Lần trước lúc Dương Khai đi vào Đế Uyển đã đụng phải qua vật nhỏ này, biết bản thể của nó vô hình, có thể biến ảo vạn vật. Cho nên đừng xem thỏ trắng khéo léo nhanh nhẹn, sáng bóng, thật ra lại cực kỳ hung hãn.
Hai cô gái Phản Hư tam tầng cảnh nọ tuy rằng thực lực cao cường, tác chiến trong hoàn cảnh đặc thù nơi đây càng có thể khiến cho tự thân phát huy vượt xa người thường, nhưng khí linh thiên địa có hình thái thỏ trắng cũng đã chiếm ưu thế về địa hình.
Hơn nữa so các nàng còn muốn ưu thế hơn! Dù sao bản thân của khí linh thiên địa chính là hàn khí tinh thuần ở nơi đây. Nó trải qua mấy vạn năm tụ tập tích lũy, sinh ra linh trí, từng bước một diễn hóa, thế giới bên trong băng đạo đối với nó mà nói, quả thực chính là hậu hoa viên nhà mình.
Cho nên tuy rằng hai cô gái kia liên thủ, cũng như cũ bị khí linh thiên địa quấn lấy không thể ra sức, ngược lại khắp mọi nơi bị quản chế.
- Đây thật đúng là đúng dịp. Khóe miệng của Dương Khai nhếch lên, nhìn hai cô gái nọ lẩm bẩm một tiếng.
- Ngươi biết các nàng sao? Bích Lạc tò mò hỏi thăm.
- Không nhận ra, nhưng ta biết các nàng xuất thân nơi nào. Dương Khai thuận miệng đáp một câu. Bích Lạc nghe xong đầu óc mơ hồ.
Dương Khai quả thật không nhận ra hai nữ nhân này, nhưng từ y phục mà các nàng mặc, cùng hoa văn thêu trên áo xem ra, hẳn là cường giả của Băng Tâm Cốc Xích Lan Tinh. Dương Khai mấy ngày trước mới cùng người của Băng Tâm Cốc đã từng quen biết, làm gì nhận sai được chứ?
Nhìn như vậy, người của Băng Tâm Cốc chia binh hai đường a, một phe thăm dò phía ngoài Đế Uyển, một phe bên trong Đế Uyển. Trứng gà không thả trong một cái rổ, nhưng thật ra là cách làm tương đối sáng suốt. Võ giả Băng Tâm Cốc tu luyện đều là công pháp cùng bí thuật thuộc tính băng, sự dụ dỗ của khí linh thiên địa đó đối với các nàng có thể tưởng tượng được.
Đoán chừng cũng vì vậy, các nàng mới mạo hiểm đánh một trận cùng thỏ trắng. Nhưng không ngờ tới giờ này đâm lao phải theo lao, muốn thoát thân đều không có biện pháp, chỉ có thể cắn răng chống đỡ. Cục diện dưới mắt đương nhiên là thật tốt để tọa sơn quan hổ đấu. Thực lực hai cô gái của Băng Tâm Cốc không thấp, cho dù không địch nổi khí linh thiên địa, cũng có thể tạo thành một chút phiền toái cho nó.
Dương Khai hoàn toàn có thể tìm cơ hội xuất thủ, nhất cử hàng phục khí linh thiên địa. Hoặc là khiến tàn hồn Băng Phượng thôn phệ nó. Về phần hai cô gái kia sống hay chết, không quan hệ nhiều lắm với Dương Khai.
Mọi người bình thủy tương phùng, không hề có giao tình, Dương Khai đích thực không có tâm tình đi cứu người trong nguy nan. Trong lòng quyết định chủ ý, Dương Khai dùng mắt ra hiệu với Bích Lạc, để nàng an tâm một chút chớ nóng vội. Bích Lạc tâm lĩnh thần hội, nhẹ nhàng gật đầu, mặt ngoài vẫn bình tĩnh, sâu trong nội tâm lại vô cùng khẩn trương.
Không gì khác, loại chuyện cướp thức ăn trong miệng hổ thật là có chút kích thích. Nàng cũng không nghĩ tới lá gan của Dương Khai không ngờ lớn như vậy, dám âm thầm tính toán hai người Phản Hư tam tầng cảnh!
Tuy nhiên... dù sao cũng là nam nhân được đại nhân coi trọng, nếu không có chút can đảm, vậy cũng không xứng với đại nhân, trong lòng nghĩ như vậy, Bích Lạc lại có chút ít mong đợi. Chiến đấu bên kia vẫn như cũ đang kéo dài. Dương Khai cùng Bích Lạc hai người trốn phía sau núi băng, nhưng lại không bại lộ hành tung. Tâm thần của hai cô gái Băng Tâm Cốc hoàn toàn bị khí linh thiên địa hấp dẫn, nào có rỗi rãnh tới dò xét bốn phía?
Theo thời gian trôi qua, chiến đấu cũng càng ngày càng quyết liệt. Bên hai cô gái của Băng Tâm Cốc cơ hồ dùng mạng đổi mạng, muốn giết ra một con đường sống. Đến lúc này, các nàng đã hối hận không thôi, thầm hận mình không nên tùy tiện xông vào chỗ này đi trêu chọc khí linh thiên địa kia. Kết quả chẳng những không thể được đền bù mong muốn, ngược lại còn có nguy hiểm bỏ mạng ở đây.
Nhưng hối hận cũng không làm nên chuyện gì, đối mặt với công kích của hàn khí nổi lên chung quanh do thỏ trắng điều động biến thành, các nàng cũng chỉ có thể khổ sở phòng thủ, ngoài phòng thủ còn nghĩ biện pháp thoát thân. Tình thế càng ngày càng không xong, hai nàng đều cấp bách đầu đầy mồ hôi, gương mặt xinh đẹp biến sắc. Dương Khai ở cách đó không xa thờ ơ lạnh nhạt, tìm cơ hội để xuất thủ.
Bỗng nhiên, hắn nhướng mày, dường như có điều cảm ứng, trong lòng dâng lên một cỗ báo động. Loại cảm giác này... giống như mình bị người nào để mắt tới vậy. Dương Khai vội vàng thu liễm tâm thần, cau mày nhìn lại bốn phía, chỗ ánh mắt rảo qua, cũng không phát hiện chỗ nào khả nghi.
Thần niệm không thể rời khỏi cơ thể quá xa, Dương Khai cũng không thể lợi dụng thần thức cường đại của mình dò xét bốn phía. Nhưng hắn cũng không cho rằng cảm giác mới vừa có là sai lầm, có lẽ... đúng thật còn có những người khác ẩn núp ở chỗ này. Nghĩ tới đây, Dương Khai cúi đầu, ánh sáng vàng chỗ mắt trái chợt nổi lên, Diệt Thế Ma Nhãn được vận dụng đến mức tận cùng.
Lần này, Dương Khai rốt cục có phát hiện. Ngay phía sau một tòa núi băng khác cách mình không tới 30 trượng, lại có hai bóng người núp cùng một chỗ, cũng không biết bọn họ rốt cuộc vận dụng dị bảo huyền diệu gì, lại hoàn toàn che đậy dấu vết cùng hơi thở tự thân. Mặc dù là với Diệt Thế Ma Nhãn nhìn lại, cũng không thấy được diện mạo chân thật của bọn họ, chỉ có thể phát hiện thân hình mơ hồ. Bất quá nhìn từ trên hình thể, hẳn là một nam một nữ không sai, hơn nữa nam tử kia, còn thiếu một cánh tay.
Ma Huyết Giáo Kim Thạch, cùng giáo chủ xinh đẹp ư? Dương Khai trong lòng lập tức hiện lên khuôn mặt của hai người, hơi biến sắc mặt. Tuy rằng vẻn vẹn chỉ là sự suy đoán của hắn, nhưng chắc cũng đúng tám chín phần mười.
Một nam một nữ tổ hợp, hơn nữa nam nhân còn thiếu một tay, trừ hai người của Ma Huyết Giáo ra, không còn khả năng nào khác nữa. Nếu nói như vậy, cũng chỉ có thể nói là thật trùng hợp. Bọn họ không ngờ cũng ở nơi đây, thật là oan gia ngõ hẹp, trong lòng của Dương Khai thầm kêu xui xẻo.
Quan hệ giữa mình cùng Ma Huyết Giáo chưa thể nói tới hòa thuận. Trước khi đi vào Đế Uyển, Kim Thạch muốn ra tay đánh chết mình, đáng tiếc bị lực lượng đế uy ngăn cản, ngược lại tự thân bị thương. Lời nói uy hiếp của ngày đó còn văng vẳng bên tai, giờ này cừu nhân gặp mặt, Kim Thạch khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hai người của đối phương hẳn đã phát hiện ra mình, sự báo động mới vừa dâng lên trong lòng đoán chừng cũng là hai người này mang đến. Cũng may Dương Khai vận dụng Diệt Thế Ma Nhãn lặng yên không tiếng động. Kim Thạch cùng giáo chủ xinh đẹp kia cũng không phát hiện, hắn ít nhiều còn chiếm cứ một chút tiên cơ. Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau, ai là người thợ săn đó đây? Cục diện hiện giờ có thể nói là khó bề phân biệt, Dương Khai lại không dám tùy tiện động thủ, nếu không vô cùng có khả năng thất bại trong gang tấc. Tiếng quát khẽ bên kia không ngừng truyền ra.
Tuy rằng hai cô gái của Băng Tâm Cốc có tu vi không yếu, bí bảo cũng uy năng cường đại, nhưng ở chỗ này cùng khí linh thiên địa tác chiến, lại là cố hết sức mà không được gì. Bí bảo mà bọn họ tế ra, tất cả đều bị sự công kích thuộc tính băng che phủ trời đất đánh tới làm cho linh tính mất lớn, liên đới thánh nguyên hộ thân cũng rơi vào tình thế tràn ngập nguy cơ, mắt thấy tầng phòng ngự sắp bị phá vỡ.
Nhìn lại khí linh thiên địa có hình thái thỏ trắng kia, lại là gương mặt thích ý. Trong hai mắt đỏ ngầu tràn đầy biểu lộ hài hước, trên nhảy dưới chạy ào tới, cực kỳ linh hoạt, bốn phía từng đạo khí băng hàn bị nó tụ tập mà đến.
Ngay sau đó chuyển hóa thành từng dòng lợi khí như trường mâu vậy, phô thiên cái địa bắn chụm về phía hai cô gái của Băng Tâm Cốc. Tiếng xé gió vù vù không dứt bên tai, hai nàng biến sắc, cũng không biết sử dụng bí thuật huyền diệu bực nào, lại trong khoảng thời gian ngắn tiếp nối thánh nguyên của hai người cùng chung lại, liên thủ cự địch.
"Ầm ầm ầm..."
Tiếng vang to lớn quanh quẩn cả băng đạo, năng lượng thiên địa một trận nhào lộn, phảng phất như tận thế lại tới, khiến người kinh hãi muốn chết. Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, hai đạo thân ảnh uyển chuyển ngả về sau bay ra ngoài. Thân ở giữa không trung, máu tươi phun bắn ra, nhiễm đỏ quần áo trắng tinh, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.
Đến thời khắc này, hai cô gái của Băng Tâm Cốc đều lộ vẻ tuyệt vọng, một thân thánh nguyên tiêu hao thất thất bát bát, lại bị khí linh thiên địa đả thương. Thời khắc này các nàng có thể nói là không còn sức đánh trả chút nào, chỉ có thể nhắm mắt chờ chết. Mà đúng lúc đó, hai đạo thân ảnh khác bỗng nhiên hiện ra từ sau một tòa núi băng, vô cùng quỷ dị, tựa như vô căn cứ hiện thân vậy, ngay sau đó biến thành hai tia sáng máu đỏ, cấp tốc vọt tới khí linh thiên địa.
Vào khoảnh khắc bọn họ hiện thân, Dương Khai phát hiện hai người này quả thật như mình phỏng đoán, chính là hai người Ma Huyết Giáo Kim Thạch cùng giáo chủ xinh đẹp. Hai người họ chọn lựa xuất thủ vào đúng lúc này, đương nhiên không phải hảo tâm muốn cứu người, mà vì thời khắc này là lúc khí linh thiên địa buông lỏng nhất. Bọn họ lựa chọn đúng lúc này xuất thủ, không thể nghi ngờ là nhằm vào khí linh thiên địa.
Tuy nói khí linh thiên địa thuộc tính băng đối với bọn họ không có tác dụng gì, nhưng dị bảo như vậy nếu như có thể bắt được, vậy có thể đổi lấy đại lượng những thứ khác bọn họ muốn. Về phần hai người Dương Khai cùng Bích Lạc, Kim Thạch cùng giáo chủ xinh đẹp kia đều không để trong lòng, chỉ chuẩn bị xử lý xong khí linh thiên địa, lại tới tìm bọn họ phiền toái.
Thời cơ cùng góc độ xuất thủ của hai người được nắm bắt rất tốt, khi thân ở giữa không trung, quai hàm của Kim Thạch phồng lên. Một tiếng kêu tương tự như tiếng ve kêu vậy bỗng nhiên phun ra từ trong miệng, tạo thành một cỗ âm ba kinh khủng mắt thường có thể thấy được, bao phủ thẳng tới phương hướng phía trước.
Từng vòng gợn sóng, nhanh chóng khuếch tán, trực tiếp bao lấy khí linh thiên địa trong đó. Khí linh thiên địa đang chuẩn bị hạ thủ về phía hai cô gái của Băng Tâm Cốc nhất thời không quan sát, lập tức trúng chiêu. Sự công kích như vậy đối với loại vật vô hình là không có tác dụng gì, nhưng bí thuật có hình thức âm ba của Kim Thạch hiển nhiên không phải chuyện đùa.
Lão già đó tu luyện chính là Kim Thiền Cực Ma Quyết, truyền từ thời kỳ thượng cổ, uy lực to lớn, một chiêu này Kim Thạch rõ ràng nhằm vào chủ yếu là thần hồn. Khí linh thiên địa tuy có linh trí, lại mở ra không toàn diện, kiêng kỵ nhất là sự công kích như vậy. Kim Thạch xuất thủ coi như đúng bệnh hốt thuốc, hiệu quả cực kỳ rõ rệt.
Khí linh thiên địa hình thái thỏ trắng rõ ràng toát ra thần sắc cực kỳ đau đớn, động tác cũng thoáng khựng lại, cả người biến ảo, dường như muốn tán loạn ra vậy. Hai cái chân trước bưng kín đầu, ở tại chỗ lăn lộn. Mà đúng lúc này, giáo chủ xinh đẹp của Ma Huyết Giáo xuất thủ.
Bàn tay ngọc xinh tươi run lên, bắn ra hai sợi tơ đỏ như máu. Bí thuật Ma Huyết Ti! Thân là giáo chủ Ma Huyết Giáo, nàng tu luyện ra hai sợi Ma Huyết Ti. Người của Ma Huyết Giáo tu luyện bí thuật Ma Huyết Ti, có bản chất khác biệt với Dương Khai.
Dương Khai thì lợi dụng Kim huyết từ trong cơ thể ngưng luyện Kim Huyết Ti, chỉ cần Kim huyết thừa thải, bất kể tu luyện ít nhiều, cũng không nguy hại đối với bản thân của hắn. Nhưng Ma Huyết Ti của Ma Huyết Giáo bất đồng. Ma Huyết Ti của bọn họ đều là ngưng luyện khí huyết lực, máu thịt tinh hoa của tự thân, hàng năm mệt mỏi tích góp từng tí một mà thành ra, cho nên đối với người của Ma Huyết Giáo mà nói, vô cùng trân quý.
Lúc tu luyện Ma Huyết Ti, võ giả đó sẽ khí huyết tổn hao nhiều, sau khi tu luyện cũng phải nghĩ biện pháp bổ sung khí huyết lực, nếu không sẽ gặp tai họa ngầm. Một người một đời trên cơ bản chỉ có thể tu luyện ra một sợi Ma Huyết Ti, nếu là cưỡng ép tu luyện sợi thứ hai, đối với bản thân sẽ sinh ra sự gánh vác cực lớn, thậm chí có khả năng hao hết tinh lực mà bỏ mạng. Hậu quả có thể nói cực kỳ nghiêm trọng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...