Chiến hạm cấp Hư Vương kia vừa lên đài đã khiến tất cả mọi người trố mắt líu lưỡi.
Mà gần như không dừng lại chút nào, nó liền nhô ra một khẩu tinh pháo. Chấn động năng lượng khiến người ta sợ hãi tràn ngập ra, khẩu tinh pháo kia liền nhắm thẳng tắp vào Bạch Tỳ.
- Dương Khai ngươi dám! Bạch Tỳ hoảng sợ biến sắc, không hề nghĩ tới Dương Khai lại tàn nhẫn quyết đoán như vậy.
Lão muốn thương lượng với hắn, nhưng hắn lại muốn ra tuyệt chiêu giết lão, không cho lão một chút cơ hội sống sót.
Hắn không sợ lão thật sự liều mạng cái cá chết lưới rách sao?
- Giết! Dương Khai lạnh lùng quát lên.
Sắc mặt Bạch Tỳ hoảng loạn, thấy khẩu tinh pháo phát ra năng lượng ngày càng mạnh, loáng thoáng đã có cột sáng trắng nõn đang chuẩn bị được bắn ra, lão không khỏi nổi giận gầm lên: - Tiểu tử, đây là ngươi ép ta, lão phu dù có chết, cũng sẽ không cho ngươi được như ý!
Nói rồi, lão liền điên cuồng truyền thánh nguyên toàn thân vào trong Tịch Diệt Lôi Châu.
Lực lượng đế uy ngày càng tăng lên, mọi người đều cảm nhận được áp lực to lớn.
Vẻ mặt Dương Khai ngưng trọng, Diệp Tích Quân cũng tỏ ra nghiêm túc, ánh mắt hai người đều gắn chặt vào Tịch Diệt Lôi Châu trên tay Bạch Tỳ.
Từng phù văn nhỏ bằng hạt gạo từ trong Tịch Diệt Lôi Châu liền phóng ra. Theo thánh nguyên của Bạch Tỳ truyền vào, trên Lôi Châu bỗng nhiên xuất hiện từng tia lửa điện nhỏ li ti.
Tia lửa điện mặc dù nhìn rất tầm thường, nhưng lại từ từ phát ra dao động năng lượng khiến người ta lo sợ bất an, tựa như chỉ cần một tia lửa điện chạm vào sẽ khiến cho thần hồn của người ta bị tan biến mãi mãi vậy.
Ngay sau đó, Bạch Tỳ liền hung hăng ném Tịch Diệt Lôi Châu lên trên trời, hạt châu kia từ một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám...
Chỉ trong nháy mắt, đầy trời đều là Tịch Diệt Lôi Châu, trên mỗi một hạt châu đều có tia lửa điện đang nhảy nhót, giống như là vật sống vậy.
Sau đó, những tia lửa điện này đồng loạt bắn ra, bao phủ về phía chiến hạm cấp Hư Vương.
Dương Khai có thể xé rách không gian, Diệp Tích Quân thực lực hùng hậu, bất kể là ai trong hai người, Bạch Tỳ đều không nắm chắc một kích sẽ đánh chết, cho nên hắn nhắm ngay mục tiêu là chiến hạm cấp Hư Vương!
Nếu như có thể hủy diệt chiếc chiến hạm này, thì hắn đã đạt được mục đích, đến lúc đó chỉ sợ Dương Khai sẽ khóc cho đến chết!
Sau khi phóng ra Tịch Diệt Lôi Châu, khí tức toàn thân của Bạch Tỳ trở nên cực kỳ suy yếu.
Đế Bảo tuy rằng vô cùng cường đại, nhưng một tên Phản Hư tam tầng cảnh nhỏ bé muốn sử dụng phải trả một cái giá thật lớn, thánh nguyên toàn thân gần như khô cạn. Đây là cái giá Bạch Tỳ phải trả.
Mặc dù lão biết hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng lão vẫn ngông cuồng cười to.
Đang cười, Bạch Tỳ liền tắt tiếng, bởi vì hắn phát hiện bất kể là Dương Khai hay Diệp Tích Quân, không ngờ đều dùng một loại ánh mắt thương hại nhìn hắn, không có một chút vẻ lo lắng vì chiến hạm cấp Hư Vương kia.
Điều này là sao? Bạch Tỳ chột dạ, bỗng nhiên ý thức được không ổn, không khỏi trợn tròn mắt nhìn lên chiến hạm cấp Hư Vương.
Tia lửa điện đầy trời bao phủ chiến hạm cấp Hư Vương thành một quả quả cầu điện, mỗi một tia lửa điện hình cung đều phát ra lực lượng kinh hồn bạt vía. Chiến hạm cấp Hư Vương uy phong lẫm liệt không gì sánh được kia căn bản không chịu nổi một kích, chỉ trong nháy mắt đã bị đánh vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, tan rã, sau đó biến mất trên không trung.
Giống hệt như lúc nó vừa xuất hiện, hết sức bí hiểm.
Tựa như nó chưa từng ở đó vậy.
Bạch Tỳ ngây người như phỗng, sắc mặt chợt trở nên tái nhợt, thất thanh nói: - Ảo ảnh sao?
- Lão già này cũng không phải là quá ngu xuẩn!
Dương Khai cười ha ha.
Cùng với tiếng cười to của hắn, lại một chiếc chiến hạm cấp Hư Vương xuất hiện giữa không trung, giống y hệt chiếc vừa rồi nhưng không bị hư hại chút nào, tựa như Tịch Diệt Lôi Châu kia không lưu lại được chút dấu vết trên thân nó vậy.
Sắc mặt Bạch Tỳ hiện ra vẻ tuyệt vọng, đến giờ phút này, làm sao lão còn không hiểu được mình đã bị mắc lừa chứ?
Một kích gửi gắm hy vọng của lão lại không đánh trúng thực thể mà chỉ là ảo ảnh của chiến hạm mà thôi. Cho nên nó mới có thể bị phá hủy dễ dàng như vậy!
Diệp Tích Quân bức bách, Dương Khai hùng hổ dọa người, chẳng qua đều là để quấy nhiễu phán đoán của lão, khiến cho lão không phân biệt được đâu là thực đâu là ảo.
Nhưng mà, ảo ảnh của một chiếc chiến hạm lớn như vậy, rốt cuộc làm sao lại có thể tạo thành được chứ? Hơn nữa, nó lại có thể qua mặt được thần thức của lão dò xét, quả thực cũng quá khó tin đi.
- Lão già kia, nên lên đường thôi! Dương Khai quát lên, trong nháy mắt liền lấy ra Kim Huyết Ti, nảy lên một cái, Kim Huyết Ti đã trở nên thẳng tắp giống như một mũi tên.
- Để ta tới đi, lần này bổn cung đến đây chính là để thanh lý môn hộ. Diệp Tích Quân khẽ kêu lên.
Dương Khai nghiêng đầu nhìn nàng, khẽ gật đầu, không tiếp tục nữa.
Hắn cũng biết Diệp Tích Quân đang suy nghĩ cho mình, không cần biết Bạch Tỳ có phải nối giáo cho giặc hay không, nhưng dù sao hắn vẫn là người của Tinh Đế Sơn, nếu như bị một người ngoài như hắn ra tay giết chết, như vậy chỉ sợ sẽ khiến cho những người khác không được thoải mái.
Tuy nhiên Diệp Tích Quân ra tay lại bất đồng.
Nàng thanh lý môn hộ, chính là danh chánh ngôn thuận.
Bạch Tỳ không còn thánh nguyên, giống như bị rắn độc bị rút răng nanh vậy, ngay cả bí bảo bình thường cũng không thể phát ra, làm sao có thể là đối thủ của Diệp Tích Quân chứ?
Chỉ sau vài giây, Bạch Tỳ đã bị giết chết dưới tay của Diệp Tích Quân.
- Còn hai người các ngươi, bây giờ tự phế đi tu vi hay để cho bổn cung xuất thủ? Diệp Tích Quân lại lạnh lùng nhìn đi về phía hai tên theo Bạch Tỳ đến đây.
Hai người kia sao dám phản kháng cái gì, lúc này liền hô lớn: - Môn chủ thứ tội, ta cũng không biết môn chủ vẫn còn trên thế gian, chỉ là do bị kẻ gian che mắt, xin môn chủ thương tình nhẹ tay!
- Đến lúc này mà các ngươi còn nghĩ rằng bổn cung sẽ tin lời các ngươi nói sao? Diệp Tích Quân không chút động lòng.
Hai người này nếu đã cùng một bọn đi theo Bạch Tỳ đến đây, như vậy nhất định đã biết được tin tức ở bên ngoài, nếu đã biết nàng xuất hiện lại còn muốn chống đối với nàng thì phải trả giá lớn.
Tuy nhiên Bạch Tỳ đã chết, Diệp Tích Quân cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt.
- Chuyện này chính xác tuyệt đối, xin môn chủ minh xét! Hai người kia sợ hãi hét to.
- Tốt, nếu các ngươi đã ngoan cố không nghe, vậy thì bản cung tự mình ra tay, tiễn các ngươi đi gặp Bạch Tỳ!
Vẻ mặt Diệp Tích Quân trở nên lạnh lùng, thánh nguyên từ từ phát ra.
- Không cần! Ta tự phế đi tu vi, ta tự phế đi tu vi! Thấy Diệp Tích Quân thật sự muốn hạ sát thủ, căn bản không nghe bọn hắn giải thích, hai người nào còn có suy nghĩ ngụy biện nữa chứ.
Chết tử tế không bằng vẫn còn sống, tuy rằng tự phế đi tu vi kết quả sẽ vô cùng thê thảm, nhưng chung quy còn tốt hơn là ngay cả mạng sống cũng không còn.
Đám người Dương Tu Trúc ở bên cạnh chăm chú quan sát, nên hai người này cũng không dám chơi tiểu xảo, thành thật phá hủy kinh mạch bản thân, khiến cho thánh nguyên toàn thân tan rã hết, trở thành một người người bình thường không thể bước chân vào võ đạo được nữa.
- Cút! Diệp Tích Quân quát lên một tiếng.
Hai người vội vàng dìu nhau, sợ tè ra quần mà rời đi.
Đợi sau khi hai người này đi khỏi, Diệp Tích Quân mới quay đầu nhìn về phía mọi người, trầm ngâm một hồi rồi mở miệng nói: - Bổn cung biết, trong các ngươi có một vài người có lẽ cũng cùng một giuộc với tên kia, nghe tên kia sai khiến. Nhưng bất kể như thế nào, các ngươi cũng chưa làm ảnh hưởng đến danh dự, cơ nghiệp của tông môn, cho nên bổn cung có thể bỏ qua cho chuyện cũ. Còn hiện tại, bổn cung trở về đây chỉ vì muốn thay tổ tông thanh lý môn hộ mà thôi. Cho nên mong các ngươi chờ ở đây, chờ sau khi bổn cung xử lý tê kia xong sẽ trở lại nói chuyện với các ngươi.
- Môn chủ nhân từ, ta vô cùng cảm kích, chúc môn chủ mã đáo công thành, ra quân thắng lợi! Dương Tu Trúc khom người hô lớn.
- Chúc môn chủ mã đáo công thành, ra quân thắng lợi!
Mọi người đồng thanh hô theo, đây chính là lúc biểu thị sự trung thành, làm gì có ai lại dám làm ngược lại chứ? Mặc dù có một vài người quả thật đã từng bị môn chủ đương nhiệm lôi kéo, chịu sự sai khiến, nhưng cũng không thân cận như là Bạch Tỳ.
Thấy Diệp Tích Quân không muốn làm quá đáng, những này người cũng cảm thấy vui mừng. Dù sao số người này cũng không nhiều, căn bản không có cách nào phản kháng lại Diệp Tích Quân.
- Tông chủ, chúng ta đi thôi. Diệp Tích Quân ngẩng đầu nhìn về phía Dương Khai nói.
- Ừm. Dương Khai khẽ gật đầu, lại nhìn lướt qua 200 người kia, khẽ thở dài một tiếng.
Nếu bọn họ giúp một tay thì sẽ không cần phải phiền toái như vậy. Nhiều cường giả như vậy cùng xông lên, cho dù môn chủ đương nhiệm của Tinh Đế Sơn có thủ đoạn bằng trời cũng đừng nghĩ sống được.
Đáng tiếc là, những người này thân là đệ tử Tinh Đế Sơn, không thể ra tay với đồng môn, nếu không toàn bộ đã xông lên rồi.
Đây là tổ huấn, mỗi người đều phải tuân thủ.
Thân hình Dương Khai và Diệp Tích Quân càng lúc càng xa, chiếc chiến hạm cấp Hư Vương kia cũng không nhanh không chậm bay theo phía sau.
Lăng Tuyệt Phong, ngọn núi cao nhất trên Tinh Đế Sơn, sừng sững vạn trượng đâm vào trong mây, mây trắng lượn lờ quanh sườn núi, vô cùng xinh đẹp.
Đây là nơi thờ phụng Đại Đế và tổ tông của Tinh Đế Sơn, nơi đỉnh núi có một điện thờ, phía trên bày bài vị của các đời môn chủ, trưởng lão của Tinh Đế Sơn theo thứ tự từ thấp lên cao, mà ở trên cao nhất, chính là một khối Tinh Đế Lệnh.
Một khối Tinh Đế Lệnh phát ra uy năng.
Đó là biểu tượng của Đại Đế!
Mỗi một năm một ngày, mọi người trên Tinh Đế Sơn đều tề tựu ở đây để tế lễ.
Giờ phút này, tại điện thờ trên Lăng Tuyệt Phong đang có hai người đứng ở trên cao.
Một là lão giả tinh thần quắc thước, mặc dù nhìn qua đã lớn tuổi, nhưng mặt mũi hồng hào, da thịt lại non nớt như trẻ con. Người còn lại là một trung niên mặc áo bào xanh.
Giờ phút này, người trung niên kia đang tỏ ra lo lắng, lão giả kia thì ngược lại, dáng vẻ khoan thai.
Cách hai người khoảng mấy chục trượng, ở bên ngoài đang có một thanh niên cúi đầu đứng đó.
Nếu Dương Khai ở đây lúc này, chắc chắn sẽ nhận ra hai trong ba người này, người trung niên không ngờ chính là tông chủ Lôi Đài Tông, Phương Bằng, quả nhiên hắn đã tới Tinh Đế Sơn để tìm sự che chở.
Mà thanh niên kia, lại là người Dương Khai đã từng gặp qua một lần, Lãnh Tình.
Năm đó ở tầng thứ tư Lưu Viêm Sa Địa, bên ngoài Lăng Tiêu Tông hiện nay, hai người đã gặp qua, lúc đó hai người đều là Thánh Vương Cảnh. Hiện tại Dương Khai đạt đến Phản Hư Cảnh, Lãnh Tình cũng đã đạt đến cảnh giới này, tốc độ tu luyện không thể nói là không nhanh.
Giờ phút này, thanh niên kia tựa như một khối đá đứng ở đó không nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng kiên quyết.
Cách đó không xa truyền đến thanh âm lo lắng của Phương Bằng:
- Thiên Triệt huynh, dường như bọn họ đã đến Tinh Đế Sơn, chúng ta cần phải làm gì?
Lão giả cười ha hả: - Phương huynh cảm thấy chúng ta cần phải làm gì?
Phương Bằng khẽ nhíu mày nói: - Phương mỗ không biết Thiên Triệt huynh có tính toán gì, nhưng nếu như cái gì cũng không làm, chỉ sợ đến lúc đó sẽ không thể cứu vãn được.
- Ha ha, Phương huynh quá lo lắng rồi, đại thế ở phía bên nào vẫn còn chưa biết, không cần nóng nảy.
- Phương mỗ ngu dốt, xin Thiên Triệt huynh giải thích nghi vấn.
- Việc này không phải là do Phương huynh ngu dốt, chỉ là... bổn tọa cùng Diệp sư tỷ không thể phân ra thắng bại, yếu tố quyết định nhất là phải xem ta và nàng ai có thể sống sót, còn bọn họ muốn chơi đùa thế nào thì tùy, bổn tọa chỉ cần cùng Diệp sư tỷ đánh một trận là xong!
Phương Bằng chau mày, suy nghĩ một lúc rồi lập tức sáng tỏ, chần chờ nói: - Thiên Triệt huynh cảm thấy phần thắng của mình như thế nào?
Lão giả im lặng mỉm cười, vẻ mặt tỏ ra thần bí.
Thấy vẻ mặt của lão, hai mắt Phương Bằng sáng ngời, cảm thấy như trút được gánh nặng trong lòng, tuy rằng không biết lão dựa vào cái gì, nhưng nhìn vẻ mặt này, tựa như rất nắm chắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...