Mấy ngày kế tiếp, Dương Khai cũng có chút thu hoạch, bí bảo đan dược, công pháp bí thuật, không phải là ít. Nhưng thu hoạch lần này so với hành trình ở Đế Uyển, lại là một trên trời một dưới đất, nhưng cũng không làm cho Dương Khai có cảm giác sáng ngời trước mắt. Méo mó có còn hơn không.
Một ngày này, hắn thâm nhập vào trong một tòa cung điện, liên tiếp mấy ngày không thấy ra ngoài, mà những người đang giám sát hắn của Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông cũng đầu óc mơ hồ, không hiểu Dương Khai rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Trong cung điện đó, bên trong một mật thất dưới lòng đất, Dương Khai khoanh chân mà ngồi, vận chuyện công pháp, tham lam hấp thu linh khí thiên địa ở xung quanh. Mà trong gian mật thất này, linh khí nồng đậm đến nỗi mắt thường có thể nhìn thấy, hóa thành từng đạo trắng nõn như sợi tơ, quấn quanh người Dương Khai, mặc kệ hắn hít thở, từng đạo trắng nõn như sợi tơ như bị hấp dẫn, tràn vào cơ thể hắn biến mất không thấy.
Thời gian trôi qua, sợi tơ trắng nõn trong mật thất ngày càng ít đi. Linh khí tinh khiết! Dương Khai cũng không nghĩ ra, không ngờ bản thân lại có được thu hoạch này.
Nghe đồn, trên đời này có một loại linh khí thiên địa đặc biệt, không cần vận công chuyển hóa, mà trực tiếp bị võ giả hấp thu, càng tăng cưởng tu vi cảnh giới và thực lực bản thân cho võ giả Đâu chính là linh khí tinh thuần, đối với bất kì võ giả nào nó có tác dụng khó có thể miêu tả, so với địa mạch cực phẩm tốt hơn gấp nhiều lần.
Nhưng là cực kì khó có được nó, cũng hiếm thấy xuất hiện, mặc dù xuất hiện, cũng sẽ tan biến rất nhanh trong thiên địa, hóa thành một phần của linh khí thiên địa, trừ khi dùng phương pháp đặc biệt giam giữ lại, mới có thể bảo tồn lâu dài.
Di chỉ Thượng Cổ tông môn này tọa lạc trên một địa mạch cực tốt, ngẫu nhiên cũng sẽ sinh ra một lượng linh khí tinh khiết, gian mật thất dưới đất này bố trí rất nhiều trận pháp khó hiểu, Dương Khai mặc dù không hiểu, nhưng cũng biết chính là để giam giữ những linh khí tinh khiết này mà tồn tại. Tích lũy một năm hai năm có lẽ cũng không rõ nữa, tích lũy trăm năm nghìn năm cũng vẫn mỏng manh như vậy.
Nhưng tích lũy mấy vạn năm, liền khiến cho người khác liếc mắt rồi. Khi Dương Khai mở gian cửa gian mật thất này ra, suýt nữa cho là mình nhìn nhầm, linh khí tinh khiết nồng đậm trong mật thất đã hóa thành thực chất, tùy tiện giơ tay có thể bắt được. Phát hiện ngoài ý muốn này khiến hắn mở cờ trong bụng, sau khi biết rõ đây là linh khí tinh khiết trong trong truyền thuyết, Còn chần chờ gì nữa? Ngay lập tức phong bế mật thất, bắt đầu ngồi xuống hấp thu.
Thông thường mà nói, loại mật thất giam giữ linh khí tinh khiết này, tối thiểu mấy trăm năm mới có thể mở ra một lần, cũng không phải dùng để tăng cường thực lực cho võ giả, dù sao linh khí tinh thiết tuy khó có được nhưng lại thưa thớt vạn phần, đơn thuần là dùng để tăng cường thực lực thì quá mức phí của trời. Sự tồn tại của nó, là để cho võ giả đạt tới bình cảnh. Đột phá khi sử dụng. Thép tốt phải được dùng trên lưỡi dao.
