Vũ Luyện Điên Phong

Tu luyện lực lượng không gian, trường hợp này có thể dùng được, chỉ cần canh đúng thời cơ xé rách không gian, chưa chắc không thể toàn thân rút lui, cho nên so với những người kia, Dương Khai là người bình tĩnh nhất.

Nhưng nguy hiểm cũng rất lớn, khe nứt không gian mà bị lực mạnh mẽ đánh vào có thể trở nên không ổn định hoặc khép lại, nếu đi trong khe nứt không ổn định, hắn cũng không dám bảo đảm an toàn của mình.

Không phải bất đắc dĩ, hắn sẽ không làm như vậy.

Năm người cùng rơi vào hiểm cảnh, mà không có biện pháp giải quyết, chỉ có thể chờ chết, loại cảm giác tuyệt vọng này bao phủ mọi người, làm họ cảm thấy kinh hoàng.

Mà đúng lúc này, lão giả họ Trần bỗng kinh hô, dường như lại có dị biến xảy ra.

Năng lượng ngũ hành trong hư không trước mặt bỗng lưu động nhanh hơn, cửa vào trên vách đá trở nên vô cùng rõ ràng, dường như đã ổn định, có thể ra vào rồi.

Dường như Ngũ Hành Ách Linh Trận sắp bị phá!

Phát hiện này làm mọi người đang tuyệt vọng trở nên hưng phấn, nhưng ngay sau đó, mỗi người đều la lên.

Kèm theo năng lượng trong hư không xoay tròn, một lực hút lớn đến khó tin truyền tới, lực lượng còn sót lại bên trong cơ thể 4 người kia bị hút ra, căn bản không thể khống chế.

Mắt thường có thể thấy được, khí thế của bọn họ đang dần trở nên uể oải, sắc mặt ai cũng trắng bệch như tờ giấy, lung lay sắp đổ, cho dù là Dương Khai cũng không dễ chịu lắm, trong nháy mắt hắn cảm thấy thánh nguyên trong cơ thể mất đi rất nhiều.

Tiêu hao gần như tương đương với toàn bộ lực lượng của một võ giả Phản Hư tam tầng cảnh.

Hắn có trữ lượng thánh nguyên khổng lồ, không lo nguy hiểm tới tính mạng, nhưng bốn người kia thì khác, chẳng mấy chốc thánh nguyên còn sót lại trong cơ thể bọn họ đã bị hút sạch, cả khí huyết lực cũng vậy.

Bốn người trợn mắt, cảm thấy khó thở, từng tia năng lượng đỏ sẫm bị hút ra từ trong cơ thể, như những con rắn có linh tính, dung nhập vào hư không trước mắt.

Đó là sinh cơ của bốn người, là năng lượng sinh tồn của họ!


Bằng mắt thường có thể thấy được, thân thể của bọn họ nhanh chóng khô quắt lại, hốc mắt sâu hóm, da mặt khô như vỏ cây, giống như trăm ngàn năm đã trôi qua, tóc cũng trở nên bạc trắng.

Vô thanh vô tức, chỉ ngắn ngủi 10 hơi thở, bốn vị cường giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh đã không còn sinh cơ, khí tức biến mất.

Mà lúc này, dường như Ngũ Hành Ách Linh Trận cũng sắp bão hòa, không ngờ lại hóa thành một đạo năng lượng đánh vào cửa động.

Nhưng không có bốn người kia hiệp trợ, dựa vào một mình Dương Khai không thể duy trì cân bằng ngũ hành.

Một khi cân bằng bị phá vỡ, với thuộc tính của Ngũ Hành Ách Linh Trận sẽ bắn ngược tất cả năng lượng ra.

Đây chính là sinh cơ và thánh nguyên của bốn vị Phản Hư lưỡng tầng cảnh, cho dù là Dương Khai cũng không dám chắc sẽ sống tốt, cho dù không chết cũng bị thương nặng.

Thậm chí có thể trực tiếp mất mạng!

Thất bại trong gang tấc sao? Dương Khai không cam lòng, năm người cùng đi tầm bảo, những người khác đều chết trước mặt hắn, tuy nói mọi người chỉ là bình thủy tương phùng, không có giao tình gì, nhưng thất bại trong gang tấc như vậy, cái chết của bọn họ coi như không có chút giá trị nào.

