Một lát sau, Dương Khai hít sâu một hơi, đi trước dẫn đường tiến vào trong mê cung, Bích Lạc im lặng đi theo.
Thông thường, các loại mê cùng đều ẩn chứa rất nhiều trận pháp và cấm chế, hơn nữa lúc này Đế Uyển đã chính thức mở ra, mức độ hung hiểm tăng lên rất nhiều, cho nên quãng đường này Dương Khai cũng không dám lơ là, Diệt Thế Ma Nhãn không lúc nào là không vận chuyển để dò xét hoàn cảnh xung quanh, tránh cho không cẩn thận đụng phải cấm chế.
Khoảng hai ngày sau, Dương Khai mới dẫn Bích Lạc từ mê cung đi ra, hai người đều có vẻ mệt mỏi đồng thời trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Có thể ra khỏi mê cung, nguyên nhân chủ yếu là nhờ có trí nhớ của Dương Khai, ngoài ra còn có một chút may mắn.
Cấm chế bên trong mê cung khác với trước kia, Dương Khai và Bích Lạc ở bên trong gặp phải rất nhiều khôi lỗi thượng cổ, hình thái của chúng không đồng nhất, thực lực có cao có thấp, nhưng tất cả đều không ngoại lệ đã đạt đến Phản Hư Cảnh, mạnh nhất còn đạt tới Phản Hư tam tầng cảnh, mang đến phiền phức không nhỏ cho Dương Khai.
May mà Dương Khai cũng không phải là Phản Hư Cảnh bình thường, giao đấu loạn xạ suốt dọc đường, dựa vào Long Cốt Kiếm và con chim lửa khí linh mạnh mẽ, kết hợp với Thạch Khổi có lực lượng khủng bố, cuối cùng cũng an toàn vượt qua.
Nhất là Thạch Khổi, nó có tính khắc chế rất mạnh đối với những khôi lỗi thượng cổ này.
Sau khi đi qua mê cung, phía trước liền bất ngờ xuất hiện hai cánh cửa hình vòm, một đen một trắng, nhìn qua hết sức kỳ dị, cửa trắng như được làm từ bạch ngọc, còn cửa màu đen thì âm khí dày đặc, hoàn toàn tương phản với nhau.
Mà phía sau hai cánh cửa hình vòm là hư không tối tăm, đưa thần niệm vào bên trong dò xét không thể phát hiện được điều gì, nhìn từ bên ngoài thì tựa như mặt hồ vậy, thâm sâu khó dò.
Bích Lạc ngơ ngác, rồi kinh ngạc thốt lên: - Cửa trận không gian!
Dương Khai hiện ra vẻ ngoài ý muốn nhìn nàng, sau đó gật đầu nói: - Không sai, không ngờ ngươi cũng nhận biết được thứ này.
- Phải, trước kia đã từng thấy qua. Vẻ mặt Bích Lạc ngưng trọng nói:
- Chúng ta có nên vào thử không?
- Lát nữa sẽ nói cho ngươi biết. Trước tiên ngồi khôi phục một lúc đã. Dương Khai mỉm cười, lần trước đến nơi này, hắn cùng đám người Phí Chi Đồ đã phải đau đầu rất nhiều mà vẫn không biết nên lựa chọn cửa trận không gian nào để tiến vào. Dù sao việc lựa chọn một trong hai cánh cửa này khiến người ta cảm thấy thực sự khó khăn, thông thường người ta sẽ có khuynh hướng chọn màu trắng, bởi vì màu đen thường đại biểu cho nguy hiểm và ma quái.
Nhưng bất kể lựa chọn cửa trận không gian nào, cũng không gặp nhiều nguy hiểm, chỉ có điều vị trí bất truyền tống tới bất đồng mà thôi.
Lúc trước, đám người Phí Chi Đồ đi vào cửa trận không gian màu trắng, ở nơi đó, bọn họ gặp một khối quan tài ngọc, đụng phải cấm chế Đế Uyển, khiến Đế Uyển bất ngờ hiện thế giữa trời, mà cỗ quan tài ngọc kia, lờ mờ còn thấy có một người đang yên lặng nằm trong đó.
Tinh Không Đại Đế!
Trận đại chiến động trời mấy vạn năm trước đã khiến Đại Đế lâm vào trong giấc ngủ say, Đế Uyển chính là nơi nàng yên giấc. Những tin tình báo này, Dương Khai đều nghe được từ Dương Viêm, dù sao Dương Viên cũng là một phân thân của Đại Đế, đối với những chuyện xưa cũng mang máng biết một chút.
Cửa trận không gian ngày đó Dương Khai cùng đám người Đỗ Tư Tư đi vào chính là cánh cửa màu đen, ở nơi đó, bà lão cường giả Phản Hư Cảnh đã phải bỏ mình, Hám Thiên Trụ cũng chiếm được từ nơi đó.
Sau nửa canh giờ, Dương Khai và Bích Lạc đã hồi phục xong, dưới sự hướng dẫn của Dương Khai, hai người dần dần bước tới cửa trận không gian màu đen. Nhìn không gian tăm tối phía sau cánh cửa, Bích Lạc hơi sợ, níu áo của Dương Khai lại.
Vẻ mặt của Dương Khai thì lại tỏ ra rất thoải mái, nhoáng lên một cái liền dắt theo nàng vọt vào bên trong cửa trận màu đen. Khó có thể miêu tả cảm giác không trọng lượng xung quanh thân thể, hai người chỉ cảm thấy bị choáng váng một trận, sau khi lấy lại được tinh thần thì bất ngờ phát hiện đã tới một nơi khác.
Quan sát xung quanh, Dương Khai liền lộ ra vẻ vui mừng.
Chính là chỗ này không sai, ngày đó hắn và đoàn người lão bà đi qua cửa trận không gian màu đen cũng được truyền tống đến nơi này.
- Đi theo ta!
Dương Khai gọi Bích Lạc, rồi quen thuộc đi trước dẫn đường, vừa đi vừa như đang tìm kiếm gì đó.
Bích Lạc ngơ ngác không hiểu, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều.
Trong này rõ ràng là một nơi giống như hoa viên, hương hoa khắp nơi, cầu nhỏ nước chảy, những hòn non bộ nằm san sát nhau. Nhưng thật ra lại khác nhiều so với trước, Dương Khai tìm kiếm từng hòn non bộ một, thỉnh thoảng lại chậm rãi lắc đầu.
Một lúc sau, bỗng nhiên hai mắt hắn sáng ngời, vội vàng chạy tới một hòn non bộ, bên đó đang phát ra một mùi hương thơm kỳ lạ thoang thoảng bay tới, ngửi vào khiến người ta cảm thấy tinh thần sảng khoái, ngay cả Bích Lạc đang bị thương chưa lành giờ phút này cũng cảm thấy đỡ hơn một chút.
Rất nhanh Dương Khai đã chạy tới nơi hòn non bộ kia, nhìn cái ao trước mặt quen thuộc, Dương Khai không nhịn được ngoác miệng cười ha hả: - Tìm được rồi.
Bích Lạc tò mò không thôi, đưa mắt nhìn vào trong ao liền phát hiện, cái ao này gần như đã khô cạn, chỉ riêng ở đáy là còn được một chút chất lỏng màu trắng ngà gần như không đáng kể lắng đọng lại trong đó.
Mà cỗ hương thơm kỳ lạ kia chính là từ vũng chất lỏng màu trắng ngà này phát ra.
- Đây là cái gì? Bích Lạc tò mò hỏi thăm.
Dương Khai không lên tiếng, mà chỉ đưa tay chấm vào vũng nhỏ chất lỏng màu trắng ngà, đưa tới trước mặt Bích Lạc, rồi ra lệnh: - Há mồm!
Bích Lạc theo bản năng há miệng ra, ngón tay của Dương Khai liền đưa thẳng vào trong.
Ngay sau đó, Bích Lạc liền trợn tròn mắt, không nhịn được lè lưỡi ra, liếm thêm vài vòng xung quanh ngón tay của Dương Khai, toàn bộ chất lỏng kia liền được nàng liếm sạch sẽ.
Bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được địa, sắc mặt của nha đầu kia trở nên đỏ lên, không phải động tình cũng không phải là xấu hổ, mà là trong khoảnh khắc đó, nàng cảm thấy sức lực của mình tăng lên rất nhiều. Trước đó do bị thương nên khí huyết của nàng rất hư nhược, nhưng lúc này đã được giải quyết dễ dàng.
- Ngồi luyện hóa, chớ lãng phí. Dương Khai cười bí hiểm, dặn dò.
- Ừ. Bích Lạc ngoan ngoãn đi sang bên cạnh, trước khi đi còn hung hăng liếc xéo Dương Khai một cái.
Rõ ràng hai người đều muốn gợi lại tính khí bồng bột của tuổi trẻ khi xưa, về chuyện hoang đường đã xảy ra trong hành cung Phiến Khinh La tại Phiêu Hương Thành.
Tuy rằng đã trôi qua gần 30 năm, nhưng loại kinh nghiệm này quả thực là vô cùng đặc thù, ai có thể quên được cơ chứ? Nhất là nhìn thấy đôi môi mỏng nhỏ nhắn hồng hào của Bích Lạc, khi nói chuyện lộ ra hàm răng ngà trắng tinh, rất dễ đau tim.
Chờ cho Bích Lạc khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu luyện hóa Sinh Mệnh Quỳnh Tương, Dương Khai mới chuyển ánh mắt nhìn về phía sau hòn non bộ, vẻ mặt hưng phấn.
Lúc trước, khi hắn đến nơi này đã lờ mờ đoán được, phía sau hòn non bộ này sẽ phải ẩn chứa Sinh Mệnh Quỳnh Tương thuần túy, thứ hắn và đám người lão bà chiếm được, chẳng qua là chất dịch đã pha loãng mà thôi. Hiện tại cho thấy, phán đoán ngày đó quả nhiên là chính xác.
Dù sao ngày đó hắn và đám người lão bà đã vét sạch ao này không chừa lại chút gì, nhưng không ngờ hôm nay nơi đây lại xuất hiện một ít Sinh Mệnh Quỳnh Tương, điều này đã đủ nói rõ hết thảy rồi.
Nếu như Dương Khai chưa có chuẩn bị gì, muốn tìm được vị trí của Sinh Mệnh Quỳnh Tương thuần túy thì hơi khó khăn, nhưng hắn vì thời điểm này mà đã chuẩn bị rất kỹ càng.
Tâm niệm vừa động, Dương Khai đã phóng Thạch Khổi từ trong không gian Hắc Thư ra, lại lấy ra một đồ vật chuyên môn dùng để chứa đựng chất lỏng đưa cho nó, sau đó chỉ chỉ về phía trước hòn non bộ.
Thạch Khổi hiểu ý, thân hình thoắt một cái, liền phóng thẳng tới hòn non bộ kia.
Chuyện quỷ dị lập tức xảy ra, khi thân hình Thạch Khổi chạm vào hòn non bộ, trong nháy mắt dường như nó liền biến thành vô hình vậy, chìm vào trong đó, rồi biến mất không thấy bóng dáng.
Nhưng dựa vào cảm nhận của mình, Dương Khai vẫn loáng thoáng nhận ra vị trí hiện tại của Thạch Khổi, cảm thấy nó đang không ngừng xâm nhập vào sâu bên trong, cách xa hắn đã hơn trăm trượng, lập tức gương mặt Dương Khai hiện lên vẻ chờ mong.
Thạch Khổi ngay cả Thiên Huyễn Lưu Ly Sơn của Lưu Ly Môn cũng có thể chui vào, nên tìm đồ vật ở nơi này hiển nhiên là rất dễ dàng.
Sau thời gian khoảng một nén nhang, Thạch Khổi liền từ hòn non bộ chui ra, vui sướng nhảy tới trước mặt Dương Khai, há miệng hộc ra đồ vật đựng chất lỏng.
Dương Khai phất tay một cái, hút đồ vật kia lại, truyền thân niệm vào trong nhìn qua, lập tức không nhịn được toét miệng cười ha hả.
Lượng chất lỏng màu trắng ngà đang chứa trong đồ kia vật cao khoảng một xích, tuy là chất lỏng nhưng vô cùng đậm đặc, so với Sinh Mệnh Quỳnh Tương trong ao trước đó còn đậm đặc hơn không dưới mười mấy lần.
Đây mới đúng là Sinh Mệnh Quỳnh Tương thuần túy nhất, không qua pha loãng chút nào, một trong ba đại thần thủy trên tinh vực!
Tâm trạng Dương Khai rất tốt.
Hắn cũng không ngờ chuyến này lại thuận lợi như vậy.
Chuyến này đi vào Đế Uyển, hắn chỉ có hai mục tiêu, một là khí linh thiên địa, hai là Sinh Mệnh Quỳnh Tương. Thứ trước tuy rằng gặp phải chút trắc trở, tuy nhiên cũng cuối cùng cũng được như ý nguyện, về phần thứ sau thì không gặp phải trở ngại gì đã chiếm được.
Tất cả điều này đều phải quy công cho Thạch Khổi, nếu không có nó hỗ trợ, Dương Khai đoán rằng hắn sẽ khó có thể xâm nhập đến vị trí sâu như vậy để lấy Sinh Mệnh Quỳnh Tương.
Lần này thì tốt rồi, có nhiều Sinh Mệnh Quỳnh Tương hỗ trợ như vậy, hắn không cần phải lo lắng về số lượng của Kim huyết nữa, thậm chí thay thế toàn bộ máu tươi trên thân thể hắn thành Kim huyết cũng không phải là hy vọng xa vời.
Tận hưởng thành quả một hồi, Dương Khai mới cẩn thận thu hồi Sinh Mệnh Quỳnh Tương lại.
Bích Lạc cũng vừa đúng lúc mở hai mắt ra, vẻ mặt mừng rỡ.
- Cảm giác thế nào? Dương Khai thuận miệng hỏi.
- Khá hơn nhiều rồi, đã có thể giao đấu với người khác. Bích Lạc thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày nay luôn ở bên cạnh Dương Khai đứng nhìn, khiến hắn phải bảo vệ nàng, Bích Lạc cũng cảm thấy hết sức sốt ruột. Tuy rằng Dương Khai biểu hiện ra thực lực khiến người xem phải cảm thán, nhưng ở nơi này chính là Đế Uyển, nguy cơ luôn rình rập, nhiều người thì sẽ thêm một phần sức mạnh.
Lúc này tuy không dám nói rằng tu vi đã hồi phục, nhưng tối thiểu đã không phải là gánh nặng nữa.
- Bây giờ chúng ta đi đâu đây? Bích Lạc đứng dậy hỏi.
- Theo ta đi, bên kia còn có một thứ tốt. Dương Khai toét miệng cười, vẻ mặt ung dung nói.
Hắn nói thứ tốt, dĩ nhiên chính là nơi có tấm bia đá mà ngày đó Tiền Thông bị nhốt rồi. Sở dĩ Tiền Thông mạo hiểm xâm nhập vào nơi đó, chính là vì phải dẫn theo một luyện khí sư tới tìm hiểu Luyện Khí Tâm Đắc, đó chính là con đường luyện khí cao thâm nhất.
Ngày đó, sau khi thoát vây khỏi Đế Uyển, luyện khí sư kia liền bế quan bắt đầu tìm hiểu, không lâu sau truyền đến tin tức, nói rằng người này đã đạt tới trình độ luyện khí sư Hư cấp, có thể thấy được trong tấm bia đá kia ẩn chứa kiến thức vô cùng có giá trị.
Nếu đã đến đây, dĩ nhiên là Dương Khai không muốn bỏ lỡ, nếu như có thể, thật ra hắn còn muốn mang theo cả tấm bia đá kia đi nữa kìa.
Hơn nữa, nếu như Dương Khai muốn đi tìm Dương Viêm sẽ phải đi qua nơi đó, dù sao cũng chỉ là tiện đường mà thôi, không tốn bao nhiêu thời gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...