Khi võ giả đột phá cảnh giới, linh khí thiên địa xung quanh càng nồng đậm, khi đột phá gặp phải cản trở càng nhỏ, mà linh khí tinh khiết lại là chất xúc tác tốt nhất, có thể giúp cho bất kì võ giả nào giảm bớt nguy hiểm khi đột phá. Mà trước mắt, sự tồn tại của vật báu này lại bị Dương Khai không hề tiết chế hấp thu vào trong cơ thể, từng chút một nâng cao thực lực của hắn, nói là phung phí của trời cũng không hề quá đáng, nhiều linh khí tinh khiết như vậy, mặc dù cung cấp cho hơn trăm võ giả đột phá cũng không ít.
Mà hắn chỉ tốn có ba ngày, liền đem linh khí tinh khiết hấp thu bảy phần. Thánh nguyên của bản thân càng trở nên hùng hồn dày đặc, cảnh giởi cũng từng chút một tăng lên, rất nhanh liền đạt đến đỉnh của nhất tầng cảnh.
Đến lúc này, Dương Khai đã mơ hồ cảm thấy một tầng cản trở, như một lớp màng mỏng cản trở thực lực của hắn tăng lên. Đây chính là bình cảnh. Đổi lại là võ giả khác, nhất định là muốn ma lệ tâm cảnh, cảm ngộ thiên đạo võ đạo, hao phí rất nhiều thời gian, mới có thể đột phá được bình cảnh này.
Nhưng Dương Khai không giống thế, hắn hấp thu rất nhiều tinh hoa thần hồn của các võ giả tự thân cảnh giới siêu việt, cảm ngộ đối với thiên đạo võ đạo đã vượt xa cấp độ của bản thân, duy chỉ có tâm cảnh trên ma lệ vẫn còn kém một chút. Nhưng chỉ cần nguyện ý, chưa hẳn không có cơ hội đột phá, đã đạt đến Phản Hư lưỡng tầng cảnh! Dương Khai cũng không vì cái lợi trước mắt và gấp gáp Thường là dục tốc bất đạt, hắn mới đột phá Phản Hư nhất tầng cảnh chưa lâu, mặc dù mượn lực Đế Uy trong Đế Uyển phát ra, ngưng luyện thành công thế của bản thân, nhưng liên tục đột phá nhanh như vậy, cũng có khả năng gây ra một số tai họa ngầm.
Cho nên sau khi trầm ngâm một hồi, hắn không có tiếp tục hấp thu linh khí tinh khiết còn lại, mà liền rời đi, lại có chút hơi lãng phí, trầm ngâm một lát, Dương Khai lấy la bàn truyền tin ra, rót thần niệm vào trong, muốn liên lạc với Tiền Thông và Phí Chi Đồ. Để cho hai người bọn họ đế hấp thu linh khí tinh khiết còn lại cũng tốt. Nhưng khiến cho Dương Khai thất vọng chính là không ngờ Tiền Thông không có bất kì hồi đáp nào.
Điều này có chút kì quái, di chỉ Thượng Cổ tông môn này mặc dù diện tích không nhỏ, nhưng tuyệt đối không thể vượt quá phạm vi liên lạc của la bàn truyền tin, Tiền Thông lẽ nào gặp chuyện gì rồi? Không có cách nào hồi đáp lại mình? Cũng có chút khả năng, nếu là một di chỉ tông môn, nhất định có chút ngăn cách với bên ngoài, nói không chừng Tiền Thông xông vào nơi cấm chế nào đó.
Không liên lạc được với Tiền Thông và Phí Chi Đồ, lại không đành lòng bỏ phí linh khí tinh khiết còn lại trước mắt, trong lúc nhất thời Dương Khai vò đầu bứt tai, không có chủ ý. Nhưng một lát sau, mắt hắn sáng lên, dường như nghĩ ra điều gì đó, tâm thần vừa động, một đạo ánh sáng màu đỏ từ trong cơ thể bay ra, thi triển hai cánh, hóa thành hình sáng một con quái điểu.
Khí linh chim lửa! Nó mặc dù không có thực thể, nhưng cũng là vật có linh trí, hấp thu linh khí tinh khiết chắc không vấn đề gì, nó ngay cả Thái Dương chân hỏa đều có thể luyện hóa được. Quả nhiên, Hỏa Điêu sau khi bay ra, liền hân hoan kêu lên một tiếng, lập tức há to miệng, phần bụng như cái trống thu, kèm theo lực hút, linh khí tinh khiết trong mật thất bị nó hút vào trong cơ thể như cá voi hút nước. Linh khí tinh khiết trắng nõn như tơ, tốc độ giảm dần có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Ngoài cung điện, hơn hai mươi vị cường giả Phản Hư Cảnh Chiến Thiên Minh Lôi Đài Tông đã bao vây nơi này đến con kiến chui không lọt. Nơi này u tĩnh, cực kì vắng vẻ, chính là nơi rất tốt để ra tay, cũng không sợ bị người ngoài nhìn thấy, lạc nhân khẩu thực.
Tuy nhiên dùng một đội hình xa hoa như thế để đối phó với một Phản Hư nhất tầng cảnh, quả thật có chút cảm giác dùng dao mổ trâu để giết gà, nhưng vì đối phương có hiểu biết một chút về lực lượng không gian, Khúc Tranh Và Phương Bằng đều không dám quá mức khinh thường.
Hiện tại chỉ có một vấn đề trước mặt mọi người, khiến bọn họ hết đường xoay xở. Dương Khai vẫn chưa ra! Hướng thần niệm vào trong thăm dò, cũng không cảm nhận được hơi thở của hắn, nhưng theo hồi báo của một cường giả Chiến Thiên Minh, hắn tận mắt nhìn thấy Dương Khai đi vào trong đó.
- Khúc huynh, tiểu tử đó không phải đã đi rồi chứ? Phương Bằng có chút không kiên nhẫn hỏi.
- Phương huynh nói như vậy, có phải là nghi ngờ người của Khúc mỗ làm việc bất lợi? Khúc Tranh cũng nóng lòng, hận không thể lập tức xông vào trong bắt Dương Khai ra mới được, nghe vậy tự nhiên tính khí không tốt gì.
- Phương mỗ cũng không có ý này, chỉ là ngươi cũng biết là tiểu tử đó biết một chút lực lượng không gian, hoặc hắn có lẽ phát hiện có người giám sát, nói không chừng đã vô thanh vô tức rời đi. Phương Bằng nhíu đầu mày. Phương huynh quá lo lắng, Giả chấp sự mặc dù chỉ là Phản Hư lưỡng tầng cảnh, nhưng ở phương diện liễm khí có thủ đoạn đặc biệt, hắn muốn ẩn giấu tông tích giám sát một người, đừng nói là tiểu tử đó ngay cả bản minh chủ cũng không nhất định phát hiện ra, mặc dù Giả chấp sự nói hắn ở trong đóm thì hắn nhất định là ở trong đó.
- Thuộc hạ lấy đầu để đảm bảo, tiểu tử đó tuyết đối không phát hiện ra ta, hơn nữa hắn nhất định vẫn ở trong điện, Năm trượng bên ngoài, một lão giả có chòm râu dê trầm ngâm nói, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
- Ân, nếu đã như vậy, thì lại đợi thêm một chút, nhưng chúng ta nhiều người như vậy ở chỗ này, tiểu tử kia dù có phát giác ra, không nhất định có gan đi ra a. Phương Bằng nhếch miệng.
