ngăn cản, nhưng căn bản không thể ngăn cản một kích có tính tai nạn này, bàn tay cũng bị đánh bật trở về, đập vào ngực.

Tiếng xương cốt bị gãy truyền ra, ngực của Tề Thiên Triệt bị lõm xuống một khối, cánh tay giơ lên cũng rủ xuống.

Thân thể và xương cốt của hắn đã được rèn luyện hơn mấy trăm năm, nhưng căn bản không đỡ được cú đấm như vậy, trực tiếp vỡ toạc ra.

Tiếng xương gãy từ trong cơ thể Tề Thiên Triệt liên tiếp truyền ra, Dương Khai một quyền lại một quyền nện xuống người đối thủ như mưa.

Phương Bằng ở bên cạnh nhìn mà vẻ mặt co rúm lại kinh hoàng!

Tề Thiên Triệt hoảng sợ hét lên, mất hết can đảm, cũng không dám cứng đối cứng với Dương Khai nữa, theo bản năng bắt đầu tránh né, muốn bứt ra để lui về sau.


Dương Khai sao có thể cho lão như ý chứ?

Giống như một con mãnh thú nổi điên, cả người nhào tới Tề Thiên Triệt, tiếp tục điên cuồng công kích.

Thân thể vô cùng tráng kiện của Tề Thiên Triệt lúc này bị đánh cho bầm dập bê bết máu thịt, gần như không có một chỗ nào còn lành lặn cả, da thịt bị rách toạc, lòi ra, xương cốt bị gãy lìa đâm ra trắng hếu, mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Lão không ngừng hét thảm, cũng không ngừng tránh né, bị Dương Khai đánh cho tóe máu dữ dội.

Phiến chiến trường mà lão cố ý lựa chọn này lại trở thành cản trở trí mạng của lão, khiến lão không thể thi triển thân pháp di chuyển dài.

Bịch...

Lại là một quyền của Dương Khai nện thẳng vào chính giữa mũi Tề Thiên Triệt.

Dưới lực lượng mạnh mẽ, lỗ mũi của Tề Thiên Triệt cũng bị lệch đi, khiến khuôn mặt vốn đã hết sức dữ tợn của lão liền trở nên kinh khủng giống như ác quỷ vậy, hai mắt bị máu tươi chảy vào trở nên mơ hồ, thân hình bị đánh bay vụt ra sau.

- Tiểu Tiểu! Dương Khai quát lớn.

Thạch Khổi quơ Hám Thiên Trụ, từ kia phía sau bình bịch bước lên hai bước, nện mạnh xuống.

Ầm...

Hám Thiên Trụ đập vào sau lưng của Tề Thiên Triệt, cột sống dường như đã bị đập vỡ vụn, Tề Thiên Triệt lại bay ngược trở về.

Dương Khai lạnh lùng nhìn lão, không tiếp tục xuống tay nữa. Hắn cảm thấy một gậy kia của Tiểu Tiểu không sai biệt lắm đã làm cho Tề Thiên Triệt hoàn toàn mất đi sức phản kháng.

Giống như một con cá chết, Tề Thiên Triệt ngã bịch xuống đất, lăn mấy vòng rồi nằm bẹp tại chỗ, tựa như ngay cả sức để cử động cũng không còn.

Dương Khai bước tới bên cạnh lão, từ trên nhìn xuống. Ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao, hiện lên vẻ lạnh lùng.

Tề Thiên Triệt há miệng thở dốc, tựa như muốn nói gì nhưng lại không thể cất tiếng nổi.


- Đừng nóng vội, nói chậm thôi, ta còn có việc hỏi lão. Dương Khai ngoác miệng cười, hàm răng trắng như tuyết bị Kim huyết của bản thân nhuộm vàng tỏa sáng.

Tề Thiên Triệt nhắm hai mắt lại, dường như đã cam chịu số phận.

Dương Khai lại ngẩng đầu nhìn về Phương Bằng cách đó không xa, cười hắc hắc, ánh mắt tràn đầy vẻ bất hảo.

Bị hắn nhìn chòng chọc như vậy, toàn thân Phương Bằng như rơi vào hầm băng, chân tay run lẩy bẩy, hoảng sợ nói liến thoắng: - Xin Dương tông chủ nương tay, sự việc ở Lạc Đế Sơn lần trước cũng chỉ là do Phương mỗ nhận lệnh làm việc, nếu có chỗ nào đắc tội, Phương mỗ ở đây xin lỗi ngươi.

- Xin lỗi sao?

Dương Khai bĩu môi: - Ta muốn ngươi xin lỗi làm cái gì.

Nói rồi, hắn đưa tay chỉ, khẽ quát lên: - Giết!

Thạch Khổi phóng ra, lao thẳng tới Phương Bằng.

Ngay sau đó, tiếng la hét hoảng sợ cùng tiếng đánh nhau từ bên kia không ngừng vang lên.

Dương Khai cũng không quan tâm, nếu như ở bên ngoài, Thạch Khổi chưa chắc có thể giết được Phương Bằng, người ta dù sao cũng là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, đánh không lại vẫn có thể chạy. Nhưng ở trong này thì khác, không gian chỉ có 30 trượng, Phương Bằng không có bất kỳ cơ hội nào chạy trốn.

Dương Khai lần nữa nhìn về phía Tề Thiên Triệt, một lúc sau mới lên tiếng: - Lão muốn chết như thế nào?

Tề Thiên Triệt dường như đã ổn định hơi thở, nghe vậy cười ha ha nói: - Nếu Dương tông chủ thật sự muốn giết lão phu thì sẽ không cần phải hỏi như vậy.

- Lão nghĩ rằng ta sẽ không giết lão sao? Dương Khai lạnh lùng nói.

- Ít nhất trước khi rời khỏi đây, chắc chắn Dương tông chủ sẽ không ra tay giết chết lão phu, ngươi sợ giết chết lão phu rồi sẽ không có cách nào rời khỏi nơi này.

- Lão thật thông minh đó, biết ta muốn gì. Dương Khai nở nụ cười.


- Nếu chuyện nhỏ như vậy cũng không biết, thì những năm qua lão phu sống uổng phí rồi. Dương tông chủ có điều cầu xin, lão phu cũng muốn sống, không bằng chúng ta thương lượng, thế nào?

- Thương lượng cái gì, nói nghe thử. Dương Khai ra hiệu nói.

- Đợi lão phu ở nơi này điều dưỡng khôi phục thương thế xong, ta sẽ thả ngươi ra, tất nhiên, sau này Dương tông chủ không được tìm lão phu gây phiền toái, lão phu cũng bảo đảm từ nay về sau lánh đời không ra ngoài, không đối địch với ngươi. Tề Thiên Triệt vừa thở phì phò, vừa nói ra đề nghị.

- Vậy không phải lão chiếm lời lớn rồi sao? Dương Khai nghe vậy cười lạnh, châm chọc nói: - Lão già này, có phải lão đã nghĩ sai một chuyện rồi không?

- Chuyện gì? Tề Thiên Triệt thản nhiên hỏi lại.

- Hiện tại ta là dao thớt, lão là thịt cá, ta muốn lão làm gì, lão phải làm cái đó.

Dương Khai quát khẽ rồi hung hăng đạp lên bàn tay của lão.

Tiếng xương gãy vang lên, bàn tay kia lập tức bị biến dạng.

Vẻ mặt Tề Thiên Triệt rúm ró vì đau đớn, nhưng không kêu rên lấy một tiếng, chỉ oán độc mà nhìn Dương Khai.

- Thả ta ra ngoài, ta giữ cho thi thể của lão được nguyên vẹn, đây là nhượng bộ lớn nhất của bổn tông chủ rồi!

- Ha ha, nếu vậy lão phu tình nguyện chết ở nơi này. Tề Thiên Triệt chậm rãi lắc đầu, dù đau đớn vẫn ung dung nói: - Lão phu cũng biết Dương tông chủ định làm gì, có phải ngươi cảm thấy trình độ về lực lượng không gian hơn xa lão phu, lão phu có thể luyện hóa Huyền Giới Châu, ngươi dĩ nhiên cũng có thể, cho nên dù giết lão phu, ngươi cũng chỉ cần tốn chút thời gian là có thể rời khỏi, đúng không?

- Đoán đúng rồi. Dương Khai gật đầu.

- Nếu vậy, Dương tông chủ có thể thử xem, không phải lão phu xem thường ngươi, cho dù trình độ về lực lượng không gian của ngươi thâm hậu, nhưng muốn luyện hóa Huyền Giới Châu ở đây...hắc hắc. Tề Thiên Triệt cười bí hiểm rồi nói tiếp: - Lão phu bế quan mấy chục năm mới có thể luyện hóa Huyền Giới Châu được một chút, mở ra được một phiến nhỏ Tiểu Huyền Giới. Hiện tại Dương tông chủ định luyện hóa ở ngay bên trong nó, chỉ sợ mức độ khó khăn còn cao hơn lão phu gấp trăm ngàn lần, nếu ngươi tình nguyện bị nhốt ở đây mấy chục đến trên trăm năm, thì cũng có thể giết lão phu ngay được rồi, lão phu không còn lời gì để nói.

Sắc mặt Dương Khai trầm xuống.

Hắn không đoán được rốt cuộc Tề Thiên Triệt đang đe dọa hắn hay đang nói thật.

Nếu vì vậy mà thật sự bị nhốt mấy chục đến hơn trăm năm, bên ngoài kia chỉ sợ đã "cảnh còn người mất".

- Dương tông chủ nên suy nghĩ cho cẩn thận, sự việc trọng đại, không thể tùy tiện được. Tề Thiên Triệt lại nói một câu tạo áp lực cho Dương Khai. Hiện tại tính mạng của lão như chỉ mành treo chuông, sống chết phụ thuộc vào một ý niệm của Dương Khai, hiển nhiên không dám thư giãn.

Dương Khai nhìn hắn không nói một lời, thật lâu sau mới bỗng nhiên ngoác miệng cười: - Tiền bối thật sự muốn làm vậy, không thể thương lượng chút nào sao?


Tề Thiên Triệt kiên quyết lắc đầu: - Nếu không như vậy, lão phu tình nguyện chết ở chỗ này.

- Tốt, vậy lão đi chết đi! Dương Khai khẽ gật đầu, lần nữa nâng chân lên, nhắm đầu Tề Thiên Triệt đạp tới.

Rầm một tiếng, giống như quả dưa hấu bị vỡ ra, đầu Tề Thiên Triệt đã bị vỡ nát, máu tươi lẫn óc chảy đầy đất, hai con mắt văng sang bên cạnh, dường như vẫn còn hiện lên vẻ không thể tin nổi.

- Không biết điều!

Dương Khai hừ lạnh.

Vừa rồi hắn thật sự bị Tề Thiên Triệt che mắt.

Lão già này không dễ chọc, nếu lần này không phải lão tự mua dây buộc mình, thì muốn giết lão cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, địch nhân như thế Dương Khai làm sao lại thả hổ về rừng chứ? Không cần biết lão nói thật hay giả, Tề Thiên Triệt này nhất định phải chết.

Đã như vậy thì không cần phải do dự làm gì.

Giết trước rồi tính sau.

Về phần bị nhốt ở trong Huyền Giới Châu này cũng không phải chuyện lớn gì. Cho dù lời nói của Tề Thiên Triệt là thật, Dương Khai cũng không sợ chút nào, tự hắn sẽ nghiên cứu lực lượng không gian thật tinh thông, chưa chắc đã không tìm được biện pháp rời khỏi chỗ này.

Cái chết của Tề Thiên Triệt khiến Phương Bằng đang đau khổ chống đỡ Thạch Khổi bên kia càng thêm không chịu nổi. Vốn hắn đã không còn tâm trạng nào chiến đấu ở nơi này, hiện tại lại thấy Dương Khai ra tay tàn nhẫn vô tình, dã man tàn bạo như thế, liền sợ tới mức hồn phi phách tán.

Vừa giao đấu cùng Thạch Khổi, vừa kêu la cầu xin tha thứ.

Dương Khai làm ngơ, chẳng những không định tha cho hắn, mà ngược lại còn khơi dậy tính không kiên nhẫn trong lòng, thân hình thoắt một cái liền vọt tới hợp lực giáp công với Thạch Khổi, quyết giết chết hắn.

Liên Tề Thiên Triệt còn không phải là đối thủ Dương Khai, ở trong hoàn cảnh đặc thù này, làm sao Phương Bằng có thể may mắn thoát khỏi.

Sau thời gian chưa uống cạn nửa tách trà, vị tông chủ Lôi Đài Tông này đã chết thảm dưới Hám Thiên Trụ của Thạch Khổi, Hám Thiên Trụ giáng xuống một phát, đã đập cho hắn thành thịt vụn, thảm không nỡ nhìn.

Hai đại địch đã bị tiêu diệt, Dương Khai liền thu thập sơ qua chiến lợi phẩm, sao đó khoanh chân ngồi điều tức một lát, lúc này mới bắt đầu nghiên cứu biện pháp rời khỏi nơi này.

Xé rách không gian không thể nghi ngờ là chỗ dựa lớn nhất của Dương Khai, trước đó khi hắn thí nghiệm thì bị Tề Thiên Triệt cắt ngang, nên cũng không biết xé rách không gian có hiệu quả hay không.

Hiện tại không ai quấy rầy, dĩ nhiên là có thể thoải mái thí nghiệm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui