Lăng Tuyệt Phong cao vạn trượng, trên đỉnh núi cấm chế tầng tầng lớp lớp, là cấm địa của Tinh Đế Sơn nên hiển nhiên được bảo vệ chặt chẽ. Muốn tới đây chỉ có thể đi bộ, căn bản không thể phi hành, Cấm Không Đại Trận đủ để cho bất kỳ kẻ nào có ý đồ bay lên ngọn núi này ăn phải đau khổ.
Trên một con đường nhỏ lên núi, Dương Khai và Diệp Tích Quân bước đi như bay, nhanh chóng phóng về hướng đỉnh núi.
Chiến hạm cấp Hư Vương dừng lại ở giữa sườn núi, sẵn sàng tiếp ứng.
Đỉnh núi cao vạn trượng đối với hai người không tính là gì, chỉ sau khoảng nửa canh giờ đã lên đến đỉnh.
Gió lớn quất tới khiến áo của hai người bay phấp phới.
- Đại trưởng lão, có người ở đây đón tiếp chúng ta nè. Dương Khai lập tức đưa mắt nhìn về phía lão giả và người trung niên ở trước mặt, ngoác miệng cười.
Diệp Tích Quân híp cặp mắt phượng lại, ánh mắt phức tạp nhìn lão giả kia khẽ quát: - Tề Thiên Triệt!
- Diệp sư tỷ! Lão giả mỉm cười, nụ cười ôn hoà, khiến người ta như được tắm gió xuân, không có nửa điểm nguy hiểm: - Sư đệ không ngờ với tính cách của tỷ mà cũng có ngày quay trở về Tinh Đế Sơn đó.
- Chuyện ngươi không ngờ còn rất nhiều, Tề sư đệ, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?
- Không biết tỷ muốn sư đệ chuẩn bị điều gì? Tề Thiên Triệt mỉm cười.
- Chuẩn bị để chết, hy vọng ngươi đã thu xếp xong hậu sự! Diệp Tích Quân hừ lạnh nói.
- Loại chuyện như vậy sư tỷ không cần đề cập nữa, sư đệ an bài thỏa đáng từ lâu rồi, tiểu đồ đệ đang ở bên kia, hôm nay bất kể ngươi chết hay ta vong, hắn đều sẽ an táng chu toàn. Tề Thiên Triệt ra hiệu về phía đó, bên kia, Lãnh Tình đang lạnh lùng nhìn về phía bên này, nghe vậy liền khẽ gật đầu.
- Nếu vậy, sư tỷ sẽ đưa đệ lên đường. Diệp Tích Quân nhẹ nhàng gật gật đầu.
- Ha ha, thật ra sư đệ cảm thấy phần thua của sư tỷ tương đối lớn đó.
Không chịu thua nửa câu, hai tỷ đệ này vừa thấy mặt đã khẩu chiến, bắt đầu dùng tâm lý chiến, lời qua tiếng lại khiến bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề. Vẻ mặt hai người đều vô cùng nghiêm túc nhìn đối phương, dường như đã xác định đối phương chính là đại địch trong đời của mình.
Bỗng dưng, thân hình của hai người nhoáng lên một cái, biến mất không thấy.
Đến khi xuất hiện lại, hai người đã ở bên ngoài cách chỗ cũ hơn mười trượng.
Một loại lực lượng khó có thể miêu tả từ trong cơ thể hai người bùng phát ra, bao phủ về phía đối phương.
Trong phút chốc, không gian liền trở nên méo mó, loại lực lượng vô hình kia ngưng tụ lại gần như thực chất, mắt thường cũng có thể thấy được phạm vi ảnh hưởng của nó. Lực lượng kỳ diệu của hai người dường như đang bắt đầu phát động tràn về phía đối phương, tinh thần khí của hai người liền va chạm với nhau, dung hợp vào làm một.
Khóe mắt Dương Khai giật một cái, Phương Bằng há hốc mồm, Lãnh Tình đứng ở đằng xa cũng không khỏi trợn mắt nhìn.
Ba người hoảng sợ không thôi.
Thế đã đại thành, thậm chí đã chạm vào ngưỡng cửa Lĩnh vực, cả hai người Diệp Tích Quân và Tề Thiên Triệt đều đã đạt đến cảnh giới này.
Lần đầu giao phong, kết quả là ngang nhau!
Bất kể là Diệp Tích Quân hay Tề Thiên Triệt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên hai người đều không ngờ đối phương cũng đã đạt tới trình độ này.
Tuy nhiên rất nhanh, hai người đã lại có động tác tiếp theo, Thực Cốt Ly Hỏa Đăng được Diệp Tích Quân lấy ra, bàn tay trắng nõn bấm một cái, một loạt ngọn đèn ẩn chứa uy lực hủy diệt trời đất liền bắn về phía Tề Thiên Triệt, thỉnh thoảng còn xen lẫn một vài bí thuật thần kỳ vào trong đó.
Tề Thiên Triệt không chịu yếu thế, phóng ra một món bí bảo dạng kim luân trôi lơ lửng trên đầu trông giống như một vầng mặt trời nhỏ. Kim luân xoay tròn một cái, từ trong đó liền phát ra từng luồng ánh sáng vàng chói lọi, cùng với Thực Cốt Ly Hỏa không phân cao thấp.
Miệng lão lẫm bẩm niệm khẩu quyết, hai tay kết ấn vô cùng phức tạp, cũng thi triển ra toàn bộ thực lực của mình giao chiêu qua lại với Diệp Tích Quân, đánh tới quên cả trời đất.
Nhật Nguyệt Kim Luân! Dương Khai nhìn bí bảo Tề Thiên Triệt phát ra, ánh mắt sáng ngời.
Hắn có thể nhận ra được bí bảo này, dĩ nhiên là nhờ Diệp Tích Quân đã giảng giải trước đó.
Đây cũng là một trong hai món bí bảo cấp Hư Vương còn lại của Tinh Đế Sơn, cấp bậc rất cao, dường như là do năm xưa Đại Đế luyện chế ra, có thể hấp thu nhật nguyệt tinh hoa vào trong nó, khi đối địch phóng ra có uy lực vô cùng.
Nhật Nguyệt Kim Luân có hai loại hình thái, hình thái hiện tại của nó chỉ là loại thứ nhất, uy năng mà nó phát ra mới chỉ là Đại Nhật Thần Quang, cực nóng cực mạnh mà thôi.
Khi nó biến đổi sang hình thái thứ hai sẽ biến thành một mặt trăng, phát ra uy năng thanh lọc đến cực điểm, đủ để làm cho thần hồn người ta đông cứng lại.
Nói riêng về uy lực, Nhật Nguyệt Kim Luân còn trên cả Thực Cốt Ly Hỏa Đăng, chỉ có điều uy lực bí bảo càng mạnh, thì khi sử dụng cũng cần phải tiêu hao thánh nguyên càng nhiều, điều này là không thể chối cãi.
Diệp Tích Quân và Tề Thiên Triệt đều là võ giả đứng ở trên đỉnh kim tự tháp tại U Ám Tinh, dù uy lực của bí bảo có hơi chút chênh lệch nhưng muốn phân ra thắng bại cũng không phải chỉ một lúc là xong.
Dương Khai tập trung tinh thần quan sát, bỗng nhiên nhướng mày, đưa tay về phía trước một chút, cái khiên màu tím trong nháy mắt liền xuất hiện, chắn ở trước mặt.
Một tiếng "ầm" liền truyền ra, thân thể Dương Khai hơi lắc lư một chút, sắc mặt sa sầm xuống.
Ngước mắt nhìn lên, liền thấy Phương Bằng đang đứng nhìn hắn không ngừng cười lạnh.
- Phương tông chủ, chuyện đánh lén như vậy đẹp mặt lắm sao? Nếu ngươi muốn đánh nhau thì chỉ cần nói với bổn tông chủ một câu là được rồi, bổn tông chủ sẽ chiều đến cùng! Dương Khai hừ lạnh nói.
- Bớt nói bậy đi, tiểu tử ngươi nếu đã ở trên Tinh Đế Sơn này thì cũng đừng nghĩ tới chuyện bình yên quay trở về nữa, hôm nay, nơi này sẽ chính là mồ chôn của ngươi! Phương Bằng quát lên chói tai.
Vì Dương Khai mà hắn không thể không bỏ qua cơ nghiệp hơn vạn năm của Lôi Đài Tông, thậm chí còn động tay động chân vào cơ nghiệp của tổ tông. Vậy mà ngày hôm nay Dương Khai lại không chút xây sát gì xuất hiện ở nơi này, điều đó chứng tỏ rằng mưu đồ hắn tốn sức sắp đặt đều vô dụng, chẳng những phải trả giá bằng một cái tổng đà quý báu là Lôi Phong Hạp Cốc, mà còn phải trả giá thêm tính mạng của bốn vị sư thúc nữa.
Dương Khai không chết, vĩnh viễn sẽ không có Lôi Đài Tông.
Chỉ có giết chết hắn, Lôi Đài Tông mới có thể lần nữa xuất hiện.
- Lão già thật là mạnh miệng đó, muốn mạng của ta thì tự tới mà lấy, nhưng không biết ngươi có bản lĩnh đó hay không thôi! Dương Khai hừ nhẹ, phất tay một cái, con chim lửa khí linh lập tức được phóng ra.
Kèm theo đó là một tiếng long ngâm, Long Cốt Kiếm Tích Thúy phát ra hào quang màu xanh, ngay sau đó một con cự long xanh biếc cũng phóng ra bay lượn giữa không trung.
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Từng luồng Không Gian Nhận hiện ra ở bên cạnh Dương Khai, dưới thần niệm của hắn điều khiển, từng luồng Không Gian Nhận vừa thành hình liền bắn nhanh về phía Phương Bằng.
Sắc mặt Phương Bằng đại biến, tuy rằng ngoài miệng hắn ăn nói ngông cuồng, nhưng trong lòng lại không dám coi thường Dương Khai chút nào, thấy Dương Khai thi triển ra nhiều thủ đoạn như vậy, hiển nhiên là hắn không dám sơ suất.
Trên người hắn chợt phát ra hào quang, một món bảo giáp oai phong lẫm liệt, nhìn qua hết sức hoành tráng liền hiện ra.
Chưa vội tấn công mà lo phòng thủ trước, hành động của Phương Bằng đã cho thấy lực lượng của hắn không bằng Dương Khai.
Cùng lúc đó, cổ tay hắn lại rung lên, một cây roi dài bỗng nhiên xuất hiện, khí tức đặc thù của bí bảo cấp Hư Vương từ trên cây roi dài kia liền chậm rãi truyền ra.
Lôi Đài Tông là một trong những thế lực đứng đầu trên U Ám Tinh, dĩ nhiên là có bí bảo cấp bậc này để làm bảo vật trấn tông, món Lôi Hỏa Thất Cầm Tiên này chính là bí bảo quý giá nhất của Lôi Đài Tông được truyền thừa lại từ hàng vạn năm nay.
Bình thường căn bản không được sử dụng, khi ở Lôi Đài Tông, Phương Bằng đã mang nó theo. Lúc này đối mặt với Dương Khai, hắn không chút do dự lấy ra.
Cây roi này là từ một vị tổ tông của Lôi Đài Tông trong lúc đi thám hiểm tại một di tích cổ lấy được, nghe nói ở thời kỳ thượng cổ nó cũng khá nổi tiếng. Luyện hóa nó phải tốn vô số nguyên liệu trân quý, đồng thời còn phong ấn bảy loại tinh hồn của yêu cầm có thực lực mạnh mẽ, có thể hóa thành hư ảnh của yêu cầm.
Cuối cùng là được ngâm trong Lôi Hỏa trì vạn năm để hấp thu uy năng Lôi Hỏa.
Bất kỳ một loại bí bảo nào dưới cấp Hư Vương đều không chịu nổi một quất của nó, một khi bị Lôi Hỏa dính vào, linh tính của bí bảo sẽ bị thất thoát rất lớn.
Roi dài quất ra ẩn chứa tiếng sấm nổ đì đùng.
Đúng lúc này, con chim lửa đã nhào tới đỉnh đầu Phương Bằng, nó liền há to miệng phun ra một quả cầu lửa to hơn chậu rửa mặt xuống đầu Phương Bằng.
Phương Bằng cầm trong tay bí bảo cấp Hư Vương nên không tỏ ra sợ hãi mà ngược lại còn lấy làm vui mừng, vẻ mặt tàn nhẫn vung Lôi Hỏa Thất Cầm Tiên lên, quất tới con chim lửa.
Một tiếng kêu thê lương từ trong miệng con chim lửa phát ra, nó không tránh kịp bị roi quất trúng, ánh lửa trên người lập tức hơi mờ đi, dường như đã bị thương.
Dương Khai biến sắc, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại.
Khi hắn cảm ứng thì biết được, con chim lửa mặc dù bị thương nhẹ nhưng cũng không đáng lo ngại, mà ngược lại càng thêm kích thích hung tính của nó.
Đúng lúc này Không Gian Nhận đã phóng đến trước mặt Phương Bằng. Đối mặt với loại lực lượng ma quái này, ngay cả Phương Bằng cũng không dám manh động, thân hình nhoáng lên một cái liền tránh đi, đến khi xuất hiện lại thì đã cách Dương Khai tới mười trượng.
Lôi Hỏa Thất Cầm Tiên lập tức vẽ một được cong xinh đẹp quất về phía Dương Khai.
Không thẹn là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, không thẹn là chủ của một tông môn, bất kể là thực lực hay kinh nghiệm đều mạnh hơn rất nhiều so võ giả bình thường, nhất là độ tinh thuần và mạnh mẽ của thánh nguyên, dường như đã hơi có khuynh hướng vượt qua tam tầng cảnh.
Đối phương công kích tới xảo quyệt, Dương Khai cũng chỉ có thể dùng chiếc khiên màu tím phòng ngự.
Nhưng Lôi Hỏa Thất Cầm Tiên kia lại như có linh tính, đang phóng đi giữa chừng liền biến đổi phương phướng, lách qua chiếc khiên phòng ngự màu tím. Cổ tay của Phương Bằng rung lên, cây roi dài liền thẳng tắp giống như một cây trường thương đâm thẳng vào tim của Dương Khai.
Phía trên cây roi dài hiện lên ảo ảnh của một con yêu cầm, loáng thoáng còn có tiếng kêu to truyền ra.
Giống như đại bàng lại vừa có chỗ không giống, hai móng bén nhọn, cánh giang rộng đến mười mấy trượng, che khuất cả ánh sáng mặt trời.
Thiên Bằng!
Dương Khai lạnh lùng nhìn, tựa như không biết tai họa đang đến gần, không có bất kỳ biểu hiện gì cho thấy hắn muốn tránh né.
Một tiếng rồng ngâm cao vút từ bên cạnh chợt truyền ra, cự long xanh biếc lắc đầu quẫy đuôi, nhắm thẳng hướng Thiên Bằng chặn lại. Ngay sau đó, hai con yêu thú liền đụng vào nhau, tiếng long ngâm, chim hót vang lên không dứt, năng lượng chấn động kịch tràn ra khắp một vùng không gian rộng lớn.
Hư ảnh Thiên Bằng bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang nhanh chóng mờ đi, cự long xanh biếc thì ngược lại càng đánh càng mạnh, đánh cho đối phương đến không còn manh giáp, liên tục kêu to.
- Không thể nào! Phương Bằng kinh hoảng tái cả mặt, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào cự long xanh biếc kia, lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Hắn biết trường kiếm xanh biếc trên tay Dương Khai kia nhất định là một món bí bảo không tồi, nhưng chưa từng nghĩ tới, đó lại là một món bí bảo cấp Hư Vương!
Nếu không phải như vậy thì căn bản không thể đối đầu với Lôi Hỏa Thất Cầm Tiên được, hơn nữa, thuộc tính Lôi Hỏa có tác dụng ăn mòn của bí bảo lại không hề phát huy tác dụng, mà ngược lại Lôi Hỏa Thất Cầm Tiên của hắn lại có vẻ như đã bị thất thoát mất một số linh tính.
Cự long xanh biếc kia của đối phương, không ngờ lại là một thứ rất độc!
Sắc mặt Phương Bằng đại biến, liều mạng phát ra thần niệm và thánh nguyên.
Hư ảnh Thiên Bằng lập tức biến mất, lần nữa biến thành cây roi dài, uốn éo như một con rắn thoát khỏi sự đeo bám của cự long xanh biếc, trở về trên tay hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...