- Chuyện này không thể tùy theo hắn. Khúc Tranh liên tục cười lạnh. Đang nói chuyện, bỗng nhiên có một cỗ khí tức có sinh mệnh xuất hiện trong cung điện, mọi người mặt sáng lên, thần niệm cảm giác qua đi, phát hiện chấn động của cỗ khí tức sinh mệnh kia liền cho là Dương Khai không thể nghi ngờ. Rất nhanh, thân ảnh của Dương Khai xuất hiện ở cửa cung điện, khẽ nhíu mày, dường như có vẻ ngoài ý muốn, nhưng vẫn không có ý dừng bước, mà vẫn từng bước một đi ra ngoài.
- Đi ra! Phương Bằng khẽ quát một tiếng
- Đi ra thì tốt! Khúc Tranh cười lạnh, ánh mắt sắc nhọn như lưỡi dao, hàn quang bắn ra bốn phía,
- Cũng tránh cho bổn minh chủ tự mình đi vào bắt người. Dương Khai sải bước ra ngoài, hai tay chắp sau lưng, thu lại vẻ kinh ngạc trên mặt, trở nên lạnh nhạt, không có ý kinh sợ, thâm chí cũng không có ý trốn tránh, cứ như vậy từng bước đi đến trước mặt mọi người, quét mắt nhìn bốn phía, nhếch miệng cười nói:
- Thật nhiều người a.
- Dương Khai! Khúc Trường Phong ở bên kia vỗ quạt, mỉm cười quát một tiếng,
- Ngươi để bản thiếu chủ đợi lâu quá đấy!
- Chiến Thiên Minh, Lôi Đài Tông…
Dương Khai khẽ gật đầu, trên mặt tràn đầy ý cười, -Rất tốt rất tốt, nhiều người như vậy chờ ở đây, là muốn giết ta sao?
- Giết người phải dùng nhiều người thế sao? Dương Khai ngươi đừng có dát vàng lên mặt mình đi, ngươi vẫn chưa có tư cách này. Khúc Trường Phong cười lớn.
- Vậy sao? Vậy nhiều người như vậy vây quanh đây làm gì?
- Chỉ là phòng tránh người bỏ chạy thôi.
- Thì ra là thế! Nét mặt Dương Khai lộ vẻ hiểu rõ,
- Ta nói mà, lúc trước tại sao vị Lương trưởng lão kia sao lại nói dễ nói chuyện đến thế, hóa ra là ở đây đợi ta, đây đúng là nơi rất thích hợp để giết người diệt khẩu, ta có thể hỏi tại sao không? Ta với thế lực hai nhà các người vốn có chút ân oán, nhưng vẫn còn xa mới tới mức này đi.?
- Ngươi cho là bản thiếu chủ sẽ nói cho ngươi sao? Khúc Trường Phong xem thường cười cười.
- Không nói cũng không sao, ta đoán ra được, là Chiến Hạm đúng không? Dương Khai hừ lạnh. Có thể khiến cho Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông xuất động nhiều người như vậy đi đối phó với một mình hắn, không phải là lợi ích liên lụy, mà có thể liên quan đến lợi ích hai nhà này, chỉ có thể là Chiến Hạm Hư Vương cấp kia thôi.
Vậy không chỉ là một chiến hạm, mà còn là hy vọng thăng cấp Hư Vương Cảnh cho tất cả cường giả U Ám Tinh Dương Khai khẽ nhăn mày, âm thầm tự trách bản thân có chút xem nhẹ lực hấp dẫn chủa chiến hạm. Trước đây hắn không cẩn thận suy nghĩ chiến hạm Hư Vương Cấp xuất thế sẽ mang lại rung chuyển lớn thế nào cho U Ám Tinh, nhưng hôm nay nhìn thấy một màn này, cuối cùng đã hiểu rõ.
- Biết được là tốt! Khúc Trường Phong không phủ nhận, mặc dù nói lần này Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông là nhận được mệnh lệnh liên thủ của Tinh Đế Sơn, nhưng xét đến cùng, vẫn là vì chiến hạm đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...