Dương Khai sẽ không đau lòng vì bọn họ, võ giả tu luyện chính là như vậy, thường xuyên gặp nguy hiểm, có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào, nhưng cứ thế mà bỏ qua thì hắn không cam lòng.

Nhưng dựa vào một mình hắn, căn bản không thể giữ vững cân bằng ngũ hành.

Chẳng lẽ phải xé rách không gian bỏ chạy?

Vừa nghĩ vậy, Dương Khai đã ngưng tụ lực lượng không gian, chuẩn bị xé rách không gian, nhưng ngay sau đó, hắn bỗng thấy trước mắt sáng ngời, dường như nhớ ra cái gì đó, nhanh chóng áp chế lực lượng không gian xuống, thay vào đó lật tay một cái, một đoàn ngũ sắc bỗng xuất hiện trên tay hắn.

Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí!

Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm là một bộ công pháp tôi luyện thân thể, nhưng muốn tu luyện nó lại có yêu cầu vô cùng hà khắc, chẳng những yêu cầu cường độ thân thể, còn phải có thần thức cường đại, như vậy mới có thể chịu được đau đớn khi tu luyện, càng phải tìm chí bảo ngũ hành, hấp thu linh khí trong chí bảo ngũ hành để tu luyện.


Dương Khai hao phí không ít tâm tư và thời gian, vừa vô tình vừa cố ý cuối cùng mới gom đủ chí bảo ngũ hành, tu luyện được một thời gian.

Đoàn Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí trên tay là thành quả tu luyện, chỉ là tu luyện không lâu nên uy lực của Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí không mạnh, không thể lấy ra đánh nhau với cường địch.

Nhưng đối với cục diện trước mắt, có lẽ sẽ giúp được gì đó.

Thái Dương Chân Tinh, Huyền Âm Quỳ Thủy, Lôi Mộc, Huyền Tinh, Đại Diễn Thần Sa, cái nào không phải vật nghịch thiên, không thể tìm thấy trên U Ám Tinh, sử dụng những thứ này tu luyện ra Ngũ Hành Kiếm Khí, cho dù yếu cũng không đến nỗi nào.

Hơn nữa đây là một mình Dương Khai phát ra, tùy tâm mà phát, so với phối hợp với người khác càng dễ dàng hơn nhiều, càng thêm cân bằng.

Nhất là Ngũ Hành Ách Linh Trận sắp bị phá, chỉ thiếu một cú sút cuối cùng.

Có lẽ Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm Khí sẽ trở thành cú sút dứt điểm này!

Nghĩ vậy, Dương Khai lập tức chém tay, quả cầu ánh sáng ngũ sắc trên tay biến thành năm chuôi kiếm nhỏ tinh xảo, từ năm chỗ của năm người bắn vào hư không, dung nhập vào năng lượng đáng sợ kia.

Làm xong hết thảy, Dương Khai không dừng lại mà lập tức xé rách không gian, chui vào trong khe nứt.

Sau lưng vang lên một tiếng động lớn, đồng thời bị một lực mạnh mẽ đánh vào.

Trong nháy mắt khe nứt không gian đã bị phá hủy, mà lúc này Dương Khai đã xuất hiện ở ngoài 50 dặm, sắc mặt tái nhợt, trong lòng vẫn còn sợ hãi, quay đầu nhìn lại.

Hắn không chạy quá xa, dù sao cũng đã cố hết sức, hắn muốn biết rốt cuộc có thể thành công hay không.

Hắn cảm thấy sau lưng đau đớn, tuy vừa rồi hắn chạy nhanh, nhưng phút cuối vẫn bị đánh trúng, dùng thần niệm quét qua, sau lưng là một mảng máu thịt bầy nhầy, miệng vết thương sâu tới tận xương.


Thương thế không tính là nhẹ, cũng may tố chất thân thể của Dương Khai trác tuyệt, trong cơ thể lại có Kim huyết, cho nên khôi phục không khó.

Chỉ vận chuyển thánh nguyên, ngăn máu chảy máu từ miệng vết thương chảy ra, Dương Khai liền quay lại chỗ cũ.

Vừa rồi động tĩnh rất lớn, nếu như xung quanh có người chắc chắn sẽ bị hấp dẫn tới đây, Dương Khai không muốn bao công sức của mình bỏ ra lại bị người khác hưởng.

50 dặm chỉ cần một lát là tới, vừa quay trở lại vị trí cũ, Dương Khai nhìn xung quanh, bất giác lộ vẻ vui mừng.

Không ngờ hắn đã thành công.

Tuy rằng trước vách đá là một đống lộn xộn, còn lưu lại dấu vết của nguồn năng lượng khổng lồ, hơn nữa thi thể của bốn người kia đã biến mất, nhưng trên vách đá là một cái cửa động có thể đi vào.

Động phủ của võ giả thượng cổ!

Dương Khai không chần chờ, thoắt cái đã chui vào.

Hắn không buông lỏng cảnh giác, thần thức dò xét bốn phía, nhưng dường như trong động phủ không có gì nguy hiểm, hắn đi thẳng vào bên trong không có trở ngại gì.

Rất nhanh, trước mặt Dương Khai xuất hiện một dãy thạch thất tinh xảo, ước chừng có mười mấy gian.

Không chần chờ, Dương Khai bắt đầu kiểm tra thạch thất đầu tiên bên trái.

Một lát sau, hắn ra khỏi thạch thất, tiếp tục vào gian thứ hai, sau đó là gian thứ ba.

Kiểm tra được mười mấy gian thạch thất, thu hoạch quá nhỏ, trừ mấy lọ dược liệu đã sớm không còn tác dụng ra, không còn gì nữa.

Không lẽ tay không ra về? Dương Khai chút buồn bực, nếu thật sự như vậy, vậy bốn người kia đúng là chết vô ích, mình cũng phí công.

Cũng không phải không có khả năng, dù sao không phải động phủ nào cũng có đồ tốt, có thể đã bị người khác tới lấy rồi, cũng có thể vốn không có gì.


Vẫn còn lại một gian cuối cùng, Dương Khai hít một hơi, cất bước đi vào.

Ngay sau đó, mắt hắn sáng ngời, nhanh chóng bước tới trước một cái bàn đá, toét miệng cười.

Hai vật đặt trên bàn kia một là bí bảo, giống như một mũi tên kia, nhưng không biết dùng gì để luyện thành, trên tên còn khảm hai viên ngọc thạch trắng nõn mà Dương Khai không nhận ra, một ở đầu một ở đuôi, thoạt nhìn có chút kỳ lạ.

Bí bảo này cũng không tỏa ra năng lượng dao động, Dương Khai cầm lên, nhướng mày, hắn không ngờ mình lại không thể phán định cấp bậc của bí bảo này.

Theo đạo lý mà nói, động phủ này có cấm chế cường đại như vậy, tu vi của chủ nhân chỗ này khi còn sống cũng không thấp, sao lại có một bí bảo cổ quái như vậy?

Dương Khai chưa kịp dò xét cẩn thận, hắn bỗng ngẩng đầu lên, nhìn qua một hướng khác, ngay sau đó sầm mặt lại.

Tuy vừa rồi hắn đã suy đoán động tĩnh lớn như vậy sẽ thu hút võ giả ở gần đây tới, nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy.

Ngoài 200 dặm đã có khí tức của võ giả, nhìn hướng bay rõ ràng là tới chỗ hắn.

Nhận ra điều này, đương nhiên Dương Khai không muốn ở đây lâu, bỏ mũi tên vào nhẫn không gian, vội vàng lấy hộp ngọc trên bàn đá xong liền rời đi.

Ước chừng sau một chung trà, một nhóm ba người xuất hiện trước cửa động, ba người đều là võ giả Phản Hư Cảnh, nhìn y phục dường như xuất thân cùng một tông môn, ánh mắt ba người sáng lên khi thấy cửa vào, nhanh chóng đi vào.

Nhưng sau khi đi vào, ba người không khỏi thất vọng.

Chỗ này vốn chỉ có 2 món đồ đã bị Dương Khai lấy đi, bọn họ không còn gì để lấy cả.

Nhưng ba người vẫn không từ bỏ ý định, không ngừng tìm kiếm trong thạch thất, đáng tiếc vẫn không có thu hoạch gì.

Mà lúc này, Dương Khai chạy xa ngàn dặm.

Bàn về tốc độ, hắn không kém bất kỳ võ giả Phản Hư Cảnh nào, nhất là sau khi dùng Phong Lôi Vũ Dực, tốc độ tăng lên rất nhiều.

Trong một sơn động, Dương Khai ngồi xếp bằng, thần niệm quét qua xung quanh, xác nhận trong phạm vi ngàn dặm không có người nào, hắn mới lấy 2 món đồ lúc nãy ra, nhìn kỹ xem rốt cuộc là vật gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui